Chương 114: Độc xà (24)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trực giác của Cố Dĩ Tiện nói cho nàng biết, đó chính là mùi vị máu tươi thuộc về kẻ chuyên săn giết."

*******************

Thời điểm Yến Quy và Phạm Truy gặp mặt, Cố Dĩ Tiện cũng không nhàn rỗi, nàng đi theo Khúc Vân đến câu lạc bộ. Lúc này vừa mới buổi chiều, Khúc Vân nói hôm nay câu lạc bộ có cuộc thi nhỏ về bắn cung, hỏi Cố Dĩ Tiện có hứng thú hay không.

"Câu lạc bộ còn có khu bắn cung sao?" Cố Dĩ Tiện ngồi ở trong văn phòng Cục thành phố, một bên xoay ghế một bên hỏi.

Khúc Vân nói: "Có, tầng ngầm ở tầng 1, bên cạnh khu bowling. Lại nói giám đốc Cố đã đến câu lạc bộ vài lần rồi, còn chưa đi đến tầng ngầm ở tầng 1 tham quan vài khu vui chơi nhỉ? Lần này đúng lúc có thể đến xem thử, để tôi dẫn giám đốc Cố đi dạo thật vui vẻ."

Cố Dĩ Tiện khóe môi câu lên cười sung sướng, đáp: "Được a."

Lúc trước nàng đến câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim vài lần đều rất câu nệ, chỉ là hoạt động ở bãi cát à gần quán bar, không có chủ động đi đến những tầng khác. Thứ nhất là sợ bị nghi ngờ, thứ hai là muốn chờ Khúc Vân chủ động mở lời mời, chỉ có Khúc Vân chủ động dắt nàng đi, mới chúng minh nàng bắt đầu đạt dược sự tín nhiệm của Khúc Vân.

"Nếu như thi đấu bắn cung, vậy Khúc tổng có tham gia không?"

"Tham gia. Kỳ thật chỉ là mấy người quen cùng nhau chơi cho vui thôi, Chu đổng của chúng tôi thích bắn cung, ông ấy có một người bạn ở phương diện này là cao thủ, thường xuyên ghé qua chơi. Cho nên? Giám đốc Cố có hứng thú hay không?"

Cố Dĩ Tiện cười nói: "Đương nhiên."

Khúc Vân nghe nàng đồng ý ngay, vô cùng cao hứng: "Vậy tôi đích thân đi đoán giám đốc Cố."

"Không cần, không làm phiền Khúc tổng, tôi tự lái xe đến đó là được rồi."

Khúc Vân cũng không kiên trì, chỉ nói đợi khi nào Cố Dĩ Tiện đến cửa thì bản thân cô ta ra đón.

Sau khi ứng phó xong Khúc Vân, Cố Dĩ Tiện lấy điện thoại của mình ra gọi điện cho Yến Quy: "Chị đã về chưa?"

Lúc đó Yến Quy đang ăn cơm với Phạm Truy, đáp lại: "Vẫn chưa, giữa trưa chị không trở về Cục ăn cơm."

"Được. Đúng lúc Khúc Vân mới vừa gọi điện cho em, kêu em buổi chiều đến câu lạc bộ một chuyến, bọn họ có buổi thi đấu bắn cung."

"Bắn cung?"

"Đúng vậy. Cô ta nói Chu Nham Tùng có một người bạn là cao thủ trên phương diện bắn cung, thường xuyên ghé qua chơi."

Bàn tay đang gắp đồ ăn của Yến Quy dừng lại một chút, trong đầu của cô nhanh chóng hiện lên một khả năng, biểu tình trở nên nghiêm túc hơn, dặn dò nói: "Sau khi tới đó thì cẩn thận nhiều hơn, nếu như phải thi đấu thì không cần quá bộc lộ tài năng, nhưng cũng đừng giả bộ bản thân quá cùi bắp. Sau đó quan sát nhiều hơn vị cao thủ bắn tên trong truyền thuyết kia, nhớ kỹ dáng vẻ đặc thù của người đó."

Cố Dĩ Tiện từ trong lời của cô nghe ra một ý nghĩa khác: "Người này có khả năng là chữ cái sao?"

Đã đến hiện tại rồi, Yến Quy không có gì để che giấu nàng nữa, nói thẳng: "S, là một tay súng thiện xạ."

Ánh mắt Cố Dĩ Tiện lộ ra vẻ nguy hiểm mà nheo lại, lộ ra một biểu tình kiêu ngạo: "Ồ? Tay súng thiện xạ a...."

Yến Quy biết nàng đang nổi lên tâm tư muốn tranh đua cao thấp với S, cách điện thoại mà dỗ dành nàng: "Ngoan, không gấp, vẫn còn cơ hội, Trọng điểm hôm nay của em chính là quan sát, phải kiên định."

Cố Dĩ Tiện đương nhiên hiểu, trước mắt còn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn cần phải làm, nàng sẽ không hành động theo cảm tính. Nhưng sớm muộn gì nàng cũng sẽ cùng người tên S gì đó đối diện một lần, lần này cứ nhỡ kỹ trước, về sau thanh toán một lần.

"Vậy em đi đến câu lạc bộ Khúc Vân hẹn trước nha."

"Được. Em cẩn thận đấy."

Cúp cuộc gọi, Cố Dĩ Tiện vẫn là trở về nhà trước thay quần áo đổi xe, sau đó một mình lát xe đến câu lạc bộ. Lúc đi trên đường đã báo cho Nhậm Du Nhiên biết một tiếng, nàng cùng Khúc Vân đã quen thân, Nhậm Du Nhiên không còn đợi ở gần câu lạc bộ như mọi lần nữa, mà là để nàng tự phát huy hết khả năng, một mình đối phó với Khúc Vân.

Lúc tới câu lạc bộ, Khúc Van tự mình ở cửa đợi nàng, thấy nàng đi tới rồi cười cười ra đón, vừa ân cần vừa săn sóc.

"Chu đổng và bạn của ông ấy đều đã tới rồi, đang chờ ở trong khu bắn cung đấy."

Cố Dĩ Tiện có chút ngượng ngùng mà vén đuôi tóc ra sau, nói: "Thật ngại quá, lúc nãy bận thay đồ, khiến Chu đổng bọn họ phải đợi tôi rồi, thất lễ."

Khúc Vân nghe thấy nàng cố ý thay đồ rồi đến đây, từ trong đó có chút coi trọng điều này, trong lòng hài lòng, cười nói; "Không thất lễ, Chu đổng và bạn ông ấy đều là người hào phóng, không có thất lễ gì đâu."

Khúc Vân dẫn nàng đi về tầng ngầm ở tầng 1, đây là lần đầu tiên Cố Dĩ Tiện bước vào lĩnh vực mới của câu lạc bộ, vẻ mặt tùy ý lười nhác cất giấu ánh mắt sắc bén quan sát kỹ càng. Tâng ngầm so với trong tưởng tượng của nàng thì lớn hơn nhiều, khu nghỉ ngơi đều ở tại tầng này, Khúc Vân vừa đi vừa giới thiệu cho nàng biết, nói với nàng về sau có thời gian thì có thể đến đây chơi.

"Tầng trên của chúng tôi cũng có cung cấp phòng chờ và phòng nghỉ, cũng có phòng VIP. Phòng thường dành cho người quen hoặc khách hàng lớn, hơn nữa sau khi mở phòng liền tự động ràng buộc vào thẻ hội viên, gian phòng này về sau chính là phòng chuyên dụng. Tôi và Chu đổng ở chỗ này cũng có một gian, thế nào? Cố tiểu thư nếu như thích, tôi cũng có thể mở cho cô một phòng?"

Cố Dĩ Tiện trầm mặc một lát, không có lập tức cự tuyệt, nhưng cũng không có đồng ý, mà cười như không cười mà liếc mắt nhìn Khúc Vân một cái, nhỏ giọng nói: "Tôi còn phải nhìn hoài cảnh gian phòng thế nào nữa. Hơn nữa, giá phòng Lưu Kim của các cô chắn chắn không phải rẻ rồi?"

Khúc Vân bị cái liếc mắt này của nàng khiến cho ngực tê dại, lập tức nói: "Nếu như cô thích, giá nhà đương nhiên có thể giảm, chúng ta là bạn bè mà."

Cố Dĩ Tiện khóe môi câu lên một nụ cười, mắt hoa đào mà ở trên mặt Khúc Vân đảo một vòng, vẫn là không đồng ý, chỉ nói: "Sao tôi lại không biết xấu hổ mà nhận được chứ."
Trong giọng nói của nàng nghe ra không có cảm giác ngại ngùng, nhưng thật ra có mười phần câu dẫn, khi nàng quay đầu thì đuôi tóc xoay theo, như có như không mà chạm vào da thịt của Khúc Vân, khiến cô ta tâm viên ý mã. Quen biết cũng đã sắp 1 tuần rồi, tới lui qua lại được vài lần, Khúc Vân âm thầm điều tra người tên Cố Linh này, thân phận không có gì đáng ngờ, hiện tại xem là hoàn toàn yên tâm, bắt đầu ra sức muốn tóm nàng vào tay.

Vào khu bắn cung, bên trong đã có hai người ở đó, Cố Dĩ Tiện nhìn lướt qua, người lớn tuổi chắc hẳn là Chu Nham Tùng, còn có một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn qua cỡ hơn 30, tóc húi cua, trong tay cầm một cây cung, giương cung gắn tên nhắm chuẩn vào cái bia ở chỗ xa kia.

Vụt!

Mũi tên gỗ được bắn ra như một viên đạn thẳng tắp, 'Cạch' một tiếng mạnh dính ở trên hồng tâm.

Ánh mắt của Cố Dĩ Tiện hơi lóe lên, tầm mắt dừng ở trên người người đàn ông trẻ tuổi kia, nàng chỉ là nhìn nhẹ một cái, nhưng người đàn ông kia tựa như cảm nhận ra được, quay đầu nhìn về phía nàng, cùng tầm mắt của nàng giao nhau.

Tầm mắc người đàn ông kí lộ ra tia sắc bén hàn quang, Cố Dĩ Tiện trong lòng rùng mình, vội vàng giống như không có việc gì mà chuyện khai tầm mắt, đáy lòng lại âm thầm kinh ngạc với cảm quan nhạy bén của người này.

Những tay súng bắn tỉa trải qua huấn luận trong thời gian, đều có 5 giác quan phát triển hơn người bình thường, việc này sẽ trợ giúp cho bọn họ ở trong những cuộc săn thú chiếm được thế thượng phong. Người đàn ông ở trước mắt này có 5 giác quan vượt xa người thường, Cố Dĩ Tiện ngoài mặt thì bất động thanh sắc, thực tế lại âm thầm kinh hãi, xem ra hôm nay phải càng cẩn thận thêm một chút.

Khúc Vân dẫn theo Cố Dĩ Tiện đi qua, người đàn ông trẻ tuổi và Chu Nham Tùng cùng nhìn về phía các cô.

"Tiểu Vân, đây là vị giám đốc Cố của công ty Vạn Hòa mà cô nói sao?" Trên mặt của Chu Nham Tùng mang theo ý cười, ánh mắt ôn hòa mà đánh giá Cố Dĩ Tiện.

Cố Dĩ Tiện đã diễn thì diễn cho tròn vai, lịch sự mà chào hỏi ông ta: "Xin chào Chu đổng , ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngài là tiền bối, kêu tôi là Tiểu Cố là được."

Thái độ của nàng cũng đủ cung kính, Chu Nham Tùng rất hài lòng, lại giới thiệu người đàn ông ở bên cạnh: "Đây là Trần huynh đệ của tôi."

Cố Dĩ Tiện ngẩn người, ông ta kêu Trần huynh đệ còn được, bản thân thì không thể.

Khúc Vân ở bên cạnh nàng đoán được tâm tư của nàng, cười: "Ông chủ Trần là bạn thân nhiều năm của Chu đổng."

Cố Dĩ Tiện lập tức xưng hô theo cô ta, gật đầu với người đàn ông, ý bảo: "Xin chào ông chủ Trần."

Người đàn ông nhìn nàng, đuôi mắt của anh ta nhướng lên, hai mắt rất dài, vô cùng có tính công kích, hết sức sắc bén. Cố Dĩ Tiện không có cố tình kiềm chế sự kinh hãi khi đối diện với anh ta, dứt khoát ở biểu hiện cho anh ta thấy vẻ ngoài yếu đuôi của nàng.

Qu ả nhiên người đàn ông nhìn nàng có chút sợ mình, liền thu hồi tầm mắt, mở miệng nói: "Kêu tôi là Trần Lăng là được rồi."

Khúc Vân sau khi nghe được thì cười nói: "Lại nói, ông chủ Trần và Cố tiểu thư còn rất có duyên, tên đều có chữ 'Ling' nữa.( *)"

(*) Cố Linh: Phiên âm /Gù Líng/, Trần Lăng; Phiên âm / Chén Líng/

Cố Dĩ Tiện cười cười, Trần Lăng thì lại trực tiếp xem nhẹ những lời này.

Chu Nham Tùng để Khúc Vân dẫn Cố Dĩ Tiện đi chọn cung, còn có một vài người bạn cũng sắp đến rồi, khi họ tới đủ thì bắt đầu chơi.

Dáng vẻ chọn cung của Cố Dĩ Tiện nhìn qua rất thành thạo, không giống người mới, Khúc Vân hỏi nàng: "Giám đốc Cố biết chơi thứ này?"

Cố Dĩ Tiện cười nói: "Có chơi qua vài lần."

Một lát sau, lại thêm 4 người tới, Khúc Vân dẫn theo Cố Dĩ Tiện đi làm quen, đều là nhân vật nổi tiếng trong kinh doanh.

Người đã đến đông đủ, mọi người đều nóng lòng muốn thử, từng người đứng ở vạch vị trí, liền chuẩn bị bắt đầu.

Nói là thi đấu, kỳ thật chỉ là trò chơi giữa nhóm bạn bè mà thôi, thắng thua đều không quan trọng, Chu Nham Tùng tùy ý cầm một món châu báu ra, xem như là tiền thưởng, tăng thêm thú vui.

Cố Dĩ Tiện đứng ở vị trí cuối cùng, quan sát cách dùng cung tên của 7 người phía trước, ngoại trừ Trần Lăng ra, 6 vị còn lại nàng nhìn thấy chỉ có thể hình dung bằng 4 chữ - Có thể chấp nhận.

Nhưng mà hôm nay nàng cũng phải trở thành người 'có thể chấp nhận' này, quá nhàm chán, Cố Dĩ Tiện chịu đựng cảm xúc muốn ngáp một cái, cầm mũi tên gắn lên cung, nàng nhắm vào trung tâm bia ngắm lại xẹt qua, dời xuống một chút, lực đạo so với ngày thường thì nhỏ hơn rất nhiều.

'Vụt' một tiếng.

Mũi tên bằng gỗ theo tiếng vụt bay đi, cắm ở trên tấm bia.

Một số điểm miễn cưỡng, Khúc Vân đứng ở bên cạnh nàng cười nói: "Giám đốc Cố chơi khá tốt."

Cố Dĩ Tiện cười thẹn thùng với cô ta.

Tầm mắt của Trần Lăng từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng, chỉ nghe 'Vụt' một tiếng, mũi tên thứ hai xoẹt qua mũi tên thứ nhất của anh ta mà cầm vào hồng tâm, khiến thân của mũi tên thứ nhất bị chấn động vang lên tiếng keng.

5 giác quan của Trần Lăng quá nhạy bén, Cố Dĩ Tiện không dám trực tiếp quan sát anh ta, vì thế liền trốn ở bên cạnh Khúc Vân, lén dùng dư quang quan sát.

Trận thi đấu kết thúc, Trần Lăng không chút câu nệ mà đoạt được vị trí thứ nhất, châu báu mà Chu Nham Tùng muốn làm tiền thưởng đã trở thành vật trong túi anh ta. Trần Lăng tùy tiện nhận lấy phần thưởng, giương cằm nhìn về phía Chu Nham Tùng: "Khiến Chu đổng tốn kém rồi."

Chu Nham Tùng tỏ vẻ không sao, vỗ vỗ bả vai Trần Lăng, nói: "Sao lại nói thế! Còn khách sáo nữa sao? Đi thôi, đi lên lầu uống rượu thôi! Tôi nói này Trần huynh đệ, lần sau đến đây thì dẫn theo ông chủ Lý, anh ta đã lâu cũng không đến đây rồi!"

Đôi mắt đang rũ xuống của Cố Dĩ Tiện chợt lóe lên, đi theo Khúc Vân ra ngoài.

Lại nghe Cố Lăng nói: "Anh ta gần đầu không ổn lắm, trận sau đi."

Chu Nham Tùng trong lòng đã rõ, cũng không tiếp tục đề tài này, chỉ nói: "Đi thôi, Trần huynh đệ, lên lầu trước rồi nói tiếp."

Ông ta phân phó Khúc Vân đón tiếp những người khách khác, bản thân và Trần Lăng đi riêng, nhìn qua hai người có điều gì đó cần nói chuyện riêng với nhau.

Tầm mắt của Cố Dĩ Tiện từ đầu đếnc cuối đều không di chuyển trên người Trần Lăng, không muốn khiến cho anh ta chú ý, vì thế chỉ yên lặng mà đi theo bên cạnh Khúc Vân. Khúc Vân dẫn theo một vài vị khách khác lên lầu, thẳng đến tầng 3.

Đây là lần đầu tiên Cố Dĩ Tiện lên tầng trên của câu lạc bộ, tầng 3 là tầng cao nhất của câu lạc bộ, nơi này ngoại trừ phòng VIP ra, còn có một nhà ăn là nơi có thể ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp, Khúc Vân dẫn bọn họ đến chỗ này.

"Mọi người cứ ngồi nghỉ ngơi trước, tôi gọi người đến đây chuẩn bị vài món ăn cho mọi người."

Khúc Vân sắp xếp Cố Dĩ Tiện ngồi tựa ở góc cửa sổ: "Xin lỗi không thể tiếp cô được một lát Cố tiểu thư, tôi đi sắp xếp một số chuyện, lập tức quay lại ngay."

"Được. Khúc tổng cứ đi làm việc trước, không cần để ý tới tôi đâu." Cố Dĩ Tiện cười với cô ta, nhìn qua tâm tình không tệ.

Tầm nhìn ngắm cảnh của nhà ăn này vô cùng tốt, mặt thì hướng về phía biển rộng lớn, Cố Dĩ Tiện tay chống cằm nhhifn về mặt biển xanh ngọc ở ngoài cửa sổ mà xuất thần, nhìn qua giống như là đang thưởng thức phong cảnh, kỳ thật ở trong lòng lại đang tính toán rất nhanh chuyện khác.

Nàng chưa thể xác định được Trần Lăng có phải là S hay không, nhưng nhìn thái độ Chu Nham Tùng đối với anh ta, chắc hẳn là không sai. Nàng và Trần Lăng chỉ có cuộc đối thoại ngắn ngủi, từ đầu đến cuối cũng chưa từng tiếp xúc trực tiếp với nhau, trên người của người nọ hơi tỏa ra hơi thở nguy hiểm, trực giác của Cố Dĩ Tiện nói cho nàng biết, đó chính là mùi vị máu tươi thuộc về kẻ chuyên săn giết.

Ngoại trừ điều này ra, có một chuyện khác khiến Cố Dĩ Tiện chú ý đến, chính là 'ông chủ Lý' xuất hiện ở cuộc đối thoại giữa Chu Nham Tùng và Trần Lăng. Chu Nham Tùng là ông chủ của câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim, nhưng ông ta lại kêu một người khác là ông chủ, trong giọng nói còn ẩn chứ có chút kiêng kị và cung kính, vị 'ông chủ Lý' này hiển nhiên không đơn giản.

Ngay lúc ngây ngẩn, Khúc Vân đã trở về, bên cạnh còn có một nhân viên phục vụ đi theo, nhìn qua cũng chỉ là cô gái khoảng 25 tuổi.

Ở trước mặt Cố Dĩ Tiện có hai người phụ nữ ngồi ở một bàn ở kế bên cửa sổ, nhân viên phục vụ đi qua đó hỏi: "Xin hỏi hai vị nữ sĩ, có cần uống gì không? Trà, cà phê, hay là rượu ạ?"

Một người phụ nữ ở trong đó đại khái 40 tuổi đã mở miệng trả lời trước: "Trà sữa Earl Grey không?"

Nhân viên phục vụ mặt không đổi sắc, thanh âm ôn hòa nói: "Thật ngại quá nữ sĩ, bên chúng tôi không có cung cấp trà sữa, chỉ có trà thôi, được không ạ?"

Người phụ nữ trung niên không có kiên nhẫn mà phất tay: "Bỏ đi, Cappuccino thôi."

"Vâng nữ sĩ, một ly Cappuccino."

Một người phụ nữ khác hơi trẻ hơn người phụ nữ kia một chút lập tức nói: "Tôi cũng một ly Cappuccino là được."

Nhân viên phụ vụ ghi nhớ các yêu cầu của các cô, lại chuyển tới bàn kế tiếp, lúc sau không có ai đưa ra yêu cầu uống trà sữa, Cố Dĩ Tiện chỉ cần một ly Coca lạnh, Khúc Vân thì chọn một ly cà phê đá kiểu Mỹ.

"Cố tiểu thư hôm nay không uống rượu sao?"

Cố Dĩ Tiện cười cười, nói: "Không uống đâu. Bằng không lại phải tìm người rước về."

"Cũng phải. Con gái một thân một mình, nếu như tìm người đến rước thì không an toàn. Tôi nhớ tập đoàn Thẩm thị tháng sau có một buổi họp mặt, tiểu Thẩm đổng năm nay tổ chức bao thuyền ra biển cho toàn bộ nhân viên trong tập đoàn, phúc lợi nhân viên như vậy, tôi nghe được cũng thấy hâm mộ.

Cố Dĩ Tiện và Khúc Vân khách khí qua lại mấy câu, trong lòng nhịn không được chửi thề, nàng cũng rất hôm mộ a, tập đoàn lớn thật sự có tiền mà, đáng tiếc vị giám đốc thị trường giả như mình lại không có cái diễm phúc ấy mà hưởng.

Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe con tiến vào, trên xe được đặt đầy đủ các loại đồ uống và đồ ngọt, dựa theo yêu cầu của khách hàng mà đẩy xe đến trước mặt đưa đồ.

Ly Coca lạnh của Cố Dĩ Tiện thêm miếng chanh, hương vị càng thêm thoải mái dễ chịu nàng ngậm ống hút uống lên hai ngụm, một bên chán muốn chết mà ngắm phong cảnh, một bên ứng phó Khúc Vân.

Câu được câu không trò chuyện trong chốc lát, ước chừng sau 15 phút, điện thoại ở trước mặt người phụ nữ ở bàn kia vang lên, cô ấy đứng dậy đi tiếp điện thoại. Cùng lúc đó, ngồi ở đối diện nàng, người phụ nữ trung niên ngay lúc đầu gọi trà sữa Earl Grey kia cũng đứng lên theo, Cố Dĩ Tiện ánh mắt sắc bén, nhìn thấy bà ta hình như từ dưới miếng lót đế ly cà phê đã cầm lên thứ gì đó.

Hành động cực nhỏ này khiến cho Cố Dĩ Tiện chú ý, nàng bất động thanh sắc mà thu hồi tầm mắt, lại cùng Khúc Vân trò chuyện thêm 5 phút, mà người phụ nữ trung niên vẫn chưa trở lạ.

Cố Dĩ Tiện lúc này đứng đậy, nói với Khúc Vân: "Tôi đi toilet một chút."

"Được."

Ra khỏi nhà ăn, Cố Dĩ Tiện bước chân tăng tốc, nàng trước tiên bước vào toilet ở gần nhà ăn, ở mỗi một gian toilet đều nhìn vào, không có ai. Nàng cũng không dây dưa, trực tiếp rời đi, cầm điện thoại đi về phía cửa thang tầng lầu.

Hành lang tầng 3 không có một bóng người, nàng đứng yên ở lối đi nhỏ giữa cầu thang và thang máy, cúi đầu nhìn điện thoại, dáng vẻ giống như đang xử lý công việc.

Đại khái qua hơn 20 phút, có tiếng giày cao gót từ cầu thang truyền đến, tầm mắt của Cố Dĩ Tiện liếc thấy người phụ nữ trung niên đã biến mất hơn nửa tiếng từ cầu thang tầng 2 đi lên.

Cố Dĩ Tiện không nhúc nhích, tiếp tục giống như không có việc gì mà nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, mắt nàng nhìn thẳng, không nhìn người người phụ nữ trung niên kia. Sau khi người phụ nữ trung niên kia tiến đến gần nàng thì nàng mới ngẩng đầu lên, hai người lịch sự mà gật đầu chào nhau, một câu cũng không nói thì đã tách xa ra.

Trong nháy mắt khi người phụ nữ trung niên đi lướt qua người nàng, Cố Dĩ Tiện chay mày, nhìn chằm chằm bóng dáng bà ta trở lại nhà ăn như đang suy tư gì đó.

Trở lại nhà ăn, Khúc Vân hỏi Cố Dĩ Tiện sao lại đi lâu như vậy, Cố Dĩ Tiện nói dối là công ty gửi mail đến, cần phải xử lý một số chuyện gấp.

Nghe nàng nhắc tới chuyện công việc, Khúc Vân nói: "Hôm nay tôi gọi cô ra đây, e là đã khiến cô chậm trễ công việc."

Cố Dĩ Tiện xua tay, cười nói không sao cả.

Lúc sau Khúc Vân hỏi nàng buổi tối có muốn ở lại đây dùng bữa tối cùng nhau không, Cố Dĩ Tiện lấy cơ còn phải xử lý công việc, trước khi đi đã chuẩn bị cơm tối xong rồi, Khúc Vân cũng không quyết liệt giữ người, nhưng thật ra cô ta lại nhắc đến chuyện muốn mở một phòng VIP cho nàng.

Cố Dĩ Tiện đang lo không có cơ hội hỏi thăm tình hình, lời này của Khúc Vân khiến cho Cố Dĩ Tiện đột nhiên có cơ hội, nàng không lập tức đồng ý, mà là như vô tình hỏi: "Mấy người bạn của Chu đổng hôm nay đến đây, bọn họ chắc là cũng có phòng ở chỗ này chăng?"

Khúc Vân nghe xong cười lắc đầu, nói: "Không có, mấy vị hôm nay đều không có phòng, thẻ hội viên của bọn họ chỉ có thể mỗi lần đến chỉ có quyền mở một phòng ở tầng 2 làm phòng nghỉ mà thôi."

Là như thế a.

Cố Dĩ Tiện không nói gì nữa, nàng không có từ chối việc Khúc Vân mở phòng VIP cho nàng, nàng nhìn ra được Khúc Vân đang tính toán gì, chính là muốn cùng nàng gần gũi hơn thôi. Mà mục đích của Cố Dĩ Tiện chính là hoàn toàn hiểu rõ về Thiên Không Lưu Kim, tâm tư của Khúc Vân gãi đúng chỗ ngứa của nàng, nàng không có đạo ký để từ chối.

Chờ đến khi thủ tục phòng xong xuôi, Khúc Vân lại dẫn Cố Dĩ Tiện dạo ở trong phòng nàng một vòng, chỉ vào gian phòng đối diện mà nói: "Phòng của tôi ở ngay đối diện."

Cố Dĩ Tiện hơi chau mày, nở nụ cười không rõ ý vị với cô ta.

Gian phòng này loại thấy cảnh sân vườn, không gian rất lớn, có phòng bếp mà phòng tắm, còn có một gian phòng ngủ được đặt một cái giường lớn, thiết bị đầy đủ cái gì cũng có hết. Cố Dĩ Tiện ở trong phòng đi dạo một vòng, vừa lòng gật đầu.

Cố Dĩ Tiện cười nói: "Mỗi đêm ở bãi biển đều tổ chức Party đến khuya, tôi sợ ồn."

"Hóa ra là như vậy." Khúc Vân sờ cằm, gật đầu nói: "Qu ả thật rất ồn, vậy cảnh sân vườn đi, cũng không tệ."

Nhìn sơ qua phòng, Cố Dĩ Tiện đóng cửa rời đi, Khúc Vân đưa nàng đến tận cửa, nhìn nàng lên xe rời đi.

-----------Hết chương 114----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro