Chương 1: Gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn nhớ sao? Lần đầu tiên gặp nhau....

Không hiểu, thật sự thực không hiểu, kém nhất toàn huyện, trung khảo thậm chí nộp giấy trắng , như thế nào lại được vinh quang đưa đến trường học hạng nhất đọc sách? Chẳng lẽ bọn họ còn chưa đủ thất vọng?

Hung hăng khởi động xe điện , các ngươi đã muốn cho ta học, được rồi, vậy làm cho các ngươi thất vọng thêm mãnh liệt chút đi.

"Ai da." Không xong, đụng người rồi...Cái ngày gì thật xui xẻo, quả nhiên khai giảng không tốt chút nào

Ta cũng quản không được nhiều như vậy , trong lòng tràn ngập phẫn nộ, bực tức đưa cho nàng mấy trăm đồng tiền,"Lấy đi, có bệnh xem bệnh, không bệnh coi như là phí tổn thất tinh thần."

"Cái gì?" Nhẹ nhàng đứng dậy, phủi phủi bụi trên người , thực không lễ phép đi tới nhéo lỗ tai ta.

"Ai ui, ngươi người này có biết lễ phép hay không?" Ta phẫn nộ nhìn nàng, trong đó lại có một ít tò mò, làm gì có ai tùy tiện nhéo lỗ tai người xa lạ.

"Vậy ngươi rất lễ phép , đụng phải ta không ngờ còn mở miệng đả thương người? Có tiền rất giỏi a, tiểu hài tử nhà ai ngông cuồng như vậy?" Nàng nổi giận, trừng mắt ta.

"Di, ngươi rớt tiền kìa."

"Cái gì?" Quay đầu lại tìm. Kẻ ngu ngốc này, thật dễ bị lừa

Thừa dịp này không chạy còn đợi đến khi nào? Phát động xe chạy bằng điện, hướng cái trường học đáng ghét kia mà chạy

...............................

Tục ngữ nói thật đúng a, khi xui xẻo uống ngụm nước lạnh cũng sặc nha, Jesus a, ngọc đế a, các ngươi ai có thể nói cho ta biết vì sao lại muốn đùa giỡn ta, vì sao vừa rồi nữ nhân bị đụng trúng bây giờ vẻ mặt cười gian

trá ở trên bục giảng nhìn ta chằm chằm? Chột dạ cúi đầu, vừa rồi người kia không phải ta, thật sự không phải, thôi miên-ing...

"Các bạn học sinh, từ nay về sau ta chính là chủ nhiệm lớp của mọi người. Các ngươi là do ta quản từ nay về sau liền an phận an phận , bằng không hừ hừ..." Chột dạ, sờ sờ đầu, hãn a. Dùng sức cúi đầu, ngươi không thể nhìn thây ta.

"Ta biết, có rất nhiều đồng học là chạy trường (dùng tiền xin vào), nhưng nhất định phải chú ý an toàn giao thông..." Ai ai, làm ơn đừng nói, ông trời a, không cần vui đùa như vậy đâu.

"Tuy rằng hiện tại cha mẹ có tiền, nhưng không chú ý an toàn giao thông sớm hay muộn có một ngày xảy ra tai nạn, các ngươi biết không?"

"Biết..."

"Vậy còn ngươi? Bạn học này . Nói cho mọi người trên đường phóng xe có hậu quả gì." Thần a, ngươi công và tư chẳng phân biệt được, đối đãi với ta như vậy sao? Nhìn nàng cười gian trá, sau lưng mồ hôi lạnh đều nhanh đem quần áo tẩm ướt. Thật muốn đạp hai chân ngươi

"Ân, hậu quả sao? Ha ha, hậu quả chính là @#¥¥@#" Thanh âm càng ngày càng nhỏ, chột dạ cho tới bây giờ chưa từng chột dạ tới như vậy

"Xem ra ngươi có biết thật rõ ràng sao, vậy làm có được không?" Ngươi nay liền trả thù ta

Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, cúi đầu nói "không"

"Vậy sau này thì sao?" Dày thanh âm, mẹ nó, cùng phượng tỷ* liều mạng giống nhau, bất quá, trong đó gian trá chỉ có ta mới biết được. Nào có lão sư vừa khai giảng nói cái gì an toàn giao thông , rõ ràng là nhằm vào ta.

"Nhất định làm được." Không nói gì ing...

"Nói lớn một chút."

"Nhất định làm được." Ai u má ơi, cả đời chưa rống lớn tiếng như vậy, làm nữ nhân kia hơi hơi sửng sốt.

"Hảo. Ngồi xuống đi." Vỗ vỗ bả vai ta. Tiểu tâm can a, đêm nay bồi bổ cho ngươi

Ngày đầu tiên học liền không yên lòng , thần a, ta trở về đốt thêm nhiều tiền giấy cho ngươi, đừng chơi ta như vậy được không? Hoàn hảo nữ nhân đáng chết kia không tìm ta phiền toái, chính là đơn giản nhắc nhắc nhở bản thân, nói nói về sau phải chú ý mọi việc, khai giảng ngày đầu tiên,không thây vị lão sư nào lên lớp dạy , ta suốt buổi ngồi đoan đoan chính chính (đứng đắn) , sợ chọc giận vị này.

"Tốt lắm, hôm nay đã nói nhiều như vậy . Mọi người thu thập một chút trở về đi, ngày mai chính thức lên lớp. Nhớ kỹ, trăm ngàn lần phải chú ý an toàn giao thông nga." Nàng đối ta nở nụ cười, thiên a, tâm đều bính đi ra , bất quá, không phải ái mộ, là sợ tới mức.... Về sau trăm ngàn nhớ kỹ, không cần chọc nữ nhân, nhất là loại ngoài mặt dịu dàng, nội tâm phúc hắc ...@##¥@%#, đêm nay họa cái quyển quyển nguyền rủa ngươi. ( ken thật không biết quyển quyển là gì, nói chung là một kiểu nguyền rủa)

Đơn giản thu thập một chút túi sách, nhìn kia hai cuốn sách giáo khoa thật trầm trọng, ai, đeo lên, chạy ra ngoài cửa.

Nhẹ nhàng thảy một cái, hai cuốn sách rơi tự do trong không trung thành một đường cong hoàn mỹ, chuẩn xác rơi vào thùng rác, tiểu dạng, cho các ngươi đè ta nữa ngày

"Uy, ngươi làm gì đó?" thanh âm ác mộng vang lên.

Nhìn trái nhìn phải, di không ai, hộc khí, thật là bị nữ nhân kia làm cho biến thành bệnh tâm thần ?

"Nói ngươi đó! Như thế nào đem sách quăng đi, ta còn nghĩ đến ngươi chỉ đụng người, không nghĩ tới đầu óc còn kém cỏi." Ông trời, ngươi chạy trên lầu đi?

"Ngạch, sách đó có hay không cũng như nhau?" Ta đổ mồ hôi, không may rồi

"Như thế nào giống nhau? Không có sách ngươi có thể luyện thi đại học a? Trung khảo được bao nhiêu điểm?" Nàng nghi hoặc nhìn ta.

"ah, một trăm điểm đi." Không sai, ít nhất ta còn làm được đến đó

"ah." Nàng phỏng chừng đoán ra ta là bỏ tiền để vào, bất quá không quan hệ, sự thật chính là sự thật, ta cũng không muốn nói gì. Thất vọng chứ gì? thất vọng là tốt rồi, về sau đừng động tới ta.

"Mau đi nhặt lại sách, Nháo xong chưa? ta cảnh cáo ngươi, nếu ngày mai ta nhìn thấy trên bàn ngươi không có sách, hừ hừ, cẩn thận một chút nga. Hôm nay sẽ không với ngươi tính chuyện ngươi đụng trúng ta, trả tiền cho ngươi, ta không cần" Trước khi đi lại quăng cho ta quả bom. Làm ta đem lời phản bác nuốt vào trong bụng. Ai, không cần thì không cần, không mất miếng thịt nào

Ra cổng trường gặp bạn bè, ai ~ rốt cục có thể đem hai cuốn sách thật nặng đó giao cho nàng

"Ai u, ngươi cái đồ không lương tâm , ta đều như vậy mệt mỏi, ngươi lại còn bắt ta cầm thêm." Bạn bè oán giận.

"Ai bảo ngươi làm bạn tốt của ta. Đi, mời ngươi hát k đi."(karaoke)

Thả lỏng một chút, đón chờ ngày mai bão táp nga.....

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

(*) Phượng tỷ

Tại Cbiz, Phượng tỷ là một cô gái tuy xấu xí nhưng lại ôm tham vọng rất lớn.

Phượng tỷ tên thật là La Ngọc Phượng, 28 tuổi. Năm 2008 cô từng phát hàng ngàn tờ rơi "tuyển người yêu" tại ga tàu điện ngầm Thượng Hải và gây sốc khi tuyên bố các điều kiện kén chồng trên chương trình "mai mối" truyền hình. Phượng tỷ từng tham gia cuộc thi China's got talent và chinh phục người xem bằng tài "cầm, kỳ, thi, họa" đặc sắc.

Năm 2010, Phượng tỷ tuyên bố trên trang web cá nhân: "Tôi đã đến Mỹ" và "Đã xuất ngoại là không muốn quay trở về". Trong suốt thời gian sau đó, do những hành động và phát ngôn khác người, cô bị cả cộng đồng mạng la ó và "ném đá". Tuy nhiên, không vì thế mà sức hút dành cho Phượng tỷ suy giảm. Cô vẫn nhận được hợp đồng quảng cáo dầu gội đầu và các sản phẩm tiêu dùng cho các thương hiệu Trung Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro