Chương 9: Thưởng đánh ra đầu điểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau bị bệnh, ta thay đổi, không thường xuyên bước vào văn phòng, không thừa dịp lâm lão sư ở văn phòng tới lấy bài tập, không tìm vấn đề trong sách ngữ văn để thắc mắc liên tục. Ta sợ, ta sợ chính mình sẽ không khống chế được bản thân, càng ngày càng lún sâu. Yêu không có sai, chính là xã hội không nhận chúng ta, vì thế, chúng ta sai lầm rồi, nói thật ta rất hâm mộ nam sinh , có thể trực tiếp hướng lão sư mà thổ lộ tình cảm, còn ta đây? Ha ha, sẽ bị người ta cho là điên rồi. Dù sao khác phái tướng hấp, đồng tính tướng xích(*), là đạo lý mãi mãi không thay đổi.

Việc hiện tại ta có thể làm chính là hảo hảo học tập, không thi kém nhất, đây là việc duy nhất ta có thể vì nàng làm .

"Uy, Tô Tử, không hay rồi , tiểu, tiểu, tiểu béo bị người ta khi dễ ?" Lí khuê khuê thở hồng hộc chạy vào nói cho ta biết.

Dừng viết, thực hiển nhiên bị tin tức này chấn kinh rồi, tiểu béo là bạn hàng xóm trước đây của ta, có thể nói là thanh mai trúc mã, bởi vì thân hình mập mạp, cộng với tính cách nhút nhát nên thường xuyên bị người ta khi dễ. Tiểu học, sơ trung đều là ta che chở hắn, cho nên mới không bị khi dễ. Mà hiện tại ,ta cứ nghĩ học sinh trung học có thể nói chuyện đạo lí, thật không nghĩ đến. Tiểu béo, ta xin lỗi ngươi, thực đáng chết, mỗi ngày đều sống trong tình yêu hận thù của chính mình, chưa từng quan tâm tới hắn một chút.
trong lòng tràn ngập phẫn nộ, ngồi không yên, chạy theo khuê ra khỏi phòng học, tìm nửa ngày, rốt cục ở một cái góc nhỏ phát hiện hắn, đang ngồi che mặt khóc nức nở, một khoảng thời gian không thấy, hắn gầy đi thiệt nhiều. Ta đi qua nhẹ nhàng vỗ vai hắn, nhẹ giọng hỏi:"Tiểu béo làm sao vậy?"

Tiểu béo ngẩng đầu lên nhìn ta rồi, gào khóc:"Tô Tô, ban nhất nữ sinh viết thư tình cho ta, mà Lí Trạch kia lại thích nàng, liền mỗi ngày tìm ta gây sự, còn không cho ta nói cho lão sư. Ta, ta.. Ô ô." Tên tiểu nhân xấu xa này, tức gận lan tràn, đứng dậy đến cửa lớp 3, hô to:"Lí trạch, ngươi đi ra cho ta."

Rất nhanh một tên nam sinh cao lớn đi ra , khinh bỉ nhìn ta một cái:"U, ta cứ tưởng là ai đâu? Trung khảo điểm kém nhất ! Có chuyện gì?"

Nhịn xuống tức giận trong lòng, tiếp tục hỏi:" ngươi khi dễ hắn phải không"

Oai trước đầu nhìn hắn một cái:"Hắn nha, là hắn tự mình muốn bị đánh." ánh mắt khinh bỉ làm ta thật sự nhịn không nổi nữa, nắm tay hung hăng đánh vào mũi hắn, Máu lập tức chảy ra.

Hắn hoảng sợ, ta nở nụ cười,"Ta nói cho ngươi, về sau còn dám khi dễ bạn ta ,lần sau không phải chỉ là nắm đấm thôi đâu. Ta tại đây nói cho ngươi biết , nếu hắn thiếu một cọng tóc, ta không tha cho ngươi." Nói xong, sải bước đi về phòng học.

Không ngoài dự đoán, chỉ chốc lát sau chủ nhiệm lớp ba tìm tới ta hỏi chuyện, hừ, một tên nam sinh, khi dễ người khác, giờ lại đi báo với lão sư. Được rồi, gia phụng bồi. Đứng dậy, pháo lôi kéo ta,"Hảo hảo giải thích, đừng làm lớn chuyện!" Ta cấp nàng an ủi cười.

"Ngươi đánh hắn phải không." chủ nhiệm lớp ba chỉ vào Lí Trạch rồi hỏi ta, nhìn bộ dáng buồn cười của hắn ta thật muốn cười, nhịn xuống , hiện tại không phải thời điểm để cười.

"Đúng vậy!" Ta trả lời.

"Vì cái gì?" Nghiêm khắc trách cứ.

"Vì cái gì? Ngươi là chủ nhiệm lớp của hắn ngươi không hỏi hắn mà lại hỏi ta, ta còn
muốn hỏi ngươi con mẹ nó chủ nhiệm lớp làm kiểu gì vậy? đệ tử ngoan ngoãn khác bị ủy khuất ngươi mặc kệ, tên bại hoại này bị ta đánh liền đến tìm ta khởi binh vấn tội? Ta..."

"Ba." Đầu một trận choáng váng,lúc đầu đang muốn mắng chửi ,"Lâm lão sư?" Nhìn bộ dáng tức giận của nàng không khỏi nuốt nước bọt, đã lâu không cùng nàng đứng chung một chỗ như vậy, mà hiện tại ta mới ý thức được, ta lại gây cho nàng thêm phiền toái .

"Làm gì vậy? Dám cùng lão sư tranh luận, nhanh giải thích đi." Nàng nổi giận.

"Nhưng ta đúng." Nước mắt ở hốc mắt đảo quanh,ta bị ùy khuất đè chết mất.

"Ngươi xin lỗi hay không?" Lần này hình như nàng thật sự nổi giận, tay liền đánh lên đầu ta thêm một cái.

"Hảo, ta nói. Lão sư ta sai lầm rồi." Rốt cuộc đè nén không được ủy khuất trong lòng, chạy ra khỏi phòng giaó viên, khi nào thì Lâm cũng giống lão sư khác không nói đạo lý như nhau. Đau lan tràn trong lòng, vì cái gì không chịu tin tưởng ta?

Gắt gao đánh vào vách tường phòng học, máu theo khe hở giữa các ngón tay chảy ra, đau, nhưng không bằng trong lòng ta.

"Uy, Tô Tử, ngươi làm gì vậy?" Bạn bè chạy tới liều mạng giữ tay của ta.

Ta giống như nổi điên thấp giọng nỉ non:"Nàng không tin ta, không tin." Vì sao vậy?

"Tô kì, mau cùng ta đi băng bó. Lâm lão sư không phải không tin ngươi, ai..., ta giải thích cho ngươi nghe . Ta nhìn thấy ngươi bị chủ nhiệm lớp ba kêu lên phòng giáo viên, trong lòng gấp đến độ hoảng, liền gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp, đem sự tình ngọn nguồn nói cho nàng. Sau đó liền theo chủ nhiệm chạy đến phòng giáo viên, đúng lúc thấy ngươi cùng lão sư tranh luận, Lâm lão sư sợ phiền phức sự tình càng phức tạp, xử lý không tốt, sợ ngươi bị trường học khai trừ. Cho nên mới xuống tay đánh ngươi."

Lòng ta chấn kinh, là thật sao? Nàng là vì ta hảo.

Bạn bè đại khái là bị bộ dáng muốn chết muốn sống này của ta biến thành bất đắc dĩ , lôi kéo ta đi phòng y tế.

Lòng ta thật hỗn loạn , không nghĩ tới, việc duy nhất ta có thể làm cho nàng cũng làm không xong, gây chuyện sinh sự, còn làm cho nàng phải vì ta suy nghĩ đủ thứ cứ như vậy, tô kì a tô kì, ngươi lấy tư cách gì đối mặt lâm lão sư?

"Tê." Một trận đau đớn kéo lại đầu óc đang bay bổng của ta, đau quá a.

"Biết đau , thời điểm đánh tường sao không cảm giác ?" Bạn bè khinh bỉ nhìn ta, ta chỉ biết cười trừ, chỉ có bản than ta mới biết nụ cười này có bao nhiêu gượng

"Thiết, thật vất vả ngoan được mấy tháng, hiện tại lại kiềm chế không được . Tô kì a tô kì, ta cũng chẳng biết phải nói gì với ngươi, lúc ấy thấy ngươi một đấm đánh trên người vào tên kia. Ngươi có biết ta trước tiên nhớ tới ai không? Lâm lão sư, nàng nhất nữ , còn như vậy tuổi trẻ, ngươi cho nàng rắc rối, ngươi làm cho nàng như thế nào đối mặt này đồng sự? Như thế nào đối mặt lãnh đạo? Không phải ta nói ngươi rất lỗ mãng ."

Hối hận đến tâm chết lặng ,nhưng giờ có hối hận cũng vậy. Không được, ta muốn giải thích với nàng. Quyết định chủ ý, chờ thầy thuốc băng bó xong liền chạy tới phòng giáo viên, ta không thể làm cho nàng đối ta thất vọng.

"Ai nha, lâm lão sư, không phải ta chưa nói với ngươi. Tên học sinh này của ngươi rất hay làm loạn, hồ sơ những năm sơ trung đã đầy những chuyện quậy phá, lên lớp không nghe giảng, luôn thả hồn ngẩn ngơ, hơn nữa vừa khai giảng liền cùng lão sư tranh luận.
Ai,học sinh như vậy nên báo hiệu trưởng đuổi học."

Ta không có đi vào, ta biết Lâm nghĩ về ta như thế nào , lão sư khác vũ nhục ta ,ta không sợ, nhưng Lâm thì không thể.

"Ha ha, học sinh có như thế nào cũng là học sinh của ta, ta không thể đối nàng thất vọng.

Nói sau, ta cảm thấy, nàng đối với ngươi nhóm trong tưởng tượng như vậy phá hư, đại khái là các ngươi không biết đi."

"Ai, lâm lão sư liền ngươi tâm địa thiện lương. Là ta a, đã sớm..."

Ta đẩy ra cửa phòng giáo viên, trước ánh mắt kinh ngạc của các lão sư đi đến trước mặt Lâm lão sư, nhẹ nhàng mà nói câu thực xin lỗi, sau đó quay đầu đi hướng phòng học. Nước mắt chảy ra, nguyên lai ngươi làm tất cả cho ta vì ta là học sinh của ngươi, ngươi là lão sư của ta! Hảo, ta hiểu được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro