Chương 153: Tro tàn (26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vậy thì nói cho Nhậm đội biết, chị ấy lúc trước giữ tôi bên cạnh chị ấy, chị ấy chưa từng nhìn lầm người, tôi chưa từng để cho chị ấy phải mất mặt!"

***************

Ở bên trong lối đi của nhân viên Cố Dĩ Tiện cũng nghe thấy tiếng súng ở bên ngoài, lúc này Tiết Lượng đã đỡ nàng đi đến vị trí giữa lối đi, bọn họ vừa mới đi xuống 1 tầng lầu, giai đoạn này khiến cho vết thương trên người của Cố Dĩ Tiện trở thành gánh nặng chí mạng, tốc độ hành động hiện tại của nàng so với vừa rồi chậm hơn khá nhiều.

Tiết Lượng cảm giác trạng thái của nàng đang dần kém, lực đạo đỡ nàng cũng mạnh hơn, sợ bước chân của nàng không ổn trực tiếp ngã xuống đất.

Lại bước thêm một tầng bậc thang, chân của Cố Dĩ Tiện trụ không vững, lảo đảo về phía trước mà ngã xuống. Tiết Lượng hốt hoảng, nhanh chóng ghì chặt đỡ lấy nàng. Trọng tâm cả người của Cố Dĩ Tiện không vững, bởi vì nhờ Tiết Lượng chống đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.

Trong lối đi của nhân viên yên tĩnh, tiếng thở dốc nặng nề vô cùng rõ ràng, từng tiếng đều rơi vào trong tai của Tiết Lượng, anh nôn nóng hỏi: "Cảnh sát Cố, hay là, tôi cõng cô đi vậy?"

Cố Dĩ Tiện lắc đầu, thấp giọng nói: "Tôi còn có thể kiên trì, không nên gây phiền phức cho anh."

"Không phiền, chúng ta hiện tại nắm bắt thời gian đi ra ngoài mới là quan trọng nhất!" Tiết Lượng cố chấp nói.

Cố Dĩ Tiện hơi do dự, cuối cùng vẫn là gật đầu. Nàng rõ ràng tình huống thân thể hiện tại của mình, cậy mạnh không phải là một cách tốt, trước mắt hết thảy đều phải lấy việc thành công trốn thoát làm tiền đề.

Vì thế Tiết Lượng ngồi xổm xuống ở trước mặt nàng, Cố Dĩ Tiện bò lên trên người anh, Tiết Lượng rất cẩn thận mà cõng nàng lên. Không biết là nàng vốn dĩ là nhẹ cân như vậy, hay là bởi vì cả ngày hôm nay không được ăn cơm lại còn bị thương nặng nên cân nặng nhẹ như thế, Tiết Lương chỉ cảm thấy trọng lượng trên lưng của mình nhẹ đến khó có thể tưởng tượng nổi.

"Cảnh sát Cố, nếu như tôi không cẩn thận đụng tới miệng vết thương của cô, cô phải nhắc nhở tôi a." Trên bụng của Cố Dĩ Tiện có một vết thương bằng dao rất lớn, Tiết Lương biết rõ, cho nên khi cõng nàng đặc biệt cẩn thận, sợ sơ suất thì đụng phải.

Cố Dĩ Tiện dựa lên lưng của anh, nói: "Không sao."

Giọng nói của nàng rất mỏng manh, Tiết Lượng nghe thấy thì hoảng sợ ngay, anh không nhiều lời nữa, cõng Cố Dĩ Tiện bước nhanh về phía trước.

Cố Dĩ Tiện cảm thấy mí mắt vô cùng nặng nề, nàng cố gắng chống đỡ để bản thân duy trì tỉnh táo, nhưng có chút lực bất tòng tâm.

Tiết Lượng biết phải để cho nàng luôn luôn tỉnh táo, luôn sợ nàng không lên tiếng, vì thế liền không ngừng trò chuyện với nàng, chủ yếu là cùng nàng nói về Yến Quy, chủ đề khác có thể khó để nàng có tinh thần, nhưng nhắc đến Yến Quy chắc hẳn là không giống nhau, Yến Quy nghĩ như vậy.

Đề tài này cũng quả thật có hiệu quả nhất định, Cố Dĩ Tiện nghe thấy Tiết Lượng không ngừng nhắc đến Yến Quy, thần kính vừa mới thả lỏng một chút lại một lần nữa căng chặt, khó có được khôi phục được lại một ít tinh thần.

Hai người đi ra được một đoạn, lỗ tai của Cố Dĩ Tiện đột nhiên giật giật, nàng đột nhiên quay đầu về phía sau, Tiết Lượng cõng nàng, cảm giác thân thể của nàng bỗng căng cứng lên.

"Cảnh sát Cố, làm sao vậy?"

Ánh mắt của Cố Dĩ Tiện sắc lạnh, trầm giọng nói: "Có người đuổi theo đến đây."

"Cái gì?" Bước chân của Tiết Lượng không tự giác mà bước nhanh hơn.

Cố Dĩ Tiện ngưng thần lắng nghe, nói: "Có ba bốn người, bước chân rất nhanh, dựa theo tốc độ này thì chỉ cần 2 phút là có thể đuổi kịp chúng ta."

Tiết Lượng đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Bàn tay cầm súng của Cố Dĩ Tiện siết chặt, nàng quan sát mọi nơi, lối đi nhân viên này cả hai bên đều không có chỗ nào để trốn, dựa theo tốc độ và trạng thái thân thể của hai bên, bọn họ rất nhanh sẽ bị đuổi kịp.

Tiết Lượng không nói một lời mà tăng nhanh tốc độ, vừa chạy vừa nói: "Con đường này, đoạn giữa từ trung đình và tiền viện còn có một cửa phụ, sau khi ra ngoài chính là phòng triển lãm của trung đình. E là chúng ta không thể từ phòng triển lãm đến chỗ trung đình được, nhưng chí ít có thể tạm thời trốn một lát. Hơn nữa ở đại sảnh khu triển lãnh có chỗ núp, còn tốt hơn là lối đi bị nhìn thấy hết tất cả."

Nói xong, Tiết Lượng lại một lần nữa liên lạc với Nhậm Du Nhiên.

"Nhậm đội, em và cảnh sát Cố đang ở phòng triển lãm phía Tây sơn trang, một phút sau chúng em sẽ tới khu triển lãm bên trung đình, các chị nhanh chóng đến chỗ này tiếp ứng cho chúng em." Nói xong, Tiết Lượng còn gửi cho Nhậm Du Nhiên một định vị qua.

Nhậm Du Nhiên lập tức nói: "Được, chúng tôi lập tức qua ngay! Dĩ Tiện thế nào rồi?"

Tiết Lượng đưa bộ đàm giao cho Cố Dĩ Tiện, để nàng và Nhậm Du Nhiên nói chuyện.

"Tớ còn ổn."

Một câu báo bình an rất ngắn, Nhậm Du Nhiên và Yến Quy đều nghe thấy, cũng từ trong giọng nói nghe ra trạng thái của nàng kỳ thật không ổn chút nào.

Trái tim của Yến Quy như bị bóp lấy, bực bội mà muốn xông vào bên trong, thì bị Nhậm Du Nhiên giữ chặt lại cho nên cô mới gắng chịu đựng cảm giác khó chịu này.

"Tiện Tiện."

Gi ọng nói của Yến Quy truyền vào trong tai, ôn nhu lại mang theo hiệu quả kỳ diệu như gió.

Cố Dĩ Tiện nghe thấy giọng của cô, thì dường như vết thương ở trên người đều lần lượt dừng lại đau đớn.

"Tiện Tiện, chị sắp đến rồi!"Yến Quy thở dốc thật mạnh, chắc hẳn là đang chạy bộ, hơn nữa rất nhanh, có thể là vượt qua gánh nặng thể lực của nàng.

Cố Dĩ Tiện cắn răng, vì Yến Quy, vì người mà nàng yêu, nàng cần phải cố gắng kiên trì, cần phải sống sót!

Cuộc trò chuyện không nối tiếp quá lâu, sau khi kết thúc cuộc gọi, Nhậm Du Nhiên ra mệnh lệnh với đội Đặc Cần, nói cho bọn họ biết dùng tốc độ nhanh nhất đến chi viện cho Đội trưởng của bọn họ ở trung đình!

Đội Đặc Cần giờ phút này đã thu thập bên trung đình khá ổn thỏa, cơ hồ tất cả đám người áo đen đều đã sa lưới, hoặc là bị trúng đạn ngã gục. Sau khi nhận được mệnh lệnh của Nhậm Du Nhiên, những Đặc Cần còn ở lạp trung đình lập tức di chuyển đến phương hướng của phòng triển lãm, động tác vô cùng nhanh.

Một lát sau, Tiết Lượng đã cõng Cố Dĩ Tiện quẹo vào cánh cửa phụ bên cạnh lối đi, vào khu triển lãnh bên trung đình. Khu triển lãm rất lớn, quầy phế liệu rất nhiều, cũng đủ ẩn nấp và che chắn.

Cố Dĩ Tiện vỗ vỗ bả vai của Tiết Lượng, ý bảo anh thả mình xuống. Sau khi chân vừa mới chạm đất, Cố Dĩ Tiện vẫn là không đứng vững được, Tiết Lượng đỡ nàng tới phía sau một cái quầy lớn để dựa vào, đút cho nàng một viên thuốc cầm máu và hạ sốt.

Cố Dĩ Tiện nhìn vết thương ở trên người mình, nhỏ giọng nói: "Trên cửa có lưu lại vết máu, đám người kia chắc chắn có thể tìm ra được, tình huống của chúng ta không lạc quan, cứ trốn mãi cũng không phải là cách."

Tiết Lượng hiểu rõ ý của nàng, trong tay cũng cầm súng, ánh mắt kiên định: "Không sao cả, cùng lắm là lão tử liều mạng với bọn chúng!"

Cố Dĩ Tiện cười cười, Tiết Lượng tuy rằng thông minh, cũng vài lần trợ giúp Nhậm Du Nhiên làm những nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng anh chưa từng chịu qua huấn luyện cảnh sát hình sự, càng không phải đặc cảnh, cả đời này chắc là súng cũng chưa từng nổ lần nào, nếu thật sự chính diện đụng phải kẻ địch, sức chiến đấu của anh không thể trông cậy vào được.

"Anh vẫn nên ở sau tôi..." Cố Dĩ Tiện tất nhiên đưa ra kiến nghị, Tiết Lượng cứu mạng nàng, dù thế nào nàng cũng phải bảo vệ anh chu toàn.

Nhưng Tiết Lượng hiển nhiên không đồng ý: "Cảnh sát Cố, vết thương của cô nghiêm trọng như vậy, tôi còn để cô che chở cho tôi, vậy thì tôi còn là đàn ông sao?"

Cố Dĩ Tiện bật cười, muốn phản bác lại anh, nhưng hiện thực không cho nàng cơ hội đó.

Tiết Lượng đột nhiên đứng lên, anh cầm súng, kiên định mà nhìn Cố Dĩ Tiện đang nấp ở phía sau quầy triển lãm, nói: "Tôi đi ra ngoài, đi dọc theo lối đi tiếp tục đi về phía trước, dẫn dụ bọn chúng rời đi!"

Cố Dĩ Tiện hiểu rõ anh muốn làm gì, trong lòng hoảng hốt, lập tức muốn đứng dậy túm lấy tay anh, nhưng lại bị Tiết Lượng né tránh.

Biết thân thể của nàng bị thương nghiêm trong hành động không tiện, lúc này cản không được mình, Tiết Lượng cười với nàng, nói: "Lúc này cứ tiếp tục dong dài thế này, bọn chúng thật sự đuổi đến đây thì thật sự chạy không kịp nữa rồi! Vết máu ở cửa không rõ ràng, trong bóng tối bọn chúng không nhìn rõ ngay được, tôi dẫn dụ bọn chúng rời đi!" Nói xong, Tiết Lượng duỗi tay ở trong túi của áo sơ mi lấy ra một cái huy chương, khom lưng đặt ở trước mặt Cố Dĩ Tiện: "Đây là thứ mà năm đó sau khi Nhậm đội đăng ký cho tôi làm người tình báo đã đưa cho tôi, cô giúp tôi bảo quản một lát, hôm nay nếu như tôi còn sống trở về, cô trả lại cho tôi, còn nếu như không...."

Tiết Lượng dừng một chút, nhếch miệng cười rộ lên, nhìn vô tâm vô phế mà nói: "Vậy thì nói cho Nhậm đội biết, chị ấy lúc trước giữ tôi bên cạnh chị ấy, chị ấy chưa từng nhìn lầm người, tôi chưa từng để cho chị ấy phải mất mặt!"

"Tiết Lượng!"

Tiết Lượng không chờ Cố Dĩ Tiện nói chuyện, đột nhiên xoay người chạy ra ngoài phòng triển lãm. Trên người anh vẫn là chiếc áo blouse trắng kia, trong bóng tối rất dễ nhận ra được, anh cố ý đi chậm một chút, chính là để cho cái đuôi ở phía sau có thể đuổi theo, nhìn rõ anh.

Cố Dĩ Tiện một mình ngồi dựa ở bên quầy triển lãm, đại sảnh khu triển lãm yên tĩnh chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của nàng, còn có nhịp tim đập mạnh, vừa nặng vừa buồn. Nàng nhắm mắt chặt lại, một tay cầm súng, một tay kia nắm chặt chiếc huy chương của Tiết Lượng để lại, đó là một huy hiệu cảnh sát, Nhậm Du Nhiên đưa cho người tình báo của cô.

Đáy mắt có sự ấm áp ẩm ướt lan tràn ra, Cố Dĩ Tiện không mở mặt, phòng ngừa nước mắt chảy ra. Tiết Lượng lần này đi ra chắc chắn có kết quả gì, nàng trong lòng hiểu rõ, nàng tin rằng bản thân của Tiết Lượng cũng hiểu rất rõ. Hơn nữa anh kiên trì không được bao lâu, cho dù lừa gạt được đám đuổi theo, cũng không lừa được quá lâu. Sau khi đám người đuổi theo đó phát hiện bị lừa, thì sẽ lập tức quay trở lại tìm nàng, cho dù là vậy nàng vẫn phải đối diện với điều đó.

Nhưng Tiết Lượng biết, bản thân làm như vậy là cần thiết, bởi vì anh phải tranh thủ thời gian cho Cố Dĩ Tiện. Nhậm Du Nhiên các cô đang chạy đến đây, có lẽ anh phải tranh thủ được nhiều hơn vài phút đồng hồ, Cố Dĩ Tiện mới có thể được cứu sống thành công.

"Đoàng đoàng đoàng đoàng!"

Trong lối đi vang lên một loạt tiếng súng, nghe theo tiếng súng Cố Dĩ Tiện lần nữa lại theo bản năng cả người run rẩy vài cái. Nàng nâng lên đôi tay ôm lấy đầu của mình, nàng đoán được đã xảy ra chuyện gì, chiếc huy hiệu cảnh sát được nắm chặt ở trong lòng bàn tay vào giây phút này đây lại đặc biệt nóng rát, nước mắt lại lần nữa không chịu nổi khống chế mà chảy ra, hòa lẫn đau đớn và bi thương.

"Cạch cạch." Cửa phòng triển lãm mở ra.

Cố Dĩ Tiện đột nhiên mở mắt ra, sao lai nhanh như vậy? Nàng vừa mới nghe tiếng súng ở trong lối đi, khoảng cách chắc là cách phòng triển lãm không gần, Tiết Lượng hẳn là dẫn dụ đám người đuổi theo rời đi ở khoảng cách rất xa, hơn nữa trong tay của Tiết Lượng có sung, cho dù anh là người ở trong tình huống xấu, vậy chí ít cũng có thể khiến đám người đuổi theo tổn thất một hai người, làm sao lại nhanh như vậy mà trở về rồi?

Cố Dĩ Tiện ngừng thở, đôi mắt vừa nãy đã khóc còn hàm chứa nước mắt, nhưng giờ phút này đã tràn đầy lệ khí, nàng nhìn chằm chằm vào hướng cửa phụ của khu triển lãm, nghe từng tiếng bước chân của người đến vào trong tai.

Âm thanh nghe giống như chỉ có hai người....

Cố Dĩ Tiện cầm chặt súng, cho nên đám người đuổi theo này đã tách ra! Bọn họ có người đuổi theo Tiết Lượng, còn có người nhận ra được bản thân mình đang trốn ở đại sảnh khu triễn lãm....Nàng cắn chặt răng, đáy lòng căm phẫn không thôi, trong tình huống này, Tiết Lượng hy sinh thật không đáng giá!

Đang suy nghĩ tới, nàng cảm thấy trước mặt đột nhiên xông ra một bóng người, ánh mắt của nàng lạnh thấu xương đến dị thường, động tác ở tay không có chút nào do dự, giơ tay chính là bắn liên tiếp mấy phát súng, khiến cho người động thủ ở trước mặt bị đánh gục.

Người trước mặt bị trúng đạn ngã xuống đất, Cố Dĩ Tiện lại đột nhiên cảm thấy phần gáy chợt lạnh, họng súng đã đặt lên trên ót của nàng.

"Buông súng xuống!"

Họng súng lạnh băng nhắm vào gay, Cố Dĩ Tiện buông súng trong tay xuống, đặt nó ở trên mặt đất.

Từ Tinh Dịch nhấc chân đá khẩu súng nàng đặt ở dưới đất bay ra xa, họng súng điểm vào ót hai cái, trầm giọng nói: "Gi ơ tay lên, ở tron phạm vi tầm mắt của tôi."

Cố Dĩ Tiện nghe vậy làm theo, hai tay hơi nâng lên.

------------Hết chương 153-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro