Chương 95: Độc xà (05)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tới tìm tôi. Doctor."

***********

Cảnh khuyển đã mượn đến rồi, nhưng tạm thời chưa dùng tới, bởi vì phân cục ở bên thôn thành Tây đã đi trước một bước gọi điện thoại cho Nhậm Du Nhiên.

"Nhậm đội, số 146 hẻm X đêm qua cháy, vụ cháy vô cùng lớn, căn nhà kia đã bị đốt không còn một viên gạch. Sau khi ngọn lửa được dập tắt thì bên trong căn nhà phát hiện một cổ thi thể."

Nhậm Du Nhiên hơi nhíu mày, hỏi: "Nếu như chỉ một cổ thi thể, tại sao lại muốn thông báo đến đây?" Địa chỉ này mang tính đặc biệt của Cục thành phố nên tạm thời chưa thông báo đến các phân cục khác, cho nên phân cục không có khả năng bởi vì chỗ đó xảy ra chuyện mà thông báo lên đây, chắc chắn vụ án có vấn đề khác.

"Bởi vì ở dưới đáy giường chúng tôi tìm được một mật đạo, gian nhà này có một tầng ngầm, bên trong còn một một cổ thi thể không đầu, đã phân hủy chỉ còn xương, quan sát mức độ thối rữa đã chết cũng được vài tháng."

Nhậm Du Nhiên cúp điện thoại, có chút bất đắc dĩ mà nói với Yến Quy: "Chỉ sợ cô không có cách nào nghỉ ngơi, còn phải đến hiện trường."

Vốn dĩ cũng muốn đi quan sát một chuyến, chỉ là không ngờ thời gian lại trùng khớp như vậy, Yến Quy nói: "Tôi đi lấy vali vật chứng, sau đó cùng đi đến đó với Dĩ Tiện. Đúng rồi, cảnh khuyển vẫn để chúng tôi mang theo, lỡ như có chỗ hữu dụng thì sao."

"Được." Nhậm Du Nhiên không nói hai lời, đi chào hỏi đồng nghiệp bên đội ma túy.

Cảnh khuyển được mượn dùng là giống chó German Shepherd, gọi là Đa Đa, Cố Dĩ Tiện dắt nó lên xe. Đa Đa đặc biệt ngoan, cộng sự của nó, là một tiểu ca bên đội phòng chống ma túy khá đẹp trai ở bên tai của nó dặn dò vài câu, kêu nó nhất định phải nghe lời chị gái xinh đẹp. Đa Đa yên tĩnh ngồi ở ghế sau xe của Cố Dĩ Tiện, không ồn không quậy phá.

Tiểu ca đưa cho Cố Dĩ Tiện một túi đồ ăn vặt, nói: "Cố tỷ, Đa Đa thích ăn cái này, ngài có rảnh thì đút nó ăn một miếng, để khi làm việc nó càng có tinh thần hơn."

Cố Dĩ Tiện nhận lấy túi đồ ăn, nói lời cảm ơn với cậu ấy.

Sau khi lên xe Cố Dĩ Tiện hạ phần ghế dựa của Yến Quy xuống, để cô ngủ một lát.

"Không cần đâu, không bao lâu thì đến rồi."

Cố Dĩ Tiện sợ cô lại nhức đầu: "Tối hôm qua đã thức suốt đêm, hôm nay cũng không biết đến khi nào thì kết thúc."

Yến Quy nhắm mắt, nói: "Hiện trường chị đi, trở về Cục thì công việc nghiệm thi để Lý Vân Tường làm, không sao đâu." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cô vẫn nằm xuống ghế phụ mà nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc tới hiện trường thì Cố Dĩ Tiện gọi cô dậy.

Hiện trường nằm ở vùng nông thôn ở ngoài thành phố Tân Hà, lúc trước khi nhận được địa chỉ mà Tô Liệt cung cấp thì Nhậm Du Nhiên đã phái người hỏi thăm qua chỗ này, dân cư ở chỗ này cơ bản đã dời lên trung tâm thành phố để ở, những người ở lại đây đều là là người có tuổi.

Xung quanh căn nhà số 146 đều là mấy căn nhà trống không, thậm chí đã có căn bị phá dỡ, chỉ còn lại mấy viên gạch miếng ngói. Đây cũng là nguyên nhân tại sao ngọn lửa cháy suốt cả một đêm mới có người báo án, bởi vì xung quanh đây không có hộ gia đình, là một cư dân ở cách đây hai con phố vào rạng sáng 4 giờ đi tiểu đêm từ WC thấy được ánh lửa.

Nhìn ra được ngọn lửa thật sự rất lớn, Yến Quy xách theo vali vật chứng xuống xe, gian nhà trệt cơ bản đều bị thêu rụi hết, mọi nơi đều là tro tàn và than củi, trong không khí còn có mùi vị chưa kịp tản đi, khiến Yến Quy hon khan hai tiếng.

Cố Dĩ Tiện dắt Đa Đa từ ghế sau đi xuống, nó thật sự quá ngoan, từ đầu đều không kêu gì, chỉ an tĩnh như thế mà đi theo, sau khi xuống xe còn ở bên chân của Cố Dĩ Tiện cọ cọ hai cái.

Cố Dĩ Tiện ngồi xổm xuống vuốt vuốt phần cằm của nó, từ trong túi đồ ăn vặt mà cộng sự của nó đưa cho đút cho nó một miếng, tâm trạng của nó bằng mắt thường có thể nhìn thấy được là rất tốt, xoay quanh Cố Dĩ Tiện hai vòng.

Yến Quy vẫn luôn nhìn Cố Dĩ Tiện xoa đầu Đa Đa, cười hỏi: "Thích sao?"

Cố Dĩ Tiện gật đầu: "Thích."

Yến Quy nghiêng đầu tự hỏi, vừa muốn mở miệng nói gì đó, Cố Dĩ Tiện lại như đoán được ý đồ của cô, nói trước cô một tiếng: "Chúng ta bận quá, nuôi không được."

Đấy, lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Yến Quy cười một tiếng, nói: "Được, đợi sau này không bận nữa, hoặc là về hưu thì nuôi."

Về hưu? Vậy đó là chuyện của hai ba mươi năm sau rồi, người này thật là, chuyện xa như vậy hiện tại nhắc đến nó làm gì. Bất quá trong lòng của Cố Dĩ Tiện vẫn cảm thấy ngọt ngào, điều này chứng minh Yến Quy đã vạch định kế hoạch của các nàng rất dài lâu rồi. Mấy hôm trước còn nhắc đến chuyện kết hôn, lúc này lại muốn nhắc đến chuyện về hưu, Cố Dĩ Tiện mím môi cười, nàng biết Yến Quy vẫn luôn suy tính chuyện tương lai giữa các nàng.

Hai người cùng nhau đến hiện trường chính, Cố Dĩ Tiện dắt Đa Đa đi dạo bên ngoài xung quanh hiện trường trước một chuyến, sau đó lại đi vào trong. Yến Quy thì vẫn trực tiếp đi đến nhìn địa phương phát hiện thi thể, bên Pháp chứng đã đến trước một bước để tiến hành lấy mẫu vật, chừa ra một chỗ để cho pháp y.

Thi thể đã hoàn toàn bị thêu cháy, tư thế rất quỷ dị, là một tư thế cuộn tròn ngã nghiêng trên mặt đất, đôi tay bị buộc bắt chéo ở sau lưng, hai chân co lên. Đây rõ ràng là bị tư thế bị trói, là y giết không cần phải nghi ngờ.

Yến Quy ở xung quanh thi thể kiểm tra một lúc, tìm được một cái giá ngã ở trên mặt đất, còn có một cái chai bể, nhìn qua như là một cái giá truyền dịch. Trong đầu có thứ gì đó chợt lóe lên, Yến Quy hơi nhíu mày trầm tư, nhìn chằm chằm vào cổ thi thể một hồi lâu.

Thi thể bị cháy đen đã không còn nhìn ra được thứ gì cả, Yến Quy trực tiếp kêu người mang thi thể này về trong Cục, hơn nữa thông báo cho Lý Vân Tường và Đường Huyên chuẩn bị tốt việc nghiệm thi.

"Chỗ phát lửa đã xác định chưa?" Yến Quy kêu Giang Vọng đến đây.

Giang Vọng nói: "Đã xác định, ở cửa phát hiện một cái bật lửa."

Bật lửa.

Yến Quy cơ hồ theo bản năng nhớ đến dáng vẻ T ngậm thuốc lá, rõ ràng mang mặt nạ không có thuận tiện, nhưng vẫn luôn muốn ngậm một điếu thuốc, y là người nghiện thuốc lá. Lúc trước hiện trường tử vong của hai anh em Lam gia đã tìm được một tàn thuốc, Yến Quy đã để Khoa Kiểm nghiệm lưu trữ, mẫu DNA còn lưu lại ở trên đó.

"Nhìn ngọn lửa thế này, hung thủ chắc là đổ không ít chất dẫn chảy dạng lỏng đại loại như là xăng."

Yến Quy gật đầu, hỏi: "Tầng hầm đi xuống chưa?"

Giang Vọng nói: "Đã đi xuống, bên dưới là một hiện trường giết người phanh thây, trên tường dưới đấy đều dính đầy máu, thi thể đã hóa thành bộ xương, không có đầu."

Yến Quy nghĩ tới gì đó, nói: "Kêu người mang hài cốt đem về Cục, nói cho Lý Vân Tường là lấy mẫu DNA từ bộ xương ra trước để làm mẫu đối chiếu."

Giang Vọng có chút kinh ngạc: "Ý của Yến lão sư là, hình như đã đoán được bộ xương này là ai?"

"Chỉ là suy đoán, sau khi Khoa Kiểm nghiệm đối chiếu xong thì có thể biết được."

Nhìn cô úp úp mở mở không nói rõ, Giang Vọng cũng không hỏi nhiều, dù sao toàn bộ người trong Đội kỹ thuật hình sự của bọn họ đều tin tưởng Yến Quy trăm phần trăm.

Vào lúc này, Đa Đa dắt Cố Dĩ Tiện lại đây.

Yến Quy: "?"

Đa Đa vẫn luôn không ngừng ngửi ra cái gì đó, mạnh mẽ kéo Cố Dĩ Tiện vào bên trong, Cố Dĩ Tiện ở phía sau nắm lấy dây buộc của nó, nó không nhúc nhích, nhất định phải chạy vào bên trong, dáng vẻ này có chút buồn cười.

"Sức lực của nó cũng thật mạnh a!" Cố Dĩ Tiện lẩm bẩm một câu, đương nhiêu nàng cũng sẽ không thật sự dùng nhiều sức để kéo Đa Đa, phản ứng này của nó chắc là đã phát hiện ra điều gì.

Chỉ thấy Đa Đa vẫn luôn kéo Cố Dĩ Tiện đến một bên vách tường thì dừng lại, nó liên tục di chuyển ở chỗ này không dừng lại, thậm chí còn sủa vài tiếng.

Cố Dĩ Tiện ngồi xổm xuống dưới quan sát, trên mặt đất ngoại trừ một ít tro tàn ra thì cái gì cũng không có. Yến Quy đi tới, mang bao tay lên rồi sờ sờ ở dưới mặt đất, lại gõ gõ vách tường ở chỗ này, không phát hiện cái khe hay là mật thất gì.

"Sao lại thế? Cái gì cũng không có, Đa Đa sao lại kích động như thế?"

Đa Đa lúc này canh giữ ở chỗ này không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm vào chỗ này không chớp mắt.

Yến Quy nghĩ nghĩ, nói: "Nó kích động như vậy liền chứng tỏ không có khả năng không có việc gì. Chị đoán chừng nó ở chỗ này ngửi thấy được mùi vị đặc trưng của ma túy."

Cố Dĩ Tiện có chút kinh ngạc, nhìn mảnh đất đầy tro tàn và phế tích, nói: "Đều đốt thành thế này rồi, nó cũng có thể đoán được sao?"

Yến Quy sờ đầu Đa Đa: "Đây là kỹ năng của cảnh khuyển ma túy."

Chẳng qua là đốt thành thế này rồi, cho dù cảnh khuyển ma túy đã nhận ra được điều bất thường, cũng không có chứng cứ để lại cho các cô.

Hiện trường không có quá nhiều phát hiện, công tác còn lại để lại cho người khác giải quyết, Yến Quy và Cố Dĩ Tiện về Cục trước, phải đem Đa Đa trả lại cho Đội phòng chống ma túy. Công việc nghiệm thi hôm nay giao cho Lý Vân Tường, Nhậm Du Nhiên để Yến Quy và Cố Dĩ Tiện về nhà trước nghỉ ngơi một chút, nếu có tiến triển gì mới thì sẽ liên hệ với các cô.

Thức trắng một đêm đến tận bây giờ, quả thật rất mệt, hai cô cũng không từ chối, về nhà ngủ.

Bởi vì vụ án bất cứ lúc nào cũng sẽ có tình huống mới, các cô về đến nhà liền tranh thủ thời gian mà bổ sung giấc ngủ, không rảnh làm chuyện khác. Một giấc này ngủ từ buổi chiều đến sáng sớm hôm sau, ở trên đường chỉ ăn một chén mì, lúc này trở về hai cô tiếp tục trở về ngủ. Nhậm Du Nhiên để cho các cô nghỉ ngơi đủ, không có kêu các cô trở về Cục, bản thân cô cũng cần phải ngủ bù, tất cả mọi chuyện đều dự định ngày hôm sau đi làm rồi nói tiếp.

Ngày hôm sau đến Cục, Lý Vân Tường là người đầu tiên đến đây báo cáo kết quả nghiệm thi.

"Đường hô hấp trong miệng và khoang mũi của nạn nhân đều rất sạch sẽ, cũng không có hội chứng suy hô hấp do nhiệt, có thể xác định là sau khi chết mới bị đốt xác."

Yến Quy lật báo cáo của Lý Vân Tường, nói: "Nguyên nhân chết cụ thể là gì?"

Lý Vân Tường nói: "Xác định là chết vì trúng độc, trúng độc bởi tĩnh mạch bị đưa vào heroin, đã lấy mẫu đưa qua Phòng Xét nghiệm, nhưng mà cần có thời gian."

"Thân phận của nạn nhân có thông tin chưa?"

"Bên Pháp chứng đã tìm được một cái điện thoại ở hiện trường, Khoa Kỹ thuật đang phục hồi, hôm nay có thể sẽ có thông tin."

"Được rồi. Vậy bộ xưng ở dưới tầng hầm thì sao? Tình huống cụ thể thế nòa? Đã đối chiếu DNA ở trong kho lưu trữ chữ chưa?"

Lý Vân Tường lật lật bản báo cáo, nói: "Đã đối chiếu DNA , bộ xương là của Trịnh Minh Lộ."

Yến Quy chau mày, đáp án này đã trong sự suy đoán của cô. Lúc trước T chỉ tặng cho cảnh sát một cái đầu để khiêu khích, xem ra bộ hài cốt vẫn luôn được y giấu ở chỗ này.

"Đúng rồi Yến lão sư." Lý Vân Tường lại nói: "Trong dạ dày của nạn nhân phát hiện cái này."

Cậu đưa qua một túi vật chứng, bên trong là một tờ giấy, còn có một bao con nhộng đựng thực vật chống phân hủy.

Yến Quy lấy tờ giấy ra, sắc mặt trong thoáng chốc trầm xuống.

Trên tờ giấy viết: Tới tìm tôi, Doctor.

"Tờ giấy này đã để cho Nhậm đội xem qua chưa?"

Lý Vân Tường lắc đầu: "Vừa mới đi làm em liền chạy đến đây báo cáo với chị, bên Nhậm đội còn chưa kịp báo cáo."

Yến Quy đứng lên, dẫn cậu đi ra ngoài: "Được, cùng đi đi."

Nhậm Du Nhiên đang ở trong phòng họp nghe Diêu Viễn và Triệu Phong báo cáo, suốt một ngày hôm qua bọn họ đều đi điều tra mối quan hệ xã hội của nạn nhân thứ nhất Võ Hanh và với camera giám sát hiện trường vụ án.

Thấy hai vị pháp y tiến vào, Nhậm Du Nhiên đang có lời muốn nói với bọn họ, Yến Quy lại đến trước một bước đưa tờ giấy đến trước mặt Nhậm Du Nhiên: "Cô nhìn xem cái này trước đi."

Chỉ nhìn thoáng qua, mặt của Nhậm Du Nhiên cũng lập tức trầm xuống, loại khiêu khích rõ ràng thế này, hung thủ chắc chắn là T.

Hơn nữa Yến Quy lại có sự lo lắng khác, T phí công để người chế nuốt vào bao con nhộng chống phân hủy này, vì để chính lúc giải phẫu thi thể nhìn thấy được tờ giấy này. Thật giống như...y biết được người mà y muốn tìm đang làm pháp y ở trong Cục thành phố Tân Hà.

--------------Hết chương 95--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro