Chương 3: Trên đường ngẫu ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh,liền đến tiết của chủ nhiệm. Ai, đã chuẩn bị mười vạn phần tinh thần, bài đầu tiên cũng không thể khinh thường.

"Các em, hôm nay chúng ta học bài đầu tiên - Thẩm viên xuân-tuyết*." Nói vừa xong,"Oành" một tiếng đem sách đóng lại, làm ta giật cả mình, mẹ ơi, đừng như vậy khảo nghiệm ta a

"Bắc Quốc tuyết cùng phía nam tuyết là hoàn toàn bất đồng , phía nam tuyết nhẵn nhụi mềm mại, tựa như tơ lụa vừa dệt làm người ta không thể tự kềm chế say mê .." Chán nản, đem tuyết phương bắc so với tuyết

phương nam phương làm gì? Bất quá, nàng giảng thật sự tốt lắm, híp mắt cẩn thận hồi tưởng , Nhìn cẩn thận lão sư thật đúng là xinh đẹp

"Mà phương bắc tuyết, không rơi thì thôi, nếu đã rơi thì khí thế bàng bạc giống như muốn phát tiết cảm xúc, thực cấp lực(từ ngữ mạng có nghĩa là cool, awesome) nga!"

"Ha ha ha." Như thế nào nói ra một câu như vậy làm cả lớp cười ầm lên

"Thê nào a? chẳng lẽ lão sư không được nói ngôn ngữ mạng. Người ta Lưu thúc thúc còn biên bộ [Thế thuyết tân ngữ] đâu?"

("Nhân gia Lưu thúc thúc" trong miệng Lâm lão sư ở đây chính là Lâm Xuyên vương Lưu Nghĩa Khanh đời Nam Triều, tác giả bộ "Thế thuyết tân ngữ". Hảo một lão sư đem cổ nhân gọi thành "nhân gia", "thúc thúc" đến thân mật, lại còn bẻ ngoéo ý nghĩa tên tác phẩm nữa. "Thế thuyết tân ngữ" theo mình hiểu có nghĩa là "Lời bàn mới về thế sự", mà trong hoàn cảnh này hình như Lâm lão sư có ý xuyên tạc thành "Ngôn ngữ mới mà thế nhân dùng" (trích của bạn TheDeGeneres.Trình độ của ken còn thực thấp nên xin phép trích dẫn lời giải thích này)

"Phốc." Đem mấy đứa nhỏ cười đến thở không nổi , lão sư, thực cấp lực.(cool, awesome)

"Ai là Lưu thúc thúc?" Ta hỏi ngồi cùng bàn.

"Ha ha, lão cổ nhân ,Ai kêu ngươi sơ trung không chịu học. Di, kỳ tích a, ngươi tiết này như thế nào lại nghe giảng bài ?" Bạn bè ngạc nhiên nhìn ta.

"không có gì, nhàm chán muốn chết." Ta nói.

Bạn bè sờ sờ của ta đi, sau đó thực khẳng định nói với ta:"Nhóc, ngươi không bị sốt nha."

Chỉ một thoáng, ta có ý nghĩ muốn đập chết nàng, ngươi cái tử pháo.

"Tô kì, hảo hảo nghe giảng bài. Đừng có sai sót ." Toàn ban lập tức yên lặng , quay đầu nhìn ta, làm cái gì, xem khỉ sao?

"Ân." Không nói gì, quay đầu xem đương sự, vẻ mặt vô tội nhìn ta, khóe miệng hiện lên ý cười thật rõ ràng nói cho ta biết:"Tiểu tử, sẽ nói chuyện với ngươi sau."

Đoan chính thân mình, ai nha nha, nghe giảng bài.

"Vừa rồi ta giảng là sử dụng biện pháp đối lập, đối lập tác dụng chính là cường điệu sự vật, sự việc ..." Lâm đại học sĩ lại thao thao bất tuyệt bắt đầu bài giảng .

Tiết đầu tiên nhanh như vậy kết thúc, không nghĩ tới, một tiết học cư nhiên c1 thể trôi qua nhanh như vậy, nàng thật sự rất lợi hại, Cả một tiết học trên cơ bản không lật sách giáo khoa, cứ như vậy giảng bài, đối với một thanh niên giáo sư, có thể được như vậy là cỡ nào không dễ, cho chúng ta rất nhiều kiên thức mở rộng , liền khó khăn hơn . Không giống các giáo sư khác, tuyệt đối không có trách nhiệm, cả tiêt học chính là chiếu sách giáo khoa rồi nói lại cho học sinh, nếu không liền một lần một lần bắt chúng ta học thuộc bài. Ai, người so với người, tức chết người a! Chỉ một thoáng, địa vị\ lâm lão sư trong lòng ta bất giác lên cao thiệt nhiều thiệt nhiều.

Ngẩng đầu, nhìn nàng rời khỏi phòng học, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu ."Ai..." Gần đây hình như học được thở dài .

----------------------

Cuối tuần, là ngày mà từng học sinh mong đợi, nhất là đối với cao trung học sinh luôn luôn khẩn trương, một ngày cuối tuần ngắn ngủi cỡ nào a, nhưng vẫn đủ để cho vô số đệ tử cảm thấy phấn chấn. Còn ta, dậy thật sớm đi mua sách, mấy ngày qua lâm lão sư nói về vài bộ tiểu thuyết, ta muốn nhất nhất xem qua. Lúc này, có nhớ tới nàng kia nghịch ngợm khuôn mặt, không khỏi ngây ngô cười.

"Wase,trời ơi. Ta không nhìn lầm đi! tiểu Tô Tô của chúng ta cũng tới nhà sách mua sách, ta đây nhìn xem ngươi mua gì, ah..ah,sách này không phải lâm lão sư giảng trên lớp sao?" Tên mập mạp cùng lớp ngồi phía trước ta, là sơ trung đồng học của ta,vừa nhìn thấy hắn đã nghĩ tới giết heo,như heo ăn cám thật sự giống

"Ha ha. Tại đây đều có thể gặp được ngươi, thật sự là 'Viên phẩn' a! Sách của ta không cần ngài phí sức ." Một phen cướp đi sách trong tay hắn, hừ, hôm nay trở về hảo hảo lau sạch bìa sách dính đầy mỡ heo.

(Viên phẩn là phân khỉ đồng âm với duyên phận ) Tô Kỳ quá bá đạo)

Thanh toán tiền, cuống quít chạy ra ngoài tới,"Ai u." Sao nghe quen thuộc như vậy a?

"Tiểu Tô Tử, ngươi đụng ta thành nghiện a, lần thứ mấy rồi ?" Ngẩng đầu nhìn, ngất, như thế nào đến chỗ nào đều có thể gặp ngươi? Bất quá này trong lòng vẫn là rất cao hứng

"Ha ha." Thật là, không cần đặt cho ta cái thái giám tên đi?

"Cười ngây ngô cái gì? Mua sách gì? Cho ta xem."

"Cái kia, tùy tiện chọn ." Nhanh đem sách giấu ở phía sau, không thể cho ngươi thấy, dọa người a.

"A, còn bí mật với ta. Đừng nói lá sách không dám cho người khác thấy đi? Thân là chủ nhiệm lớp của ngươi, có thể có quyền làm cho học sinh của ta nhận giáo dục thuần khiết, tránh xa hoàng đổ độc..."

Ah, đi xa như vậy, phục ngươi rồi, còn hoàng đổ độc?

"Ngươi có rảnh không?" Như thế nào đột nhiên đổi đề tài ?

"Có.." Ta dám nói không có sao?

"Tốt lắm, theo ta đi nhà của ta, ta có thứ này nọ cho ngươi, đợi khi lên trường bàn thì mệt"

"Nga, được rồi." Lão sư sào sào.. Nghĩ tới liền kích động.

"Di, lão sư, ngươi không giấu nam nhân đi?"

"Nam nhân?!!!" Không ngoài sở liệu, độc thủ lại duỗi ra hướng của ta lỗ tai. Kết quả là, trên đường cái lại truyền đến tiếng kêu của heo bị giết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro