Chương 97: Độc xà (07)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chờ vụ án kết thúc, tôi có lời muốn nói với cô."

*************

Hai tuyến điều tra được Yến Quy liệt kê ở phía sau, Nhậm Du Nhiên cũng đã có suy xét, lực chú ý của cô bị hai tuyến điều tra này hấp dẫn, đã quên mất một đoạn lời nói dài ở phía trước khiến cô cảm thấy có chỗ không thích hợp.

"Tôi làm sao trà trộn vào được? Chỗ đó tôi đã điều ra qua, có hệ thống hội viên, đều là những gương mặt quen thuộc ở trên thương trường mới có thể tiến vào được."

Yến Quy cân nhắc trong chốc lát hỏi: "Tôi nhớ là cô có một người bạn thân từ nhỏ."

"Bạn thân từ nhỏ?" Nhậm Du Nhiên chưa kịp phản ứng lại: "Cô bạn đó của tôi là diễn viên."

Yến Quy: "Tôi không phải nói cô ấy. Tôi nhớ cô đã từng nhắc qua, nói đối tượng yêu đương của bạn thân cô là hào môn thế gia?"

Nhậm Du Nhiên lúc này mới phản ứng kịp: "Ý của cô là, tôi giả mạo một thân phận? Có thể thì có thể, không khó làm, để trở về tôi hỏi một chút. Trên phương diện kỹ thuật này cũng không cần lo lắng, tôi có thể từ bên Khoa kỹ thuật mượn người. Vấn đề là, tôi tìm ai trà trộn vào đó đây?"

Ngón tay của Yến Quy gõ gõ ở trên mặt bàn, nói: "Dĩ Tiện đi. Em ấy là người thích hợp nhất."

Nhậm Du Nhiên sửng sốt chốc lát, kinh ngạc mà nhìn cô, hỏi: "Cô nỡ sao?"

Yến Quy kỳ quái mà liếc nhìn cô một cái.

"Tôi là nói, chuyện nguy hiểm như vậy...cô nỡ để Dĩ Tiện đi làm sao?"

"Chính là bởi vì nguy hiểm." Yến Quy tỏ vẻ nói: "Cô còn có thể tìm được ai thích hợp hơn em ấy sao?"

Nhậm Du Nhiên trầm mặc.

Yến Quy bình tĩnh nói: "Không có bất kỳ ai có thể thích hợp hơn Dĩ Tiện. Bất luận là thân thủ, năng lực, đầu óc, và sự ứng biến vào thời điểm mấu chốt, thậm chí là vẻ ngoài, trong Cục tìm không ra người thích hợp hơn Dĩ Tiện."

Loại nhiệm vụ này, giao cho phụ nữ chắc chắn là thích hợp hơn so với đàn ông, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp, trời sinh sẽ khiến người ta đánh mất sự phòng bị. Có một số việc, đàn ông đi làm sẽ khiến người khác lập tức sinh ra hoài nghi, nhưng nếu đổi thành phụ nữ, trái lại sẽ làm được không ít công to.

Nếu có thể, về mặt tình cảm Yến Quy cũng không muốn để Cố Dĩ Tiện đi làm chuyện nguy hiểm, nhưng về mặt lý trí cô so với bất kỳ ai cũng đều rõ ràng hơn, không có ai thích hợp hơn Cố Dĩ Tiện.

"Bằng không, để tôi đi?" Nhậm Du Nhiên mở miệng nói.

Yến Quy nhướng mày lên nhìn cô, không biết tại sao, Nhậm Du Nhiên bị cô nhìn đến có chút là lạ.

"Cô là Đội trưởng, đừng nói mấy lời này."

Nhậm Du Nhiên mím môi, có chút bất mãn mà nói: "Không ai quy định làm Đội trưởng chỉ có thể làm ở tuyến 1."

Yến Quy nhìn cô ấy, nói: "Đừng có xúc động. Cô chắc hẳn biết rõ làm sao để làm Đội trưởng hơn so với tôi. Cô là Đội trưởng, không nên coi thường rủi ro, cũng không nên coi nhẹ rủi ro."

Nhậm Du Nhiên biết cô ấy nói đúng, thế là không phản bác lại được. Sở Ngôn so với cô lớn hơn vài tuổi, thường xuyên răn dạy cô và Cố Dĩ Tiện, cô cũng đã xem thành thoi quen. Hiện tại đã biết được thân phận của Yến Quy, vẫn có tập tính nghe lời, nếu đổi thành thời điểm Yến Quy vừa bước vào Cục, cô chắc chắn sẽ chau mày giận dỗi la hét.

Yến Quy thấy cô ấy không phản bác lại mình, giữa mày cũng mang theo thần thái hài lòng, trong lòng ít nhiều cũng biết nguyên do tại sao. Cô ở trong lòng thở dài, không biết dưới tình huống thế này bản thân phải nói cái gì đây.

Không muốn trầm mặc như vậy, Yến Quy chủ động nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, đã điều tra qua tài khoản ngân hàng của Tô Liệt chưa? Trước khi cô ấy chết hai ngày có lịch sự chuyển khoản số tiền lớn nào không?"

T là người lấy tiền làm việc, giữ Tô Liệt và y chắc chắn có dấu vết tiền bạc, cũng không biết tiền này làm sao mà đưa đi được.

Nhậm Du Nhiên thở dài, nói: "Đương nhiên đã điều tra qua, nhưng không có lịch sự ghi nhận chuyển khoản, chỉ có vài lần rút ra số tiền lớn, chia làm vài ngân hàng rút ra. Hiện tại không biết làm cách nào cô ấy giao số tiền đó cho T, dù sao cũng phải có một con đường giao dịch chứ."

Yến Quy xoay cây bút ở trong tay, nói: "Từ từ cũng được, trước không gấp, lúc này phải bình tĩnh. Tôi có dự cảm, lần này tôi sẽ bắt được T."

Nhậm Du Nhiên kinh ngạc mà liếc nhìn cô một cái: "Lấy đâu ra tự tin thế?"

Yến Quy cười cười: "Người nào nóng này thì người đó sẽ lộ ra sơ hở trước, rất hiển nhiên, lần này T thiếu kiên nhẫn. Hiện tại trong tay tôi có không ít tuyến điều tra, cần bình tĩnh từ từ mà điều tra, trước điều tra vụ nạn nhân bị diệt khẩu ở căn nhà số 146 đó đi, quan sát xem nơi mà y từng ở này, tìm hiểu căn nguyên luôn sẽ có càng nhiều manh mối."

"Bên chỗ câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim, tôi khi nào đi?"

Yến Quy trầm ngâm nói: "Tạm thời không gấp, cô trước liện hệ bạn bè giúp Dĩ Tiện làm thân phận. Đúng rồi, đối tượng của người bạn kia của cô đến từ công ty nào?"

Nhậm Du Nhiên: "Đối tượng của cô bạn của tôi, thân thế đặc biệt phức tạp, cô ấy có hai người cha, cha kế là chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Thẩm thị, cha ruột là người đứng đầu ngành công nghiệp điện. Bản thân cô ấy không có tham gia kinh doanh, nhưng cha và em gái của cô ấy đối với cô ấy rất tốt, tùy tiện nói một câu là được."

Yến Quy nghe được thì tấm tắc hai tiếng: "Thế giới của kẻ có tiền a....Cô trở về hỏi thăm một chút, xem nhà cô ấy có công ty nào là hội viên của câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim không, giúp đỡ làm giả một thân phận."

"Được. Đợi lát nữa tôi sẽ liên hệ."

Hai người đều còn có việc phải làm, liền không nói chuyện nhiều thêm nữa. Trước khi đi, Nhậm Du Nhiên gọi lại Yến Quy.

"Yến pháp y."

"Sao vậy?" Yến Quy quay đầu nhìn cô ấy.

"Chờ vụ án kết thúc, tôi có lời muốn nói với cô."

Biểu tình của Nhậm Du Nhiên vô cùng nghiêm túc, Yến Quy lẳng lặng nhìn cô vài giây, chậm rãi gật đầu, nói: "Được."

Kỳ thật trong lòng biết rõ cô ấy muốn nói cái gì, Yến Quy miêu tả không rõ cảm giác trong lòng của bản thân là gì, giống như cảm giác cũng không có gì đặc biệt, chính là cảm thấy đã đến lúc, vốn dĩ thì đã không có khả năng giấu cô ấy mãi được, đã đến bước này rồi, có một số việc phải nên nói ra.

----------------

Một ngày sau, điều tra viên phụ trách điều ra nạn nhân căn nhà số 146 đến báo cáo: "Nạn nhân tên là Triệu Tứ, vốn dĩ là một tên côn đồ, cả ngày chơi bời lêu lỏng, làm một số chuyện trộm cắp, bị bắt vài lần, không phải bởi vì trộm mà chính là vì đánh nhau. Đại khái là 5 năm trước gã đột nhiên thay đổi tính tình, về sau cũng không còn vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà vào tù ra khám nữa."

"Vậy thông tin 5 năm trước của gã đâu?" Nhậm Du Nhiên hỏi.

"Trong hồ sơ ghi chép, gã mở một thẩm mỹ viện tên là 'Phong cảnh'."

Nhậm Du Nhiên gật đầu, lập tức đứng lên, nói: "Thông báo Diêu Viễn, đi một chuyến đến thẩm mỹ viện 'Phong quang' này, để tôi xem nó có bao nhiêu phong quang."

Diêu Viễn nhận được mệnh lệnh, một khắc cũng không chậm trễ, dẫn theo người vội vàng xuất phát ngay.

Kết quả cái thẩm mỹ viện 'Phong quang; này thật sự là phong quang không nổi nữa.

"Đội trưởng, không ổn rồi, cái thẩm mỹ viện này hai ngày trước đã đóng cửa, em bước vào quan sát một chút, có bốn người chết."

Sắc mặt của Nhậm Du Nhiên bỗng dưng trầm xuống, cô lập tức gọi điện thoại nội bộ với Đội kỹ thuật hình sự, để sắp xếp người đến đó ngay.

Thẩm mỹ viện 'Phong quang' nằm ở trên một con phố bình thường ở phía Tây thành phố Tân Hà, cửa tiệm diện tích không lớn, hơn nữa bảng hiệu cửa tiệm cũng không bắt mắt, lại còn ví trí địa lý hẻo lánh, không thể nào hấp dẫn người đi đường.

Đến hiện trường không phải là Yến Quy, mà là Lý Vân Tường và Đường Huyên, Yến Quy hôm nay rất không khéo đã xin nghỉ, nghỉ bệnh, người lúc này đang ở trong nhà truyền dịch.

Cố Dĩ Tiện cầm lấy nhiệt kế lên nhìn thử, thở dài, nói: "39 độ..."

Yến Quy nằm ở trên giường, trên trán được đặt một chiếc khăn lông, dùng ánh mắt vô cùng đáng thường mà nhìn Cố Dĩ Tiện.

Vạn Tiêu mới vừa tới đây một chuyến, nói Yến Quy là do mệt nhọc quá độ mà dẫn tới hệ miễn dịch kém đi, gần đây Tân Hà bắt đầu vào mùa mưa, nhiệt độ không khí lúc lạnh lúc nóng, lúc này cô cảm sốt là chuyện rất bình thường.

Cố Dĩ Tiện nghe ông ấy nói rất bình thường, trái tim như thắt lại, đau đớn như bị giày xéo.

"Chị ấy ban đầu cũng như vậy sao?"

Vạn Tiêu nói: "Thay đổi thời tiết, ấm lạnh luân phiên, mùa mua, bão mạnh gió lốc, đều có khả năng bị bệnh."

Cố Dĩ Tiện chau mày thật chặt mà gật đầu, đau lòng không chịu nổi.

"Không sao. Chú ý nhiều chút." Vạn Tiêu thở dài nói: "Với tình huống thân thể hiện tại thế này của con bé, không phải là chuyện nóng vội."

Cố Dĩ Tiện gật đầu, Vạn Tiêu trước khi đi đã để lại thuốc cho nàng, dặn dò kỹ càng tỉ mỉ khi nào cô được uống, ăn được bao nhiêu, lại nói hai ngày tiếp theo phải chú ý như thế nào, còn phải giám sát Yến Quy nghỉ ngơi đúng giờ, tuyệt đối không thể lao tâm lao lực nữa, Cố Dĩ Tiện đều ghi nhớ kỹ càng.

Lúc Cố Dĩ Tiện đi ra ngoài nấu nước, khi bước vào phòng, thì thấy Yến Quy dùng cánh tay không bị truyền dịch cầm điện thoại, híp mắt cố sức mà nhìn chằm chằm vào điện thoại. Cố Dĩ Tiện bỗng nhiên tức giận không lý do, đi qua đó cướp lại điện thoại.

"Bác sĩ Vạn vừa mới đi, chị liền không ngoan ngoãn rồi!"

Yến Quy chớp chớp mắt, lại mang vẻ mặt đáng thương: "Công việc..."

"Chị đừng dùng loại ánh mắt này mà nhìn em! Em không để bản thân bị đánh lừa đâu!" Cố Dĩ Tiện tắt nguồn điện thoại của cô, quăng sang một bên.

Yến Quy thở dài: "Tiện Tiện, có vụ án, hôm nay là Lý Vân Tường và Đường Huyên hai người họ đến hiện trường, hai người bọn họ là lần đầu tiên đơn độc đến hiện trường, chị có chút không yên tâm..."

Cố Dĩ Tiện không nghe lọt lời cô nói: "Nuôi con cái cũng chưa nhọc lòng giống như chị! Hai người bọn họ chẳng lẽ suốt đời không đơn độc được sao? Lần này vừa hay, nhân cơ hội này để họ tách khỏi chị mà làm việc. Có rất nhiều vấn đề, sư phụ rời đi mới có thể phát hiện, chị đừng cứ lo lắng mãi được không! Hôm nay công việc duy nhất của hị chính là nghỉ ngơi tốt cho em! Nếu như chị mãi nhung nhớ vụ án, mà nuôi bệnh như vậy thì cái gì cũng không tốt cả!"

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà!" Cố Dĩ Tiện trừng mắt nhìn cô, thật sự rất giống con mèo gương nanh múa vuốt.

Yến Quy cạn lời, tiến vào trong chăn không nói. Bởi vì cô bị sốt, cả khuôn mặt đều nóng đỏ ửng lên, đôi mắt cũng không thể mở to ra được, hô hấp có chút nặng nề, nhìn qua rất suy yếu.

Cố Dĩ Tiện đau lòng không thôi, vẫn luôn đổi khăn cho cô, canh giữ ở bên mép giường, một tấc cũng không rời.

Một lát sau, Yến Quy nhịn không được lại mở miệng: "Tiện Tiện."

"Sao?"

"Thương lượng với em chuyện này, được chứ?"

Nhìn dáng vẻ nói chuyện cẩn thận của cô, Cố Dĩ Tiện vừa đau lòng vừa muốn cười, nói: "Chị nói đi."

"Em giúp chị coi chừng điện thoại, Lý Vân Tường và Đường Huyên nếu như gặp phải vấn đề gì sẽ gửi tin nhắn cho chị, em thấy được thì nói với chị một tiếng."

Cố Dĩ Tiện nhíu mày.

Yến Quy lập tức nói: "Em biết mà, việc nghiệm thi không thể chậm trễ. Chị hứa với em, nếu hai người bọn họ có thể ứng phó được, chị tuyệt đối sẽ chuyên tâm dưỡng bệnh! Nếu hai người bọn họ có vấn đề, chị chỉ chỉ đạo từ xa một chút thôi, cũng không chậm trễ chị dưỡng bệnh! Chị cam đoan!"

Cố Dĩ Tiện nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, cũng biết cô nói đúng, nghiệm thi là chuyện không thể chậm trễ, hơn nữa yêu cầu của cô cũng hợp lý, liền gật đầu, nói: "Được. Nếu như bây giờ chị nghe lời, ngoan ngoãn ngủ một giấc, em giúp chị để ý tin tức."

Yến Quy gật đầu nhắm mắt lại, nhìn qua rất biết nghe lời.

Bất quá không được bao lâu, cô lại mở mắt ra, bình tĩnh mà nhìn Cố Dĩ Tiện.

"Không ngủ được sao?"

"Không phải." Yến Quy nhỏ giọng nói: "Em hôn chị một cái đi."

Cố Dĩ Tiện ngẩn người: "Sao?"

"Em hôn chị một cái, chị ngủ ngay."

Trái tim của Cố Dĩ Tiện đập loạn nhịp lên, huyết khí dâng cao. Không biết có phải do người bị phá lệ yếu ớt hay không, Yến Quy hôm nay rất biết làm nũng, còn luôn mang dáng vẻ đặc biệt đáng thương, khiến người ta chống đỡ không nổi.

Cố Dĩ Tiện chồm tới gần, chuẩn bị hôn cô, cô lại đột nhiên nghiêng đầu né đi.

"Yến Quy!" Cố Dĩ Tiện cả giận, "Né cái gì mà né?"

Yến Quy đáng thương mà nhìn nàng, chỉ chỉ vào bên má của mình: "Chị bị sốt, em hôn mặt chị thôi."

Cố Dĩ Tiện cười một tiếng, lại chồm đến gần ở đặt một nụ hôn nhẹ lên trên mặt của cô.

"Ngoan, mau ngủ đi. Em ở đây với chị."

----------Hết chương 97--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro