Chương 147: Tro tàn (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tôi nói rồi, con người quá có nguyên tắc, chú định sẽ có hại."

************

Đây là cái bẫy rất rõ ràng, gậy ông đập lưng ông, bất luận người nào cũng đều có thể nhìn ra được, Cố Dĩ Tiện không ngốc, nhưng nàng vẫn đi. Không chỉ có đi, ở trên đường nàng còn gửi định vị cho Nhậm Du Nhiên.

Thân xe Ducati Đại ma quỷ đen tuyền chạy theo mặt sau chiếc Maybach không gần không xa, từ trung tâm thành phố náo nhiệt dần dần chuyển đến nông thôn dân cư thưa thớt, Maybach quẹo vào một cái ngõ nhỏ, Cố Dĩ Tiện cách nón bảo hiểm nhanh chóng nhìn lướt qua, nơi này không có camera giao thông theo dõi.

Xe máy tạo ra một đường cong quẹo xinh đẹp chạy vào ngõ nhỏ, Cố Dĩ Tiện bóp phanh xe dừng lại ở đầu ngõ, chiếc Maybach to lớn đã ngừng lại, cửa xe mở ra, từ bên ghế lái và ghế phụ có hai người bảo vệ toàn thân mặc tây trang màu đen, cao to mang mắt kính râm.

Cố Dĩ Tiện gỡ nón bảo hiểm xuống, tay phải cắm vào trong túi quần lấy điện thoại nhìn thoáng qua, vậy mà không có thiết bị nhiễu sóng? Nàng nhướng mày, thong dong lại gửi đi một cái định vị ra.

"Cảnh sát Cố thật là người tài cao gan cũng lớn, lúc này còn có tâm trạng gửi tin nhắn nữa chứ."

Cửa xe ghế sau Maybach mở ra, người đàn ông xuống xe, nở nụ cười nhẹ với Cố Dĩ Tiện.

Gương mặt này Cố Dĩ Tiện biết, chân sau của nàng chà trên mặt đất, nói: "Từ đổng dẫn tôi đến đây là muốn nói chuyện gì? Tôi rửa tai lắng nghe."

Từ Tinh Dịch cười cười, gỡ mắt kính xuống, nói: "Chỗ này không phải chỗ để nói chuyện, mời cảnh sát Cố lên xe của tôi, chúng ta đổi một chỗ khác để dễ bề tâm sự."

Cố Dĩ Tiện lạnh mắt nhìn anh ta, nói: "Ngại quá, tôi không có thói quen lên xe của người khác, bạn gái của tôi biết được sẽ tức giận."

Ánh mắt của Từ Tinh Dịch nghiền ngẫm, hỏi: "Bạn gái nào của cô?"

Sắc mặt của Cố Dĩ Tiện nhanh chóng âm trầm xuống.

"Là Sở Ngôn? Hay là Yến Quy?" Từ Tinh Dịch dừng một chút, lại nói: "Không đúng, tôi suýt quên mất, Sở Ngôn đã chết rồi mà, thi thể lạnh thấu rồi."

Biểu tình của Cố Dĩ Tiện âm trầm đáng sợ, nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Tinh Dịch, hơi thở lạnh băng từ giữa hai hàm răng tỏa ra: "Từ đổng không ngoan ngoãn làm người, muốn nhanh chóng tìm cái chết sao?"

Từ Tinh Dịch một chút cũng không sợ nàng tức giận, ngữ khí càng ngày càng đâm chọc, thậm chí còn mang theo chút sung sướng: "Cô sẽ vô duyên vô cớ giết tôi sao? Cô sẽ không! Bởi vì cô có thứ gọi là nguyên tắc cảnh sát."

Anh ta quá thích nhìn biểu cảm hiện tại của Cố Dĩ Tiện, chỉ cần nàng biểu hiện càng tức giận càng phẫn nộ, anh ta giống như đạt được sự vui sướng càng ngày càng nhiều. Đám cảnh sát này và tên Du Trấn Viễn kia đều giống nhau, giả nhân giả nghĩa, đáng chết!

"Nhưng mà cảnh sát Cố biết không? Con người quá trọng nguyên tắc, thì sẽ...có hại đấy!"

Tiếng nói của Từ Tinh Dịch vừa dứt, hai gã vệ sĩ ở phía sau anh ta nhanh chóng móc súng ra, không chút do dự mà nổ sung về phía Cố Dĩ Tiện.

Cố Dĩ Tiện hai mắt nháy mắt mở to, một cú ngã người về phía bên cạnh, ngay sau đó là một cú nhào lộn đẹp mắt vào bên cạnh vách ngõ nhỏ. Ngay từ khi bắt đầu tiến vào ngõ nhỏ này, nàng liền không dám thả lỏng cảnh giác dù chỉ một khắc, cho dù lúc sau Từ Tinh Dịch dùng lời nói đả kích nàng, khiến nàng tức giận, trong lúc nàng phẫn nộ đều sẽ vẫn duy trì sự bình tĩnh đến cuối cùng.

Từ Tinh Dịch thổi một cái huýt sáo về phía nàng, biểu tình sung sướng: "Càng như vậy càng chơi vui hơn." Anh ta nói với hai gã vệ sĩ: "Phải sống."

Hai gã vệ sĩ trầm mặt gật đầu, chậm rãi đi trong ngõ nhỏ.

Cố Dĩ Tiện xuyên qua ngõn nhỏ phức tạp, nàng âm thầm cắn răng, lấy ra điện thoại nhìn thoáng qua. Nhậm Du Nhiên đã trả lời này, nói đã dẫn người đi đến bên này. Lấy khoảng cách từ Cục thành phố đến đây, nhanh nhất cũng phải mất nửa tiếng, còn là trong tình huống thành phố không kẹt xe. Cố Dĩ Tiện có chút đau đầu, nàng hôm nay chỉ là ra ngoài đến bệnh viện một chuyến, căn bản không mang theo súng, mà đối diện với 2 gã có ha khẩu súng kia, tình hình này thật không ổn.

Không kịp tự hỏi quá nhiều, một tên vệ sĩ mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Cố Dĩ Tiện ở trong nháy mắt gã nổ súng thì khom lưng xuống né đi, một cú lộn người đế bên cạnh bức tường thấp, sau đó lăn về phía bên kia.

Nguy hiểm thật!

Cố Dĩ Tiện cả kinh ra một thân đầy mồ hôi lạnh, dựa vào tình huống trước mắt, cứ trốn tránh chỉ có thể vĩnh viễn ở trong tình huống xấu, thời điểm quan trọng cần phải chủ động công kích.

Nghĩ như thế, Cố Dĩ Tiện quyết định ra chủ ý. Nàng nhớ lại một chút vị trí mới vừa rồi của tên vệ sĩ kia, sau đó đo lường tính toán khoảng cách của gã ở bên này một chút, lúc tính toán không sai sót cho lắm, nàng lại tung người một lần nữa nhảy lên thành tường thấp.

Tên vệ sĩ đồ đen không ngờ nàng sẽ xuất hiện từ chỗ cũ, lúc kinh ngạc không quên giơ súng lên, nhưng tốc độ phản ứng của gã so với động tác của Cố Dĩ Tiện lại chậm hơn nửa giây, Cố Dĩ Tiện đã từ trên tường nhảy xuống, một tay nhắm chuẩn vào cổ tay đang cầm súng giơ lên của gã, mạnh mẽ siết lấy, sau đó dùng sức lực thân người dồn xuống hai chân tạo thành một cú xoay vòng ở trong không trung, chân dài dùng sức kẹp lấy cổ của tên vệ sĩ.

Cố Dĩ Tiện cưỡi ở trên vai của tên vệ sĩ áo đen, một tay ra sức bẻ cổ tay cầm súng của gã xuống, tên vệ sĩ bị đau đồng thời sức lực cầm súng nháy mắt thả lỏng ra. Cố Dĩ Tiện nắm bắt thời cơ ở một bên cướp súng của gã, nháy mắt tiếp theo dùng sức ở hai chân đem gã đàn ông cao lớn vặn ngã xuống đất.

Người đàn ông này tuy rằng bị nàng đột nhiên tập kích cướp được súng, nhưng gã dù sao cũng là người từng trải qua huấn luyện, nhất thời bị thua cũng không có hoảng loạn, mà lấy ra một thanh chủy thủ, nhắm về phía ngực của Cố Dĩ Tiện mà đâm thẳng tới.

Ánh mắt của Cố Dĩ Tiện nheo lại, ngửa người về phía sau một chút để tránh đi thanh chủy thủ. Nàng đứng vững chân, cây súng trong tay nhanh chóng bắn một phát súng về phía chân của người đàn ông. Người đàn ông này phản ứng rất nhanh chóng mà né tránh đi, viên đạn ghim ở trên mặt đất.

Cố Dĩ Tiện chuẩn bị bắn phát súng thứ hai, nhưng giờ phúa này, ở cuối hẻm nhỏ lại xuất hiện một bóng đen thoáng qua, một tên vệ sĩ còn lại xuất hiện, bắn một phát súng về phía nàng. Cố Dĩ Tiện theo bản năng né tránh viên đạn, nhưng cũng cho gã vệ sĩ nằm trong tầm bắn của mình một cơ hội trốn thoát.

Làn đàn của đối phương rất dày đặc, Cố Dĩ Tiện không có cách nào, xoay người trốn vào một ngách nhỏ ở trong hẻm. Đột nhiên, cánh cửa sắt ở phía trước mặt từ từ mở ra, bên trong có một bà lão ra thăm dò, vẻ mặt như bị làm ồn đến: "Ai a? Ban ngày ban mặt bắn pháo bông gì thế hả?!"

Cố Dĩ Tiện hơi mở to hai mắt, thôn nhỏ trong thành này còn có người ở sao! Tuy rằng hộ gia đình còn ở lại đây rất ít rất ít, nhưng còn có một số người già ở nơi này.

"Đừng ra đây! Quay vào nhà đi!" Cố Dĩ Tiện vội vàng mở miệng nhắc nhở bà lão.

"A? Cô gái cô nói gì thế?" Nhưng bà lão không hiểu ý của nàng, trái lại còn bước ra ngoài thêm vài bước.

Cũng chính vào khoảng cách vài bước này, bà cũng bại lộ ở dưới họng súng.

Tên vệ sĩ đồ đen sẽ không để ý trong phạm vi tầm bắn có người vô tội hay không, bọn chúng vẫn sẽ không do dự mà nổ súng như cũ.

Tiếng súng lại một lần nữa vang lên, Cố Dĩ Tiện khẽ cắn môi, một bên bổ nhào vào trước người bà lão, dùng thân thể che chắn cho bà ấy, phòng ngừa người dân vô tội bị đạn lạc bắn trúng, đây là ý thức trách nhiệm mà mỗi một người cảnh sát đều nên có.

Đột nhiên đồng tử của Cố Dĩ Tiện co rụt lại, khó có thể tin được mà thối lui một bước, cúi đầu nhìn bụng của mình.

Một thanh chủy thủ hoàn toàn đâm vào bụng nhỏ của nàng, máu tươi trong phút chốc tẩm ướt áo thun cả người nàng, một mảnh lớn vết máu đỏ thẫm chảy ra, lại giống như nước chảy mà nhỏ giọt ở trên mặt đất.

Trên trán của Cố Dĩ Tiện tất cả đều là mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn về bà lão ở trước mặt...Làm gì còn bà lão nào nữa, người phụ nữ thân thể đứng thẳng thân mình, kéo lấy bộ tóc giả hoa râm ở trên đầu xuống, bản thân nhìn vào nàng mà cười lạnh.

Lấy tố chất thân thể của Cố Dĩ Tiện mà nói, một thanh chủy thủ không có khả năng hoàn toàn khiến nàng mất đi năng lực hành động, nhưng dưới tình huống nếu bắn thêm hai phát súng nữa thì hoàn toàn khác.

Tên vệ sĩ nhắm chuẩn vào cẳng chân của Cố Dĩ Tiện, một phát súng xuyên qua chân nàng, khiến nàng ngay trong khoảnh khắc đó không thể thể đứng dậy.

Biến cố chỉ xảy ra trong nháy mắt, Cố Dĩ Tiện ngã ở trên mặt đất, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ nghe thấy Từ Tinh Dịch ở bên tai nàng nói: "Tôi nói rồi, con người quá có nguyên tắc, chú định sẽ có hại."

Từ Tinh Dịch cúi đầu nhìn Cố Dĩ Tiện nằm ở trên mặt đất, phất tay với hai tên vệ sĩ: "Mang đi, đừng để ả ta chết."

Hai tên vệ sĩ tiến lên tước, kéo Cố Dĩ Tiện lên.

Từ Tinh Dịch nhìn về phía người phụ nữ hóa trang thành bà lão: "Lớp hóa trang trên mặt em..."

Người phụ nữ nói: "Tô về sẽ tự mình tẩy trang."

Từ Tinh Dịch đánh giá cô ta vài lần, đột nhiên ôm lấy eo cô ta, nói: "Em trang điểm thành như vậy, tôi cũng nhận không ra, khó trách Cố Dĩ Tiện một chút cũng không hoài nghi."

"Ả ta không ngốc, nếu cho ả ta đủ thời gian để suy nghĩ thì ả ta sẽ không mắc mưu. Nhưng chuyện xảy ra chỉ có vài giây đồng hồ, chuyện này đối với cảnh sát xem chính nghĩa và trách nhiệm còn nặng hơn trời cao, phản ứng của ả ta khi đó theo bản năng là muốn tránh cho người vô tội bị liên lụy vào."

Từ Tinh Dịch lại tiến sát lại gần người phụ nữ, nói: "Hôm nay nếu không phải em thông minh, thì e là hai tên vệ sĩ vô dụng của tôi sẽ để cho ả ta trốn thoát mất."

Người phụ nữ liếc mắt nhìn anh một cái, nói: "Chạy? Anh sai rồi, ả ta sẽ không chạy, ả ta sẽ để cho các anh tốn thêm nhiều thời gian hơn. Anh dùng Sở Ngôn dẫn dụ ả mắc câu, anh cho rằng ả dễ dàng bị dẫn dụ như vậy sao? Ả đã gửi định vị cho Nhậm Du Nhiên rồi, đám người kia sắp đến đây rồi."

Nói xong, người phụ nữ nhặt điện thoại Cố Dĩ Tiện rơi ở dưới đất lên. Điện thoại cần phải có mật mã mở khóa, nhưng người phụ nữ trong túi lấy ra một tấm thẻ dán ở mặt trái điện thoại, ngón tay thao tác vài cái ở trên màn hình, vậy mà đã giải mã được mật mã điện thoại.

"Nhìn đi, bắt đầu từ khi ả đi theo anh thì đã gửi định vị, sau khi đến chỗ lại gửi thêm một định vị nữa."

Từ Tinh Dịch nhận lấy điện thoại nhìn thoáng qua, hừ lạnh nói: "Là tôi thất sách." Dứt lời, lại tiến đến trước mặt người phụ nữ, "Vẫn là em thông minh!"

Người phụ nữ đẩy anh ra, nói: "Được rồi, nên làm gì thì làm đi! Tôi phải trở về."

Từ Tinh Dịch nhìn theo bóng dáng của cô ta, nói: "Nhớ để H giúp tôi!"

Người phụ nữ phất tay: "Biết rồi!"

-----------

Nhậm Du Nhiên dựa vào định vị mà Cố Dĩ Tiện gửi đến, lúc chạy trên đường, Yến Quy và cô cùng ngồi trên một chiếc xe, thần sắc của hai người đều có chút nghiêm túc.

Yến Quy không ngừng gọi điện cho Cố Dĩ Tiện, ngay từ đầu là không có ai nghe máy, tới lúc sau thì đột nhiên tắt máy.

"Dĩ Tiện sao thế này? Buổi chiều cậu ấy đi ra ngoài sao lại không nói với chị?"

Yến Quy cảm nhận không ổn, hai ngày nà Cố Dĩ Tiện có rất nhiều chỗ không thích hợp, cô không phải không phát hiện, chỉ là không có miệt mài theo đuổi, nhưng hiện tại cô có chút hối hận không có suy nghĩ kỹ điều đó...Cố Dĩ Tiện lừa cô đi ra ngoài, để làm gì? Đi đâu? Yến Quy không thể nghĩ được có chuyện gì lại khiến cho nàng cần phải gạt mình, ngoại trừ...

Mệt mỏi nhéo nhéo giữa mày, Yến Quy thở dài.

Nhậm Du Nhiên ở một bên lái xe một bên lo lắng nhìn cô: "Ngôn tỷ, hai người không phải cãi nhau chứ?"

Cãi nhau? Có thể còn hơn so với cãi nhau?

Yến Quy lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Không có. Nhưng mà chị luôn cảm thấy...."

"Cảm thấy cái gì?"

"Cảm thấy em ấy có thể là nhớ ra rồi."

Đột nhiên đề tài thay đổi, Nhậm Du Nhiên nhấn chân ga có chút mạnh, hai người đều nảy mình về phía trước một chút.

"Nhớ ra? Ý chị là khôi phục trí nhớ sao? Cậu ấy...Cậu ấy nhớ đến chị là Sở Ngôn?"

Yến Quy lại lắc đầu, nói: "Đại khái chắc là em ấy nhớ tới Sở Ngôn, nhưng lại không biết Sở Ngôn chính là chị."

Chuyện này...tình huống này, Nhậm Du Nhiên cũng không biết nên nói gì bây giờ.

"Dù sao hiện tại những thứ khác không quan trọng, phải tìm được em ấy trước đã." Bây giờ điều mà Yến Quy lo lắng nhất không gì khác, chính là sợ Cố Dĩ Tiện sẽ trúng kế của Z, đây là điều mà cô dù bất cứ thế nào cũng không muốn nghĩ và nhìn thấy được.

Xe dừng lại ở nơi được định vị, Nhậm Du Nhiên và Yến Quy xuống xe, phía sau còn có vài người điều tra viên cùng Giang Vọng bên Pháp chứng đến.

Hẻm nhỏ này vào lúc này đã không có một bóng người, nhưng rất rõ ràng nơi này có lưu lại dấu vết đánh nhau, hơn nữa...chiếc Ducati Đại Ma Quỷ của Cố Dĩ Tiện đậu ở chỗ kia, rất dễ nhìn thấy, Yến Quy nhìn thấy nó thì trái tim trong nháy mắt bị bóp đến đau lên.

Trên gương mặt của cô không có biểu cảm gì quá nhiều, mà đi qua ngồi xổm xuống mặt đất, ánh mắt sâu thẳm mà trầm giọng nói: "Đối phương có súng."

Trên mặt đất có lỗ đạn, mà trước khi Yến Quy đến đấy đã kiểm tra qua, Cố Dĩ Tiện không mang theo súng.

Cảm giác không ổn ở đáy lòng càng ngày càng mạnh lên, Yến Quy đi về phía bên cạnh hẻm nhỏ, Nhậm Du Nhiên lập tức hạ lệnh cho tất cả điều tra viên tìm kiếm ở khắp mọi nơi.

Dân cư ở thôn này thưa thớt, ở hẻm nhỏ và khu vực xung quanh hẻm nhỏ cơ hồ đều trống rỗng, đều không có ai ở. Tìm không thấy tung tích của Cố Dĩ Tiện, hơn nữa điện thoại của nàng trước đó đã đột nhiên tắt máy, nỗi bất an trong lòng Yến Quy càng ngày càng sâu hơn.

"Nhậm đội, Yến pháp y! Chỗ này phát hiện một vũng máu lớn và lỗ đạn!"

Bộ đàm Bluetooth truyền ra tiếng của điều tra viên, Yến Quy dưới chân lảo đảo một cái, suýt chút nữa bản thân té ngã. Cô không rảnh lo điều này, nhanh chóng chạy đến chỗ mà điều tra viên nói.

Làm ơn, làm ơn, đừng là em ấy, đừng để em ấy bị thương!

Thẳng đến khi nhìn thấy bãi máu kia, Yến Quy từ tận đáy lòng cầu nguyện không phải là Cố Dĩ Tiện bị thương để lại, nhưng mà cô đột nhiên giống như bị một con dao nhọn đâm vào cuống họng không thể thốt nên lời, đau đến mức cô không biết phải làm sao.

-------------Hết chương 147----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro