Chương 141: Tro tàn (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Con bé mới 30 tuổi đã ngồi lên được vị trí này rồi, tiền đồ trong tương lai không thể nào dự đoán được."

**************

Nỗi lo lắng của Nhậm Du Nhiên nhanh chóng trở thành sự thật, không đợi Tổ điều tra tìm tới cửa, thì hàng xóm của Mạnh Cường đã tới trước một bước để báo án. Dựa theo lời báo án của người hàng xóm, lúc 4 giờ rưỡi chiều, ông ấy đi siêu thị mua đồ trở về nhà, băng qua con đường vườn hoa của chung cư, còn chưa đi đến dưới lầu nhà mình, thì nghe thấy một tiếng 'Bịch', âm thanh giống như một vật nặng rơi xuống mặt đất.

Vườn hoa ở dưới lầu còn có một số người hàng xóm khác đang nói chuyện phiếm tản bộ, mọi người đều nghe thấy âm thanh này, vì thế lần theo âm thanh mà đi tìm, kết quả nhìn thấy một người đàn ông nằm sấp ở dưới mặt đất, tứ chi đã trở nên vặn vẹo.

Hàng xóm sợ hãi, lập tức báo cảnh sát.

Nhậm Du Nhiên sau khi nghe được nội dung báo án xong thì nhịn không được mà thở dài: "Tôi cũng không biết miệng của mình có phải miệng quạ đen hay không nữa."

Chiếc xe chỉ huy hiện trường và xe khám xét hiện trường đậu ở trước cửa khu chung cư, Nhậm Du Nhiên trực tiếp dẫn người đi vào trong nhà của người chết Mạnh Cường, đi cùng cô còn có Giang Vọng và Hứa Trạch bên Đội Kỹ thật. Mà Yến Quy dẫn theo Lý Vân Tường và Đường Huyên kiểm tra hiện trường tử vong ở dưới tầng lầu.

Thi thể của Mạnh Cường nằm sắp ở dưới mặt đất, tứ chi bày ra tư thế vô cùng vặn vẹo, Yến Quy chỉ đơn giản quan sát, để Lý Vân Tường đưa thi thể vào trong túi đựng thi thể, thi thể để ở đây lâu dài sẽ khiến cho các cư dân khác bị ảnh hưởng không tốt.

Bất quát thông qua kiểm tra đơn giản tình trạng của thi thể, Yến Quy cơ hồ đã có thể khẳng định nạn nhân là chết do rơi từ trơi cao xuống.

Yến Quy ngẩng đầu nhìn mặt ngoài của tòa chung cư, Mạnh Cường ở tại tầng 17, một tầng cũng đủ cao, rơi xuống nhất định sẽ chết ngay.

"Giang Vọng, hai người chú ý xác định thời gian nạn nhân tử vong ở trong nhà còn có người thứ 2 hay không." Yến Quy thông qua bộ đàm liên hệ với Giang Vọng ở trong nhà.

Giang Vọng: "Đã rõ."

Yến Quy không có ở lại quá lâu, mà dẫn theo người bên Pháp y trở về Cục trước để tiến hành nghiệm thi.

Thi thể của Mạnh Cường xem xét từ ngoài mặt thì phù hợp với đặc điểm chết do rơi từ trên cao xuống, ví dụ như quần áo bị rách, nút áo bị bung, hiện ra dáng vẻ lộn xộn. Bởi vì thi thể khi tiếp xúc với mặt đất đã sinh ra một lực va chạm rất lớn, sẽ dẫn đến quần áo trên người bị phá hủy bởi tác động của ngoại lực.

Mà loại phá hủy này cũng có thể khác khi do người làm, Lý Vân Tường đem quần áo của nạn nhân cởi ra hết, quan sát một chút nơi bị rách, cuối cùng xác định đây là vết rách được tạo thành bởi lực vụt mạnh, mà không phải là do vật lộn với người khác mà tạo thành.

Tiếp theo, từ phần cổ và tứ chi của Mạnh Cường đều có mức độ gãy xương vặn vẹo khác nhau, từ tư thế mà ông ta khi ngã xuống đất là có thể nhìn ra được. Điều này cũng phù hợp đặc điểm gãy xương ở cổ và tứ chi khi rơi từ độ cao xuống. Lúc ở hiện trường, Yến Quy chỉ cần giơ tay sờ vào những khớp xương quan trọng, liền phát hiện rất nhiều vị trí xương ở trên người ông ta đã bị gãy nghiêm trọng.

Còn có, bởi vì trong quá trình rơi xuống không có đụng phải những chướng ngại vật khác, cho nên tổn thương ở bên ngoài của nạn nhân cũng tương đối ít, chỉ có một số bộ phận khi rơi xuống rồi tiếp xúc với mặt đất đã có máu bầm và trầy da. Bởi vì máu bầm và trầy da là thuộc về phản ứng sống, cho nên cũng có thể loại trừ khả năng nạn nhân sau khi chết thì bị người khác vứt xác xuống.

Căn cứ vào điều này mà kiểm tra, kỳ thật nguyên nhân cái chết của nạn nhân cơ bản đã xác định được, nhưng còn cần cô đưa ra chứng cứ phụ trợ rõ ràng tỉ mỉ hơn, phải loại trừ ông ta dưới tình huống vô ý thức mà bị người khác đẩy xuống lầu.

"Hai người tới giải phẫu đi."

Yến Quy lại quyết định đem quá trình quan trọng giao cho hai người đồ đệ, cô hiện tại một lòng một dạ phải cố gắng rèn luyện cho Lý Vân Trường và Đường Huyên, cho nên chỉ cần không phải vụ án vô cùng khó khăn, thì cô đều sẽ tận lực để cho hai người bọn họ có cơ hội rèn luyện, để cho hai người bọn họ động thủ nhiều hơn là động não.

Hai đồ đệ đang xuống tay giải phẫu, người làm lão sư như Yến Quy thì ở ngay bên cạnh quan sát, giúp bọn họ trấn cửa ải, một một bước đi đều vô cùng nghiêm túc cẩn thận.

Qu á trình giải phẫu trước hết là nhằm để xác định nguyên nhân chết cụ thể của nạn nhân, nhiều cơ quan nội tạng của ông ta đã bị nát, xương ống có tình trạng gãy xương nghiêm trọng, đủ để xác định là nội tạng vỡ nát khi chết do rơi từ độ cao xuống.

Lúc sau chính là vấn đề mà bọn họ quan tâm nhất là phải xác định thời điểm mà Mạnh Cường té lầu có còn tỉnh táo hay không, cho nên phải kiểm tra đo lường ở bên trong dạ dày của ông ta có nồng độ rượu cao không, hoặc là loại thuốc nào đó đại loại như thuốc ngủ khiến ông ta chìm vào trong hôn mê không, cuối cùng chính là kiểm tra độc chất, sau khi loại trừ hết toàn bộ khả năng thì có thể chính thức xác định ông ta là chết khi rơi từ độ cao xuống.

Cùng lúc đó, bên Pháp chứng cũng đã có kết luận cuối cùng.

Yến Quy đưa toàn bộ công tác nghiệm thi giao cho hai đồ đệ, sau khi ra khỏi Phòng Giải phẫu thì nhìn thấy Giang Vọng và Hứa Trạch cũng đã kết thúc công việc trên đường quay trở về.

"Yến lão sư. Bên trong nhà của Mạnh Cường không có phát hiện ra dấu vết những người nào khác cả. Chỗ mà ông ta té lầu là phòng ngủ của ông ta, chúng em đã kiểm tra toàn bộ hết một lần rồi, cả căn phòng chỉ có một loại vân tay, không có phát hiện ra dấu vân tay thứ hai, chỗ bên chị đã lấy vân tay xong chưa? Chúng ta có thể trực tiếp đối chiếu. Sau đó chính là ở bên cửa sổ, phát hiện cửa sổ chống trộm đã bị ai đó tháo xuống. Tiểu khu này có ý thức an toàn rất mạnh, mỗi nhà mỗi hộ đều trang bị loại cửa sổ chống té lầu chống trộm, loại cửa sổ này có một tầng lưới cửa rất chắc chắn để che lại, đa số là dùng để phòng ngừa có trẻ em ở trong nhà bò lên cửa sổ mà trượt chân ngã xuống, nếu muốn tháo nó xuống thì phải dùng chìa khóa của chính ổ khóa cửa sổ mới mở khóa được."

Giang Vọng cầm ảnh chụp đưa cho Yến Quy xem: "Nhưng mà cái cửa sổ này trong nhà Mạnh Cường đã bị người khác tháo xuống, chìa khóa vẫn còn cắm trên ổ khóa, có thể nhìn ra là cửa sổ mới được tháo xuống. Chúng em lấy dấu vân tay còn lưu lại ở trên bệ cửa sổ thu giữ lại rồi, chờ lát nữa cũng có thể tiến hành đối chiếu với Mạnh Cường."

Yến Quy hỏi: "Có di thư không?"

Giang Vọng lắc đầu, nói: "Nhậm đội để tổ điều tra tìm kiếm trong nhà Mạnh Cường, cũng không có phát hiện ra bất cứ thứ gì giống như di thư cả."

Yến Quy hiểu rõ gật đầu, nói: "Bên Pháp y cũng sắp xong rồi, chờ sau khi xong thì cậu tìm Lý Vân Tường lấy vân tay của Mạnh Cường tiến hành đối chiếu."

Phân công việc xong, Yến Quy lấy điện thoại ra gọi điện cho Cố Dĩ Tiện.

"Tiện Tiện, em đâu rồi?"

Gi ọng nói của Cố Dĩ Tiện từ trong loa truyền ra: "Đang trên đường trở về Cục." Nàng dừng một chút, lại nói: "Tình huống của Cố Thanh Tuyền không ổn lắm."

Động tác của Yến Quy chợt dừng, nhất thời không kịp phản ứng. Lúc 3 giờ chiều, Nhậm Du Nhiên nhận được cuộc gọi của điều tra viên đang ở bệnh viện bên kia, nói Cố Thanh Tuyền vừa ra khỏi Phòng Phẫu thuật. Nhậm Du Nhiên nhìn đồng hồ, có chút ngoài ý muốn, vết thương của Cố Thanh Tuyền hình như còn nghiêm trọng so với trong dự đoán, phẫu thuật tận 2 tiếng mới kết thúc.

Là nhân chứng quan trọng, cũng là một trong những người bị hại của vụ án này, cảnh sát chắc là dựa theo lệ thường mà tiến hành lấy lời khai của Cố Thanh Tuyền. Hơn nữa Cố Thanh Tuyền còn là sinh viên của Đại học công an, hành động ngày hôm nay thuộc về loại thấy việc nghĩa mà hăng hái làm, Đội cảnh sát hình sự Cục Thành phố Tân Hà nên phái người đại diện đến quan tâm hỏi han cậu ấy.

Nhưng ai đi làm người đại diện đây? Dựa theo chức vị mà nói, Cố Dĩ Tiện đúng lúc là người thích hợp nhất, nàng là Phó Đội trưởng sắp chính thức của Đội cảnh sát hình sự, là người đại diện tốt nhất. Nhưng Cố Dĩ Tiện không muốn đến bệnh viện lại trong thấy Cố Thái và mẹ của Cố Thanh Tuyền...

Vốn dĩ Nhậm Du Nhiên nói là để cô đi, nhưng không khéo là, lúc ấy Trương Hiểu Văn mới được đưa về Cục, Nhậm Du Nhiên phải ở lại hỏi chuyện, không thể phân thân được.

Cố Dĩ Tiện bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là quyết định đại diện Đội cảnh sát hình sự ra mặt. Nàng lái Grand Cherokee đến bệnh viện, cũng không có gì bất ngờ ở cửa phòng bệnh gặp được Cố Thái và mẹ của Cố Thanh Tuyền - Thường Uyển.

Mới vừa nhìn thấy Cố Dĩ Tiện xuất hiện, Cố Thái rõ ràng ngây người, kinh ngạc mà nhìn nàng, hỏi: "Sao con lại tới đây?"

Mắt của Cố Dĩ Tiện cũng chưa cho ông ta, lúc đi ngang qua ông ta còn quăng lại một câu: "Đại diện Đội cảnh sát hình sự của Cục thành phố Tân Hà, tới đây an ủi con trai của ông thấy việc nghĩa ra tay tương trợ."

Cố Thái sửng sốt một chú,t hiển nhiên không ngờ tới thái độ của nàng lại tệ đến như vậy, chỉ vào nàng mà cả giận nói: "Mày dùng thái độ như vậy nói chuyện với cha mày sao?"

Cố Dĩ Tiện rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn ông ta, ánh mắt kinh ngạc hỏi: "Ông cư nhiên còn biết ông là cha tôi?"

"Mày! Mày, mày là thứ không có dạy dỗ!"

Cố Dĩ Tiện trong mắt tràn đầy sự châm chọc, khoanh tay đứng ở trước mặt ông ta, liếc mắt lạnh lùng nhìn ông ta mà nói: "Tôi là được bà nội nuôi nấng, bà nội thứ gì cũng đều dạy tôi, tôi chưa bao giờ thiếu sự dạy dỗ! Nhưng mà bà nội tôi cũng không dạy tôi phải khi gặp người cha không có trách nhiệm phải trưng ra bộ mặt tươi cười chào đón, thật ngại quá, bà nội trước nay ở trước mặt người ngoài đều không để tôi phải chịu thiệt thòi gì cả!"

"Mày!" Cố Thái cả giận nói: "Tao có thể là người ngoài sao?!"

Cố Dĩ Tiện hừ lạnh một tiếng, như là nghe thấy truyện cười: "Còn không phải sao? Ông còn cảm thấy tôi ở đây thì ông còn có thể là gì nữa đây? Cố tiên sinh!"

"Đứa con gái bất hiếu! Tao sao lại sinh ra cái thứ bạch nhãn lang như mày! Hôm nay dù thế nào tao cũng phải giáo huấn cho mày một trận!" Cố Thái nói xong liền giơ tay lên định đánh Cố Dĩ Tiện.

Cố Dĩ Tiện ánh mắt chợt lạnh xuống, bỗng nhiên tiến lên trước một bước, giơ tay chụp lấy cổ tay của Cố Thái, trên tay nàng ra sức, bẻ cánh tay của Cố Thái ra sau, lạnh giọng nói: "Cố tiên sinh còn muốn động thủ với tôi? Tôi cảnh cáo ông, hôm nay tôi đại điện Đội cảnh sát hình sự Cục thành phố Tân Hà tới đây để hỏi han con trai của ông, hiện tại ông động thủ với tôi chính là tội đánh cảnh sát!"

"Mày...Mày buông tao ra!" Cố Thái muốn ra sức giãy thoát khỏi tay Cố Dĩ Tiện, nhưng sức lực của người con gái này của ông ta quá mạnh so với ông ta, ông ta căn bản không thoát ra được, chỉ cảm thấy cánh tay đang đau đớn.

"Ông nói tôi là bạch nhãn lang? Đứa con gái bất hiếu? Cố tiên sinh, ông đối với tôi rốt cuộc có ân dưỡng dục gì vậy? Có tư cách nói tôi là bạch nhãn lang sao?"

"Mày thật sự...quá đáng! Sao mày có thể ra tay với cha ruột của mày như vậy hả!?"

"Trước khi hưởng thụ được quyền lợi của người làm cha, thì phiền Cố tiên sinh trước hết nên suy nghĩ kỹ lại rốt cuộc bản thân ông đã thực hiện được nghĩa vụ của một người cha chưa đã! Nếu như ông cảm thấy tôi không có gia giáo, chi bằng nhớ lại 20 năm trước, tự hỏi bản thân lại một lần, có từng dạy dỗ tôi hay không! Cho dù tôi không được dạy dỗ tốt, nhưng đại khái cũng chính là câu nói 'Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha'!"

Cố Dĩ Tiện nói xong lời này, hờ hững mà buông tay của Cố Thái ra, Cố Thái vốn dĩ đang liều mạng giãy giụa, lúc này nàng đột nhiên buông tay, Cố Thái trọng tâm không vững, sau khi chật vật thì lảo đảo hai bước, được Thường Uyển đỡ mới có thể đứng vững lại được.

"Cố Dĩ Tiện!" Cố Thái đứng vững một lần nữa thì làm bộ muốn xông đến gây chuyện.

"Đủ rồi!" Thường Uyển lôi kéo ông ta rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, bà ta kéo mạnh Cố Thái, trừng mắt nói ông ta: "Yên lặng một chút, đừng ồn nữa!"

"Tiểu Uyển! Bà....Bà sao lại đứng về phía đứa con gái bất hiếu như nó hả!?"

Thường Uyển đau đầu nhìn chồng mình, mệt mỏi nói: "Em không đứng về phía ai cả, em hiện tại chỉ muốn biết Thanh Tuyền khi nào mới có thể tỉnh lại mà thôi! Em xin anh yên tĩnh một chút được không, đừng ở chỗ này vô cớ gây chuyện nữa."

"Anh vô cớ gây chuyện?" Cố Thái trừng lớn đôi mắt, không thể tin được mà nhìn vợ mình.

Thường Uyển nhéo giữa mày, nói: "Dĩ Tiện cũng đâu có nói sai, anh thật sự chưa từng chăm sóc người ta."

"Anh..." Cố Thái không ngờ vợ của mình cũng phá hủy mặt mũi của mình, trong lúc nhất thời nghẹn họng không biết nói gì nữa.

Cố Dĩ Tiện vậy mà lại ngoài ý muốn liếc mắt nhìn người mẹ kế của mình một cái, hôm nay là ngày đầu tiên nàng tiếp xúc với Thường Uyển, ban đầu cũng chưa từng tìm hiểu qua bà ta lần nào.

Thường Uyển cảm nhận được tầm mắt của Cố Dĩ Tiện, thu lại sự mệt mỏi nơi đáy mắt, cười với nàng một cái, người cũng dịu dàng như cái tên: "Con tới đây là gặp Thanh Tuyền sao?"

Cố Dĩ Tiện nhìn bà ta, chỉ là gật đầu nhẹ. Nàng không hiểu người mẹ kế này, chỉ biết bà ta là một vị luật sư, không biết bà ta thật sự là tính tình tốt hay là giả trang bạch liên hoa, cũng không có hứng thú để phân tích, hôm nay sau khi kết thúc cuộc hỏi han, nàng cũng không muốn có bất kỳ cuộc gặp mặt lui tới với cả gia đình này nữa, quá mệt lòng.

Thường Uyển thấy thái độ của nàng vẫn lạnh nhạt, cũng không hề chủ động nói chuyện, không muốn tự làm bản thân mất mặt, chỉ là thuận tiện giúp Cố Dĩ Tiện túm chặt Cố Thái lại.

"Con tới không đúng lúc, Thanh Tuyền còn chưa tỉnh lại...."

Cố Dĩ Tiện đáp lại, nàng cũng chưa tiến vào, nghe nói Cố Thanh Tuyền còn chưa tỉnh lại, liền đại diện Cục thành phố quan tâm hỏi han vài câu, trong giọng nói không có chút tình cảm nào dư thừa, chỉ là dáng vẻ việc công xử theo phép công.

Tiểu cảnh sát lúc trước đi theo đến bệnh viện để lấy mảnh vỡ biết nàng tới đây, từ văn phòng bác sĩ đến đây tìm nàng, trong tay còn cầm một túi vật chứng đựng mảnh nhỏ.

"Cố đội!" Thái độ của tiểu cảnh sát đối với nàng vô cùng cung kính.

Cố Dĩ Tiện thấy túi vật chứng trong tay của cậu, hỏi: "Đều ở đây"

"Phải!"

"Vậy về thôi." Nàng hiện tại không muốn cùng Cố Thái ở chung một chỗ, vừa rồi nháo một trận, khiến nàng càng thêm xác định bản thân hôm nay đến đây một chuyến này chính là dính độc.

Nàng không để ý Cố Thái, mà dùng thái độ không tệ lắm nói với Thường Uyển: "Nếu bạn học Cố còn chưa tỉnh lại, vậy chúng tôi cũng không quấy rầy thêm nữa, qua 2 ngày nữa cậu ta khỏe hơn một chút sẽ lại đến thăm cậu ta. Chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm được thủ phạm, sẽ không để bạn học Cố bị thương oan uổng."

Nói xong, nàng quay đầu liền đi, không có chút cảm giác nào lưu luyến cả.

"Đợi đã! Cố, cảnh sát Cố!" Thường Uyển đột nhiên lên tiếng, tiến lên một bước gọi Cố Dĩ Tiện lại.

Cố Dĩ Tiện dừng lại bước chân, do dự một chút quay đầu lại nhìn: "Còn có việc gì khác sao?"

Thường Uyển nhìn nàng, nói: "Bác sĩ nói, cánh tay trái của Thanh Tuyền bị thương ảnh hưởng đến thần kinh, về sau khả năng sẽ ảnh hưởng đến cử động cánh tay, bất quá còn phải xem tình hình khôi phục sau phẫu thuật, còn chưa thể nói trước được. Nhưng mà có một chuyện, tai trái của thằng bé bởi vì vụ nổ bom mà bị thương, rất có thể sẽ dẫn đến bị điếc...." Giọng nói của Thường Uyển rất nặng nề, nhớ lại trạng thái của con trai mình khiến cho bà ta đau lòng không chịu nổi.

Cố Dĩ Tiện sau khi nghe xong thì sửng sốt một chút, lúc trước khi đến hiện trường nàng không ngờ tới vết thương của Cố Dĩ Tiện lại nghiêm trọng đến như vậy. Nếu vết thương của cậu ta thật sự ảnh hưởng đến thần kinh cánh tay, cùng với một bên tai bị điếc...Vậy vấn đề sắp tới mà cậu ta phải đối diện chính là, cậu ta có khả năng vĩnh viễn không có cách nào hoàn thành ước mơ của bản thân, trở thành một người cảnh sát.

Thường Uyển thấy nàng trầm mặt không nói, lại nói tiếp: "Thằng bé một lòng một dạ muốn làm cảnh sát, có thể trở thành một người cảnh sát giống như người chị gái như con, chỉ là bây giờ...Di tuy rằng không hiểu rõ, nhưng cũng có thể đoán được thằng bé có thể không còn cách nào khác..."

Cố Dĩ Tiện nhịn không được mà nhíu mày nhìn bà ta: "Bà rốt cuộc muốn nói gì?"

"Thằng bé rất xem trong người chị gái là cô, lúc trước cũng bởi vì sùng bái ngưỡng mộ con, mới một lòng một dạ làm cảnh sát. Hiện tại thương thế của thằng bé lại nghiêm trọng như vậy...sau khi tỉnh lại nhất định sẽ chịu đả kích. Cho nên dì muốn nói...chờ sau khi thằng bé tỉnh lại, con có thể tới đây thăm thằng bé được không, không phải lấy danh nghĩa là người của Cục thành phố, mà là với tư cách là chị gái ruột..."

Nghe thế, Cố Dĩ Tiện nhịn không được mà bật cười một cái, giống như là nghe được chuyện tiếu lâm.

Thường Uyển thấy nàng cười mà sửng sốt một lát, Cố Thái ở phía sau bà ta trừng mắt hỏi Cố Dĩ Tiện: "Mày cười cái gì?!"

Cố Dĩ Tiện thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: "Nói thật, một trong hai vị không ai có tư cách yêu cầu tôi lấy thân phận 'chị gái' đến thăm Cố Thanh Tuyền cả. Bản thân Cố Thanh Tuyền còn có tư cách hơn so với hai người!"

"Con hiểu lầm rồi, dì không phải yêu cầu con..." Thường Uyển vội vàng giải thích.

"Vậy đừng nhắc lại!" Cố Dĩ Tiện lui về sau một bước, liếc mắt nhìn Cố Thái và Thường Uyển, nói: "Chuyện giữa tôi và trưởng bối như các người, không dự tính sẽ liên can đến Cố Thanh Tuyền, bất luận thế nào cậu ta quả thật là vô tội. Nhưng xin hai vị nhớ kỹ cho, dù như thế, tôi cũng không muốn có quá nhiều dính líu đến cả nhà 3 người của các vị, cái gọi là tình thân tôi cũng cần không cần, không nên có ý đồ dùng huyết thống tình thân mà ép tôi!"

Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại dẫn theo tiểu cảnh sát rời đi. Sau khi ở trong trại tập huấn gặp được Cố Thanh Tuyền, nàng cũng nhắc chuyện này với Yến Quy, các nàng quả thật xác định cảm thấy Cố Thanh Tuyền là vô tội, cho nên không chuẩn bị sẽ có sự kiêng dè với người em trai này, mọi thứ hết thảy đều thuận theo tự nhiên. Cho đến bây giờ Cố Dĩ Tiện cũng không thay đổi suy nghĩ này, tuy rằng hiện tại nàng đối với Cố Thanh Tuyền vẫn là không có loại cảm tình nào cả, nhưng nếu so với đối mặt cha mẹ của cậu ta thì đỡ hơn rất nhiều.

Ra khỏi bệnh viện, Cố Dĩ Tiện thở nhẹ một hơi, cảm thấy bản thân hôm nay gặp được Cố Thái, giống như gặp không ít đen đủi.

----------

Ở hành lang bệnh viện, Cố Thái chỉ vào phương hướng mà Cố Dĩ Tiện rời đi, đối với vợ mình mà oán giận nói: "Em thấy rõ chưa? Nó có cái đức hạnh như vậy đó! Em cùng nó nói nhiều như vậy để làm gì? Còn để nó lấy thân phận chị gái đến gặp Thanh Tuyền!"

Thường Uyển liếc nhìn chồng mình một cái, phiền lòng nói: "Vậy năm trước anh mua cho con bé chiếc xe máy để làm gì?"

"Anh....Anh còn không phải vì tiền đồ của Thanh Tuyền sao? Thằng bé thi đậu Đại học công an, về sau cũng muốn làm cảnh sát hình sự, thằng bé nếu có một người chị gái làm Đội trưởng Đội Đặc cần ở Cục công an này, thì tiền đồ của thằng bé sau này không phải rất tốt sao?"

Thường Uyển liếc ông ta, nói: "Anh vẫn chưa rõ sao? Người con gái này của anh hiện tại cũng không còn là đứa trẻ phiền phức ngày xưa của mà anh nói rồi, thái độ của anh đối với con bé không thể nhẹ nhàng một chút sao?"

Cố Thái hừa một tiếng, nói: "Anh thấy dáng vẻ khó bảo của nó là lại giận! Tuy rằng khi còn nhỏ anh không lo lắng cho nó, nhưng phí sính hoạt mỗi tháng anh có khi nào thiếu nó không? Cho dù anh có thế nào, cũng là cha ruột của nó! Em nhìn nó thử đi, có ai mà nói chuyện với cha mình kiểu đó hay không hả?! Lúc trước anh mua cho nó chiếc xe máy để lấy lòng nó, quả thật là bởi vì tiền đồ làm cảnh sát sau này của Thanh Tuyền, nhưng mà hiện tại...Thanh Tuyền nếu như sau này không thể làm cảnh sát được nữa, anh cũng không cần lấy lòng nó nữa!"

Thường Uyển nhịn tính tình của ông ta, nhớ tới thương thế của con trai, tức khắc lại đau lòng, bà ta lắc đầu: "Anh sai rồi, nếu con trai thật sự bị phế một tay và một bên tai...thằng bé có thể trái lại còn cần người chị gái này giúp đỡ nhiều hơn...."

"Việc này..." Cố Thái vẻ mặt luống cuống, ông ta đến bây giờ vẫn còn chưa tiếp thu hoàn toàn tình huống hiện tại của Cố Thanh Tuyền.

"Công việc của anh và em tuy rằng tiền lương và đãi ngộ không tệ, nhưng dù sao chúng ta cũng không có xí nghiệp gia tộc sau lưng để Thanh Tuyền có tương lai không lo cơm ăn áo mặc. Một khi chúng ta về hưu rồi, thứ gì cũng không thể sắp xếp cho thằng bé, thằng bé vẫn cần phải có một người bạn cùng thế hệ để ủng hộ..." Thường Uyển nói: "Sở luật sư bên chúng em và bên Sở công an đều có lui tới, em nghe nói đứa con gái kia của anh sắp được thăng lên làm Phó Đội trưởng của Đội cảnh sát hình sự rồi."

Cố Thái chậm rãi mở to hai mắt, hỏi: "Thật sao?"

"Ừ, trăm phần trăm, đã xác định, chỉ còn thiếu một tờ văn bản và thông cáo. Bằng không anh cho rằng tại sao hôm nay con bé có thể đại diện Cục thành phố đến đây? Chính là bởi vì thân phận và địa vị của con bé cũng đủ có trọng lượng."

Cố Thái hơi há mồm, trong lúc nhất thời không thể nói ra được lời nào, ông ta thật sự không ngờ được, đứa con gái lớn từ nhỏ bị chính ông ta ghét bỏ kia, hiện tại lại có tiền đồ đến như vậy.

Thường Uyển vỗ vỗ bàn tay ông ta, nói. "Cho nên về sau khi anh nhìn thấy con bé vẫn nên dùng thái độ ôn hòa một chút đi....Con bé mới 30 tuổi đã ngồi lên được vị trí này rồi, tiền đồ trong tương lai không thể nào dự đoán được, là tiếp tục ở trong Cục thăng chức hay là điều đến Sở công an, thậm chí tương lai còn có thể điều đến Bộ công an ở thủ đô, ở đây có vô số khả năng! Anh lớn như vậy tuổi rồi, tất nhiên hiểu rõ đạo lý thêm một đồng minh tốt hơn thêm một kẻ thù, không vì bản thân anh, cũng phải vì Thanh Tuyền mà suy xét."

----------------Hết chương 141-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro