Chương 170: Phiên ngoại (02)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mẹ, rốt cuộc con là con gái của mẹ hay Tiện Tiện mới là con gái của mẹ vậy?"

*************

Kỳ nghỉ Tết Nguyên đán năm 2021, Cố Dĩ Tiện và Hạ Chi Tình hẹn nhau đi ăn lẩu bốn người, mỗi người đem theo người yêu nhà mình.

Nhậm Du Nhiên vẫn luôn ngủ nướng không chịu dậy, sắp đến giữa trưa mới bị Hạ Chi Tình lì lợm la liếm kéo lên, thậm chí lấy hình phạt một ngày không thèm để ý đến cô mới áp chế được cô. Chiêu này đối với Nhậm Du Nhiên vĩnh viễn dùng được, cuối cùng cô cho dù không vui vẻ gì vẫn phải bò dậy, lắc lư tới lui mới đi rửa mặt thay quần áo.

Lên xe cũng còn đang ngáp, tối hôm qua hai người các cô 'chơi bời' có chút muộn, năm sau Hạ Chi Tình mới vào đoàn làm phim, gần đây ngoại trừ đọc kịch bản thì chính là nghỉ ngơi, đặc biệt có tinh lực, loại tinh lực này cũng thể hiện ở ban đêm, Nhậm Du Nhiên vừa hưởng thụ vừa chống đỡ không nổi.

Ngồi ở trên ghế phụ ngáp một cái, Nhậm Du Nhiên buồn bực, rõ ràng lúc trước là tìm được một cô em gái nhỏ điềm mỹ, hiện tại trong một số việc nào đó lại có xu hướng phát triển thành 'niên hạ mãnh'.

Hạ Chi Tình theo lệ thường mà trang bị khẩu trang kính râm đầy đủ vào trong tiệm lẩu, Sở Ngôn và Cố Dĩ Tiện đã ở đó.

Sau khi ngồi xuống, Cố Dĩ Tiện đưa điện thoại cho Hạ Chi Tình: "Hai đứa chị đã gọi một số món, hai người nhìn xem bổ sung thêm gì không."

Nhậm Du Nhiên chống đầu nhìn lướt qua, hỏi: "Quan hệ của hai người từ khi nào tốt như vậy?" Cô mới phản ứng kịp, không biết bắt đầu từ khi nào, Cố Dĩ Tiện và Hạ Chi Tình đặc biệt thân thiết, nghiễm nhiên trở thành một dạng bạn thân không có gì giấu giếm lẫn nhau.

Ngón tay của Hạ Chi Tình nhấn lên màn hình vài cái, nói: "Không nói cho chị biết!"

Sau khi chọn xong món thì liền order, Hạ Chi Tình xoa xoa tay, từ trong túi xách lấy ra một chiếc túi nhỏ đưa cho Cố Dĩ Tiện.

"Đồ mà lần trước chị và Sở pháp y đặt làm đó."

Cố Dĩ Tiện nhận lấy chiếc túi, lòng tràn đầy vui mừng mà nói: "Cảm ơn nha."

Nhậm Du Nhiên vẻ mặt ngu ngơ: "? Đồ gì? Hai người họ đặt làm cái gì? Tại sao tìm em?"

Hạ Chi Tình chau mày, không nói chuyện.

Cố Dĩ Tiện từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, sau khi mở ra thì đưa cho Sở Ngôn xem. Nhậm Du Nhiên cũng thấy, là hai chiếc nhẫn, nhìn kiểu dáng hẳn là nhẫn đôi.

"....."

"Sao lại thế?"

Cố Dĩ Tiện giải thích cho cô: "Lúc trước hai đứa bọn tớ muốn mua nhẫn, nhưng vẫn luôn không tìm được kiểu dáng yêu thích, sau đó Chi Tình nói em ấy có quen một nhà thiết kế trang sức, còn làm đại diện thương hiệu cho hãng trang sức này, vì thế liền giới thiệu cho chúng ta đi tìm nhà thiết kế này để đặt làm."

Sở Ngôn từ trong hộp lấy ra một chiếc nhẫn, nắm lấy tay trái của Cố Dĩ Tiện qua, mang lên ngón giữa của nàng: "Đính hôn, mang ngón giữa."

Đôi mắt của Cố Dĩ Tiện cũng phải cười tít mắt, lấy một chiếc nhẫn còn lại cũng mang lên cho Sở Ngôn, mang xong rồi còn nắm tay ở trước mặt Nhậm Du Nhiên quơ quơ.

Nhậm Du Nhiên hừ một tiếng, không tiếp tục nhìn nàng. Nói không hâm mộ là giả, nhưng tình huống của cô và Hạ Chi Tình tương đối đặc biệt, nghề nghiệp của Hạ Chi Tình không quá thuận tiện để công khai mang loại nhẫn này, dù sao cô ấy còn chưa công khai tình cảm, Nhậm Du Nhiên không muốn mang đến phiền phức cho cô ấy, cho nên chính cô đã bóp chết hết những dấu hiệu này.

Nhưng mà cô không biết chính là, Hạ Chi Tình đã lén chuẩn bị một phần kinh hỉ cho cô.

Cố Dĩ Tiện biết cái kinh hỉ này, vì thế nàng lén lút nháy mắt vài cái với Hạ Chi Tình, hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Bữa lẩu rất nhanh thì ăn xong, bốn người cứ như vậy tách ra, Nhậm Du Nhiên và Hạ Chi Tình trở về nhà, Sở Ngôn và Cố Dĩ Tiện buổi chiều còn chỗ khác phải đi.

Sau khi về đến nhà, Hạ Chi Tình vào phòng ngủ, đột nhiên nói với Nhậm Du Nhiên đang rót nước ở trong phòng khách: "Cục cưng, chị giúp em lấy đồ ở trong túi xách vào trong phòng đi."

Nhậm Du Nhiên bưng nước lên uống một ngụm, nghi hoặc mà nhìn về phía phòng ngủ, sau đó đi đến huyền quan lấy xuống túi xách được treo trên giá của Hạ Chi Tình xuống. Mở ra khóa khéo nhìn thoáng qua, Nhậm Du Nhiên bỗng dưng ngây người, cô đứng ở tại chỗ ước chừng vài giây, còn chưa đem đồ vật lấy ra tới, bước chân cũng không di chuyển.

Tựa như sốt ruột chờ đợi, Hạ Chi Tình lại kêu lên: "Không thấy túi của em sao?"

Máu trên toàn thân Nhậm Du Nhiên một lần nữa bắt đầu chảy xuôi, cô trực tiếp cầm lấy chiếc túi xông vào phòng ngủ, ngơ ngác mà nhìn Hạ Chi Tình.

Hạ Chi Tình nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của cô, liền biết cô đã thấy được, nhịn không được mà nở nụ cười.

Đi tới sờ sờ gương mặt của cô, Hạ Chi Tình hỏi: "Sao lại choáng váng rồi?"

"Chị chị chị chị....em em em em..." Nhậm Du Nhiên kích động cắn đầu lưỡi một cái, giống như một đứa ngốc, một câu cũng chưa nói được hoàn chỉnh.

Hạ Chi Tình buồn cười, tiếp nhận túi xách trong tay cô, lấy ra một chiếc hộp nhỏ ở bên trong, mở ra lộ ra một cặp nhẫn ở trong đó. Cô ấy lấy ra một chiếc nhẫn có kích cỡ lớn hơn một số, sau đó nắm lấy tay của Nhậm Du Nhiên, chậm rãi mang lên ngón tay của cô.

"Lúc đặt hàng dùm Dĩ Tiện, em cũng thuận tiện đặt một cặp." Cô ấy vừa lòng mà nhìn tay của Nhậm Du Nhiên, nói: "Quả nhiên, rất đẹp!"

Nhậm Du Nhiên vẫn luôn nhìn động tác của cô ấy, kích động mà hốc mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn ở trên ngón tay mình, còn vô cùng không có tiền đồ mà hít nước mũi một cái: "Em, em từ khi nào thì...."

À, em ấy vừa nói cùng lúc với Dĩ Tiện....

Nhậm Du Nhiên lại cắn đầu lưỡi.

Hạ Chi Tình hôn lên ngón tay của cô một cái, hỏi: "Thích không? Chị có chút phản ứng đi!"

Nhậm Du Nhiên vội vàng gật đầu, ôm Hạ Chi Tình vào trong lòng thật chặt, ở bên tai cô ấy không ngừng nói: "Thích thích thích! Đặc biệt thích! Chi Tình, chị quá xúc động rồi!"

Hạ Chi Tình ôm lấy em của cô, rõ ràng cảm nhận được sự vui sướng của cô, hỏi: "Em cầu hôn qua loa như vậy, chị có cảm thấy tiếc nuối hay không?"

Nhậm Du Nhiên lắc đầu như trống bỏi, "Không không không! Chị quá thỏa mãn! Chị cho rằng...."

Cô cho rằng ngày này sẽ còn chờ thật lâu, dù sau nghề nghiệp của Hạ Chi Tình trước sau là đặc thù....

Hạ Chi Tình biết cô suy nghĩ điều gì, ở trong lòng của cô mà nhắm mắt lại, nói: "Em biết suy nghĩ của chị, cảm thấy nghề nghiệp của em đặc thù, chúng ta còn rất nhiều chuyện đều không thể giống các cặp tình nhân bình thường. Nhưng mà Du Du, chỉ cần chị không sợ, em cũng không sợ gì cả! Dù sao đời này chỉ có chị, cũng sẽ không có người khác, bị chụp được thì liền công khai!"

Lời nói của cô ấy không có lời thề hoa lệ và hứa hẹn, nhưng lại là những câu chọc trúng tâm của Nhậm Du Nhiên.

Nhậm Du Nhiên lấy ra một chiếc nhẫn còn lại, vô cùng trịnh trọng mà mang vào ngón giữa của Hạ Chi Tình.

"Kể từ bây giờ, chính là vị hôn thê rồi."

----------------

Sở Ngôn và Cố Dĩ Tiện đến nghĩa trang công cộng Tân Hà, đi thăm Tiết Lượng.

Vụ án tổ chức K kết thúc trọn vẹn, Cố Dĩ Tiện đã từng hứa hẹn sau khi Lão Quỷ sa lưới thì nói tin tức tốt này cho Tiết Lượng.

Mộ bia của Tiết Lượng được quét tước rất sạch sẽ, Nhậm Du Nhiên đôi lúc sẽ tới đây, còn cố ý thuê nhân viên ở trong nghĩa trang trông coi, hỗ trợ quét tước mộ bia định kỳ.

Mộ bia của Tiết Lượng còn đặt một huân chương chiến công, chính là cái mà ngày trước Cố Dĩ Tiện đặt xuống. Lần này nàng đến đây mang theo một bó hoa, đặt hoa lên trên mộ bia, Cố Dĩ Tiện khom lưng vuốt ve mộ bia.

"Từ Tinh Dịch và Lão Quỷ đều sa lưới, tình huống của Lão Quỷ đặc biệt, phán quyết như thế nào tôi không rõ lắm, nhưng Từ Tinh Dịch chắc chắn chạy không thoát phán quyết tử hình, anh có thể an tâm rồi."

"Cha mẹ anh và anh trai chị dâu bên kia, Du Du đều an bài rất thỏa đáng, tiền an ủi đáng được nhận sẽ không thiếu một xu nào. Tôi biết điều này Du Du chắc hẳn đã nói hết với anh rồi, nhưng vẫn đến đây một chuyến, vẫn là muốn chính miệng nói cho anh nghe."

"Tuy rằng anh không phải cảnh sát, nhưng mấy năm nay anh ở trong các vụ án lập được công lao rất nhiều, anh là tình báo viên được Cục công an đăng ký trong danh sách, sự cống hiến của anh chúng tôi sẽ nhớ thật kỹ! Không chỉ có chúng tôi, những người dân bởi vì sự trả giá của anh mới có thể có được cuộc sống yên ổn, cũng sẽ ở trong lòng cảm tạ anh."

Cảm ơn tất cả những người, vì sự an bình của quốc gia và nhân dân mà hi sinh tất cả, tên của mọi người có lẽ sẽ không được mọi người biết đến, nhưng nhất định sẽ được khắc trên huân chương anh hùng!

Cuối cùng, Sở Ngôn và Cố Dĩ Tiện song song đứng thẳng người, ở trước mộ bia của Tiết Lượng mà kính lễ.

--------------

Năm nay Trừ tịch rất sớm, cuối tháng 1 là đến, Sở Ngôn và Cố Dĩ Tiện cùng đến huyện Bình Lăng ăn tết với ba Sở mẹ Sở, một nhà bốn người hòa thuận vui vẻ.

Lúc ăn Tết trưởng bối vui vẻ, không tránh được liền phải hỏi đến chuyện chung thân đại sự của các cô, đặc biệt các cô đã đính hôn, kỳ thật chỉ còn thiếu cái giấy đăng ký kết hôn.

Mẹ Sở vô cùng để bụng, còn cố ý tìm người tìm một ngày tốt, nói năm nay ngày nào là ngày lành, hỏi các cô có muốn đi đăng ký kết hôn trước hay không.

Sau khi đăng ký kết hôn còn muốn làm hôn lễ không? Chuẩn bị hôn lễ làm sao bây giờ? Mời bao nhiêu người mời những ai? Tất cả những điều này đều là vấn đề. Mẹ Sở cứ lải nhải từng người một, Sở Ngôn nghe thấy cái đầu cũng đều lớn hơn.

"Mẹ, mẹ!" Sở Ngôn nhịn không được mà ngắt ngang lời mẹ cô, nói, "Con và Tiện Tiện đã bàn qua rồi, chúng tôi đều cảm thấy hôn lễ vẫn là không làm, chúng con xin phép nghỉ một khoảng thời gian, sau khi kết hôn thì ra ngoài du lịch, dứt khoát đi hưởng tuần trăng mật là được rồi!"

Mẹ Sở liếc mắt nhìn cô một cái, lại nhìn về phía Cố Dĩ Tiện, từ ái hỏi: "Tiện Tiện cảm thấy sao? Con vào nhà của chúng ta, cũng không thể để con chịu ủy khuất!"

Tình huống gia đình của Cố Dĩ Tiện Sở Ngôn có kể qua, mẹ Sở đối với nầng vừa yêu vừa thương, ghi nhớ trong lòng chờ đến khi nàng gả vào nhà này nhất định phải đối với nàng thật tốt, đem tình thương của mẹ mà nàng thiếu hụt từ nhỏ đều trả về hết cho nàng. Bởi vậy, bà ấy kết bạn Wechat với Cố Dĩ Tiện, mẹ chồng nàng dâu hai người mỗi ngày đều trò chuyện đến khí thế ngất trời, trái lại không thèm quan tâm đến đứa con gái ruột thịt của mình.

Vì thế, Sở Ngôn còn giống như là nói giỡn mà oán giận nói: "Mẹ, rốt cuộc con là con gái của mẹ hay Tiện Tiện mới là con gái của mẹ vậy?"

Mẹ Sở trả lời cô: "Đều phải! Con và Tiện Tiện kết hô, mẹ liền có thêm một đứa con gái!"

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu hai người tốt đẹp, Sở Ngôn thấy vậy vui mừng. Về sau mẹ Sở mỗi ngày đều liên lạc với Cố Dĩ Tiện, có việc thông báo cho Sở Ngôn cũng để Cố Dĩ Tiện chuyển lời, Sở Ngôn trở thành người bị mẹ ruột làm lơ, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Lúc này nhắc đến chuyện hôn lễ, Cố Dĩ Tiện nói: "Con và Ngôn tỷ tỷ đều bàn bạc kỹ rồi, chúng con không muốn làm hôn lễ, vừa tốn thời gian vừa tốn sức, chi bằng đi ra ngoài chơi một chuyến, cả nhà chúng ta cùng nhau đi, được không?"

Thấy nàng cũng đã nói như vậy, ba Sở mẹ Sở cũng không bắt buộc các cô nhất định phải làm hôn lễ, nhưng chuyện đăng ký kết hôn không cho phép các cô lại kéo dài, đầu xuân năm sau có ngày lành liền nhanh chóng đi đăng ký kết hôn.

Ở bên nhau nhiều năm như vậy, quá trình đều trải qua một lần sinh ly tử biệt, kết hôn trái lại chỉ là một nghi thức mà thôi, dù sao đời này các cô đều cảm thấy không phải đối phương thì không phải ai khác.

Vì thế đồng ý với mẹ Sở, hứa hẹn vào ngày 520 năm nay đi đăng ký kết hôn.

Qua Tết, Sở Ngôn và Cố Dĩ Tiện bên này định ra ngày đăng ký, mà Nhậm Du Nhiên và Hạ Chi Tình cũng đã xảy ra một chuyện lớn.

Năm sau mọi ngời đều đi làm trở lại, trên Weibo có một paparazzi đăng lên một video tung quả dưa mừng năm mới cho mọi người.

[Tiểu hoa đang nổi dẫn người yêu về nhà ăn Tết, thật thật giả giả đã về ra mắt gia trưởng.]

----------Hết phiên ngoại 02-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro