Chương 140: Tro tàn (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ông ấy cho em tiền."

***********

Trương Hiểu Văn ngồi ở trong Phòng Thẩm vấn, đôi tay đặt ở trên bàn, vẫn luôn không ngừng xoa xoa ngón tay, nhìn qua đặc biệt căng thẳng. Vị nữ cảnh sát lúc nãy phụ trách đưa các cô về nhà đưa cho cô một cốc nước, ôn hòa mà để cô đừng quá căng thẳng.

Trương Hiểu Văn cầm lấy cốc nước mà uống một ngụm, sau đó căng thẳng mà nhìn cô cảnh sát, người này vừa nãy đưa các cô về nhà, ở chỗ này đều là chỗ mà cảnh sát nghiêm túc, cô tương đối dễ thở khi nói chuyện với người quen thuộc hơn: "Chị à! Em...Em đã phạm tội gì? Tại, tại sao lại dẫn em đến chỗ này?"

Cô vốn dĩ đã được đưa về nhà, xảy ra chuyện lớn như vậy, sau khi về đến nhà cô cũng không ăn uống gì nổi, nằm ở trên sofa mà ngủ luôn. Cũng không biết ngủ được bao lâu, cô bị âm thanh chuông cửa đánh thức, sau khi mở cửa thì nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn đứng ở trước cửa, đưa thẻ cảnh sát đến trước mặt cô.

"Trương Hiểu Văn đúng không? Cảm phiền đi theo chúng tôi một chuyến."

Từ khi ra khỏi cửa nhà đến bây giờ, Trương Hiểu Văn đều luôn ngơ ngác, cô thật không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao cảnh sát lại dẫn mình đến chỗ này.

Cô cảnh sát thấy gương mặt của cô tràn đầy thần sắc lo âu, mở miệng an ủi cô: "Có một số việc cần phải xác nhận với em một chút, đừng khẩn trương, nếu như em không có làm chuyện gì xấu, thì không cần lo lắng, cảnh sát chúng tôi sẽ không đổ oan cho bất cứ một người tốt nào. Cho nên, đợi lát nữa nếu như có người tới hỏi chuyện em, em chỉ cần trả lời đúng sự thật là được, không được nói dối."

Giọng nói của cô vô cùng ôn hòa, tâm trạng nôn nóng khẩn trương của Trương Hiểu Văn được cô trấn an không ít.

Đúng lúc này, Nhậm Du Nhiên đẩy cửa tiến vào, bên người cô không có ai khác đi theo, cô cảnh sát thấy cô đi vào, chào hỏi cô sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.

"Phùng Đình, cô ở lại, hỏi chuyện cùng tôi." Nhậm Du Nhiên lên tiếng ngăn cản cô ấy, ý bảo cô ấy ngồi xuống.

Phùng Đình nôn nao, cô là điều tra viên trong Đội của Diêu Viễn, vừa qua khỏi kỳ thực tập chưa được bao lâu, hiện tại đều làm một số công việc cơ bản nhấ,t vốn là không có cơ hội có thể cùng Nhậm Du Nhiên lấy lời khai của người khác.

Nhậm Du Nhiên đã ngồi xuống, thấy cô ấy còn sững sờ, ngẩng đầu nhìn cô ấy, lặp lại lần nữa: "Ngồi đi."

"Vâng vâng." Phùng Đình lập tức ngồi xuống bên cạnh Nhậm Du Nhiên, nét mặt thong thả vừa rồi ở trước mặt Trương Hiểu Văn đột nhiên không còn thấy đâu, nhìn sơ qua còn có chút khẩn trương.

Trương Hiểu Văn nhìn cô ấy cũng khẩn trương, biết Nhậm Du Nhiên chắc chắn là một nhân vật rất lợi hại, lập tức lại càng khẩn trương hơn.

Nhậm Du Nhiên nhìn Trương Hiểu Văn, lại nhìn Phùng Đình ngồi ở bên cạnh mình, cân nhắc tại sao lại thế này, cười nói: "Làm gì? Xem tôi là Dạ Xoa Tu La không bằng? Phùng Đình, cô ngồi cạnh tôi khẩn trương vậy làm gì?"

"Không, không có!" Nói chuyện còn líu lưỡi, còn nói không có nữa.

Nhậm Du Nhiên nói: "Cô khẩn trương như vậy, bạn học Trương càng khẩn trương! Thả lỏng chút đi! Đừng để người ngoài cảm thấy tôi là con cọp mẹ được không?"

Phùng Đình lần đầu tiên ở khoảng cách gần với Nhậm Du Nhiên như vậy, bản thật thật sự khẩn trương, nhưng trên người của Nhậm Du Nhiên có năng lực tương tác thần kỳ, làm tất cả cấp dưới đều thả lỏng ở trước mặt cô, không giống như cảm giác áp bách ở trước mặt các vị lãnh đạo khác.

Nỗi căng thẳng của Phùng Đình lập tức bị mấy câu nói của Nhậm Du Nhiên làm dịu xuống, cô chỉnh lại ghế ngồi, gương mặt thong thả lại lần nữa xuất hiện, ánh mắt nhìn về phía Trương Hiểu Văn đầy ôn hòa và cỗ vũ, làm cô gái lần đầu tiên gặp được cảnh sát lại một lần nữa ổn định tâm trạng.

Nhậm Du Nhiên hơi nhướng mày, thứ cô muốn chính là loại hiệu quả này. Vừa rồi khi còn ở Phòng điều khiển, cô nhìn thấy Trương Hiểu Văn tựa hồ theo bản năng sinh ra tín nhiệm với Phùng Đình, chắc là Phùng Đình lúc nãy khi đưa các cô ấy về nhà, khiến cho cô ấy có thể cảm nhận được cảm giác an toàn.

Nếu như vậy, vì không để cho cô gái này quá mức khẩn trương, Nhậm Du Nhiên để cho Phùng Đình ở lại hỏi chuyện cùng mình, nếu như có cô ấy ở đây thì Trương Hiểu Văn chắc hẳn là có thể bớt chút khẩn trương lo lắng.

"Bạn học Trương đừng khẩn trương, hôm nay gọi cô tới đây là muốn hỏi cô một số chuyện." Ngữ khí nói chuyện của Nhậm Du Nhiên cố gắng nhẹ nhàng chậm rãi ôn hòa, không để cho cô gái có áp lực quá lớn.

Trương Hiểu Văn nhìn cô cảnh sát lớn lên xinh đẹp ở trước mắt này, ngơ ngác mà gật đầu.

"Tôi nghe Lâm Nhạc Dao nói, lúc đó người đề nghị ngồi tàu lượn siêu tóc là cô?"

Trương Hiểu Văn mím môi, thành thật gật đầu: "Là em."

"Cô thích ngồi tàu lượn siêu tốc sao?"

"Thích. Hơn nữa vốn dĩ chúng em đã có kế hoạch này rồi, loại trò chơi như tàu lượn siêu tốc này chắc chắn là phải chơi."

Nhậm Du Nhiên nhìn chằm chằm vào cô ấy, ánh mắt có chút quan sát kỹ, người của tổ điều tra động tác rất nhanh hỏi Lâm Nhạc Dao và bạn học đi cùng cô ấy, Lâm Nhạc Dao nói người đi nghị đi tàu lượn siêu tốc là Trương Hiểu Văn, hơn nữa những người khác đều một mực khẳng định ngoại trừ cha mẹ ra thì không có kể cho bất cứ ai về chuyện đi chơi ở công viên giải trí, chỉ có Trương Hiểu Văn khi trả lời câu hỏi này có sự do dự rõ ràng.

Vì sự cẩn thận, Nhậm Du Nhiên phái người đồng loạt thẩm tra đối chiếu lịch trình buổi sáng cha mẹ của nhóm sinh viên đó, cơ bản có thể xác định mọi người có chứng cứ không có mặt tại hiện trường, bao gồm cả mẹ của Trương Hiểu Văn. Cô ấy thuộc gia đình đơn thân, sống cùng với mẹ.

"Vậy thời gian thì sao? Lâm Nhạc Dao nói, lúc đó vốn dĩ các cô ấy là muốn đi nhà ma, nhưng cô đề nghị đi tàu lượn siêu tốc, rõ ràng vị trí của các cô lúc đó ở rất gần với nhà ma hơn."

Đôi bàn tay đặt ở trên bàn của Trương Hiểu Văn nắm chặt vào nhau, có chút khẩn trương mà xoa xoa ngón tay. Cô há miệng thở dốc, lời nói ở bên miệng nhưng lại không nói ra thành lời, tròng mắt không ngừng chuyển động, tựa hồ là đang tự hỏi.

Nhậm Du Nhiên hất cằm, nói: "Bạn học Trương, đừng nói dối, nếu như nói dối, thì cô vốn dĩ không có làm chuyện gì xấu, cũng phải bị nghi ngờ."

Thân thể nhỏ nhắn của Trương Hiểu Văn run rẩy, như là bị câu hỏi của Nhậm Du Nhiên đánh thức, cô cắn môi dưới, đầu hơi cúi thấp xuống.

Nhậm Du Nhiên thấy cô vẫn còn đang do dự, yên lặng mà liếc mắt nhìn Phùng Đình một cái, Phùng Đình lĩnh hội được tinh thần của lãnh đạo, lập tức đứng lên đi qua.

Phùng Đình ngồi xổm xuống trước mặt Trương Hiểu Văn, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ chân của cô ấy, ôn hòa nói: "Em biết cái gì, hoặc là nói lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em hãy nói đúng sự thật cho chúng tôi biết. Chỉ có khi em nói thật, chúng tôi mới có thể điều tra rõ ràng chân tướng sự việc! Em và Lâm Nhạc Dao chắc là bạn rất thân phải không? Em cũng không muốn nhìn thấy cô ấy vô duyên vô cớ mà bị người khác làm tổn thương đến, có phải không?"

Trương Hiểu Văn rũ mắt nhìn về phía Phùng Đình đang ngồi xổm ở bên người mình, động tác cắn môi dưới từ từ buông lỏng ra.

"Em..." Mở miệng ra nói được từ đầu tiên, thì mọi chữ còn lại đều nhẹ nhàng hơn nhiều: "Em không phải cố ý..."

Cô cúi đầu xoa xoa ngón tay, lẩm bẩm nói: "Em thật sự không phải cố ý....em không biết sẽ như vậy...kỳ thật em chỉ là thuận miệng nhắc tới..."

Nhậm Du Nhiên nheo mắt, hỏi: "Cho nên,cô đem chuyện đi chơi công viên giải trí nói cho người khác ngoài mẹ của cô ra?"

Trương Hiểu Văn mím môi, nhỏ giọng nói: "Em nói cho bạn trai của mẹ."

Nhậm Du Nhiên và Phùng Đình liếc nhìn nhau, Phùng Đình đứng lên, cầm lấy cốc nước của Trương Hiểu Văn rồi rót thêm nước đặt ở trước mặt cô ấy.

"Bạn trai của mẹ cô? Ông ta và hai người sống cùng nhau à?"

Trương Hiểu Văn lắc đầu, nói: "Không phải, đôi lúc sẽ đến nhà chơi."

"Vậy từ lúc nào cô nhắc chuyện cô đến công viên giải trí cho ông ta biết?"

Trương Hiểu Văn nhớ lại một chút, nói: "Tuần trước chăng.Tuần trước là lúc chúng em xác định muốn đi chơi. Kỳ thật em cũng không phải cố ý muốn nói cho ông ta, chỉ là vào cuối tuần em học xong rồi trở về nhà khi nói chuyện với mẹ thì ông ta đúng lúc cũng ở chỗ đó."

Ánh mắt sắc bén của Nhậm Du Nhiên dừng lại ở trên gương mặt của Trương Hiểu Văn, hỏi: "Ngoại trừ trong lúc vô tình tiết lộ chuyện các cô muốn đi chơi công viên giải trí với ông ta ra, còn điều gì khác không?"

Trương Hiểu Văn rũ mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn, chau mày, cắn răng nói: "Hôm qua ông ta đến nhà em, còn nói với em là giữa trưa 11 giờ dẫn mọi người đi chơi tàu lượn siêu tốc."

"Lý do?"

Trương Hiểu Văn càng cúi thấp đầu hơn, lẩm bẩm nói: "Ông ta cho em tiền."

Nhậm Du Nhiên nhíu mày nhìn cô ấy, tựa hồ đối với đáp án này của cô ấy còn chưa đủ hài lòng: "Đưa cô tiền cô liền nghe theo? Cũng không hỏi tại sao?"

Sắc mặt của Trương Hiểu Văn đỏ bừng, rũ đầu xuống, nói: "Không hỏi, ông ta cho em không ít, tới 10.000 NDT lận. Hơn nữa, lúc đó em cảm thấy chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn, bất quá chỉ là lúc 11 giờ ngồi chơi tàu lượn siêu tốc một chuyến mà thôi, chỉ như vậy có 10.000 NDT rồi, tại sao lại không làm chứ...Cho nên, em cũng không hỏi nhiều."

Nhậm Du Nhiên cúi đầu lật tài liệu ở trong tay, nhìn thấy tổ điều tra đã bước đầu tìm hiểu gia đình của Trương Hiểu Văn, cha mẹ ly hôn, người mẹ một mình làm mấy công việc để nuôi cô ấy trưởng thành, điều kiện của nhà cô ấy quả thật không tốt. Hơn nữa cô ấy nói cũng đúng, chỉ là ở thời gian cố định mà ngồi tàu lượn siêu tốc một chuyến mà thôi, cô ấy sao có thể tưởng tượng được sau lưng hành động đơn giản này lại ẩn giấu một chuyện nguy hiểm chứ? Cô ấy cũng không phải cố ý muốn tạo thành nguy hiểm cho Lâm Nhạc Dao.

Phùng Đình nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Trương Hiểu Văn, dịu dàng mà cổ vũ cho cô ấy.

Nhậm Du Nhiên trầm mặc, lại hỏi: "Vậy chuyện Lâm Nhạc Dao sợ ngồi tàu lượn siêu tốc, bạn trai của mẹ cô cũng biết sao?"

Trương Hiểu Văn rõ ràng đang nhớ lại một chút, sau đó lắc đầu nói: "Có thể lần đó lúc em nói với mẹ chuyện mình đi chơi công viên giải trí đã vô tình nhắc đến, chuyện này em không nhớ rõ, nhưng em khẳng định không cố ý kể cho chú ấy (*) nghe."

(*): Trong bản gốc có đoạn xưng là ông ta, có đoạn xưng là thúc thúc (chú), nên mình dịch theo đúng bản gốc, chỗ nào chú thì dịch chú, chỗ nào ông ta thì dịch ông ta.

Nhậm Du Nhiên gật đầu, ý bảo bản thân đã hiểu, rồi lại hỏi tiếp: "Vậy người chú này của cô tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Làm việc ở đâu? Cách thức liên lạc và địa chỉ cô có biết không?"

"Ông ta tên là Mạnh Cường, nhỏ hơn mẹ em 5 tuổi, năm nay mới 37 tuổi, cách thức liên lạc cụ thể thì em không biết, các chị có thể hỏi một em một chút, còn việc ông ta làm việc ở đâu thì em biết, ở tập đoàn Giai Nghiên...."

Ánh mắt của Nhậm Du Nhiên sắc bén lên, cuộc hỏi chuyện lần này lại xuất hiện thu hoạch lớn nhất!

Cô gật đầu, nói với Trương Hiểu Văn: "Được rồi, hôm nay vất vả cho cô đến đây phối hợp điều ra với chúng tôi một chuyến, hôm nay cũng không còn chuyện gì khác, tiếp theo nếu còn cần gì thêm nữa, có thể sẽ làm phiền cô phối hợp thêm lần nữa."

Trương Hiểu Văn nghe thấy kết thúc buổi hỏi chuyện, thì ánh mắt sáng lên một chút, nhưng lại cúi đầu: "Vậy em có thể về nhà sao?"

Nhậm Du Nhiên nói: "Có thể. Còn để cho cô chị gái này đưa em trở về."

Trương Hiểu Văn chà sát ngón tay, lúng ta lúng túng nói: "Em...có phải suýt chút nữa em đã hại Dao Dao rồi không?"

Nhậm Du Nhiên nhìn dáng vẻ tự trách của bản thân cô ấy, tuy rằng không đành lòng, nhưng vẫn phải nhắc nhở cô ấy một câu: "Quả thật là thế. Nhưng mà rất may mắn, chỉ là suýt thôi. Bạn học Trương, về sau gặp phải loại chuyện này vẫn là phải chú ý cảnh giác nhiều một chút, không thể bởi vì đối phương là người quen, lại đồng ý cho cô lợi ích, thì cô liền không cần tự hỏi mục đích của kẻ đó, như vậy rất có thể sẽ hại chính mình và hại cả người bên cạnh của mình."

Trương Hiểu Văn vẻ mặt ảo não, trải qua lần này, cô quả thật bị dọa không nhẹ, cũng ghi nhớ thật kỹ, cũng không dám dễ tin người khác nữa, cũng không dám mất lý trí mà chỉ nhận tiền! Mạnh Cường người này không thể tin được, nhất định không phải người tốt, cô trở về còn phải nói cho mẹ nghe, để bà ấy lập tức chia tay với người này!

Nhậm Du Nhiên dặn dò Phùng Đình đựa Trương Hiểu Văn về nhà, sau khi ra khỏi Phòng Thẩm vấn thì lập tức gọi điện cho Diêu Viễn: "Liên hệ với tập đoàn Giai Nghiên, tìm một người tên là Mạnh Cường, tìm được thì đưa về Cục ngay cho tôi! Tốc độ phải nhanh lên!"

"Đã rõ!"

Nhậm Du Nhiên xoay người vào Phòng Điều khiển ở bên cạnh, sắc mặt cũng không có bởi vì vụ án có tiến triển mà trở nên tốt hơn, trái lại nhìn Yến Quy đang ngồi chờ ở trong phòng, nói: "Em rất sợ là Mạnh Cường đã bị diệt khẩu."

---------Hết chương 140----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro