Chương 38: Lồng chim (08)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sắp đến nhà em rồi, còn chút nữa thôi, đêm nay đừng đi nữa."

***********

Cố Dĩ Tiện dẫn Yến Quy đến phố ăn vặt ở khu phố cũ, chỗ này cách nhà nàng rất gần, nàng quen thuộc nhất, thời gian đầu mỗi khi tăng ca về nhà đều đến đây ăn. Tân Hà trong mấy năm nay phát triển nhanh chóng, phố ăn vặt nguyên sơ thuần phác nay đã trở thành tinh hoa duy nhất còn sót lại theo thời gian.

"Hôm nay em mời khách, cả khu phố này muốn ăn gì thì ăn cái đó! Hôm nay chị chính là nhóc con nổi bật nhất khu phố này!" Cố Dĩ Tiện ôm lấy cánh tay của Yến Quy mà vui vẻ nói.

Yến Quy trong mắt mang ý cười, nói: "Ăn từ đầu đến cuối khu phố này, chị nhất định sẽ trở thành nhóc con béo nhất rồi."

"Ha ha ha ha."

Cố Dĩ Tiện trước lôi kéo Yến Quy đến một quán lẩu cay, cửa tiệm này vẫn còn duy trì nét đặc sắc của quán ăn ven đường, một chiếc bàn dài được đặt ở giữa, các vị khách đều ngồi vây quanh bên nhau, ở giữa bàn là những xiên que nóng hổi, muốn ăn gì thì tự lấy, ăn xong thì cùng ông chủ đếm số luyện xiên que rồi tính tiền.

Hiện tại đúng vào lúc ăn khuya bên đường, trong cửa tiệm có không ít người, may mà còn trống hai chỗ, hai nàng dứt khoát đi qua ngồi xuống. Trong cửa tiệm đột nhiên xuất hiện hai vị đại mỹ eo nhỏ chân dài, tất cả mọi người đều nhịn không được mà nhìn qua. Hai nàng không sao cả, người khác muốn nhìn thì cho nhìn thôi, đôi mắt là ở trên người của người ta, không mạo phạm các nàng là được.

Cửa tiệm này được ông chủ kinh doanh đã mười mấy năm ở phố ăn vặt, quen biết Cố Dĩ Tiện, thấy nàng dẫn bạn tới đây, vô cùng nhiệt tình mà chào hỏi: "Tiểu Cố tới rồi à! Hôm nay còn dẫn bạn tới nữa sao! Được nha, đã lâu rồi không thấy con dẫn bạn tới đây, chắc là hai năm rồi nhỉ!"

Đôi tay cầm lấy chiếc đũa của Yến Quy chợt dừng lại nhưng không dễ phát hiện.

Cố Dĩ Tiện cười với ông chủ: "Nói làm như lúc trước con thường xuyên dẫn bạn tới vậy!"

Ông chủ cười to nói: "Mấy năm trước quả thật là thường xuyên a! Được rồi, không nói chuyện với con nữa, bác còn có phải đi làm đồ ăn nữa, các con ăn đi nha!"

Ông chủ nói trong lúc vô ý chọc trúng khoảng trống trong nội tâm của Cố Dĩ Tiện, biểu tình của nàng trong chớp mắt trước nên ngơ ngác, tựa hồ đang từ trong khoảng sương mù ấy muốn tìm ra gì đó, nhưng trước sau cũng không có kết quả.

Tâm tình bực bội xuất hiện thình lình xảy ra của nàng không tránh khỏi đôi mắt của Yến Quy, Yến Quy duỗi tay nắm lấy bàn tay trái của nàng, kéo nàng ra khỏi làn sương mù ấy. Đối diện với tầm mắt có chút mờ mịt của nàng, Yến Quy cười cười, nói: "Đói bụng rồi, ăn thôi, hôm nay tôi phải nhóc con béo nhất!"

Cố Dĩ Tiện nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô, đột nhiên cảm thấy rất rất quen thuộc, giống như đã rất lâu từ trước, nàng cũng từng vô số lần nghe được lời nói dịu dàng thế này, sự dịu dàng làm nàng không nhịn nổi mà chua xót.

Thứ không có tiền đồ! Cố Dĩ Tiện tự chửi mình một hơi, nàng vội dời sự chú ý lên trên lẩu cay, gắp toàn bộ thức ăn ngon cho vào bát của Yến Quy.

Một đoạn nhạc đệm nhỏ cứ như vậy trôi qua, Yến Quy thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hai người kỳ thật đều không thích ăn cay, nhưng mà hương vị lẩu cay quán ăn này thật sự không tệ, Cố Dĩ Tiện từ nhỏ sức ăn lớn. Người thủ đô và Tân Hà đều thích ăn quán ven đường, danh xưng 'Xiên que bẩn', càng ở ven đường càng ăn càng có hương vị cực ngon.

Hai người đều ăn không ít xiên que, hai người khẩu vị đều thanh đạm không thể ăn đồ quá cay, nhưng hương vị lẩu cay này thật sự quá ngon, nhịn không được ăn nhiều hơn mấy xiên, cay đến le lưỡi.

Cuối cùng Cố Dĩ Tiện mua một lon Coca Cola, xin hai cái ống hút, cùng Yến Quy hai người uống chung một lon, thanh toán tiền xong thì rời khỏi quán lẩu.

Lại dọc theo một đường đi sâu vào trong phố ăn vặt, vừa đi vừa ăn, nhìn thấy cái gì ngon thì mua.

Cố Dĩ Tiện đam mê đồ ngọt, Yến Quy nhìn cửa hàng có tiếng trứ danh 'Ngửi hương Phomat', vì thế kéo nàng đi tới xếp hàng.

"Người cũng đông quá, em không đứng nổi nữa rồi nè ~" Ở phía trước xếp hàng chính là một đôi tình nhân, cô gái đang làm nũng với bạn trai, vẻ mặt bạn trai sủng nịnh mà kéo cô gái vào trong lòng ngực mà ôm, để cô gái dựa lên người mình.

Cố Dĩ Tiện âm thầm quan sát đôi tiểu tình nhân nửa ngày, càng nhìn lòng càng ngứa, có chút hâm mộ. Yến Quy thì đứng ở ngay bên cạnh nàng, điều này làm cho trong lòng nàng có vô số con sâu lúc nha lúc nhúc.

Cánh tay rũ xuống bên người tính toán thử chạm vào người Yến Quy, Cố Dĩ Tiện giả bộ như vô tình, sau đó nhìn phản ứng của Yến Quy, người nọ quả nhiên cũng nhìn qua. Nàng không né tránh, mu bàn tay của hai người vẫn như cũ chạm vào nhau, chỉ là ánh mắt có chút ý vị thăm dò.

Cố Dĩ Tiện lá gan to, nàng duỗi tay ngoéo lấy ngón tay út của Yến Quy, đón nhận ánh mắt chăm chú của cô, đáy mắt cất giấu sự khát vọng.

Yến Quy biết rõ tâm tư nhỏ này của nàng, nhịn không được cười cười, bàn tay mở ra bao lấy bàn tay của nàng, hai bàn tay nắm chặt vào nhau.

Cố Dĩ Tiện như không có xương cốt dựa vào Yến Quy, cằm đặt lên vai của cô, sống mũi run run ngửi ngửi, ở bên tai cô nói: "Thơm quá a."

Yến Quy biết nàng đang nói gì, nhưng cố ý chọc nàng, cũng bắt chước ngửi ngửi theo nàng, nghiêm túc nói: "Mùi xiên nướng."

"Ha ha ha ha. Chán chị quá đi."

Hai người mua một phần phomat, dùng hai cái muỗng nhỏ cùng nhau ăn, Cố Dĩ Tiện nhìn muỗng nhỏ trong tay Yến Quy múc lên một ngụm phomat bỏ vào trong miệng, lại nhìn thấy cổ họng lên xuống của cô, đột nhiên cảm thấy phomat không còn ngọt nữa, muốn nếm thử hương vị khác.

Những thứ khác tạm thời không nếm được, Cố Dĩ Tiện cố ý múc một miếng ở chỗ mà Yến Quy vừa mới múc qua, bỏ vào trong miệng chậm rãi nhấm nháp, vậy mà cũng có thể nếm ra một hương vị khác. Nàng cảm thấy giống như não bộ sinh ra ảo giác, chính là cảm thấy một miếng phomat này lại đặc biệt rất ngọt. Loại cảm giác từ não bộ sinh ra này không chỉ gãi đúng chỗ ngứa, mà còn khiến người khác càng thêm thèm thuồng, tầm mắt của Cố Dĩ Tiện vô tình đảo tới cánh môi đỏ đang khẽ nhếch lên của Yến Quy, trong lúc vô thức mà nuốt nước bọt, cưỡng ép tầm mắt và tâm tư của mình dời đi nơi khác.

Cố Dĩ Tiện bị ý đồ xấu xa của bản thân mà mặt đỏ tim đập nhanh, lúc lấy lại tinh thần thì cả khuôn mặt đều đỏ lên, cũng may bây giờ đã là đêm tối, ánh đèn ở phố ăn vặt tương đối mờ, sẽ không phản chiếu chân thật sắc mặt của nàng, nếu không nàng thật sự phải tìm một khe đất mà chui xuống cho rồi.

Đi dạo ở phố ăn vặt đã hơn ba tiếng, lúc sau hai người lại ăn bánh sanwich trứng nướng, Dorayaki, bánh sữa Đài Loan. Thật giống như Yến Quy từng nói, sau khi đi một vòng sẽ mập lên ba vòng. Chờ đến lúc trở về nhà đã là hơn 23 giờ, cửa tiệm ở phố ăn vặt cũng đã lần lượt bắt đầu đóng cửa.

Nhà cửa Yến Quy ở trong khu Nội Hà, cách khu phố cũ còn hơn 20 phút đi đường.

Lúc hai người lên trên xe trở về, Cố Dĩ Tiện vẫn như cũ chồm qua thắt dây an toàn cho Yến Quy, quá trình này rất ngắn, nàng lại hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói một câu: "Hay là đêm nay ngủ ở nhà em đi."

Yến Quy nghe vậy ngẩng đầu lên, vừa vặn Cố Dĩ Tiện lui trở về, khuôn mặt của hai người rất gần nhau bởi thế mà chạm vào nhau, cảm giác mềm mại và ướt át chạm vào nhau, hai người đều ngẩn người ra.

Nhiệt độ cùng không khí tồn động ở trong xe trong nháy mắt như đang nhóm lửa, bóng đêm ảm đạm bao phủ hết bốn phương tám hướng của các nàng, phóng đại hết tất cả mọi thứ trong không gian nhỏ hẹp này, bao gồm xúc cảm chỉ lướt qua trong chớp mắt kia.

Trái tim của Yến Quy đập nhanh như sắp nổ, trên mặt cô cũng không biểu lộ ra, chỉ là yên tĩnh nhìn gương mặt của Cố Dĩ Tiện gần trong gang tấc. Cố Dĩ Tiện chưa có lui lại, cứ như thế sững sờ tại chỗ, cũng vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô.

Cố Dĩ quả thật là sững sờ, nàng nhớ lại cảm giác trong nháy mắt mới vừa nãy, xúc cảm ở trên môi, độ ấm cùng hương vị còn chưa kịp nếm thử, nói tóm lại tâm tư của nàng đều đang đặt ở trên đó. Có chút chưa đã thèm, thật sự là chưa nếm ra được tư vị nào khác, chỉ là nháy mắt ngoài ý muốn mà thôi, đột nhiên không kịp đề phòng, chưa để cho nàng có cơ hội để tỉ mỉ nếm thử.

Ánh mắt dời xuống, rơi xuống cánh môi của Yến Quy, Cố Dĩ Tiện vô thức mà nuốt nước bọt, trong bóng tối nảy sinh ra ý niệm được một tấc lại muốn tiến thêm một bước. Nàng vẫn còn sót lại chút lý trí, không đến mức không để tâm đến, nàng muốn động, nhưng lại để ý đến cảm xúc của Yến Quy, vì thế lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, muốn từ trong đó nhìn ra được một chút gì khác.

Yến Quy từ đầu đến cuối vẫn ngồi thẳng tắp tựa lưng vào ghế ngồi, Cố Dĩ Tiện từ trong mắt của cô không thấy được sự mâu thuẫn, trái lại lại nhìn ra được sự rung động ẩn sâu ở dưới đáy mắt kia, điều này làm cho hô hấp của nàng càng nặng nề hơn, ý đồ xấu lại bắt đầu rục rịch nảy lên.

Nhưng mà không chờ được đến lúc nàng thực hiện hành động, thì một đạo ánh sáng từ phía trước mặt chiếu thẳng vào cửa kính xe, Yến Quy đối diện với kính chắn gió, đôi mắt liền bị ánh sáng làm chói, giơ tay lên che chặn lại nguồn sáng đó.

Ba hồn bảy vía của Cố Dĩ Tiện lâp tức trở về, nàng đột nhiên xoay người trở lại ngồi ở ghế lái, ấn nút mở cửa sổ kính xe nhìn về phía xe. Xa xa có một bảo an mặc áo khoác ngoài dạ quang, trong tay cầm một đèn pin, thấy nàng ấn mở cửa sổ xe, liền vừa ra hiệu bằng tư thế vừa hô: "Lái xe đi đi! Chỗ này có người thuê rồi!"

OK, bên phố ăn vặt này không có chỗ lớn để đầu tư làm bãi đổ xe, chỗ đậu xe ở bên này chỉ có thể cướp chỗ đậu xe ở ven đường mà thôi, mỗi ngày khi phố ăn vặt gần sắp đóng cửa, thì ở chỗ đậu xe đều bắt đầu tiếng quát tháo đuổi người.

Cố Dĩ Tiện tiếc thương cho số phận là thở hắt ra, nàng phất tay với bảo an tỏ ý là đã biết, liền không do dự mà khởi động xe.

Sự cố ngoài ý muốn khi nãy đã trở thành nhạc đệm nhỏ, nhiệt độ cùng không khí trong xe cũng từ từ lắng xuống. Yến Quy liếc mắt nhìn qua, chỉ cảm thấy sắc mặt của Cố Dĩ Tiện so với bóng tối còn đen hơn mấy phần, cô lại cảm thấy như vậy rất đáng yêu.

Yến Quy nhìn con đường ở bên ngoài cửa sổ xe, cô nhận ra phương hướng đi này, là lái về nhà của Cố Dĩ Tiện. Nhịn không được cười cười, người này thật là, toàn là tiền trảm hậu tấu thôi.

Cố Dĩ Tiện thật sự chờ đến khi lái về tới nhà mới nói: "Sắp đến nhà em rồi, còn chút nữa thôi, đêm nay đừng đi nữa."

Yến Quy liếc mắt nhìn nàng một cái, trong tâm nói 'sắp đến nơi rồi mới biết hỏi ý kiến của chị à'. Cô hắng giọng nói 'Được.', sau đó liền nhìn thấy miệng của Cố Dĩ Tiện cười sắp tét ra đến nơi mới cố gắng kiềm chế lại ý cười.

Cố Dĩ Tiện đậu xe ở bãi đổ xe tập trung ở khu chung cư cũ, sau đó dẫn Yến Quy đi bộ trở về. Lúc đi đến dưới lầu nàng dừng bước, nghiêng đầu nhìn Yến Quy.

Yến Quy thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, hỏi: "Sao vậy?"

"Lúc chị vừa tới Cục, có một lần đi đến chỗ này tìm bạn, chị còn nhớ không?"

Yến Quy biết ý nàng muốn hỏi là gì, gật đầu nói; "Nhớ, đánh bậy đánh bạ đi dạo rồi tới dưới lầu nhà em, chính là chỗ này."

Cố Dĩ Tiện cong cong đôi mắt: "Khi đó em với chị hoàn toàn không thân, còn cảnh giác chị tại sao lại đi dạo tới chỗ nhà em. Hiện tại nghĩ lại, chị nói có phải là duyên phận hay không? Chị tới ở tìm bạn ở gần đây cũng có thể khiến em gặp được chị."

Duyên phận a...Cố Dĩ Tiện chắc là xem lần đó trở thành đơn thuần là sự trùng hợp....

Yến Quy chiều theo nàng, nói: "Chắc là vậy rồi."

Cố Dĩ Tiện nghiễm nhiên rất vui vẻ, dẫn Yến Quy lên lầu. Nhà cũ không có thang máy, nhà nàng ở lầu 5, hai người cùng nhau đi thang bộ lên. Đã gần 0 giờ, động tác của hai người đều rất nhẹ, sợ ồn đến hàng xóm xung quanh. Người ở khu chung cư cũ bên này cơ bản đều là người già, quá ồn ào sẽ ảnh hưởng đến người già nghỉ ngơi.

Lúc vào nhà, Cố Dĩ Tiện lấy đôi dép lê mới từ trong tủ giày ra, hai người cùng nhau ngồi ở ghế huyền quan mà đổi giày, sau đó dẫn người vào nhà.

Lúc trước khi còn ở bên nhau, hai người lén lút gặp mặt đều là ở chỗ này, Yến Quy kỳ thật đối với chỗ này rất quen thuộc, nhưng hiện tại lại phải giả bộ dáng vẻ như chưa từng tới đây. Nhà cũ này có hai phòng ngủ một phòng khách một nhà vệ sinh, không quá lớn, là di sản do bà nội của Cố Dĩ Tiện để lại, sau khi nàng làm việc ở trong Cục, bên phía Cục cũng có bố trí Ký túc xá, nhưng nàng lại không muốn. Tiền lương của cảnh sát tuy rằng giống nhau, nhưng lấy đãi ngộ của nàng cùng với vốn tích lũy của nàng muốn mua một căn nhà là một chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, kiên trì ở trong căn nhà của bà nội. Sau khi đi làm thứ mà nàng mua tự tặng cho bản thân, cũng chỉ có một chiếc xe.

Cố Dĩ Tiện dẫn Yến Quy vào phòng khác, nhìn phòng ngủ của mình và phòng cho khách, do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi một tiếng: "Chị...ngủ phòng cho khách nhé?"

Yến Quy biết rõ tâm tư nhỏ của nàng, nhưng làm bộ không biết, chỉ nghe lời gật đầu: "Được a."

Cố Dĩ Tiện: "..." Sách lược sai lầm rồi.

Yến Quy nhìn thấy vẻ ảo não trong mắt của nàng, khóe miệng nhịn không được mà câu lên một chút.

"Chị đi tắm trước đi, em lấy cho chị bộ quần áo để chị tắm rửa." Cố Dĩ Tiện chạy về phòng ngủ, lục tung hết mọi thứ lấy ra bộ nội y dự phòng cùng một bộ đồ ngủ mới, sau đó dẫn Yến Quy vào phòng tắm.

Nghe thấy tiếng nước xả ở bên trong, Cố Dĩ Tiện ở trong phòng khách đi tới đi lui hai vòng, suy nghĩ làm sao gỡ lại ván bài thất bại vừa nãy đây.

Chờ Yến Quy tắm rửa xong đi ra tới, Cố Dĩ Tiện ngồi ngay ngắn ở phòng khách, đôi mắt ngáo ngơ nhìn chằm chằm vào cô.

Thần sắc Yến Quy nhìn qua có chút không được tự nhiên, trong tay cô vẫn còn cầm nội y mà Cố Dĩ Tiện đưa cho, vẫn còn nguyên vẹn.

"Tôi vẫn nên mặc của mình thôi, của em, có chút lớn..."Thanh âm của cô càng ngày càng thấp, nhưng vẫn đủ cho Cố Dĩ Tiện nghe rõ ràng, sắc mặt bùm một phát đỏ ửng lên hết, rất giống cua hấp mới ra lò.

Cố Dĩ Tiện xông tới đoạt lấy nội y ở trong tay cô, đứng lên liền chạy trối chết, sau khi chạy được vài bước, rốt cuộc cũng nhớ tới bản thân đang muốn nói gì, vì thế dừng bước chân lại, xoay người đối diện với Yến Quy.

"Em mới nhớ ra, phòng cho khách vốn dĩ là phòng bà nội em ở, em cảm thấy vẫn là không nên quấy rầy thì hơn, nếu chị không chê thì đêm nay ngủ cùng em đi! Dù sao chúng ta cũng đã ngủ cùng nhau nhiều lần rồi, có thêm lần này nữa cũng không sao, chị nói đúng không!" Lời nói có thể nói là vô cùng hợp tình hợp lý.

Yến Quy yên lặng nghe nàng nói xong, không che dấy ý cười ở đáy mắt, vẻ mặt nghiền ngẫm mà nhìn nàng.

------------Hết chương 38--------

Lời của tác giả: Tôi đến đây ~

Mang theo hai nhóc con béo nhất khu phố cùng tới rồi đây~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro