Chương 17: Bệnh nhân độc nhất vô nhị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung muốn ăn thịt kho tàu.

--------------------

Sau đó Chaeyoung ở lại bệnh viện hơn một tuần. Bên cô nhi viện có hài tử cần Hyeji chăm sóc, mà cô nhi viện lại cách khá xa bệnh viện, chạy qua chạy lại hai bên rất mệt mỏi. Chaeyoung thương tỷ, sợ thân thể tỷ không chịu đựng nổi nên vội vàng đuổi cô về không cho cô tới bệnh viện nữa. Thế nhưng Naeun lại thường xuyên tới, lần đầu tiên tới còn mang theo một đống hộp lớn hộp nhỏ đựng canh hầm, thuốc bổ, nói là muốn cho nàng bồi bổ cơ thể. Chaeyoung nằm viện mấy ngày nay miệng mất vị giác, cái gì cũng không muốn ăn, chỉ muốn ăn bánh rán thịt kho tàu, nhìn đến canh gà hầm và canh xương móng giò mà Naeun mang đến càng không có cảm giác ngon miệng. Nàng lén nhờ Naeun mua mấy thứ như sườn heo chua ngọt thịt kho tàu gì đó mang tới, Naeun dùng lý lẽ chính đáng mà cự tuyệt.

"Không được, Chaeyoung tỷ, bác sĩ nói chị phải ăn đồ ăn thanh đạm, mấy thứ đồ ăn dầu mỡ chị không thể ăn."

"Bộ cái canh móng heo này của em không có dầu mỡ sao?" Chaeyoung ghét bỏ nhìn cái móng heo to đùng trắng bóng trong bát, còn có mỡ nổi lềnh bềnh bên trên, mắt đảo một vòng, cười ha ha lấy lòng Naeun: "Chị khỏe rồi mà Naeun, em đi mua giúp tỷ bát thịt kho tàu có được không? Chị chỉ ăn mấy miếng mỏng thôi, có được không? Coi như tỷ van cầu em!"

Naeun khẩu khí rất nghiêm túc: "Không được là không được, chuyện xảy ra lần trước dọa em sợ hãi hùng hơn một tuần, nếu tỷ lại xảy ra chuyện gì, Manobal tổng ăn tươi nuốt sống em không phải là không thể."

"Đương nhiên sẽ không, kiểu tỷ của chị thích là như chị dâu, em lớn lên quá đáng yêu, không phù hợp thẩm mỹ của tỷ."

Chaeyoung và Naeun còn đang trò chuyện, bên ngoài truyền đến một giọng nói, còn kèm theo cả tiếng cười. Hai người Chaeyoung và Naeun không hẹn mà cùng quay đầu về phía cửa, chỉ thấy ngoài cửa ló ra một cái đầu, tóc đen ngắn ngang tai, áo len gile phối với áo sơ mi, bên dưới mặc quần jean rách.

Naeun thấy người đến là Miso, mặt lập tức đen lại, theo bản năng chắn trước giường bệnh của Chaeyoung, đề phòng hỏi: "Cô đến đây làm gì?"

Lần trước ở trường quay Miso coi như là đồng lõa của Sohee, bị Lisa phạt cấm túc vài ngày ở nhà tự kiểm điểm bản thân, hôm nay mới dỡ bỏ lệnh cấm. Miso từ nhỏ đã nhạy bén tinh tế, chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ biết tỷ tỷ mình đối với cô chị dâu này không phải không thích như vẻ bề ngoài, sự thật là rất thích, hơn nữa còn rất để ý. Vì thế vừa được dỡ lệnh cấm túc Miso lập tức ngựa không dừng vó xách một giỏ trái cây tới chịu tội.

Vừa vào phòng bệnh, Chaeyoung còn chưa lên tiếng, không nghĩ tới cái người đại diện nhỏ này lại nổi điên trước, Miso vui vẻ: "Haha, đây không phải là cô nương lần trước sờ ngực Sohee tỷ sao?" Chuyện này diễn ra vài tháng trước, Miso và Sohee đi uống rượu, quỷ tài đạo diễn lỡ miệng nói rồi lập tức phủ nhận, Miso lúc ấy cắn không thả ép cung Sohee, sau đó thường xuyên lấy chuyện này ra để trêu chọc Sohee tỷ.

"Hừ! Ai mà thèm sờ ngực cái loại đạo diễn giả không có đạo đức nghề nghiệp đó! Đấy là hiểu lầm!" Mặt Naeun đỏ lên, Miso cảm thấy thú vị, tiếp tục trêu: "Chẳng trách Sohee tỷ nhớ thương em mãi không quên. Đừng nói với ai nhé, Sohee tỷ rất thích mấy tiểu muội muội dịu dàng dễ đỏ mặt như em."

"Cô... cô!" Naeun bị Miso trêu không cãi được câu nào, Chaeyoung lạnh mặt giải vây cho cô, "Được rồi, Manobal tiểu thư, cô tới đây có việc gì không?"

Phải nói rằng ban đầu Chaeyoung còn sót lại chút hảo cảm từ kiếp trước với Miso, nhưng tại phim trường ngày đó đã sớm bay hết. Nói thẳng ra là mấy thiên kim đại tiểu thư đều cùng một giuộc với nhau, nào có ai thật sự là người tốt, kiếp trước Miso cũng chỉ là cảm thấy nàng đáng thương mà thôi, rốt cuộc vẫn là xem thường nàng.

Miso đau khổ kéo dài giọng: "Chị dâu..."

"Ngừng." Chaeyoung cắt lời. "Tôi và tỷ của cô sắp chuẩn bị ly hôn, cô gọi tôi là Chaeyoung đi." Chaeyoung nhớ tới gì đó, lại cười khinh miệt, "Cô còn lớn hơn tôi hai tuổi, hai chữ chị dâu này giữ lại để gọi Nancy đi, tôi không đảm đương nổi."

"Chị dâu... em biết sai rồi còn không được sao..." Miso ngồi xổm xuống cạnh mép giường của Chaeyoung, tay đặt trên mép giường, cằm gác lên mu bàn tay, ngước con mắt đáng thương vô cùng nhìn Chaeyoung, "Chị dâu, tỷ của em đã phạt em, nếu chị còn chưa hết giận có thể đánh em một cái. Em hứa sẽ không chống trả! Em thề!"

Đuôi mắt Miso và Lisa giống nhau, đều hơi cong xuống dưới, nhìn Chaeyoung như vậy, hai mắt long lanh như chó con, trời sinh mang vẻ ngoài đáng thương, làm cho người ta rất đau lòng. Chaeyoung giả bộ giơ tay, giống như thật sự muốn tát Miso, cô bỗng nhắm hai mắt lại kêu la thảm thiết: "Đừng tát mặt em! Fans em sẽ đau lòng!"

Chaeyoung và Naeun: "...."

Nếu không phải hai tỷ muội bọn họ lớn lên ngoại hình giống nhau, thật sự sẽ không ai cảm thấy Miso là em gái ruột của Lisa.

Tay Chaeyoung lướt qua mặt Miso, cầm cốc nước trên tủ đầu giường uống một ngụm nước cho bớt khát mới nói: "Manobal tiểu thư, không có gì tha thứ hay không tha thứ, chúng ta còn phải cộng tác thêm ba tháng, tôi không dám nhận."

Miso vừa nghe giọng điệu này thì biết bà chị dâu này vẫn còn đang giận, ánh mắt càng thêm đáng thương, "Chị dâu, chị không biết đâu, tỷ của em phạt em quỳ mấy ngày ở từ đường, hai đầu gối em đến giờ vẫn còn sưng. Chị mà không tha thứ em tỷ của em không chừng đánh em đến tàn phế mất... Em biết để chuyện lần trước xảy ra thì em chính là đồ khốn rồi, chị nếu không tin em lăn ra đất cho chị xem..."

Naeun ngồi bên cạnh nghe rất rõ ràng, cái cô nhị tiểu thư Manobal gia này cũng thật vui tính, nói chuyện kiểu cách như mấy tướng thời xưa, quá buồn cười, nhưng trên mặt Chaeyoung lại không có chút vui vẻ nào, nhàn nhạt nói: "Manobal tiểu thư, cảm ơn ngài bận rộn vẫn bớt thời gian đến thăm tôi, tôi mệt rồi. Naeun, tiễn Manobal tiểu thư về."

"Được." Naeun cười đáp ứng, quay lại nói Miso: "Manobal tiểu thư, Chaeyoung tỷ muốn nghỉ ngơi, ngài xem..."

Miso biết hôm nay khẳng định không có kết quả rồi, chị dâu đã có chủ ý, nhận định của chị dâu sẽ không dễ dàng thay đổi. Miso mặt ủ mày ê, trong lòng ngập tràn hối hận, đáng lẽ không nên làm càn cùng Sohee, việc này không biết phải làm thế nào mới yên.

"Vậy chị dâu nghỉ ngơi đi, lần sau... lần sau em lại đến thăm chị..." Miso cúi đầu mở cửa, vừa lúc có người từ ngoài cửa tiến vào, dáng vóc còn rất cao, ngửa đầu lên thì đúng là chị ruột mình.

"Em tới đây làm gì?" Lisa đâm vào Miso, cau mày hỏi.

"Em... em tới nhận tội chịu đòn..." Lần trước Miso bị Lisa phạt bóng ma tâm lý vẫn còn đó, nhìn thấy Lisa mà sợ, rụt cổ nói.

Lisa nghe xong, khẽ gật đầu, "Chaeyoung nói thế nào?"

Miso thở dài, "Lần sau em lại đến, tỷ, em gây phiền phức lớn cho chị rồi, xin lỗi..."

"Về đi, chị gọi tài xế đưa về."

"Không cần, em tự lái xe tới, tỷ chị vào chăm sóc chị dâu đi." Miso trốn đi, vừa ra khỏi cửa thì vòng trở lại, ló nửa người vào phòng bệnh nói: "Đúng rồi tỷ, chị dâu nói muốn ăn thịt kho tàu!"

Chaeyoung: "...." Cái đồ lắm mồm.

Lisa vừa nghe, hai mắt cong lên, cười nói với Chaeyoung: "Bác sĩ bảo viêm phổi hai tuần mới khỏi, nhịn một chút, chờ em xuất viện muốn ăn gì cũng được."

Ban đầu ghế dựa cạnh giường Chaeyoung là Naeun ngồi, hiện giờ Manobal tổng tới, Naeun thức thời nhường ghế dựa cho đại lão bản, cũng rất săn sóc tự bịa ra một cái cớ sứt sẹo rồi nhanh chóng chuồn khỏi phòng bệnh, Chaeyoung muốn mở miệng ngăn cản còn không kịp.

Lisa ngồi ở mép giường hỏi: "Muốn ăn thịt kho tàu?"

"Không muốn." Chaeyoung nghiêm mặt nói, "Tôi khỏe rồi, tôi muốn xuất viện."

"Không được." Lisa không chút do dự cự tuyệt, nói xong có lẽ ý thức được giọng điệu của mình quá cứng rắn, dịu giọng hỏi lại: "Vội vã xuất viện như vậy để làm gì?"

Có vẻ như sau ngày Chaeyoung cầm dao đe dọa Lisa thì thái độ Lisa đối với nàng liền thay đổi. Trước kia còn giả bộ rụt rè cao lãnh, hiện tại hoàn toàn đi theo lộ tuyến bình dân, hỏi han ân cần cơm bưng nước rót, đường đường là một đại tổng tài mà cứ như nha hoàn ở thời cổ đại, mấu chốt là còn làm rất trơn tru. Nhưng điều này thật ra khiến Chaeyoung vô cùng khó chịu.

Chaeyoung hỏi rất nhiều lần Lisa muốn gì, Lisa lại trả lời rất thẳng thắn, "Không muốn gì, chỉ muốn chăm sóc em."

Vô sỉ một cách thản nhiên như vậy, Chaeyoung bị nghẹn không nói nên lời, đành phải mắt lạnh nhìn Lisa ân cần.

Lisa thấy Chaeyoung lại thất thần, hỏi lại lần nữa: "Vội vã xuất viện như vậy để làm gì?"

Chaeyoung nghịch nghịch cốc sứ trong tay, "Còn có thể làm gì? Đóng phim." Cái bộ điện ảnh <> kiếp trước không có ngàn khó vạn hiểm như bây giờ, ngoại trừ nhập tâm vào nhân vật hơi lao tâm khổ tứ, còn những mặt khác đều rất thuận lợi, hiện tại lại thành ra thế này, Chaeyoung thật sự nghĩ không ra lý do.

"Đừng quay." Lisa nói.

Chaeyoung cười nhạo, "Hợp đồng đã ký, vì cái gì lại không quay?"

Lisa lấy một quả măng cụt từ giỏ hoa quả Miso mang tới lột vỏ ra, lộ ra tép thịt quả trắng tròn đẫy đà bên trong, đưa cho Chaeyoung, bảo: "Chaeyoung, nếu em không muốn, đừng miễn cưỡng chính mình."

Chaeyoung cự tuyệt măng cụt của Lisa, cười trào phúng, "Nguyện ý, sao lại không nguyện ý được? Tôi nguyện ý muốn chết, quay, không chỉ muốn quay còn muốn quay theo quy cách xét giải, không phải cô đã hứa hẹn cho tôi một giải Ảnh hậu sao? Giải tới tay, không lấy cũng uổng." Nàng mấy ngày nay vì hành động của Lisa mà nghẹn một bụng tức giận, âm dương quái khí mỉa mai: "Cô nói quay xong phim này sẽ cùng tôi ly hôn, tôi còn đang chờ đây, thỏa thuận ly hôn tôi đã chuẩn bị tốt, cô ngàn vạn lần đừng quên."

Chaeyoung cho rằng Lisa sẽ nói gần nói xa, lừa gạt cho qua, không ngờ rằng Lisa khẳng định rất nghiêm túc: "Lời tôi nói chưa từng đổi ý."

Chaeyoung vui vẻ, chịu đựng thêm ba tháng là có thể thoát khỏi Lisa, kiếp này cũng chưa từng trao đổi chuyện gì có hời như vậy. "Tôi khi nào có thể xuất viện."

"Khi bác sĩ nói có thể."

"Được, tôi chờ."

Nhưng Chaeyoung ở lại bệnh viện thêm nửa tuần, bác sĩ vẫn nói không được, Chaeyoung cho rằng bác sĩ là người Lisa phái tới cố ý giám sát nàng. Nàng một mình lẩm bẩm, bị bác sĩ nghe được, bác sĩ đẩy gọng kính trên mũi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Cô yên tâm, tôi vẫn chưa quên lời thề Hippocrate, tôi sẽ không đặc biệt chăm sóc cho vị nào chỉ vì mệnh lệnh của ai đó."

Cuối cùng cũng có một người đáng tin cậy không sợ quyền lực, Chaeyoung nhìn bác sĩ cười vui vẻ: "Bác sĩ, cô nhất định có thể trở thành bác sĩ giỏi."

Sau đó bác sĩ vung bút phê chuẩn: "Người bệnh đã khỏi hẳn, có thể xuất viện."

Chaeyoung hai mắt sáng ngời, quay lại phòng bệnh thay quần áo rồi lập tức biến mất, nhanh như chớp, còn nhanh hơn cả thỏ chạy.

"...." Bác sĩ và Naeun hai mắt nhìn nhau, Naeun xấu hổ cười, "Vậy giờ phải là gì, em phải đi làm thủ tục xuất viện có đúng không..."

"...." Bác sĩ lắc đầu, tỏ vẻ bản thân theo nghề y nhiều năm, lần đầu tiên thấy một bệnh nhân độc nhất vô nhị như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro