Chương 2: Bão tố lớp học (nghe thật hoành tráng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đứa nhỏ, đứa nhỏ, lại đây ăn thất xảo quả*." Bà nội ôn nhu gọi ta.

Bước tập tễnh nhào vào lòng bà nội, ấm áp ôm ấp, hương giặt quần áo, hương thơm thuộc về bà , thật thơm. Từng ngụm từng ngụm ăn, ta ngồi trong lòng bà nội nghe Ngưu Lang Chức Nữ chuyện xưa, thỉnh thoảng lại đưa ra những vấn đề của cái tuổi ngây thơ kia, nghe bà nội giải thích độc đáo, thật sự đẹp quá.

Hình ảnh đột ngột đổi, bà nội im lặng nằm trong quan tài, người chủ trì một lần lại một lần đọc diễn cảm điếu văn. Nước mắt chảy ra, người duy nhất yêu thương ta, bà nội, ngươi... Không tin, ta không tin, chạy qua gắt gao ôm con bà nội thi thể, gào khóc, Không thể nào! Không thể nào! Người nói cho tôn nhi từ nay về sau cùng ai làm bạn, bà nội mau dậy đi, dậy đi tiếp tục kể cho ta nghe Ngưu Lang Chức Nữ chuyện xưa a.

Trong hình ảnh đó ta rơi lệ đầy mặt, Bị cha dẫn đi, Nam nhân đáng giận, khi bà nội còn sống không hảo chiếu cố, ra đi rồi mới ở bên người nàng có ích lợi gì. Hận, lồng ngực như hồng thủy bàn quay cuồng. Tiền, thật sự

quan trọng như vậy sao?

Nước mắt chảy ướt áo gối, ta đã tỉnh. Hình ảnh như thế xuất hiện vô số lần, mỗi một lần đều có thể khơi dậy của ta phức tạp cảm xúc. Rốt cuộc ngủ không được , rời giường đi vào phòng tắm, hung hăng xả nước lạnh. Bà nội, ta rất nhớ ngươi.....

Trường học...

Mang cặp mắt gấu trúc, thật buồn ngủ, ghé vào trên bàn liền ngủ say.

"Đăng đăng." Bị hai tiếng gõ cái bàn kêu tỉnh , thật là đáng giận bạn bè, không có việc gì đập loạn lên bàn.

"Đăng đăng đăng." Thanh âm còn càng lúc càng lớn.

"Pháo đáng chết, gõ gõ cái gì.. gõ?" Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn lão sư, người này đến đây lúc nào?

"Tử pháo? Ân?" Ta tuyên bố, hắn mặt đen.

"Ha ha ha." Toàn ban cười rộ lên, sung sướng khi người gặp họa gì đó @##$ mắng chết mười tám đại tổ tông của các ngươi.

"Nga, ta không phải nói ngươi, ta nói hắn." Ta chỉ chỉ ngồi cùng bàn.

"Lên lớp ngủ, ngươi còn cãi ?" Hắn trợn mắt trừng ta, nếu ánh mắt có thể giết chết người, phỏng chừng ta xương cốt cũng không còn dư lại .

"Ta thì vô lý, còn ngươi luôn có lý." Lão sư bây giờ thực biết uy hiếp người khác, thật khinh bỉ hắn

Ngươi này cái gì học sinh? Trung khảo khảo bao nhiêu điểm?"

"Một trăm điểm đi." Cẩu mắt thấy nhân thấp gì đó, Mắt chó nhìn người cũng thấp lại muốn lấy thành tích quyết định nhân phẩm...

"Mới một trăm điểm dám lên mặt nói ngang với ta? Ta còn nghĩ đến thế nào cao tài sinh đâu!" Trong ánh mắt lộ rõ khinh bỉ

Trong lòng tức giận chợt tăng lên, sẽ lấy điểm xem nhân phẩm, đây là hiện tại lão sư, nói cái gì dạy học dục nhân, còn không phải nhìn vào thành tích

"Ta không phải gì cao tài sinh a, ngươi lão mới là, đại học phế tài sinh...."

"Cái gì? Ngươi." Kia lão sư phỏng chừng đặc thật mất mặt, như vậy bị học sinh cư nhiên hạ nhục

"Tan học đến văn phòng ta."Nhẹ nhàng nói một câu, ai biết bên trong còn có bao nhiêu tức giận.

Đi thì đi, cùng lắm thì bị giáo huấn, viết kiểm điểm. Có gì đâu.

"Tô Tử, lại gây chuyện rồi." Bạn bè bất đắc dĩ nhìn ta.

"Cái gì gây chuyện? Ta là cho ta về sau chất lựng giấc ngủ chuẩn bị." Đúng vậy, làm cho lão sư này thất vọng, về sau sẽ không quản ta .

"Ai, ngươi nha? Tới khi nào mới đem tâm như ngựa chạy loạn thu liễm lại?" Lắc đầu, tiếp tục nghe giảng bài.

Ta đối với nàng cười cười, biết ngươi là tốt với ta, thật sự, nhưng ta cả đời đã muốn như vậy , xin lỗi .

Thân mình vẫn là vẫn duy trì tư thế ngủ, nhưng trong lòng sớm dậy sóng cuồn cuộn, vì sao, vì sao? Cho dù ta trong cảm nhận của người khác là phế vật, nhưng các ngươi là cha mẹ, vì cái gì muốn đưa ta đến đây học?

Không thể cho ta ở cùng các ngươi

Quá khứ từng màn nổi lên trong lòng, cha mẹ quyết tuyệt, bạn học cười nhạo, cùng với bà nội lo lắng ánh mắt, mệt mỏi quá...

Rất nhanh, chuông tan học vang ."Ngươi, đi ra." Mở mỏi mệt hai mắt, xem xét xem xét tên kia, thật là,la hét cái gì mà la hét?

"Tô kì, đừng nháo , nghe lời, cùng lắm thì viết mấy ngàn chữ kiểm điểm." Nhìn bạn bè chân thành ánh mắt, trong lòng nỗi lên một cỗ nho nhỏ cuộn sóng. Bạn bè a bạn bè, cuộc đời này không uổng kết giao ngươi này bằng hữu, ta tô kì chết mà không tiếc.

Đối với nàng nở nụ cười, thí điên thí điên* *chạy theo sau lão sư.

"Tô kì, ngươi đi, lại chuyện." Chủ nhiệm lớp, cũng chính là ngày hôm qua bị đụng vào vị kia nữ lão sư, bắt đầu giáo huấn, ai thật thất bại, vị này lão sư lại đi mời chủ nhiệm lớp noi chuyện

"Di, ngươi như thế nào biết tên của ta ?" Ta nhớ là chưa có nói a~~~~~

"Trốn học, dùng di động trên lớp, nói chuyện, đánh nhau... Chuyện xấu của thời học sinh ngươi đều làm hết a!" Bất đắc dĩ nhìn ta. Sơ trung hồ sơ a, bất quá cũng đúng, ta có một học sinh như vậy ta cũng đau đầu.

"Ha ha." Ta cười, ta dùng sức cười gượng, không biết vì sao vừa nhìn thấy nàng trong lòng không khỏi chột dạ, không phải chỉ đụng phải một chút sao, thật là, không tiền đồ

"Ngươi này đôi mắt sao lại thâm quầng thế này? Lại thức đêm đánh cf ?" Nàng khẽ cau mày.

"Không... Ngủ không được, nghĩ môt vài việc." Thành thật công đạo.

"Ân hừ? Quốc gia đại sự? Làm cho Tô tổng thức đêm thành như vậy?" Nàng nở nụ cười, ta cảm thấy thực gian trá.

"Ah, không có việc gì, việc nhỏ." Trán ướt đẫm mồ hôi a

"Ta nói cho ngươi, về sau dám cùng lão sư nói ngang cẩn thận ta cho ngươi chịu không nổi."

"Ah, không cần đi, về sao không ngủ ở lớp nữa là được?" Ta tỏ vẻ thập phần đau đầu.

"Còn dám lên lớp ngủ?" Nàng nhéo lỗ tai ta, mẹ nó, ngươi lại nhéo, sở thích a?

"Ahhh, không dám, không dám." Nhanh chóng cầu xin tha thứ.

"Được rồi. Ta hỏi ngươi vì sao không cố gắng học tập, ta xem bộ dáng của ngươi thật thông minh..."

Ta không nói gì-ing, thông minh có thể từ trên mặt nhìn ra sao? Lão sư, ngài dạy cho ta với. Đáng tiếc ta không dám nói ra, phỏng chừng lại chịu độc thủ.

Bất đắc dĩ thở dài, học, có ích sao?

"Học là vì cái gì, còn không phải là vì tốt cho việc ra đường đời, nếu về sau đường đời ba mẹ ta an bài tốt rồi, ta làm gì phải lao lực tâm cơ học hành ? Lại nói,ta không nghĩ làm cho bọn họ đắc ý." Một câu nói cuối cùng

nghiến răng nghiến lợi, ba mẹ, trong đời này cho ta thứ ý nghĩa vĩnh viễn là tiền.

Nàng đại khái cũng bị bộ dáng của ta dọa sợ, lắc đầu:"Vậy ngươi một chút sách cũng không nghĩ đọc, không có lý tưởng?"

"Có, nhưng này cả đời cũng thực hiện không được?"

"Gì, có thể cho ta nói nói không?"

"...."Nén lại, nước mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm lão sư. Nguyện vọng, lý tưởng? Tất cả của ta đều thất bại chẳng còn gì

"Không nói cũng được, dù sao lão sư chỉ hy vọng ngươi có thể hảo hảo đọc sách, tranh thủ làm cho chính mình về sau không hối hận là được , chuyện hác là chuyện riêng của ngươi. Trở về đi!" Nàng thở dài, đại khái là

nhìn ra của ta tâm trạng không thích hợp.

Ta thở hổn hển một hơi, không biết vì sao, ta nghĩ nói cho nàng, rất muốn, rất muốn..

"Lão sư, kỳ thật của ta lý tưởng rất đơn giản, chính là cùng cha mẹ ở chung một nơi, tâm trạng vui vẻ tâm sự trò chuyện, nhưng là, phỏng chừng đời này cũng thực hiện không được . Bởi vì trong mắt bọn họ chỉ có tiền, mà chút thời gian cùng ta cũng đủ bọn họ kiếm thiệt nhiều đâu!" cười cười tự giễu chính mình, không để ý nàng kinh ngạc ánh mắt, sải bước ra khỏi văn phòng.

*Thất xảo quả: Thất xảo quả: món bánh truyền thống được làm trong ngày lễ Thất Tịch hay còn gọi là ngày lễ tình yêu của TQ, bắt nguồn từ tích Ngưu Lang Chức Nữ. Ngày lễ này được tổ chức vào ngày 7/7 hàng năm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro