Chương 80 (1+2): Em hại chết chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy ngày kế tiếp, con chim sáo kia cứ ba ngày thì hai lần sinh bệnh, hôm nay rụng lông, ngày mai tiêu chảy, ngày mốt tiếng kêu có điểm quái...... Tóm lại, tâm can tì phổi của ngốc điểu kia đều bị Lisa bới lông tìm vết ra bệnh, không có bệnh thì vẫn xách l*иg chim đi tìm Dongseok.

Lần cuối cùng, Lisa thật sự "cạn" bệnh, nói nó bị kinh nguyệt không đều. Dongseok rốt cuộc quá sức chịu đựng, nhét trả l*иg chim vào tay Lisa, đẩy cả người cả chim ra khỏi phòng khám, "Chaeyoung một tháng tái khám một lần, tháng này đã tới, tháng sau ngài hẵng đến. Không có việc gì đừng tới phiền con, bằng không con cũng sắp kinh nguyệt không đều."

Dongseok cho rằng Lisa đây là điển hình của rảnh rỗi sinh nông nổi, chỉ biết đi đường vòng, muốn gặp người nọ trực tiếp thừa nhận chẳng phải là xong sao? Tìm lấy cớ khó tin như vậy, thật không hiểu đang đọ gì với mình.

Tháng sau, khi chim sáo của Lisa lại "bệnh", thì chỉ gặp được một mình Hyeji. Cô lần này không đến bệnh viện, mà đậu xe ở đầu phố đối diện, nhìn Hyeji một người xuống xe buýt vào bệnh viện. Ánh mắt Lisa cố ý ở xung quanh Hyeji đảo qua đảo lại mấy lần, nhưng không hề thấy bóng dáng Chaeyoung. Khả năng là rút ra được bài học kinh nghiệm từ lần trước, tâm cảnh giác của Hyeji đề cao không ít.

Thần kinh vẫn luôn căng chặt của Lisa cuối cùng thả lỏng, ngả người vào ghế, đá l*иg chim bên chân một cái, "Ngốc điểu, ta có phải cũng điên rồi hay không?"

Thương thay chim kia bị cô lăn lộn gần một tháng, không còn đủ sức mắng cô là "đồ ngốc", ngẩng cổ lên, đôi mắt nhỏ như hạt châu liếc cô một cái rồi rụt lại, lười đến để ý.

Lisa nghĩ, tôi đã điên rất lâu rồi, từ kiếp trước liền đã điên.

Chấp niệm em đến tẩu hoả nhập ma đã sớm thiêu hủy thần kinh tôi mất rồi.

Hyeji không mang Chaeyoung đến, đích xác là không nghĩ để Lisa thấy nàng, dù sao đến đây cũng chỉ để lấy thuốc. Chaeyoung hễ vào bệnh viện là căng thẳng, tâm lý trị liệu căn bản không có tiến triển. Hyeji nghĩ thiếu tái khám một lần cũng không có ảnh hưởng gì, dứt khoát không cho nàng tới.

Lấy thuốc xong ra ngoài, Hyeji như chết lặng. Con đường trước bệnh viện dày đặc như nêm cối, xe buýt xe taxi xe ô tô chen chúc ùn ứ kéo dài cả cây số, tiếng còi hết đợt này đến đợt khác réo lên khiến người đinh tai nhức óc.

Hôm nay thứ bảy, trên đường vốn dĩ đã đông người đông xe. Hyeji đứng ở bên đường lo lắng, thì nghe người ta nói đoạn đường phía trước xảy ra tai nạn giao thông, khó trách tắc thành thế này.

Hyeji nhìn dòng xe hoàn toàn không có dấu hiệu thông thuận, chuẩn bị băng qua đường sang đối diện đi xe điện ngầm. Đi xe điện ngầm về cô nhi viện sẽ phải đi vòng hơn nửa thành phố, bình thường là Hyeji lười ngồi, nhưng đối tình huống trước mắt, tàu điện ngầm lại trở thành cách nhanh nhất.

Nhưng cô đã quên một điều. Cô nghĩ ra cách đi tàu điện ngầm, người khác đương nhiên cũng nghĩ ra. Hyeji đứng ở lối vào ga tàu, còn chưa đi xuống cầu thang đã có thể cảm nhận được biển người chen chúc. Cô ngừng ở bên thang lầu chần chừ hai giây, tự hỏi liệu có phương tiện giao thông nào tốt hơn không.

Lúc này ở con đường cạnh lối vào tàu điện ngầm hình như có người đang gọi tên cô. Hyeji quay đầu, có một chiếc Volkswagen màu đen đỗ ở ven đường. Cô bước tới, cửa sổ xe hạ xuống, để lộ chiếc mũi dọc dừa cùng chiếc cằm thon gọn của Lisa.

"Sao cô lại ở đây?" Hyeji hỏi, kịp phản ứng lại, mỉa mai: "Chaengi đang ở nhà ngủ, cô tính sai."

"Khám bệnh." Lisa nhấc l*иg chim ra khỏi chân xách lên, giơ cho Hyeji xem, "Ngốc điểu này bị bệnh, phía sau có bệnh viện thú y, vừa mới khám xong."

Hyeji nhìn con chim kia quả nhiên ỉu xìu ủ rũ, đối Lisa nói nửa tin nửa ngờ, bất quá thái độ đã tốt hơn một chút, "Vậy cô làm việc của cô đi, tôi đi đây."

"Từ từ!" Lisa gọi cô lại, "Trước sau 200 mét đều đang kẹt xe, tôi đưa cô về."

"Không cần."

"Bây giờ là 11 giờ, dựa theo tình hình giao thông trước mắt, cô về đến cô nhi viện sớm nhất là 3 rưỡi chiều, bữa trưa của Chaeyoung phải làm sao? Hay là cô cảm thấy em ấy hiện tại có thể tự lo cho mình?" Lisa đích thân mở cửa xe cho Hyeji, không để cô kịp chen ngang ngắt lời, nói: "Lên xe."

Lisa bởi vì Chaeyoung, ngày thường đã tận lực thu liễm bớt áp bách cảm trên người, nỗ lực ngụy trang thành một người ôn hòa dễ gần hơn. Cô nghe Hyeji nói để Chaeyoung ở nhà một mình, lo lắng đến cuống cả lên, bất giác lộ ra khí tràng như khi ở công ty. Hyeji bất chợt sửng sốt, theo bản năng lui về sau vài bước.

"Lên xe." Lisa thở dài, chậm lại ngữ điệu, "Chính là cô có đi bộ về tôi cũng không xen vào, nhưng cô phải nghĩ đến Chaeyoung."

Hyeji lại quay đầu nhìn con đường đông đúc đối diện cùng với biển người dưới tàu điện ngầm. Chaeyoung một người ở nhà quả thực cô không yên tâm, cô nhi viện cũng có nhân viên, nhưng những người đó đều có chuyện riêng phải lo, sao có thể lúc nào cũng chiếu cố được nàng. Giả như hôm nay vì cô về trễ mà xảy ra chuyện gì, Hyeji cả đời sẽ không bao giờ tha thứ chính mình.

Vì lẽ đó, Hyeji kéo ra cửa xe, ngồi xe của Lisa.

Trên xe bỗng nhiên nhiều thêm một người lạ, chim sáo rõ ràng hưng phấn hẳn lên, đập cánh vài cái thu hút sự chú ý của Hyeji, bộ dạng ngốc nghếch ngờ nghệch làm Hyeji nhịn không được nhìn nhiều vài lần.

Cô lại nhìn Lisa. Người này nghiêm mặt, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, môi mím chặt, toàn thân trên dưới đều hận không thể viết "Xin đừng tới gần". Hyeji không thể tưởng tượng ra người này sẽ nuôi chim như thế nào, hơn nữa còn là con chim ngốc như thế kia.

Nhưng thật ra Chaeyoung, khi còn nhỏ đi công viên chơi gặp được chim sáo biết nói nhà người khác nuôi, sau đó vẫn luôn nhắc không ngừng, nói mình về sau có tiền cũng muốn dưỡng một con.

"Nó bị bệnh gì?" Hyeji chỉ chỉ l*иg chim hỏi.

Lisa liếc mắt l*иg sắt một cái, không nhanh không chậm nói: "Nhân lúc người không để ý đi ăn vụng, tự ăn đến đầy bụng."

"......" Quả nhiên là con ngốc điểu.

Lisa là kiểu người ít nói, Chaeyoung đi rồi, cô nói so từ trước lại càng ít, dọc trên đường đi chỉ nói đúng một câu. Vì vòng qua hiện trường tai nạn xe cộ nên phải đi đường khác xa hơn, xe đi trên đường đã được một thời gian dài. Không khí trong xe nặng nề, Hyeji chịu không nổi, rốt cuộc nói: "Cô không hỏi sao?"

Lisa quay đầu, nghi hoặc hỏi: "Hỏi cái gì?"

"Tình hình Chaeyoung gần đây, bệnh tình của em ấy, em ấy gần nhất béo hay gầy, cô chẳng lẽ một chút đều không muốn biết?"

"Cô sẽ nói cho tôi?"

Hyeji không cần nghĩ ngợi, "Sẽ không."

Lisa cười một cái cực nhẹ, tự giễu nói: "Đã biết."

Cô lại nói: "Chuyện tôi đáp ứng nhất định sẽ làm được, nhưng có thể cần chút thời gian thích ứng, thỉnh cô thông cảm."

Hyeji và Lisa tiếp xúc không sâu, chỉ có thể đặt cô cùng Nancy lên bàn cân so sánh. Tuy rằng cả hai đều là người xấu, ít nhất Lisa thoạt nhìn đáng tin cậy hơn Nancy một chút.

Hyeji thầm nghĩ, ánh mắt Chaeyoung thật kém, những "vệ tinh" bên người thế nhưng chỉ có thể lấy ra so xem ai tồi hơn ai.

Hyeji ở cô nhi viện chiếu cố hài tử, lải nhải thành quen, lâu không nói lời nào liền cả người khó chịu. Nhưng cô không muốn nói với Lisa chuyện liên quan đến Chaeyoung, đôi mắt dạo vòng khắp xe, đành phải đem ánh mắt dừng hình trên thân ngốc điểu, "Thật không ngờ cô lại nuôi thú cưng loại này."

"Chaeyoung lưu lại."

Đề tài này tiếp chuyện được, Hyeji gật đầu, "Em ấy từ nhỏ đã muốn nuôi chim sáo, trước kia ở công viên thấy ai khoe chim thì chạy chạy theo sau l*иg chim người đó, kéo cũng kéo không được."

"Ừ."

Ngã ba trước mặt có một xe tải chở hàng rẽ vào, Lisa giảm tốc độ để xe tải vượt lên trước, nó vượt qua từ bên phải.

Hyeji ảo não mình ba câu rời không được Chaeyoung, nói nói lại nhắc đến nàng. Đúng lúc này, xe tải cuốn lên một lớp bụi mờ mịt trước đầu xe của họ. Hyeji chuyển đề tài nói: "Xe này đi đường thực gây ô nhiễm môi trường, thảo nào giờ đâu đâu cũng là sương mù."

Lisa không nói chuyện, đạp ga tăng tốc, muốn vượt qua xe tải.

Hyeji lại nói: "Vậy tương lai cô còn có cái gì......"

Lời còn chưa dứt, chiếc xe tải bên trái đang chạy vững vàng chợt lật nghiêng về phía họ!

Hyeji trợn tròn mắt nhìn Lisa cấp tốc đánh lái, nhưng đã quá muộn. Xe tải đè lên xe Volkswagen của Lisa. Hyeji chỉ biết mình được một bóng đen nhào lên che chắn, bên tai ầm vang một tiếng lớn, tiếp theo hai mắt cô tối sầm mất đi ý thức.

—————————-
Chaeyoung ngồi chơi đất nặn trong thư viện.

Thư viện là cô nhi viện chuyển đến địa chỉ mới xong mới riêng kiến khai, bên trong tất cả đều là sách ảnh tạp chí đồ chơi do các cá nhân và tổ chức từ thiện quyên góp. Từ ngày đầu óc Chaeyoung không bình thường, nàng đối căn phòng này cấp độ yêu thích đại khái chỉ thấp hơn Hyeji một bậc. Khi Hyeji đi vắng nàng sẽ chỉ ở nguyên trong thư viện, nghịch đồ chơi hoặc xem mấy cuốn truyện cổ tích ít chữ nhiều tranh minh hoạ.

Hôm nay Hyeji về trễ hơn mọi ngày. Chaeyoung ngắm nghía mấy tác phẩm hình thù kì quái mình nặn xong, xếp thành hai hàng dài trên bàn, ngay sau đó bụng nàng òng ọc réo lên một tiếng.

Chaeyoung ôm bụng méo miệng, gục đầu xuống bàn thở ngắn than dài, "Tỷ, sao chị còn chưa về, em sắp chết đói......"

Bình thường Hyeji ra cửa, Chaeyoung nặn xong một hàng thì chị đã về, hôm nay nàng đã nặn xong hai hàng, chị vẫn chưa trở lại.

Hyeji không ở cô nhi viện không ai quản Chaeyoung, nàng dù ở trong thư viện suốt cả ngày cũng không ai hỏi đến. Hơn nữa nàng cũng không thích nhân viên cô nhi viện, những người đó luôn cười với nàng, nhưng Chaeyoung lúc nào cũng cảm thấy đó chỉ là nụ cười giả dối, tiếu lí tàng đao. Thế nên, nàng tình nguyện một mình.

Hộp đất dẻo nàng nặn hết rồi mà Hyeji vẫn như cũ không trở về. Chaeyoung đói sắp không chịu nổi, ôm một quyển truyện cổ tích ngồi xem, mở ra một trang tình cờ là cái đại đùi gà, hương gà rán như xuyên qua trang giấy bay thẳng vào mũi nàng. Nàng thè lưỡi định liếʍ một miếng, đầu lưỡi mới vừa chạm vào giấy, cửa thư viện đã bị người bên ngoài đẩy mạnh ra.

"Chaeyoung không hay rồi! Viện trưởng đã xảy ra chuyện!" Người ngoài cửa kinh hoảng hét lên ngay lúc xông vào.

Chaeyoung hấp tấp gập sách lại, liều mạng xua tay, "Không có không có! Cháu không có ăn sách! Cháu.... Cháu đói bụng......"

"Gì mà ăn sách với không ăn sách!" Người nọ một phen đoạt tập truyện trên tay Chaeyoung quăng sang một bên, kéo cổ tay nàng lôi ra bên ngoài, "Tỷ cô chết đến nơi rồi mà cô còn có tâm tư chơi ở đây! Nuôi đứa ngốc tử như vậy chính là không bớt lo!"

"Cô...... Cô nói cái gì?" Toàn thân Chaeyoung máu đông lại, dưới chân loạng choạng suýt chút nữa ngã văng ra ngoài, "Cô nói bậy!" Chaeyoung giật tay ra khỏi người kia, mặt đỏ bừng vì tức giận, "Cô nói bậy! Tỷ đi lấy thuốc cho cháu...... Chị lập tức liền trở về! Cô đừng gạt người!"

"Lừa mày làm gì cái đồ ngốc này?" Người nọ khinh thường, cô không muốn tốn thời gian dong dài với Chaeyoung, túm cổ áo xách nàng kéo đến cổng cô nhi viện.

Cửa đã có sẵn một chiếc xe đang chờ, đèn pha trước xe nhấp nháy nhấp nháy, phảng phất đang tuyên cáo kiên nhẫn của chủ xe sắp cạn kiệt.

Người kéo Chaeyoung cũng mặc kệ Chaeyoung giãy giụa, đẩy nàng tới trước xe, mở cửa xe nhét nàng vào ghế phụ, sau đó đóng cửa lại, động tác liền mạch dứt khoát, làm xong lướt qua Chaeyoung, đối với vị trí lái xe tươi cười nịnh nọt, "Manobal tiểu thư, người tôi đã đưa tới, ngài đi thong thả, trên đường cẩn thận."

Đầu Chaeyoung bị đập vào lưng ghế, đập mạnh đến nỗi đầu váng mắt hoa, đến khi phục hồi tinh thần lại thì xe đã chạy xa khỏi cô nhi viện, nàng quýnh đến độ mồ hôi nhễ nhại chảy khắp mặt, đập cửa muốn xuống, bị Miso lạnh giọng quát lớn mới ngừng lại.

"Chaeyoung, tôi mặc kệ cô nổi điên cái gì, hiện tại tỷ tôi cùng tỷ cô đều sắp chết, cô tỉnh lại giùm tôi!"

Tay Chaeyoung đập cửa đông cứng lại, nàng thất thần ngồi lại ghế, đầu gục xuống, ngón tay vô ý thức mà moi khe hở trên ghế da.

Hốc mắt Miso đỏ bừng, thoạt nhìn như vừa mới khóc, giọng mũi rất nặng, hừ lạnh, "Nếu không phải tỷ tôi nằm trên bàn phẫu thuật còn đau đáu không quên được cô...... Ai mẹ nó có công phu quản cô chết hay sống. Hừ, sao chổi."

"Tai nạn xe cộ." Chaeyoung ngơ ngác ngồi, nhìn chằm chằm chân mình bằng đôi mắt vô hồn, đột nhiên bật lên một câu như vậy.

"Cái gì?"

"Tai nạn xe cộ." Chaeyoung cười rộ lên một cách kỳ lạ, điên cuồng vỗ tay, "Tai nạn xe cộ...... Không thể tránh được......"

Miso bị biểu hiện của Chaeyoung dọa sợ, lắp bắp hỏi: "Làm sao cô biết là tai nạn xe cộ?"

Nhưng Chaeyoung cũng không trả lời câu hỏi của cô, chỉ điên điên khùng khùng mà vỗ tay, vừa cười vừa khóc, "Tai nạn xe cộ, không thể tránh được, Hyeji sắp chết, không thể tránh được......"

Tinh thần Miso vẫn luôn căng thẳng, bị Chaeyoung úp úp mở mở như vậy cũng chịu không nổi, đập tay lái gào lên, gân xanh trên cổ cuồn cuộn nổi lên từng sợi một, "Con mẹ nó tôi hỏi cô có nghe thấy không! Làm sao mà cô biết đấy là tai nạn xe cộ! Chaeyoung cô mẹ nó đừng làm tôi phát điên!"

Nhưng Chaeyoung chỉ khi khóc khi cười, giơ tay đến giữa không trung thì dừng lại, xoè tay ra, giống như đang nắm tay người nào đó, không ngừng xin lỗi, "Tỷ, thực xin lỗi, em hại chết chị."

"Em hại chết chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro