Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Kim Sinh Lai Thế ( Kiếp này kiếp sau)


Hồng Ngọc chờ qua đúng một khắc thời gian, lập tức thi pháp đưa Thập Nhất còn tại trong chùa triệu hồi trở lại. Lại thấy Thập Nhất mặt mày đen đúa, đôi mắt lộ ra chút thất thần, trong tay còn cầm quạt tròn, lúc trở lại bên ngoài nàng còn có chút rì độn, khi nhìn thấy Hồng Ngọc liền từng bước tiến lên ghì tay áo nàng nói: "Thứ này rõ ràng là vật dẫn cháy, ngươi lại nói nó có thể mờ Tráo Lung, ngươi thực sự có tâm muốn hại chết ta đúng không?"


Hồng Ngọc cả kinh, thân thủ muốn đoạt lấy quạt tròn, nhưng bị Thập Nhất nhẹ nhàng tránh đi.

"Ngươi trả cho ta." Hồng Ngọc nói.

Thập Nhất nghĩ nghĩ lại nói "Ngươi chẳng lẽ có ý muốn ta thay ngươi vào lấy thứ này?"

"Trảo Lung, Đại Chiết Tử cùng Quạt Hoàng Kim này mấy trăm qua đều là trấn sơn chi bảo của Lao Sơn, lúc sư phụ ra ngoài là ta lén mượn, hiện giờ hai cái đã dùng hết rồi, ta chỉ có thể nghĩ biện pháp giữ lại cái cuối cùng này. Ngươi vốn không biết lợi hại của nó,qoạt một lần là thiên địa thất sắc, qoạt lần thứ hai là đất rung núi chuyển, nếu quạt đến lần thứ ba, ta cũng không thể nghĩ đến chuyện gì xảy ra không thể đùa được!

Thập Nhất sau khi nghe xong nhíu mày, lập tức đem quạt tròn cất kỹ.

Nếu thứ này quan trọng như vậy, nàng sẽ coi đây là "con tin", ép Hồng Ngọc phải nghĩ cách.

"Hảo ngươi một kẻ trừ ma, vì một cây quạt rách liền đem mẫu thân ta bỏ mặc?"

"Hừ " Hồng Ngọc hừ lạnh nói "Ta mặc dù si nhưng không ngốc, Tráo Lung kia là chuyên nhốt tà vật, tại sao nó lại nhốt mẫu thân ngươi? Nếu mẫu thân ngươi bị nhốt trong Tráo Lung chứng tỏ nàng cũng là yêu."

Dứt lời lại vươn tay ra "Ngươi có trả hay không, nếu không ta chính mình lên đoạt."

Thập Nhất biết mình không phải đối thủ của nàng, trong đầu nhanh chóng xuất hiện hình ảnh Phong Tam Nương.

"Hồng Ngọc không hẳn biết ta ở trong này, nếu ngươi đã ra ngoài liền lên Thanh Luỹ Sơn tìm Bích Ngân, nói nàng đến Tàng Thư Các tìm hộp gỗ khắc hình hoa mộc lan đến đây."

"Nhưng trong lúc đến đó ngươi ở đây cũng sớm bị đốt thành tro tàn." Thập Nhất lo lắng.

"Chẳng lẽ ta ngay cả một chút thời gian đều không chịu nổi sao?." Phong Tam Nương lạnh nhạt nhìn Thập Nhất "Ta còn phải sống để lấy Linh Lung Tâm của ngươi."

Mười nghĩ nhìn tới ánh mắt của nàng không tự chủ rùng mình một cái.

Hồng Ngọc nhân cơ hội nhiễu tới sau lưng của nàng thi phép Định Thân Pháp, thuận lợi lấy lại quạt trỏn, cầm ở trong tay đùa nghịch vài cái sau nói: "Chờ một hồi Định Thân Pháp trên người ngươi sẽ tự động cởi bỏ, sau đó ngươi nên rời đi Phổ Đà Sơn."

"Hồng Ngọc" Thập Nhất uy hiếp nàng "Ngươi chẳng lẽ không sợ ta nói cho sư phụ ngươi biết ngươi dùng ba thứ này làm chuyện gì sao?"

Hồng ngọc dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng.

"Ngươi muốn thế nào?"

"Đưa ta lên Thanh Lũy Sơn."

"Thanh Lũy Sơn? " Hồng Ngọc cười ha ha nói, "Chẳng lẻ người bị nhốt trong Tráo Lung là Phong Tam Nương?"

Thập Nhất tự biết nói lỡ,hối hận không thôi.

Hồng Ngọc nói, "Nếu là Phong Tam Nương ta càng không giúp, sư phó của ta ngao du tứ hải, làm sao ngươi may mắn gặp được người, ta hôm nay cũng coi như thu hoạch không nhỏ, bắt được một con cóc tinh còn thiêu chết Phong Tam Nương, thật là thỏa mãn. Chính ngươi mới phải tự bảo vệ mình, ta đi trước một bước, nếu ngày sau có duyên liền gặp lại, tạm biệt!"

Thập Nhất nghe tiếng bước chân Hồng Ngọc xa dần, nỗ lực động đậy ngón tay, tiếp theo là cổ, sau đến toàn thân có thể nhúc nhích. Quay lại quả nhiên không còn thấy bóng dáng nàng, vì thế hít sâu một hơi hướng Thanh Lũy Sơn chạy đi.
Phổ Tế Thiền Tự lửa cháy hai ngày hai đêm không tắt, tất cả mọi người xung quanh lấy làm kì quái nhưng cỉ có thể nhìn từ xa mà không làm được gì.

Phật Tổ trong Đại Hùng Bảo Điện gương mặt bị đốt hoàn toàn, phía sau thiền phòng mấy cây gỗ lim dát vàng cơ hồ bị đốt đến không còn một cây, trong tầng tầng ánh lửa có bóng dáng một người ngồi ngay ngắn kiên định bất động.

Phong Tam Nương một đầu tóc trắng chuyển thành tóc đen, trên gương mặt, trên cánh tay, thậm chí sau lưng đều bị ngọn lửa làm tổn thương, nàng hiện giờ đã muốn tinh bì lực tẫn, chỉ có thể nhập định, dùng còn lại khí lực duy trì tần kết giới đang dần bị hỏa long nuốt chửng.

Trong giây phút sinh tử, mọi chuyện cũ trước kia dần hiện về trong đầu nàng.

Nàng vốn là nữ nhân Thanh Khâu Quốc Thần Quan, mẫu thân nàng là một người trần bị thần dân Thanh Khâu xem thường, lúc có mặt cha nàng mọi chuyện đều hoàn hảo, nếu ông không ở đó mẹ nàng liền bị mấy huynh đệ tỷ muội của ông khi dễ trút giận lên đầu.

Phong Tam Nương ban đầu chỉ biết trốn tránh, sau lại xuất hện một vị hồng hồ ly tên là Tử Trạm, khi đó nàng cũng đã tu hành ba ngàn năm.

Tử Trạm sở dĩ kêu Tử Trạm, đó là vì nàng có một đôi mắt màu tím, đôi mắt kỳ dị như vậy trong cả Thiên, Địa, Nhân giới đều chưa từng thấy qua, nàng cũng không phải người của Thanh Khâu Quốc, mà là một con hồ ly tu hành ở nhân gian, sau mới đến nơi này.
Tử Trạm pháp lực cao cường, tất cả mọi người đều sợ nàng, nàng địa vị ở Thanh Khâu Quốc so ngang với Tứ Đại Hộ Pháp thậm chí còn được tôn sùng hơn, gần đạt ngang với Thanh Khâu Quốc Thần Quân, phụ thân muốn phong nàng quan tước, nhưng bị Tử Trạm không lưu tình cự tuyệt .

Nàng lúc đó chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc mình đối với cha nàng nói: "Ta chỉ muốn lưu lại bên cạnh Tam Nương, làm Tam Nương sư phụ."

Vì thế phụ thân vô cùng vui vẻ đáp ứng.

Phong Tam Nương nhắm chặt hai mắt, nắm chặt góc áo mình, thái dương đổ mồ hôi, như nói mê: "Tử Trạm!"

Bên trong Tráo Lung một thân ảnh gục xuống.

Kết giới vô hình không còn ai chống đỡ liền tan biến, bên ngoài là hỏa long cuồng cuộng đỏ rực, hỏa long cuộng mình bay vào, quây quanh thân thể nàng trên mặt đất, đem hơi thở nóng hừng hực của nó thiêu đốt dần người đó, đem sợi tóc của người đó dốt cháy, đem da thịt người nọ dần nướng chín, thân hình bị một tấc một tấc lửa bao trùm.

Một đạo ánh sáng phát ra, thân thể biến ảo thành một tiểu hồ ly màu trắng, cái lổ tai động động, lông trắng không một sợi tạp mao nằm yên nhìn như đang ngủ.

Tử... Trạm...

"Tam Nương!" Cái thanh âm quen thuộc từ bên tai truyền đến, Tam Nương cảm giác thân mình nhẹ hơn, cảm giác bị người ôm lên, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bên gương mặt người đó, biết là cố nhân đến đúng lúc, liền muốn đưa tay chạm đến nàng.

"Tử Trạm, ngươi đã đến rồi."

"Ngươi tại sao lại đen chính mình biến thành thế này, nếu không phải Linh Lung Tâm kia đến tìm ta, ngươi bây giờ có khi đã thành một khối thịt nướng." Tử Trạm nói

"Không nghĩ tới nàng thật có thể làm được." Phong Tam Nương cười khổ.

"Hiện tại đừng nhiều lời, ta mang ngươi ra ngoài dưỡng thương." Tử Trạm nói xong, ôm Tam Nương từ Phổ Tế Tự phi thân đi ra ngoài, dùng phép di hình hoán vị lập tức xuất hiện ở một nơi nào đó trên đỉnh núi, nơi đó có một ốc cỏ tranh cũ nát, bên cạnh nó còn có một cây Hạnh Ngân* . Gió thu buốt lạnh thét gào, lá trên cây cũng đã sang màu vàng, chậm rãi buông cành đung đưa rơi xuống triền núi, rất nhiều lá rụng tạo thành một tấm thảm xốp dày.

Thập Nhất nhìn Tử Trạm bế một con chồn bạc trở về, cả kinh nói: "Đó là Phong tỷ tỷ?"

"Ân." Tử Trạm không đem nàng để vào mắt, vào ốc đóng cửa.

Thập Nhất không thể vào, chỉ có thể ở lại bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi, một trận gió lạnh thổi qua, lá cây Hạnh Ngân lại rơi xuống một ít, rơi xuống trên đầu nàng, trên vai, chân, trên lưng. Thập Nhất ngửa đầu nhìn cây Hạnh Ngân , lại ngồi xổm xuống cầm lấy một cái lá vàng, nhìn cây Hạnh Ngân nói: " Ta thay ngươi chôn nhứng chiếc lá này, nếu ngươi có linh, liền phù hộ Phong tỷ tỷ gặp dữ hóa lành."

Dứt lời, nàng lại thực bắt đầu dùng tay đào hố.

Thập Nhất hai đầu gối quỳ trên mặt đất, không có công cụ liền bắt đầu lấy tay bới đất, mười ngón lúc đầu là sạch sẽ, sau một lúc lâu liền tràn đầy đất đen dơ bẩn, móng tay gãy, đầu ngón tay bị những hòn đá nhỏ cứa vào dần, thật vất và đào hố liền cẩn thận cầm những cái lá vàng kia đặt vào, cẩn thận bồ đắp miệng hố, hiểu ý cười, lòng tràn đầy thành kính lễ bái.

Nàng vốn có thể thông hiểu linh tính vạn vật trong thiên địa, cây này cũng là linh thụ sinh trưởng ngàn năm trên Phổ Đà Sơn, vì nàng hành động tán diệp làm cho cảm động, Hạnh Ngân lão thụ liền mở miệng nói: "Cô nương táng diệp chi ân , lão hủ rất là cảm kích. Ở nơi rễ cây của lão hủ có một lọ rượu lâu năm, bổ thân rất có hiệu quả, nếu không chê liền cầm đi, xem như lão hủ báo đáp cô nương."

Thập Nhất vốn không nghĩ tới cây Hạnh Ngân này thực sự biết nói "Thập Nhất Nương lớn mật mạo phạm tiên nhân, xin tiên nhân tha thứ."

"Tiểu cô nương không cần phải khách khí, lão hủ cũng không phải tiên nhân, chỉ là cùng cô nương hữu duyên, liền lớn mật nói cùng cô nương mấy câu." Lão Hạnh Ngân nói.

Thập Nhất ôm chân tựa vào thân cây, nhìn cửa tranh ốc hồi lâu, lại đem đầu gác trên cánh tay, thở dài một hơi.

"Không nghĩ tới nàng thật có thể đuổi tới." Phong Tam Nương cười khổ.

"Hiện tại đừng nhiều lời nói, tôi mang ngươi đi ra ngoài dưỡng thương." Tử Trạm nói xong, ôm Tam Nương theo phổ tể tự phi thân đi ra ngoài, dùng thay hình đổi vị phương pháp lập tức tới rồi mặt khác một chỗ đỉnh núi, chổ có một đang lúc cũ nát đích cỏ tranh ốc, ốc biên loại một gốc cây cây Hạnh Ngân thụ. Đúng là gió thu lạnh rung, trên cây đích lá cây biến thành vàng óng ánh, mới hạ xuống điệp ở trên sườn núi, rậm rạp, thải đi lên là xốp một mảnh.

Thập Nhất gặp Tử Trạm bế một con chồn bạc trở về, cả kinh nói: "Này đó là Phong tỷ tỷ?"

"Ân." Tử Trạm không đem nàng để vào mắt, nhập ốc đóng cửa.

Thập Nhất không thể, chỉ có thể ở lại ngoài phòng đầu kiên nhẫn chờ đợi, nghênh diện một trận gió thổi qua, cây Hạnh Ngân thụ lá cây liền tuôn rơi địa lại rơi xuống một ít, chiếu vào Thập Nhất đích trên đầu, trên vai, chân trên lưng. Thập Nhất ngửa đầu hướng kia khỏa cây Hạnh Ngân , ngồi xổm người xuống nâng lên một tay đích kim hoàng sắc lá cây, đối với cây Hạnh Ngân thụ nói: "Tôi thay ngươi mai này đó lá cây, nếu là ngươi có linh, liền phù hộ Phong tỷ tỷ gặp dữ hóa lành."

Dứt lời, nhưng lại thực tự cố tự địa bắt đầu đào hầm.

Thập Nhất hai đầu gối quỳ trên mặt đất, không có công cụ liền bắt đầu lấy tay lấy, mười ngón xanh miết, sau một lúc lâu liền tràn đầy dơ bẩn đất đen, móng tay gãy, cũng sẽ mạnh mặt trong đầu hòn đá vết cắt, thật vất vả lấy hảo hố đất liền đem kia vài miếng cây Hạnh Ngân nếu như trân bảo bình thường mai đi vào, tinh tế địa bồi hảo thổ, hiểu ý cười, tái là lòng tràn đầy thành ý địa lễ bái.

Nàng nguyên bản liền có có thể thông thiên địa chi linh đích thất khiếu lả lướt tâm, này thụ cũng là dài cư ở Phổ Đà sơn ngàn năm đích linh thụ, vi nàng táng diệp cử chỉ sở động dung, kia lão cây Hạnh Ngân liền mở miệng nói: "Cô nương táng diệp chi ừ, lão hủ rất là cảm kích. Ở lão hủ đích rể cây hạ mai nhất quán lão nhưỡng, bổ thân rất có hiệu quả, nếu không chê liền cầm đi, xem như lão hủ báo đáp cô nương đích."

Thập Nhất không nghĩ muốn này cây Hạnh Ngân thế nhưng có thể thật sự mở miệng, "Thập Nhất nương lớn mật mạo phạm tiên nhân, xin hãy tiên nhân tha thứ."

"Tiểu cô nương không cần phải khách khí, lão hủ cũng không phải tiên nhân, chính là cùng cô nương hữu duyên, liền lớn mật cùng cô nương nói thượng nói mấy câu." Lão cây Hạnh Ngân nói.

Thập Nhất ôm chân tựa vào thân cây thượng, nhìn cỏ tranh ốc đích cánh cửa hồi lâu, tái đem đầu gác lại ở trên cánh tay, thở dài một hơi.

"Cô nương còn tuổi nhỏ, cớ gì... Thở dài?"

"Ngân Hạnh lão gia gia, ngươi nói Phong tỷ tỷ có tốt hơn hay không?"

"Mệnh nàng không nên tuyệt." Lão Ngân Hạnh đáp, khép lại nhánh cây thay Thập Nhất Nương chắn đi một trận gió lạnh "Cô nương, ngươi mấy đêm không chợp mắt rời, nếu mệt nhọc liền ngủ một lúc đi."

"Lão gia gia, ta không sao." Thập Nhất nâng má tiếp tục nhìn chằm chằm cánh cửa.

Chung quanh gió nhẹ phiêu đãng, ánh sáng ban ngày ấm áp, lá hạnh ngân lại tiếp tục nhẹ nhàng rôi xuống tạo nên một khung cảnh bình yên, Thập Nhất Nương nằm xuống ngửa mặt lên "Hạnh Ngân lão gia gia, ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe đi."

Lão Hạnh Ngân dừng một chút thâm ý nói: "Ta đây kể cho ngươi một câu chuyện xa xưa của hai người đồng tính yêu nhau."

"Kể rằng lúc thiên địa hồng hoang, có một cặp tình nhân yêu nhau, một ngày nọ hai người chân thành dắt tay cùng chu du thiên địa, không nghĩ đến tơời dất bỗng nhiên thất sắc, trên tầng mây vang vọng thanh âm khiểng trách: "Bọn ngươi ngỗ nghịch thiên mệnh, riêng cùng trao nhận, hữu vi luân thường, ta thừa lệnh quân vương đem ngươi đánh nhập vào lân hồi, đời đời kiếp kiếp hữu duyên vô phận!"

"Sau đó thế nào?" Thập Nhất tò mò hỏi.

"Kiếp thứ nhất, người này làm vua một nước, cưới một nữ tử khuynh quốc khuynh thành, suốt ngày hoang phế triều chính, quốc gia trụ cột hủy hoại, thành phá gia vong, lúc đào vong lại bị phản thần ép phải treo cổ phi tử đó."

"Thế kiếp thứ hai thì sao?" Mười chau mày.

"Kiếp thứ hai lại thê thảm, nữ tử trổ mã xinh đẹp, lại yêu một tình nhân thân phận thấp hèn, tuy rằng chàng hữu tình, thiếp có ý, nhưng chung quy là hai mệnh song song, chết thảm bị loạn côn đánh chết."

Thập Nhất bỗng nhiên không nói, che lổ tai lắc đầu nói: "Ta không nghe ta không nghe ."

Lão Hạnh Ngân ha hả cười.

"Rầm" một tiếng, một thân ảnh xung quanh tỏa ra u quang sắc đỏ từ trong tranh ốc vọt ra, bàn tay bóp chặt cổ Thập Nhất áp trên thân cây, hung tợn nói, "Phạm Thập Nhất Nương, Tam Nương tánh mạng bị đe dọa, ta muốn Linh Lung Tâm của ngươi cứu tu vi của nàng!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: "... càng ngày ta càng bí ý a~~~~"

Chú Thích:
*Hạnh Ngân: Cây Bạch Quả  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro