Chương 169: Phiên ngoại (01)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba, mẹ, đây là Tiện Tiện, vị hôn thê của con."

*************

Tháng 10, sau khi Lão Quỷ - Bạch Tĩnh Nhàn cung khai, Văn phòng thanh tra Sở công an Tỉnh thành lập một tổ điều tra đặc biệt, chuyên môn tiến hành điều tra một lần nữa đối với Sở Ngôn người lấy biệt danh là Diều Giấy để nằm vùng, ngay khi xấp chứng cứ hoàn mỹ đặt ở trước mặt, Văn phòng thanh tra lại tiến hành hỏi chuyện Sở Ngôn, sau khi tất cả mọi việc được điều tra rõ ràng thì đăng thông báo lên Bộ Công an, thay Sở Ngôn sửa lại vụ án bị xử oan.

Một tuần sau, Bộ Công an gửi lại ý kiến phúc đáp, rửa sạch hết thảy hiềm nghi và ô danh ở trên người Sở Ngôn, khôi phục lại danh dự của cô, cũng tiến hành khen ngợi đối với việc cống hiến tận trung trong quá trình bắt giữ thành viên của tổ chức K, trao tặng danh hiệu chiến công hạng nhất.

Ý kiến phúc đáp này lấy hình thức công bố ở trên hệ thống công an, từ đó, trải qua hơn 2 năm lẻ 10 tháng khốn khổ, cô rốt cuộc có thể dùng thân phận của Sở Ngôn, một lần nữa trở về thế gian này.

Cục Công an thành phố Tân Hà vì bắt giữ Lão Quỷ thành công nên làm một đại hội khen thưởng và tiệc ăn mừng, bữa tiệc này cũng đồng thời là bữa tiệc đón gió cho Sở Ngôn.

Trên đại hội, Trương giám của Sở Công an Tỉnh đích thân tham dự, hơn nữa tuyên đọc thông báo Sở Ngôn được khen thưởng chiến công hạng nhất, trao tặng huân chương và ban phát giấy chứng nhận cho cô. Đồng dạng nhận được khen ngợi còn có Cố Dĩ Tiện và Nhậm Du Nhiên, các cô lần lượt đạt được chiến công hạng hai, ngoại trừ điều này ra còn có Diêu Viễn, Triệu Phong, Giang Vọng, Lý Vân Trường, Đường Huyên, vv...v các đồng chí vì cống hiến quên mình trong quá trình điều tra vụ án cũng lần lượt được trao tặng huân chương chiến công hạng ba.

Trong bữa tiệc ăn mừng, Sở Ngôn ngồi ở bên cạnh Trương Duyên Húc, Trương Duyên Húc uống nhiều hơn hai ly, híp mắt nhìn cô, nói: "Anh Sở và chị dâu đã nhận được thông báo rồi."

Sở Ngôn hơi kinh ngạc, giương mắt nhìn về phía Trương Duyên Húc.

Hốc mắt Trương Duyên Húc đỏ lên, đánh một cái lên đỉnh đầu của Sở Ngôn, dùng sức xoa nhẹ một cái, rồi nói: "Khi nào đi đón bọn họ?"

Sau khi Sở Ngôn xảy ra chuyện, vì sợ tổ chức K trả thù, Trương Duyên Húc dàn xếp cho cha mẹ cô sinh sống ở nông thôn, căn nhà của Sở gia tại thành phố Tân Hà tạm thời được Sở công an Tỉnh bảo quản, hiện tại hết thảy trần ai lạc định, là thời điểm trả lại cho hai người bọn họ.

Chóp mũi của Sở Ngôn chua xót, cười một cái, nói: "Ngày mai liền đi thăm họ!"

Ánh mắt của Trương Duyên Húc lướt qua cô, rơi xuống trên người Cố Dĩ Tiện đang ngồi bên cạnh cô: "Dẫn Dĩ Tiện đi theo!"

"Con biết rồi."

Đi gặp cha mẹ Sở Ngôn, chuyện này các cô sớm đã lên kế hoạch, chờ bên phía Chính phủ đăng thông báo từ Bộ Công an thì sẽ đi ngay, Cố Dĩ Tiện dành cho bản thân nửa tháng để chuẩn bị tâm lý.

Kết quả trước khi đi một ngày, nàng vẫn là khẩn trương đến mất ngủ.

Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, Sở Ngôn bị nàng đánh thức, cánh tay dài ôm lấy nàng, giam nàng ở trong lòng, mơ hồ hỏi: "Làm sao vậy?"

Cố Dĩ Tiện nghiêng đầu nhìn cô, mặt ủ mày ê: "Em khẩn trưng, không ngủ được."

Đôi mắt của Sở Ngôn cũng chưa mở, lẩm bẩm: "Đừng khẩn trương, ba mẹ chị đã sớm biết em mà." Những lời này hai ngày nay cô đã lặp lại vô số lần, chỉ là vì trấn an nỗi khẩn trương của Cố Dĩ Tiện, nhưng hiệu quả rất nhỏ.

Cố Dĩ Tiện lại trở mình, đem mặt vùi vào trong lòng của cô, há miệng cắn lên xương quai xanh của cô một cái, sau đó lại hôn xuống, ở chỗ nào đó mà dừng lại.

Sở Ngôn hít vào một hơi, rốt cuộc mở mắt.

"Tiện Tiện..." Cô thật sự buồn ngủ, trong chốc lát chỉ muốn ngủ, nhưng Cố Dĩ Tiện cố ý quyến rũ cô, càng không muốn để cô ngủ.

"Ngôn Ngôn ~"

Sở Ngôn lại hít sâu một hơi, so với vừa nãy càng tỉnh táo hơn.

Cố Dĩ Tiện trước nay sẽ không gọi cô là Ngôn Ngôn, chỉ gọi cô là tỷ tỷ hoặc là Ngôn tỷ tỷ, chỉ có ở thời điểm nào đó, sau khi 'làm việc' không màng gì cả, mới có thể động tình mà gọi nhũ danh của cô, một lần lại một lần.

Dưới sự quyến rũ của Cố Dĩ Tiện, Sở Ngôn rốt cuộc cũng nhúc nhích, xoay người nằm đè lên cái người đang tác quai tác quái lại. Cố Dĩ Tiện có âm mưu gì cô trong lòng biết rất rõ, đơn giản là quá khẩn trương không ngủ được, muốn làm chút vận động kích thích để tiêu hao thể lực mà thôi.

Sau khi kết thúc, Cố Dĩ Tiện rốt cuộc mệt mỏi quá độ, ghé vào lòng của Sở Ngôn mà bất tỉnh nhân sự.

Sáng ngày hôm sau, hai người thu dọn ngăn nắp rồi đi ra cửa, Cố Dĩ Tiện còn cố ý trang điểm nhẹ, chọn chiếc váy dài khoe dáng người, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác nhỏ màu kaki, dưới chân mang một đôi giày da, hoàn toàn không có dáng vẻ sấm rền gió vang ngày thường ở trong Đội, trái lại toát lên vẻ kiều mị của cô gái nhỏ nhiều hơn.

Sở Ngôn nhịn không được mà nhìn nàng nhiều lần, Cố Dĩ Tiện đắc ý mà cười, nhướng mày hỏi: "Thế nào?"

Sở Ngôn chân tình thật cảm mà vỗ tay: "Vô cùng xinh đẹp! Tiên nữ!"

Cố Dĩ Tiện soi gương lại xoay một vòng, hỏi: "Ba mẹ chị sẽ hài lòng chứ?"

Sở Ngôn: "..."

"Chị hài lòng là đủ rồi."

Cố Dĩ Tiện liếc mắt nhìn cô một cái: "Như thế nào là đủ? Hôm nay là ngày em đi gặp ba mẹ chị! Lại nói, em mặc loại quần áo nào khiến chị không hài lòng? Em không mặc gì chị mới hài lòng nhất....Ưm..."

Sở Ngôn che lại miệng của nàng, vành tai phiếm hồng, trừng nàng nói: "Còn chưa lên đường đâu, đừng lái tốc độ cao!"

Hai người vừa ve vãn đánh yêu vừa đi ra cửa, Sở Ngôn lái xe, một đường đi về phía ngoại ô.

Cha mẹ Sở Ngôn ở huyện thành Bình Lăng, sau vụ án 109 thì rốt cuộc cô chưa từng gặp lại cha mẹ của mình, sợ mang đến phiền phức cho bọn họ, hiện tại tất cả mọi thứ để ổn thỏa, cuối cùng cũng có được một ngày gặp lại được bọn họ.

Kỳ thật Cố Dĩ Tiện không biết chính là, Sở Ngôn còn khẩn trương hơn so với nàng, nàng là khẩn trương khi gặp ba mẹ vợ, còn Sở Ngôn khẩn trương ba mẹ nhìn thấy mình với dáng vẻ của hiện tại, sẽ có phản ứng gì đây. Bọn họ có sửng sốt hay không, có khi nào không thích hay không, có khi nào không quen hay không, có khi nào hoài niệm đến dáng vẻ lúc trước của con gái mình hay không...

Tất cả nỗi khẩn trương và sự băn khoăn, ở một khắc chân chính gặp mặt kia thì toàn bộ đều tan thành mây khói. Ba Sở mẹ Sở hiện tại đang ở trong một căn nhà trệt, hai vơ chồng già đem diện tích ở trong sân vườn đều sử dụng hết, một nửa trồng các loại rau dưa, một nửa thì trồng các loại bông hoa. Lúc Sở Ngôn các cô đến nơi, thì hai vợ chồng già đang đứng ở trước bồn hoa cửa nhà để chờ, hai người đều mặc Đường trang(*), nhìn đặc biệt nghiêm túc.

(*) 唐装 - Đường trang: Đường trang được sử dụng ở thời nhà Đường, cổ áo tròn, hai mảnh, thân dài. Đường trang Tân thời ra đời và phát triển từ thời nhà Thanh cho đến nay, có cổ đứng và cài khuy móc hàng giữa.

Nhìn thấy bọn họ nghiêm túc như vậy, Cố Dĩ Tiện đột nhiên càng khẩn trương, nàng nắm lấy tay của Sở Ngôn, sau đó phát hiện lòng bàn tay của cô đều là mồ hôi. Ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy cánh môi của Sở Ngôn mấp máy, dáng vẻ nhìn qua cũng rất khẩn trương.

Cố Dĩ Tiện đột nhiên ý thức được, hóa ra bản thân Sở Ngôn cũng đang khẩn trương. Cố Dĩ Tiện đột nhiên cảm thấy sự khẩn trương của mình nhỏ bé không đáng để nhắc đến, nàng ôm lấy cánh tay của Sở Ngôn, nhìn cô lộ ra một ánh mắt kiên định, hai người nắm chặt lấy tay của đối phương, cỗ vũ động viên cho nhau, làm điểm tựa cho đối phương.

Ba Sở mẹ Sở đứng ở trước cửa sân, nhìn thấy rõ động tác qua lại của hai tiểu bối, mãn nhãn đều là vui mừng và cảm động, mẹ Sở ánh mắt rưng rưng, ba Sở cũng đỏ hốc mắt.

Sở Ngôn nắm tay Cố Dĩ Tiện dẫn đến trước mặt ba mẹ, ngực của cô hơi phập phồng, nhìn ra được cảm xúc vô cùng xúc động, chỉ là ngoài mặt thì bình tĩnh đè nén.

Mẹ Sở nhìn dáng vẻ của cô, nước mắt trong mắt rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà chảy xuống, vươn đôi tay hướng về phía cô, thấp giọng gọi một tiếng: "Ngôn Ngôn à, con của mẹ!"

Sở Ngôn nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ mình, cũng áp chế không được cảm xúc của bản thên, Cố Dĩ Tiện buông tay cô ra, đẩy cô về trước mặt mẹ Sở một chút. Sở Ngôn tiến lên một bước, duỗi tay ôm lấy mẹ mình, vóc dáng của cô cao, mẹ Sở thấp hơn cô một cái đầu, cô nhẹ nhàng liền ôm gọn lấy mẹ mình vào trong lòng.

"Mẹ..."Cô run rẩy gọi lên xưng hô đã lâu chưa gọi này.

Mẹ Sở nước mắt lưng tròng, ôm chặt lấy cô: "Ai! Ai! Con gái của mẹ!"

Ba Sở cũng đứng ở một bên mà trộm lau đi nước mắt.

Sở Ngôn ôm mẹ cô, lại nhìn về phía người ba đứng ở bên cạnh, gọi ông ấy: "Ba."

Yết hầu của ba Sở nghẹn ngào, nửa ngày cũng nói không nên lời, chỉ là không được gật đầu, ông chừng này tuổi rồi, nhưng vẫn cao lớn đĩnh đạt như cũ, tiến lên một bước, đều ôm lấy cả con gái lẫn vợ mình vào trong lòng.

Cố Dĩ Tiện đứng ở phía sau Sở Ngôn, lẳng lặng nhìn cô và cha mẹ nhận lại nhau, trong ánh mắt cất giấu hơi nước, khóe môi mang theo ý cười.

Một nhà ba người ôm nhau trong chốc lát, ba Sở quay đầu nhìn về phía Cố Dĩ Tiện đang đứng ở bên cạnh, thối lui một bước, xoa xoa đôi mắt, cười hỏi: "Đây là Tiện Tiện chăng?"

Cố Dĩ Tiện nghe thấy ông đang nói chuyện với mình, theo bản năng đứng thẳng người, tứ chi suýt chút nữa theo bản năng mà cúc cung một cái.

"Chào, chào bác trai!"

Ba Sở gật đầu mỉm cười hòa ái với nàng.

Mẹ Sở lúc này cũng buông Sở Ngôn ra, nhịn không được mà quan sát Cố Dĩ Tiện, một đôi mắt hoa đào sáng ngời thanh triệt, mái tóc xoăn dài màu nâu, môi đỏ tuyết cơ, xinh xắn đứng ở kia, là bộ dáng xinh đẹp mà tất cả các trưởng bối đều thích từ nội tâm.

Sở Ngôn ôm lấy bả vai của Cố Dĩ Tiện, chính thức giới thiệu nói: "Ba, mẹ, đây là Tiện Tiện, vị hôn thê của con."

Cô trực tiếp giới thiệu là vị hôn thê, mặt của Cố Dĩ Tiện lập tức đỏ lên, ba Sở mẹ Sở vậy mà càng thêm nhiệt tình, mẹ Sở thậm chí từ ái mà nắm lấy tay Cố Dĩ Tiện.

Giờ phút này Cố Dĩ Tiện nhìn không ra được một chút giỏi giang sắc bén của ngày thường, khí thế toàn bộ thu liễm, nhìn đặc biệt ngoan ngoãn khiến người ta yêu thích, mẹ Sở thật sự rất hài lòng, nhịn không được mà mở miệng hỏi nàng một số chuyện ở trong nhà.

Cái gì mà sáng nay ăn gì chưa? Ngày thường đi làm có vất vả không? Ngôn Ngôn sẽ không ăn hiếp con chứ? Nếu như con bé ăn hiếp con, con liền nói với ba mẹ....vân vân.

Cố Dĩ Tiện nghe thấy ngực nóng lên, đi theo mẹ Sở vào trong nhà, ba Sở và Sở Ngôn đi theo ở phía sau.

Tình thân của Cố Dĩ Tiện ít ỏi, đời này ngoại trừ bà nội ra thì không có cảm nhận qua loại tình thân khác, đối với cha mẹ ruột của mình không nhắc đến cũng được, trong ấn tượng của nàng liền không có một lần chân chính kêu cha gọi mẹ. Mà hiện tại mẹ của Sở Ngôn dắt lấy tay nàng, không ngừng ân cần hỏi han, xưng 'Mẹ' với nàng, giống như người mẹ ở trong một gia đình bình thường nhất cứ quan tâm nàng như vậy, khiến nàng trong nháy mắt trải nghiệm được tình thương của mẹ bị thiếu hụt bao nhiêu lâu nay là như thế nào.

"Mẹ nghe Ngôn Ngôn nói, con là làm đặc cảnh, đặc cảnh các con đều nguy hiểm a! Nhất định phải chú ý bảo vệ bản thân, biết chưa?"

"Con biết ạ."

Chuyến này Yến Quy về nhà, ba Sở và mẹ Sở không có ai nhắc đến chuyện năm đó, mọi người đều ăn ý mà không đi nhớ lại những quá khứ thống khổ đó. Người một nhà ở bên nhau ăn một bữa cơm ấm áp, trên bàn cơm nói chuyện phiếm, ba Sở nói cho Sở Ngôn biết, mấy năm nay Trương Duyên Húc có đưa cho bọn họ ảnh chụp, là dáng vẻ hiện tại của Sở Ngôn, nói cho bọn họ biết Sở Ngôn còn sống.

Chuyện này Sở Ngôn không biết, cô vẫn luôn có rằng ba mẹ không biết cô còn sống, nhưng kỳ thật không phải, bọn họ cái gì cũng biết, chỉ là hiểu được công việc của cô, biết cô còn có chuyện rất quan trọng còn chưa hoàn thành, cho nên ở nông thôn yên lặng chờ đợi, ngóng trông một ngày có thể sớm được gặp lại con gái của mình.

Sau khi ăn cơm xong Sở Ngôn dò hỏi ba mẹ, có muốn cùng các cô trở về Tân Hà để ở hay không, bị hai vợ chồng già từ chối.

"Chúng ta sống ngày tháng thanh tịnh như này quen rồi, không muốn trở về, mỗi ngày chăm sóc hoa cỏ rau dưa như vậy, ngày tháng về hưu dưỡng lão thật tốt!"

"Còn căn nhà ở trong thành phố kia, hai vợ chồng son các con tự mình quyết định đi, là dùng để làm nhà tân hôn hay là như thế nào, đều tùy ý hai đứa."

-----------Hết phiên ngoại 01--------

Lời của tác giả: Cuối cùng vẫn là lựa chọn để cô ấy trở về làm chính mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro