Chương 37: Lồng chim (07)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đây là chuyện nhỏ sao? Đây là chuyện lớn!"

***********

Không biết là cùng một người?

Địch Văn sững sờ, nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, nhanh chóng logic lại mối quan hệ này ở trong đầu một lần, tuy rằng anh ta không biết rõ cụ thể, nhưng ít nhiều có thể suy đoán ra được một chút, liền nói: "Nếu cô ấy không biết, bản thân cô ấy sẽ tự động hoài nghi. Bởi vì từ góc nhìn của cô ấy mà nói thì cần phân biệt hai người trước và sau khi mất trí nhớ, cô ấy sẽ không biết nên yêu người nào, và nếu cùng một trong hai người đó tiếp tục yêu nhau thì sẽ khiến cô ấy khi đối mặt với người còn lại sẽ sinh ra cảm giác tội lỗi.... Yến tiểu thư, nếu thật sự có một ngày đó, điều cô cần làm là khiến cô ấy tin tưởng người mà cô ấy trước sau vẫn luôn yêu chính là cùng một người, nếu không đối với cô ấy hay là đối cô đều không phải là chuyện gì tốt."

Nghe Địch Văn nói, Yến Quy hiểu rõ, cô trầm mặc tự hỏi một lát, lại hỏi: "Bác sĩ Địch, tôi nghi ngờ việc mất trí nhớ của em ấy có một phần là do người tạo ra, có tồn tạo loại khả năng này không? Bởi vì tôi luôn cảm thấy em ấy đúng lúc quên đi mất người mà mình yêu thương, việc này có chút trùng hợp chăng."

Địch Văn giật mình, gật đầu nói: "Có. Ở một thời điểm nào đó tinh thần của một người bị chịu tổn thương thật lớn, bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp có thể nhân lúc khi người bệnh hôn mê đem cô ấy thôi miên sâu, cũng trong lúc khi thôi miên ấy mà cấy vào một mệnh lệnh ký ức mới tiến hành quấy nhiễu não bộ, do đó đã xóa bỏ một phần ký ức của cô ấy. Nếu cô còn muốn biết tình huống cụ thể hơn một chút, vẫn là cần để tôi và Cố tiểu thư gặp mặt mới được, chỉ bằng việc miêu tả như bây giờ của cô, tôi không có cách nào tiến hành tìm hiểu phán đoán sâu thêm được."

Yến Quy: "Vậy nếu là loại tình huống cấy mệnh lệnh ký ức này, việc khôi phục ký ức có phải là tương đối khó hay không?"

Địch Văn lắc đầu, rất nghiêm túc mà giải thích cho cô: "Đại não của con người cùng ký ức đều rất phức tạp, không phải giống như máy móc cấy một chương trình thì hoàn toàn không có sai sót, chương trình thì cũng có thể được viết lại. Ký ức tuy rằng đã bị cấy làm cho bóp méo, nhưng mấu chốt muốn khôi phục lại ký ức vẫn là do chính tinh thần và trạng thái tâm lý của người đó, còn sự kích thích ở bên ngoài đối với cô ấy, cùng việc mất trí nhớ thông thường về mặt đạo lý đều hoàn toàn giống nhau."

Có những lời nói này của anh ta, Yến Quy đã có hiểu biết thêm một chút, vì thế rất nghiêm túc mà nói lời cảm ơn với anh ta.

Lại tiếp tục trò chuyện trong chốc lát, điện thoại của Yến Quy nhận được tin nhắn, cô mở ra xem, là tin nhắn của Cố Dĩ Tiện, hỏi cô ở đâu, nói muốn đến đó đón cô.

Từ những tin nhắn của nàng có thể nhìn thấy nàng đang sốt ruột, Yến Quy không biết phải làm sao, nhưng không muốn để nàng nôn nóng, liền nói bản thân đang ở cảng cao ốc Quan Hải.

Cố Dĩ Tiện trả lời ngay: [Em đi qua ngay.] Lúc sau thì không có động tĩnh gì.

-----------------

Cố Dĩ Tiện vốn dĩ tăng ca ở Cục thành phố, sau khi chỉnh sửa video giám sát cho rõ ràng xong, nàng phục chế lưu lại gửi đến email của Nhậm Du Nhiên.

Đang chuẩn bị tan ca về nhà, ra cửa liền gặp phải Diêu Viễn cũng vừa tan làm.

"Cố tỷ, mới tan làm à."

"Ừ." Cố Dĩ Tiện cao lãnh mà trả lời.

Diêu Viễn thấy nàng đi một mình, liền cười nói: "Hôm nay Yến pháp y sao không chờ chị về cùng nhau thế? Lúc nãy gần tan làm, em từ bên ngoài ăn cơm chiều trở về, trùng hợp thấy chị ấy lên một chiếc xe Maserati màu hồng nhạt, tối nay chị ấy có cuộc hẹn khác à? Người bạn này của chị ấy còn rất có tiền a."

Lời này Diêu Viễn chỉ là thuận miệng mà nói ra, không để trong lòng.

Nhưng Cố Dĩ Tiện lại nghe theo ý khác, Maserati màu hồng nhạt, lúc trước nàng đã từng gặp qua một lần, ở trước nhà Yến Quy, cô gái trẻ tuổi đêm hôm khuya khoắt còn cố ý đợi cô về....

Các ngón tay của Cố Dĩ Tiện bỗng chốc nắm chặt lấy nhau, dùng sức cấu véo, thật lâu sau, cưỡng ép bản thân nhẫn nại và dời lực chú ý đi, nàng lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Yến Quy, hỏi cô ở đâu.

----------------

Bởi vì Cố Dĩ Tiện muốn đến đây, Yến Quy tính toàn thời gian rồi cáo từ, Bạch Hề Mạt vẫn luôn ở bên ngoài sofa chơi điện thoại, thấy cô đi ra tiếng, liền cất điện thoại đi tới đón cô.

"Thê nào rồi?" Bạch Hề Mạt hỏi.

Yến Quy cười với cô ấy, nói: "Khá tốt, việc nên hỏi đều hỏi hết rồi."

Bạch Hề Mạt lướt qua cô nhìn về phía Địch Văn, Địch Văn gật đầu với cô ấy.

Lúc đưa các cô ra ngoài, Địch Văn dựa vào chức trách của một bác sĩ, lại tận tình nhắc nhở khuyên bảo Yến Quy: "Vấn đề về tinh thần và tâm lý rất phức tạp, tôi kiến nghị vẫn nên chữa trị càng sớm càng tốt. Nếu có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào Yến tiểu thư cũng có thể liên lạc với tôi."

Vừa này còn ở trong phòng, Yến Quy đã add thêm Wechat của anh ta, để lại số điện thoại, thuận tiện về sau giữ liên lạc, không cần phiền Bạch Hề Mạt giúp đỡ liên hệ.

"Cám ơn bác sĩ Địch."

Địch Văn thân thiện mà gật đầu với cô, lại dặn dò: "Việc khôi phục ký ức của người bệnh vẫn là nên tuân theo trình tự mà làm, tuy rằng tôi không nắm rõ tình huống cụ thể, nhưng trong sinh hoạt vẫn đừng khiến cho cô ấy chịu đả kích nào lớn thì mới tốt, điều tốt nhất có thể làm là để cô ấy từ từ nhớ lại, như vậy ảnh hưởng đối với cô ấy sẽ trở nên nhỏ nhất."

Yến Quy: "Bác sĩ Địch, em ấy có phải không sớm thì muộn cũng sẽ khôi phục ký ức hay không?"

Địch Văn nghiêm túc nói: "Trước mắt mà nói, đa số ca bệnh đều khôi phục. Cho dù không phải là trăm phần trăm, chí ít cũng từ 80% trở lên. Cho nên Yến tiểu thư, cô phải chuẩn bị tâm lý trước."

Yến Quy trầm mặc, cuối cùng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, chỉ lại lần nữa nói lời cảm ơn với Địch Văn.

Sau khi chia tay Địch Văn, Yến Quy cùng Bạch Hề Mạt cùng nhau đi thang máy xuống, Bạch Hề Mạt ấn tầng hầm thứ hai, Yến Quy lại ấn tầng tiếp theo.

Bạch Hề Mạt gật mình, nói: "Ngôn tỷ, em đưa chị về a."

Yến Quy cười với cô ấy một cái, từ chối nói: "Không cần, em về nhà đi, tự chị về được rồi, không cần phiền phức như vậy."

Bạch Hề Mạt lập tức sốt ruột: "Không phiền phức! Ngôn tỷ, chị còn chưa có ăn cơm chiều mà, em cũng chưa ăn mà, hai ta cùng nhau..."

"Hề Mạt."Giọng nói của Yến Quy quá bình tĩnh, rõ ràng là gọi tên cô, nhưng ngữ khí không có chút cảm xúc nào, giống như tiếng nói cứng ngắc từ thiết bị máy móc, lọt vào trong Bạch Hề Mạt là một mảnh lạnh băng.

Lời còn lại của Bạch Hề Mạt đều nghẹn ở trong cổ họng, nói không nên lời.

Thang máy từng tầng từng tầng đi xuống, đã sớm qua giờ tan làm, người trong cao ốc rất ít, trên đường thang máy còn chưa dừng lại, đi thẳng xuống tầng một.

"Đinh" một tiếng, thang máy dừng ở tầng một, cửa hai bên từ từ mở ra.

Bạch Hề Mạt duỗi tay chặn lại cửa thang máy, cô giương mắt nhìn sườn mặt sắc sảo của Yến Quy, mím môi, chưa từ bỏ ý định mà lại hỏi thêm: "Chị, chị thật sự không thể đi cùng em sao?" Giọng nói của cô run rẩy, lộ ra sự nhu nhược đáng thương, mặc cho ai nghe thấy đều sẽ không thể thờ ơ được.

Yến Quy liếc mắt nhìn cô ấy thật lâu, nỗi ủy khuất dưới đáy mắt của cô ấy đều nhìn đến mức rõ ràng. Nếu nói không xao động thì là giả, Yến Quy không phải là người vô tâm vô phế, hoàn toàn ngược lại, cô quá có tâm. Nhưng cũng bởi vì quá có tâm, cho nên trái lại cô cần phải nhẫn tâm tuyệt tình, hiện tại đối với Bạch Hề Mạt mà nói có thể là vô tình vô nghĩa, nhưng cũng không đến mức tạo thành thương tổn lâu dài.

Yến Quy thu hồi tầm mắt, cất bước ra khỏi thang máy, thấp giọng nói: "Không được, chị phải về. Hề Mạt, hôm nay cũng cảm ơn em."

Bạch Hề Mạt nhìn bóng dáng cô rời đi, trùng khớp với bóng lưng tóc dài đến eo của Sở Ngôn khi ấy, đều quyết tuyệt quyết đoán giống như nhau. Ngón tay ấn trên phím thang máy đều trở nên run rẩy, Bạch Hề Mạt cắn răng, kiềm nén lại nước mắt của bản thân ngược trở về.

Yến Quy không quay đầu lại, cũng không biết cửa thang máy ở sau lưng từ lúc nào đã đóng lại, cô lập tức đi ra khỏi cửa lớn tòa cao ốc, hít thở không khí trong lành, thần kinh căng thẳng trong nháy mắt liền thả lỏng xuống. Cô có chút bực bội mà thở hắt ra, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm yên ắng kia, khóe môi cong lên một nụ cười bất đắc dĩ.

Cô thật sự không xứng đáng để Bạch Hề Mạt phải lo lắng.

Các cô quen biết rất nhiều năm, ngay trước khi Sở Ngôn xảy ra chuyện thì đã quen nhau, lúc ấy cô là ân nhân cứu mạng của Bạch Hề Mạt. Bạch Hề Mạt là một phú nhị đại vừa có tiền vừa có nhan sắc, thời kỳ thiếu niên phản nghịch ham chơi, có một lần uống quá nhiều bị người khác theo dõi, là Sở Ngôn trong lúc đó đã cứu cô ấy, về sau đại tiểu thư này tựa như bị người khác dụ uống canh mê hồn vậy, một lòng một dạ đều đặt ở trên người Sở Ngôn. Đáng tiếc khi đó Sở Ngôn đã sớm hẹn hò với Cố Dĩ Tiện, căn bản không cho người khác có bất kỳ cơ hội nào.

Về sau phong thủy luân chuyển, Bạch Hề Mạt lại trở thành ân nhân cứu mạng của cô. Sau vụ án 109 nổ bom ở Long Island, Sở Ngôn còn một hơi thở cuối cùng từ ở trên đảo mà bò xuống dưới biển, cô ôm một khúc gỗ, giống lục bình trôi lạc ở trên biển. Khi đó cô đã không còn ý thức, chờ lúc cô tỉnh lại lần nữa, đã không biết đã trôi qua bao lâu.

Lần đó vừa hay Bạch Hề Mạt nghỉ phép đi nghỉ dưỡng ở trên du thuyền của nhà mình mà đúng lúc cứu mạng cô, cô lúc ấy đã bị lửa thêu thay đổi toàn bộ, là chứng minh thư và vài thứ linh tinh như điện thoại trên người cô đã chứng minh được thân phận của cô. Bạch Hề Mạt không biết cụ thể cô đã xảy ra chuyện gì, đơn giản là thích cô, cho nên không tiếc bất kể mọi giá cũng phải cứu cô.

Sau khi giải phẫu thành công, Sở Ngôn thông qua Bạch Hề Mạt liên hệ Giám đốc Sở công an - Trương Duyên Húc, một lần nữa có được một thân phận mới. Về sau tĩnh dưỡng lẫn phục hồi sức khỏe, đều là Bạch Hề Mạt ở bên cạnh bầu bạn chăm sóc cô, thật sự có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ.

Yến Quy đối với Bạch Hề Mạt là có tình cảm, nhưng loại tình cảm này không liên quan đến tình yêu, chỉ là cảm kích, tin tưởng, thậm chí còn có thể loại yêu thương như chị đối với em gái, nhưng cố tình lại không có thứ tình yêu mà Bạch Hề Mạt mong muốn, bởi vì tình yêu của cô đã sớm thuộc về người khác, cho dù lặp lại một vạn lần, trái tim của cô chỉ biết một người tên là Cố Dĩ Tiện.

Yến Quy đứng ở ven đường phát ngốc, thẳng đến khi có một chiếc xe quen thuộc lái đến đây, dừng ở trước mặt cách cô không xa thì dừng lại. Cô nhìn Cố Dĩ Tiện đẩy cửa xe bước xuống, nàng chạy vài bước đến đây, tâm trạng bực bội từ từ mà bình tĩnh lại, Yến Quy nghênh đón tình yêu của cô.

Hôm nay Cố Dĩ Tiện mặc chiếc áo khoác cao bồi màu đậm, tóc dài xoăn tùy ý xõa trên đầu vai, trong sự phóng khoáng mang theo chút kiều mị. Nàng chạy đến duỗi tay ôm lấy eo của Yến Quy, muốn dựa vào lòng ngực của đối phương, đây là động tác có tính chiếm hữu rất mạnh.

Yến Quy ôm lấy cánh tay nàng, dịu dàng nhìn nàng, hỏi: "Sao còn cố ý đến đây một chuyến vậy?"

Cố Dĩ Tiện dừng một chút, không muốn bại lộ lòng dạ hẹp hòi của bản thân, vì thế chưa nói lời thành thật, hỏi lại một câu: "Ăn cơm chiều chưa?"

Yến Quy quả nhiên lắc đầu: "Chưa có ăn."

Cố Dĩ Tiện vẻ mặt mang theo biểu tình 'biết ngay mà', nắm lấy tay cô, nói: "Em dẫn chị đi ăn cơm."

"Chỉ vì ăn một bữa cơm mà chạy đến đây à?" Ngữ khí của Yến Quy có chút bất đắc dĩ, nhưng lại có nhiều hơn sự sủng nịnh và dung túng.

Cố Dĩ Tiện nghiêm mặt nói: "Đây là chuyện nhỏ sao? Đây là chuyện lớn!"

"Phải, là chuyện lớn!" Yến Quy càng cười càng lớn, băng tuyết ở đáy mắt đều tiêu tán hết, xuân ý dạt dào tỏa khắp người.

Không biết tại sao, dáng vẻ hiện tại của Yến Quy đập vào trong mắt của Cố Dĩ Tiện tràn ngập phong tình, làm người khác không thể rời mắt được.

Cố Dĩ Tiện không nhịn được mà ôm lấy cánh tay cô, đưa cô lên trên xe, sau khi lên xe lại chồm qua thắt dây an toàn cho cô, khoảng cách hai người quá gần nhau, hơi thở lẫn khí tức đều hòa vào nhau. Rõ ràng chỉ có vài giây đồng hồ, nhưng lại cảm giác được vài giây này lại kéo dài đến vô hạn, làm trái tim của từng người đều đập nhanh lên.

Yến Quy tựa lưng vào ghế, lặng yên nhướng mày không nói lời nào.

Thắt kỹ dây an toàn, lúc Cố Dĩ Tiện xoay người còn cố ý cọ cọ vào chóp mũi của Yến Quy, sau đó dáng vẻ làm như không có chuyện gì mà ngồi trở về ghế lái, nghiêm trang mà khởi động xe.

Yến Quy khóe miệng mang ý cười, nhìn chằm chằm vào vành tai ở phía sau tóc của nàng, nhìn vành tai nhỏ nhắn đáng yêu đang từ từ trở nên ửng đỏ, cảm thấy vô cùng thú vị.

Grand Cherokee màu trắng rời khỏi tòa cao ốc Quan Hải, tấm bảng LED ở dưới tòa cao ốc phát ra ánh sáng đến lóe mắt, Bạch Hề Mạt lẳng lặng đứng ở dưới ánh đèn, nhìn về phương hướng chiếc xe kia từ từ rời đi.

---------Hết chương 37----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro