Chương 78 (1+2): Ích kỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tết Thanh minh, Hyeji đưa Chaeyoung đi tảo mộ.

Hyeji từ nhỏ chưa một lần được gặp cha mẹ, nên tảo mộ đương nhiên là đi sửa sang quét tước lại mộ phần cho cha mẹ Chaeyoung. Nghĩa trang nằm ở ngoại ô thành phố, từ cô nhi viện muốn đến phải đi xuyên ngang hết tòa thành thị. Hyeji vốn dĩ không định mang Chaeyoung đi, nhưng lại nghĩ tới năm trước nàng nói rằng nhớ ba mẹ, cảm thấy cũng nên mang nàng đi thăm cha mẹ một lần, nên đã đưa nàng theo.

Mưa liên miên không dứt từ nửa tháng nay, đến đường trong thành phố được lát gạch đá còn trơn trượt khó đi, không cần tưởng cũng biết tình cảnh nơi nghĩa trang hẻo lánh là thế nào. Hyeji và Chaeyoung hơn 6 giờ đã dậy, mang theo vàng mã và đồ cúng đã sớm được chuẩn bị sẵn khởi hành, khi đến nghĩa trang đã gần giữa trưa.

Chaeyoung trên xe buýt ngủ cả chặng đường, xuống khỏi xe thì chẳng khác gì chim con sổ l*иg, tinh thần phấn chấn hơn cả Hyeji. Nghĩa trang xây dựa vào núi, sườn dốc hơn 30 độ, đường vừa hẹp vừa trơn, Hyeji xem nàng lại chạy lại nhảy mà kinh hãi, gắt gao túm chặt cổ tay không cho nàng chạy nhanh, sợ không cẩn thận trượt chân ngã xuống.

Mộ cha mẹ Chaeyoung song song nằm cạnh nhau trong một góc sâu của nghĩa trang, quanh năm không người chăm sóc. Hyeji tưởng rằng mộ phần sẽ bị cỏ dại bao phủ, tới rồi mới phát hiện hai ngôi mộ đều rất sạch sẽ, cỏ dại đã được dọn dẹp, còn có một bó hoa tươi đặt trước bia mộ. Những đoá hoa rất diễm lệ, xem ra là vừa buông không lâu. Hyeji nghĩ thầm có lẽ nhân viên trong nghĩa trang để đây theo thông lệ.

Từ trong bao Hyeji lấy ra miếng bố không thấm nước lót trên mặt đất, thả ba lô xuống, đẩy Chaeyoung đi về phía trước hai bước, "Chaengi, tới đây, quỳ xuống lạy ba mẹ em."

Chaeyoung ngơ ngác nhìn bia mộ, ngoan ngoãn quỳ xuống, Hyeji cũng quỳ xuống theo.

"Cô, chú, cháu đưa Chaengi tới thăm hai người rồi đây." Hyeji bày hoa quả lễ vật trước mộ, lấy chậu sắt nhỏ tự mang ra đốt vàng mã, vừa đốt vừa kể, "Cô, chú, cháu đã không chăm sóc tốt cho Chaengi, hôm nay cháu tới là để xin lỗi hai người. Nhưng cô chú yên tâm, giờ cháu sẽ để Chaengi tại bên người...... Em hiện giờ có điểm ngớ ngẩn, khả năng cả đời này cũng khỏi không được. Vậy cũng tốt, em đang rất vui vẻ, vui vẻ hơn cả lúc em còn bình thường. Suốt đời cứ như vậy...... cũng không sao."

Chaeyoung nghe không hiểu Hyeji nói gì, nàng chỉ biết khi đốt vàng mã lửa bốc lên rất cao, chơi thật sự vui, vì thế cũng học theo Hyeji đốt tiền giấy. Trời âm u, ánh sáng xung quanh không tốt, ánh lửa cháy trong chậu sắt đỏ rực trời, ửng hồng khuôn mặt Chaeyoung. Vài hình ảnh rời rạc chợt loé lên trong tâm trí nàng, giống như đã từng nàng cũng chứng kiến một trận hỏa diễm dữ dội, khói đặc sặc sụa làm tim nàng nghẹn lại đau đớn.

Chaeyoung theo bản năng lần theo những mảnh ký ức rời rạc, lại cái gì đều không thấy. Cơn đau bất thình lình ập đến khiến nàng khinh khϊếp, vứt tiền giấy trốn sang một bên, mặc Hyeji nói gì cũng không chịu đến gần.

Chờ vàng mã cháy hết, Chaeyoung mới một lần nữa quỳ xuống vị trí vừa trốn, "Ba mẹ chết rồi."

Trước mặt chỉ có hai tấm bia, nhưng trong mắt Chaeyoung rõ ràng xuất hiện ba tấm, trên tấm còn lại khắc chói lọi hai chữ "Hyeji", còn có một Hyeji thân mình đẫm máu ngồi trên mộ phần đang chào hỏi nàng.

Cả trái tim Chaeyoung đau như bị bóp nghẹt, nàng hoảng sợ gào thét, ôm cổ Hyeji, bắt đầu phát bệnh, nói năng lộn xộn không logic. Hyeji nỗ lực phân biệt, mới miễn cưỡng nghe ra Chaeyoung đang cầu cô không cần chết.

Chaeyoung đã thật lâu không phát bệnh, nàng phát bệnh trước nay nguyên nhân đều là Lisa, lần này lại không biết là vì cái gì. Hyeji không rõ nguyên do, vòng tay ra sau lưng ôm nàng ôn nhu an ủi nhưng không có hiệu quả. Cuối cùng, nàng la lối om xòm trong lòng ngực Hyeji rồi khóc nấc. Nghĩa trang là nơi thanh tịnh, Chaeyoung như vậy chỉ sợ quấy rầy người đã khuất. Hyeji không còn cách, đành phải cho Chaeyoung uống thuốc an thần, làm nàng tựa vào vai mình ngủ thϊếp đi.

Hyeji nghĩ, thật không biết con bé ngốc này còn giấu trong lòng bao nhiêu chuyện chưa nói ra, chỉ có thể ôm trong lòng, khi nhịn không nổi thì tự mình phân cao thấp.

Một mình Hyeji không thể di chuyển Chaeyoung, đành phải ngồi ôm nàng, chờ nàng tỉnh lại. Cô ngồi trước mộ phần cha mẹ Chaeyoung, thủ thỉ hết chuyện từ nhỏ đến lớn của nàng cho hai trưởng bối nghe. Trời sắp tối, Chaeyoung mới tỉnh lại.

"Tỷ?" Chaeyoung đau đầu, day day huyệt Thái Dương mấy lần mới nhìn xem bốn phía, có điểm mờ mịt, "Đây là...... nghĩa trang?"

Hyeji thế nàng mát xa trán, nghe nàng nói vậy, động tác trên tay ngừng lại, "Chaengi?" Hyeji cơ hồ không thể tin vào tai mình, môi run run, sau đó hỏi: "Em...... em đã khỏe?"

"Khỏe cái gì?" Chaeyoung nghe không hiểu Hyeji nói, "Tỷ, không phải chúng ta nói đi ăn nhà bán bánh trứng cuộn bên cạnh Nhất Trung sao? Tới nghĩa trang làm gì vậy?"

Tim Hyeji nguội dần từng chút một, cô hỏi Chaeyoung, "Hôm nay là ngày mấy?"

"Tỷ sao trí nhớ chị kém vậy, hôm nay không phải...... Hôm nay...... Hôm nay......" Chaeyoung ôm đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng thè lưỡi chột dạ, cười ngượng ngùng, "Em cũng quên."

Hyeji lại hỏi tiếp: "Vậy năm nay là năm bao nhiêu?"

Chaeyoung bị câu hỏi của Hyeji làm cho hoảng sợ, bắt lấy khuỷu tay Hyeji ý đồ làm nũng lừa dối bỏ qua chuyện này, "Tỷ, em đói rồi, chúng ta trở về ăn cơm được không? Em không ăn bánh trứng cuộn nữa, vậy có được không?"

Hyeji gật đầu, "Được."

Cô không lại hỏi Chaeyoung, cùng Chaeyoung thu thập sạch sẽ đồ vật mang đến, rồi hai người cùng nhau rời khỏi nghĩa trang.

Trở về Hyeji lập tức hẹn thời gian gặp bác sĩ, yêu cầu bác sĩ kiểm tra lại cho Chaeyoung.

Cùng với trước đây điên điên khùng khùng, Chaeyoung đã tỉnh táo nhiều, nhưng hỗn loạn cũng càng nhiều. Nàng lúc trước không thể nhận ra người khác, vừa nhìn là biết tinh thần không bình thường. Hiện tại có thể nhận ra mọi người, cũng sẽ cùng người chào hỏi, nói nói cười cười, mặt ngoài nhìn không khác người bình thường là bao. Nhưng Hyeji lại lo lắng hơn cả khi nàng đang ngây ngốc.

Ký ức Chaeyoung hỗn loạn, Hyeji không biết ký ức nàng dừng lại ở năm nào. Có lẽ căn bản không có một thời điểm chuẩn xác, ký ức nàng trộn lẫn vào với nhau, mà nàng lại hoàn toàn không ý thức được có gì không đúng.

Hyeji biết, Chaeyoung đang trốn tránh.

"Tỷ, cặp sách của em chị giấu đi đâu rồi? Ngày mai em phải đi học." Buổi tối, khi Hyeji vào phòng, Chaeyoung đang lục tung tìm mọi ngóc ngách một cách mù quáng.

Hyeji đưa sữa đã hâm nóng cho Chaeyoung, "Đừng tìm, lâu rồi em đã không đi học nữa."

"Tỷ chị đang đùa gì vậy? Chắc chị lại giấu của em đi rồi." Chaeyoung cười tiếp lấy ly sữa, ngồi trên giường từ từ uống. Hyeji kéo ghế lại ngồi đối diện nhìn nàng uống. Một lúc sau, Chaeyoung lại nói: "Tỷ chị mau trả cặp sách cho em. Ngày mai em nộp xong bài tập còn phải đi làm, vất vả lắm mới tìm được công việc."

Hyeji tức khắc bật cười, vỗ trán nàng hỏi, "Em là đi làm hay là đi học? Trả lời chắc chắn xem nào."

"Em không thể vừa đi làm vừa đi học sao?" Chaeyoung tức giận nói, "Còn nữa, lão sư tiếng Anh của bọn em dữ lắm, ngày hôm qua em không học thuộc bảng chữ cái, bị cô phạt đứng suốt một tiết."

Hyeji không cùng Chaeyoung một bệnh nhân so đo, nói tiếp lời nàng: "Ai mượn em không chăm chỉ đọc sách, lão sư phạt là đúng."

Tỷ tỷ nhà mình đứng về phía giáo viên mà không giúp mình nói chuyện, miệng Chaeyoung lập tức xẹp xuống.

"Tỷ, em cứ cảm thấy không thích hợp." Chaeyoung uống xong sữa bò, thở dài nói: "Ngày tháng không đầu không đuôi mà trôi đi, em cứ cảm thấy mình đã quên chuyện gì."

Hyeji nghĩ, chuyện em quên rất nhiều đâu. Bất quá, đừng nói là quên, ngay cả cái gì nhớ được cũng lung tung lộn xộn, không có gì là đúng, "Em bị bệnh, cứ từ từ thôi." Hyeji nói, "Luôn có thời điểm nhớ lại được."

"Nhưng luôn có bóng người hiện lên trong đầu em, em nghĩ rằng em biết cô ấy, nhưng lại nghĩ không ra là ai." Chaeyoung chống cằm rầu rĩ nói, "Rất đáng tiếc a, tỷ tỷ kia trông rất xinh đẹp."

Hyeji trong lòng hồi hộp. Chaeyoung trước nay làm diễn viên, nhận thức phần lớn là người trong giới giải trí, xinh đẹp kiều diễm nhiều không đếm xuể, nhưng đó đều là hời hợt chi giao. Nói đến "tỷ tỷ" xinh đẹp khiến Chaeyoung bệnh thành như vậy còn nhớ mãi không quên, Hyeji chỉ có thể nghĩ đến một người, Lisa.

"Em nhớ lầm." Hyeji bất động thanh sắc trả lời, rót một ly nước trắng cho Chaeyoung, "Nào có tỷ tỷ xinh đẹp nào."

"Em cũng hy vọng mình nhớ lầm." Chaeyoung gật đầu tán đồng, "Không biết vì sao, em thấy tỷ tỷ đó trong lòng liền khó chịu, vừa đau vừa sợ, ước gì trốn đi thật xa, thật lạ."

Hyeji nghĩ thầm, Chaeyoung thế này, không biết là muốn quên Lisa hay không.

————————-

Miso gần nhất có điểm khó chịu.

Cô tiếp quản cơ ngơi Manobal gia từ tay tỷ tỷ, luống cuống tay chân gần một năm, rốt cuộc cũng đi vào quỹ đạo. Cuối cùng sắp có thể rảnh rỗi một đoạn thời gian, đương lúc cô còn đang lên kế hoạch chọn ngày đi vui chơi thả lỏng, thì thật lâu không gặp Nancy không biết giở chứng gì, ăn vạ chỗ cô không chịu rời đi.

Miso sáng sớm dậy đã thấy Nancy đắp mặt nạ ngồi trên thảm tập yoga. Cô uể oải ngáp một cái, đi tới đá một chân vào Nancy, "Này, không phải em muốn theo đuổi Chaeyoung sao? Suốt ngày ăn bám chỗ chị là có ý gì?"

Nancy nhìn đồng hồ điện tử đặt bên cạnh, làm xong một lần hít thở cuối cùng, không nói không rằng đi vào phòng tắm tẩy sạch mặt nạ, rồi cầm miếng bánh mì mà bảo mẫu mới nướng xong ngồi trên bàn cơm thong thả ăn.

"Hỏi em đấy em có nghe thấy không?" Miso bị thái độ Nancy kí©h thí©ɧ tò mò, thò lại gần hỏi, "Chị nghe nói Chaeyoung điên rồi?"

Nancy lườm cô một cái, tức giận mắng: "Chị mới điên."

"......" Miso cũng không cao hứng, xụ mặt nói: "Nancy chị cảnh cáo em, chị là bạn em chứ không phải nơi để em trút giận, em bị người khác chọc tức đừng có mà giận cá chém thớt với chị."

Nancy đang nhai bánh mì thì dừng lại, thở dài: "Em ấy mà biết gây sự với em thì tốt rồi."

Giờ phàm là chuyện liên quan đến Chaeyoung Miso đều chẳng muốn lẫn vào, không tiếp lời, rửa mặt thay quần áo, ngậm một miếng bánh mì chuẩn bị ra cửa, thì bị Nancy trêu chọc, "Chị giờ dù sao cũng là đương gia Manobal thị, thủ hạ vô số kể, cần thiết tự tay làm hết mọi chuyện sao?"

"Em biết cái quái gì." Miso kiểm tra ví tiền chìa khóa đều mang theo, đi giày xong lập tức ra cửa, "Buổi tối chị không về, em thích làm gì thì làm đi." Nói xong vội vàng đi thang máy xuống lầu.

Miso nghĩ thầm, tất nhiên là cần thiết. Lisa trao Manobal gia cho cô, cô không nói mình chèo lái tốt hơn được Lisa, nhưng cũng không thể làm người ngoài xem thường, đương con gái út Manobal gia chỉ là cái gối thêu hoa. Cô nhất định phải làm ra dáng ra hình.

Tài xế và trợ lý đã sớm chờ dưới lầu, Miso vừa lên xe, trợ lý lập tức hội báo lịch trình làm việc hôm nay. Kết quả còn chưa nói vài câu, Nancy đã gọi điện tới.

Miso ra tiếng làm trợ lý tạm dừng, tiếp điện thoại hỏi: "Chuyện gì?"

"Lisa ở đâu?"

"Ở nơi ngày trước cùng ở với Chaeyoung." Miso hài hước hỏi lại, "Sao sao, em lại không thích Chaeyoung, quay lại thích tỷ của chị sao?"

Nancy cúp điện thoại.

Miso nhún vai, ý bảo trợ lý tiếp tục nói.

Trợ lý cười: "Phó tổng càng ngày càng giống Manobal tổng."

Trợ lý này là một trong những tâm phúc từng đi theo bên cạnh Lisa ngày trước, giống Jongin đồng dạng là nhân vật bát diện lung linh. Miso nhìn gương mặt ưa nhìn của cô nghĩ thầm, rốt cuộc vẫn là không giống nhau. Ít nhất ở trước mặt Lisa, người này tuyệt đối không dám có loại hành vi đùa giỡn kiểu này.

......

Khi Nancy tìm tới, Lisa đang cho chim sáo ăn.

"Đồ ngốc! Đồ ngốc!" Ngốc điểu một bên ăn một bên liều mạng gọi bậy, y như lúc Chaeyoung còn ở đây.

Con chim ngốc này là thứ duy nhất Chaeyoung lưu lại, Lisa thủ nó, rất có tư thế sống nương tựa vào nhau.

Nancy đứng ngoài cửa bấm chuông điên cuồng, Lisa mắt điếc tai ngơ, cuối cùng Nancy đành phải đập cửa hét: "Lisa, cô mà không mở cửa tôi lập tức đạp cửa xông vào!"

Lisa không muốn để Nancy phá đồ, đành phải mở cửa.

"Đồ ngốc! Đồ ngốc!" Nancy tiến vào, chim sáo kêu đến càng hoan. Nancy thấy ngọn nguồn âm thanh, trực tiếp vui vẻ phun tào, "Toàn bộ C thị đều cho rằng Lisa cô mất tích, thì ra là trốn ở đây nuôi chim chơi? Nhàn rỗi quá ha."

Lisa tiếp tục chơi chim, không để ý tới Nancy.

"Đồ ngốc! Đồ ngốc!" Chim sáo ồn ào hét vào mặt Nancy.

"Mày mới ngốc!" Nancy định vỗ l*иg dạy con chim này một bài học, tay còn chưa chạm tới l*иg sắt đã bị Lisa chặn lại.

"Có việc?" Lisa hỏi.

"Có." Nancy gật gật đầu, ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân nói, "Chaeyoung điên rồi."

Lisa dừng một chút, "Tôi biết."

"Cô không biết." Nancy nói, "Em ấy hiện tại không thể tự chăm sóc bản thân, đến ăn cơm mặc quần áo còn phải có Hyeji, đại khái cả đời chỉ có thể như vậy."

"Hyeji sẽ chiếu cố tốt em ấy."

"Vậy còn cô?" Nancy hỏi.

Lisa rốt cuộc nghiêng đầu nhìn Nancy, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi vấn.

"Tôi là nói, nếu là cô, cô có nguyện ý chăm sóc một...... ờ...... chăm sóc một Chaeyoung như vậy cả đời không?" Nancy suýt buột miệng nói ra "Ngốc tử", đầu lưỡi bẻ lái, thay đổi thành cách nói uyển chuyển hơn.

Chim sáo ăn xong, Lisa mở cửa l*иg, lấy ra giấy đựng đầy phân chim ném vào thùng rác, đổi tấm lót mới, rửa sạch tay, ngồi đối diện Nancy, "Thảo luận nhân sinh trong hoàn cảnh giả định là hoàn toàn vô nghĩa."

Nancy cười nhạo, "Cô thật đúng là máu lạnh, nói mặc kệ Chaeyoung là thật sự mặc kệ luôn."

Lisa đáp: "Tôi sớm đã báo cho cô từ lâu, cô không yêu Chaeyoung."

"Tôi yêu." Nancy phản bác, "Tôi chỉ là......yêu bản thân mình nhiều hơn."

Nancy đã tự mình thông suốt. Cô không thể tin được mình lại ích kỷ đến thế, phải đấu tranh nội tâm một đoạn thời gian. Cô mất vài tháng đem nhiều năm cảm xúc dành cho Lisa, mấy tháng thời gian cảm tình dành cho Chaeyoung phân tích lại một lần, và nhận ra rằng Lisa nói đúng.

Cô yêu Lisa, bởi vì trước khi Chaeyoung xuất hiện, Lisa chỉ để tâm mỗi một mình cô. Nancy cảm thấy Lisa yêu mình. Có một thiên chi kiều tử như vậy toàn tâm toàn ý thủ mình, bảo hộ mình, so với yêu, Nancy càng hưởng thụ loại cảm giác được người trân trọng hơn.

Cô yêu Chaeyoung, có lẽ bởi vì Chaeyoung nghĩa vô phản cố si mê Lisa. Có một người như vậy, trong mắt trong lòng nàng chỉ có bạn, thế giới của nàng đều xoay quanh bạn. Bạn là mặt trời trong sinh mệnh nàng, vĩnh viễn không cần lo lắng nàng sẽ bỏ mình mà đi. Nancy đem người mà Chaeyoung ái thay thành chính mình, cơ hồ bắt đầu đố kỵ Lisa.

Cho nên Nancy mới đối Chaeyoung có hứng thú. Cô yêu không phải Chaeyoung, mà là cách Chaeyoung yêu một người không hề chùn bước.

Nói thẳng ra, Nancy chỉ là muốn một người yêu mình như cách Chaeyoung yêu Lisa trước đây mà thôi. Miễn là người này ngoại hình không xấu xí, thì không phải Chaeyoung cũng không thành vấn đề.

Muốn thừa nhận trong tiềm thức mình có suy nghĩ âm u kia thật sự rất khó, Nancy giãy giụa mấy tháng, không thể không thừa nhận, Lisa là đúng.

"Cô thì sao?" Nancy hỏi.

"Cái gì?"

"Lisa, tình yêu cô dành cho Chaeyoung là thật sao?"

Lisa tự giễu nói: "Giả. Tôi và cô đều ích kỷ giống nhau. Cô hiểu mà, chúng ta chỉ yêu bản thân."

Có người cùng nhau thừa nhận mặt âm u của mình, Nancy rất cao hứng, gật đầu tán đồng, "Cô nói đúng."

Có Lisa thừa nhận, áy náy trong lòng Nancy biến mất rất nhiều, cô ở Lisa nơi này được an ủi, cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Trước khi đi, Lisa giãy giụa thật lâu, rốt cuộc nhịn không được hỏi cô: "Chaeyoung gần đây thế nào rồi?"

"Lần cuối tôi thấy cô ta, cô ta vẫn là đứa thần chí không rõ......" Nancy nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là dùng cụm từ kia, "Thần chí không rõ ngốc tử."

"Đổi lại sống được rất vui vẻ." Nancy bổ sung, "Mỗi ngày gì cũng không phải nghĩ, lại có Hyeji chăm sóc từ đầu tới chân, cơ thể suy nhược cũng đang dần dần có da có thịt trở lại, cùng với khi thanh tỉnh tốt hơn rất nhiều." Nancy cười, "Chẳng trách cổ nhân nói khó được hồ đồ."

"Vậy là tốt rồi." Lisa tiễn Nancy đi, lẩm bẩm: "Vậy là tốt rồi."

Phòng ngủ hiện tại của cô chính là phòng Chaeyoung từng ở. Cô chậm rãi bước vào, cầm lấy khung ảnh trên tủ đầu giường.

Đó là một tấm ảnh chụp lén ở nghĩa trang vào Tết Thanh minh. Lisa đã thề không đi quấy rầy Chaeyoung nữa. Cô làm ra hứa hẹn thì ván như đã đóng thuyền, quyết không nuốt lời. Lần này lại ngoại lệ, lặng lẽ chụp một bức Chaeyoung rồi trở về.

Người trong ảnh nở nụ cười hạnh phúc. Lisa vuốt mặt nàng, cũng cười.

Kiếp này Chaeyoung ở bên cô, chưa bao giờ cười vui vẻ được như vậy. Lisa nghĩ, đây là lần cuối cùng, sau này sẽ không lại làm phiền nàng nữa.

"Đồ ngốc! Đồ ngốc!" Trong phòng khách chim sáo lại bắt đầu gào lên.

Lisa nhìn về phía phòng khách, tựa hồ lại thấy bóng dáng thon gầy của Chaeyoung, trên người chỉ mặc chiếc váy ngủ hai dây, chỉ l*иg sắt mắng: "Ngốc điểu."

Nhưng Lisa nhìn kĩ lại, nào có hình bóng Chaeyoung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro