Chương 150: Tro tàn (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mục tiêu của anh ta tổng cộng có 4 người."

************

Bởi vì Cố Dĩ Tiện đột nhiên xảy ra chuyện, cho nên Đội cảnh sát hình sự lúc này số người tăng ca chờ đợi tin tức có không ít, chỉ trong chốc lát đều được Nhậm Du Nhiên triệu tập đến đây, cô để Khoa Kỹ thuật điều khiển máy tính ở trong phòng họp, truyến lên máy chiếu phát ra đoạn video mà hacker gửi tới.

Video bắt đầu, nơi đó là một căn phòng nhỏ tối tăm ít ánh sáng, video đặt giữa, đôi tay của Cố Dĩ Tiện bị xích sắt khóa lại, cả người đặt ở đó, đầu rũ xuống, tóc dài che đậy mặt của nàng, trên áo thun màu trắng dính đầy máu tươi, như là hồng mai nở trên nền tuyết trắng.

Hô hấp của Yến Quy nháy mắt ngừng lại, một bàn tay của cô đặt trên đầu gối, siết chặt lại thành quyền.

Nháy mắt tiếp theo, Từ Tinh Dịch xuất hiện ở trên màn hình, anh ta dán sát vào ống kính, còn phất tay chào hỏi, tiếp theo đó, giọng nói của anh ta từ trong video truyền ra.

"Hello, Doctor. C. Hoặc là, tôi hẳn là nên gọi cô là cảnh sát Sở?"

Yến Quy mặt trầm như nước, cắn chặt hàm răng, cô không nhìn Từ Tinh Dịch, tầm mắt lướt qua anh ta, nhìn thẳng vào thân ảnh của Cố Dĩ Tiện ở chỗ xa ống kính.

"Come on, tặng cho cô một phần quà lớn!"

Nói xong, Từ Tinh Dịch cầm lấy một đôi găng tay mang lên, từ từ đi đến trước mặt của Cố Dĩ Tiện.

Anh ta vẫy tay với người mặt áo blouse trắng ở bên cạnh, người áo blouse trắng lấy ra một ống tiêm, ở trên tĩnh mạch của Cố Dĩ Tiện tiêm vào thứ gì đó.

Nhậm Du Nhiên một quyền đánh lên bàn, bắt đầu chửi tục. Ôn Chất Bân ở một bên cũng không đỡ được chút nào, xoắn tay áo lên muốn lập tức lột da của Từ Tinh Dịch!

Nhưng mà hình ảnh trên video vẫn còn tiếp tục, ngay lúc người áo blouse trắng tiêm cho Cố Dĩ Tiện, thì Từ Tinh Dịch mang găng tay đột nhiên ấn vào chỗ bụng bị chảy máu nhiều nhất của Cố Dĩ Tiện.....

Chỉ thông qua hình ảnh, nhìn thấy Cố Dĩ Tiện vừa nãy còn đang cúi đầu nhắm mắt thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, một đôi mắt hoa đào rũ xuống, vẩn đục bất kham, nàng khẽ hé miệng, thống khổ mà cau mày, video có âm thanh, Yến Quy nghe được tiếng thống khổ rên rỉ chịu đựng của Cố Dĩ Tiện truyền đến, thanh âm của nàng rất nhỏ, ngay cả kêu cũng kêu không ra, Yến Quy cảm thấy tâm cũng vỡ nát theo.

Găng tay của Từ Tinh Dịch trong nháy mắt bị máu tươi nhuộm đỏ.

"Khốn nạn! Con mẹ nó khốn nạn! Lão tử con mẹ nó nhất định phải đích thân làm thịt tên trời đánh này!" Ôn Chất Bân đôi mắt đỏ bừng lên! Tư thế kia giống như muốn dứt khoát xong vào trong video đem Từ Tinh Dịch phanh thây trăm mảnh.

Yến Quy gương mặt xanh mét ngồi ở chỗ kia, nắm tay siết lại cảm giác được móng tay bấu vào trong da thịt, một bàn tay còn lại đang đặt ở trên bàn, năm ngón tay hơn co lại, nắm chặt một góc bàn.

Nhậm Du Nhiên theo bản năng nhìn về phía Yến Quy, thấy cánh môi run rẩy lo âu của cô, nhưng lại không thể nói được câu nào.

Yến Quy đỏ ngầu hai mắt, ngực không ngừng phập phồng, nhưng lại không có cách nào áp chế được cơn đau co rút từ trái tim khiến cơ thể hít thở không thông, đau đến mức làm cô mơ hồ sắp nhắm hai mắt tối sầm lại mà trực tiếp ngất đi.

Video không dài, ngắn ngủi vài phút, nhìn sơ qua thì biết đã được cắt ghép lại, nhưng cũng đủ đạt tới hiệu quả mong muốn. Tất cả những người cảnh sát giờ phút này ở trong phòng họp nhìn thấy đoạn video này đều phẫn nộ cả rồi, đặc biệt là các đội viên của đội Đặc cần. Cố Dĩ Tiện làm Đội trưởng 1 năm rưỡi nay, nàng ở trong Đội đã thành lập lên sự uy tín không thể phá vỡ nổi, mà nay các đội viên lại bất lực trơ mắt nhìn Đội trưởng của mình bị đối xử tàn nhẫn như thế.

Ôn Chất Bân tiến lên trước một bước, nhìn Nhậm Du Nhiên: "Nhậm đội!"

Nhậm Du Nhiên ngắt ngang lời anh nói, trái lại nói với đồng nghiệp Khoa Kỹ thuật: "Quay về nói với Trưởng khoa của các anh! Tôi mặc kệ các anh tiêu tốn bao nhiêu nhân lực tài nguyên, tốn bao lâu thời gian, ngay lập tức, bức thiết phải tra ra IP của tên hacker cho tôi! Tra không ra các anh đều về nhà đừng đi làm nữa!"

Khoa Kỹ thuật biết cô thật sự lên cơn thịnh nộ, không dám chậm trễ, lập tức nói: "Rõ!"

Nhậm Du Nhiên lại nhìn về phía Ôn Chất Bân, lạnh lùng nói: "Dẫn theo người của anh đi làm chuẩn bị, chờ tin tức của tôi bất cứ lúc nào cũng đi đem cái đầu chó của Từ Tinh Dịch bẻ xuống dưới!"

"Rõ!" Ôn Chất Bân cao giọng đáp.

Nói xong, anh giương mắt nhìn Yến Quy không nhúc nhích mà ngồi ở kia, anh muốn nói gì đó, nhưng cũng biết giờ phút này không có bất kỳ ai có thể đồng cảm bản thân như đang trong hoàn cảnh của Yến Quy được, bọn họ nói cái gì cũng đều là phí công.

Vì thế liền không nói, Ôn Chất Bân dẫn theo những người khác rời khỏi phòng họp, chừa không gian lại cho Yến Quy và Nhậm Du Nhiên hai người họ.

Người cũng đi ra ngoài hết rồi, Nhậm Du Nhiên lo lắng mà nhìn về phía Yến Quy.

Yến Quy đột nhiên giơ tay đè mạnh lại ngực, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

"Ngôn tỷ!"

Nhậm Du Nhiên hoảng sợ, đột nhiên nhào tới, hỏi: "Chị không sao chứ?"

Yến Quy cắn chặt hàm răng, im lặng lắc đầu. Cô muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cảm giác hít thở không thông muốn lấy mạng trước sau không có cách nào xua bớt được, đau đến mức trán của cô cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Nhậm Du Nhiên nhìn dáng vẻ hít thở không thuận, đôi mắt cấp tốc đỏ lên, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô thuận khí.

Không biết qua bao lâu, Yến Quy đột nhiên hít mạnh một hơi, một ngụm khí vẩn đục chất chứa trong ngực tựa hồ rốt cuộc cũng phun ra được, cô giống như một người sắp chết đuối lại một lần nữa hít thở được luồng không khí mới mẻ, thở hổn hển từng hơi từng hơi một.

"Ngôn tỷ, Ngôn tỷ." Nhậm Du Nhiên không ngừng gọi cô, sợ cô không nghe thấy.

Yến Quy buông bàn tay đang bám vào góc bàn kia, vẫy vẫy tay với Nhậm Du Nhiên, ý bảo cô ấy không cần sốt ruột. Chỉ là bàn tay đang đặt trên đùi của cô thì nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay hiện lên gân xanh rõ ràng biểu thị trạng thái chân thật hiện tại của cô.

Nhậm Du Nhiên khó chịu không kiềm được nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Để em bắt được hắn, em nhất định sẽ đích thân phanh thây hắn ra!"

Từ Tinh Dịch ở trên người Cố Dĩ Tiện để lại bao nhiêu vết thương, cô nhất định trả lại từng cái từng cái một!

Yến Quy ngước mắt nhìn cô ấy, thấy đôi mắt của cô ấy đỏ bừng, giữ mày tất cả đều là sát khí, biết cô ấy lại nổi lên tính tình, những lời này không thể nói ra được. Vì thế giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của cô ấy, Yến Quy nhắc nhở cô ấy: "Em là một cảnh sát."

"Nhưng em cũng chỉ là một người bình thường!" Sát khí ở trên mặt Nhậm Du Nhiên không chút nào giả dối.

Yến Quy không nói, cô không khuyên được gì, bởi vì tâm trạng hiện tại của cô so với Nhậm Du Nhiên càng không ổn hơn.

Không thể không nói Từ Tinh Dịch thật đủ tàn nhẫn cũng đủ chuẩn xác, anh ta so với bất cứ ai đều càng hiểu đạo lý đánh rắn phải đánh ngay đầu, nắm được điểm yếu của người khác thì bắt đầu chỉnh chết người đó. Anh ta trả thù người khác cũng không phải trực tiếp, mà là từ phần tình cảm chân thành của người này mà xuống tay, thật biết nắm bắt lòng người!

Hôm nay nếu như anh ta trói Yến Quy tra tấn một trận, đối với cô mà nói lực sát thương cũng không tính bằng việc cô tận mắt nhìn thấy hình ảnh vừa rồi. Tra tấn cơ thể tính là gì? Tra tấn người quan trọng nhất ở bên các cô mới có thể khiến các cô có thể trải nghiệm được cảm giác đau đớn muốn chết là như thế nào.

Yến Quy lại nhắm mắt lại hít thở sâu thêm vài lần, cô nắm lấy tay của Nhậm Du Nhiên, như là tìm một nơi để dựa dẫm vào, rồi sau đó nói: "Đến văn phòng của em đi, chị đột nhiên nghĩ ra một chuyện."

Nhậm Du Nhiên bị lời nói của cô làm cho có chút ngốc đi: "Nghĩ, nghĩ ra cái gì?"

"Chỗ mà Tiện Tiện có khả năng bị giam."

--------------

Ở trong văn phòng của Nhậm Du Nhiên, Yến Quy dùng bút đỏ vẽ khoanh tròn một vòng ở khu vực phía Tây Nam thành phố Tân Hà.

"Đây là....đường Tây Sơn?"

Yến Quy gật đầu nói: "Còn nhớ rõ địa điểm mà con tin là Từ Tinh Nguyệt bị giết là chỗ nào không?"

Nhậm Du Nhiên nhớ tới, hai ngày trước Lâm Khải đã nhắc tới, chính là ở trên đường Tây Sơn. Tây Sơn thuộc phía Tây thành phố Tân Hà, từ Nam ra Bắc nối liền với Vân Vụ sơn, lúc Du Lệ Phân bị nổ chết thì đoàn làm phim đúng lúc lấy sườn Bắc của Tây Sơn làm bối cảnh quay phim.

Yến Quy khôi phục sự bình tĩnh trước đó, cô chỉ vào đường Tây Sơn mà nói: "Lúc trước chị đã nói qua, chúng ta nên nghĩ, tại sao Từ Tinh Dịch thực hiện 3 vụ án mạng lại không chọn địa điểm khác. Đáp án của câu hỏi này cũng rất dễ trả lời, bởi vì địa điểm mà vụ án thứ 4 anh ta sẽ ra tay ngay vào lúc ban đầu đã được xác định rõ."

"Chị nói là đường Tây Sơn?"

"Chỗ này mà nói có ý nghĩa khác biệt với anh ta, bởi vì chỗ này là địa điểm mà Từ TInh Nguyệt bị sát hại. Đối với người có chứng OCD như Từ Tinh Dịch thì cần có một loại nghi thức mà nói, đây là một cách thức để đưa tiễn em gái của anh ta, hiến tế quy mô lớn." Yến Quy đóng lại nắp bút: "Mục tiêu của anh ta tổng cộng có 4 người, Du Lệ Phân - con gái của hung thủ Du Trấn Viễn, Lâm Nhạc Dao - con gái của Lâm Khải người phụ trách vụ án năm đó, bạn gái của Nhậm Du Nhiên đội trưởng đương nhiệm của Đội cảnh sát hình sự thành phố Tân Hà, và cuối cùng là Cố Dĩ Tiện - vị hôn thê của C hay còn gọi là Sở Ngôn."

3 người đầu tiên có thể hiểu được, nhưng người cuối cùng....

Nhậm Du Nhiên nhìn cô, hỏi: "Chỉ bởi vì chị là chữ cái nằm vùng, cho nên anh ta hận chị đến thế sao? Không phải chứ, đám người chữ cái bọn họ đều thích vì yêu mà sinh hận đến như vậy sao?"

Yến Quy không có biểu tình gì, lạnh nhạt nói: "Chị cảm thấy anh ta xem chị là kẻ địch."

"Kẻ địch gì?"

Yến Quy lúc này lại lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng không biết. Lúc trước cô ở trong đám chữ cái chỉ là ngẫu nhiên gặp được Z, đều có thể cảm giác được anh ta xem mình là kẻ địch, còn có tâm lý so sánh khó hiểu, điều này khiến cho cô đã từng một lần vô cùng khó hiểu, đương nhiên hiện tại cũng khó hiểu.

"Nhưng mà, cho dù ngay từ đầu anh ta đã chọn địa điểm là đường Tây Sơn, vậy có quan hệ gì với việc lựa chọn 3 địa điểm còn lại?"

Yến Quy không nói chuyện, dùng bút đỏ ở trong tay vẽ thêm mấy đường thẳng nối 4 địa điểm lại với nhau.

Nhậm Du Nhiên hơi mở to mắt ra, cô đã hiểu, 4 địa điểm này lần lượt thuộc 4 hướng của Tân Hà, mà khi nó dựa theo một quy luật tiếp nối nhất định, chính là vẽ một chữ 'Z' thật lớn ở thành phố Tân Hà.

"Em lập tức đi phong tỏa núi Tây Sơn!"

Yến Quy gật đầu nói: "Mỗi một cái giao lộ đều phải phong tỏa, phòng ngừa anh ta bỏ trốn."

Z là người am hiểu thực hiện phạm tội từ xa, anh ta không cần đích thân có mặt tại nơi đó, cảnh sát không dễ gì có thể bắt được anh ta.

Nhậm Du Nhiên bỗng nhiên đứng dậy: "Em lập tức đi sắp xếp!"

"Du Du." Yến Quy gọi cô lại: "Để Ôn Tử dẫn theo vài người đi khu rừng ở đường Tây Sơn tìm kiếm trước, trọng điểm là vách núi mà Từ Hồng năm đó đã ném tiền chuộc xuống. Còn nữa, nhớ kỹ mang theo Tổ gỡ bom."

"Vâng."

Nhậm Du Nhiên vội vàng đi ra khỏi văn phòng.

Yến Quy lại ngây ngẩn một lát, một mình chìm vào không gian an tĩnh, nỗi đau lòng bị cô mạnh mẽ áp chế xuống lại một lần nữa tìm trở về, cô vội vàng hít sâu vài cái, đứng dậy rời đi.

Yến Quy quay về văn phòng của mình trước, từ trong ngăn kéo có khóa lấy ra một điếu thuốc và một cái bậc lửa, sau đó đi lên sân thượng.

Sau khi cô bị thương, đã từng một lần dùng việc hút thuốc trở thành thói quen xấu để giảm bớt đi đau đớn ở trên người, nhưng rất nhanh dưới sự giám sát của Vạn Tiêu và Bạch Hề Mạt mà phải từ bỏ. Bởi vì hút thuốc vừa không thể có sự trợ giúp với cơn đau của cô, còn sẽ đối với thân thể của cô có thêm nhiều sự ảnh hưởng trái ngược hơn.

Sau khi cô trở về Cục thành phố Tân Hà, gặp lại Cố Dĩ Tiện, về sau lại một lần nữa trở về bên nhau, Cố Dĩ Tiện giống như một liều thuốc tốt cho cô, tác dụng hữu hiệu khiến cảm giác đau đớn đôi lúc xuất hiện của cô cũng từ từ chậm lại hơn.

Yến Quy nhìn chằm chằm vào điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay kia, nước mặt đột nhiên liền rơi xuống, vội vàng nâng lên một tay khác che đi đôi mắt của cô.

Cô cảm giác được bản thân rất thống khổ, lúc trước khi suy đoán về khả năng Cố Dĩ Tiện chịu đựng khở sở kia, nhưng không bằng 1 phần vạn của hiện tại. Nhưng khi những hình ảnh đó chân thật bày ra ở trước mặt cô, lại mang đến nỗi thống khổ so với trong tưởng tượng mạnh liệt hơn nhiều. Loại thống khổ này từ tâm lý truyền đến sinh lý, mỗi ngón tay của cô đều đang run rẩy, trái tim đau đớn giống như bị một người nào đó dùng dao đâm vào rất nhiều nhát, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.

Yến Quy che giấu không khóc ra tiếng, những cảm giác hít thở không thông mạnh mẽ lại khiến cô không thể không hô hấp từng hơi từng hơi một, tiếng khóc kiềm nén và hô hấp kịch liệt xen lẫn vào nhau, một hơi thở không thuận của cô bị sặc vào khí quản, bắt đầu ho khan kịch liệt.

Sau khi cơn ho khan dần dần kiềm lại được, cô run rẩy đưa điếu thuốc vào trong miệng hút mạnh một hơi, bắt đầu cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại.

Lúc Nhậm Du Nhiên tìm lên sân thượng, hoảng hốt mà nhìn trong miệng của Yến Quy đang phun ra làn khói, cô chạy nhanh đến, một phen cướp lấy điếu thuốc ở trong tay của cô ấy rồi ném xuống đất, tức giận nói: "Ngôn tỷ?! Chị...."

Yến Quy cúi đầu, hờ hững ngắt ngang lời cô, hỏi: "Đều sắp xếp xong rồi?"

Thanh âm khàn khàn vẩn đục của cô, Nhậm Du Nhiên bỗng nhiên ngơ ngác, một bụng tức giận bị rút ngược về, nghẹn ở trong cổ họng tạo thành một cái nấc cục, suýt chút đã khiến cô bị sặc.

"Sắp xếp xong rồi! Ôn Tử đã mang người đi qua đó, 20 phút trước đã xuất phát."

Yến Quy ừ một tiếng, cô trước sau cúi đầu, không có liếc mắt nhìn Nhậm Du Nhiên một cái nào, xoay người nói: "Chúng ta cũng đi thôi."

Nhậm Du Nhiên liếc mắt nhìn điếu thuốc ở trên mặt đất, hờn giận mà đuổi theo, trong lòng nghĩ tạm thời bỏ qua, chờ đi khi cứu Dĩ Tiện ra cô sẽ đi cáo trạng ngay, đến lúc đó tất nhiên sẽ có người đến xử trí cô ấy! Giỏi lắm chị gái, liếc mắt một cái không thấy đâu, lại còn dám đi hút thuốc!

-------------Hết chương 150-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro