Chương 81: Thanh tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên xe Miso, Chaeyoung nổi điên lẩm bẩm một mình náo loạn suốt chặng đường, nhưng khi tới bệnh viện lại trở nên an tĩnh, bị Miso kéo đến trước cửa phòng cấp cứu. Bên trên cánh cửa ba chữ "Đang Phẫu Thuật" đỏ như máu sáng lên, Miso bực bội ngồi xuống dãy ghế bên cạnh hành lang, hai chân không ngừng run rẩy. Chaeyoung vẫn duy trì tư thế đứng im như lúc bị Miso túm lại đây, ngửa cổ nhìn chằm chằm ba chữ kia, thần sắc đờ đẫn.

Một lúc sau Jongin cùng Nancy cũng đuổi tới. Jongin lập tức đi đến trước mặt Miso, báo cáo tiến triển điều tra của cảnh sát ở hiện trường tai nạn, bị Miso cáu gắt đẩy sang một bên, "Hiện tại nói mấy thứ này còn có ích lợi gì? Tỷ tôi còn đang ở trong, sắp chết đến nơi rồi kia kìa!"

"Phó tổng xin ngài bình tĩnh." Jongin ngồi xuống bên cạnh Miso, đè âm lượng xuống thật thấp, trong lời nói còn mang theo điểm trách cứ, "Nếu chẳng may Manobal tổng thực sự xảy ra chuyện gì bất trắc, gánh nặng Manobal gia lập tức yêu cầu ngài tới gánh, ngài không thể ở ngay thời điểm này mất kiểm soát được."

"Đều do tiện nhân này!" Miso bật dậy, xông lên tung nắm đấm về phía Chaeyoung vẫn còn đang đứng ngây như phỗng, "Nếu không phải tại cô gia đình tôi sẽ không thành như bây giờ!"

Chaeyoung ngơ ngác không phản ứng, Nancy phản xạ kịp thời đứng che trước mặt nàng, cản lại đòn đánh của Miso, "Miso chị bình tĩnh một chút, tai nạn xe cộ chẳng lẽ là do Chaeyoung gây ra sao! Chuyện này đâu có liên quan gì đến em ấy!"

Miso bị Nancy cản lại, cô không phải đối thủ Nancy, phẫn hận tránh thoát ra, "Được lắm, giờ các người một đám đều đứng về phía cô ta đúng không? Tỷ tôi sắp bị cô ta hại chết! Nancy cô làm tốt lắm! Coi như chúng ta Manobal gia nhiều năm như vậy dưỡng cái bạch nhãn lang!"

Nói xong cô xoay người bước ra ngoài hành lang, bị Jongin gọi lại, "Manobal tổng hiện tại sinh tử không rõ, phó tổng ngài đi đâu?"

"Đi ra ngoài rít điếu thuốc." Miso trào phúng, "Còn tiếp tục ở đây, chỉ sợ bị cái đứa bạch nhãn lang vong ơn bội nghĩa này làm cho tức chết!"

Cô biến mất ở khúc ngoặt cuối hành lang mà không quay đầu lại. Jongin thở dài, an ủi Nancy, "Phó tổng đang nổi nóng, Lee tiểu thư đừng để trong lòng."

Nancy lắc đầu, "Tôi và Miso ở cạnh nhau lâu hơn cô, tính tình chị ấy tôi biết, hay nói mà không suy nghĩ."

Jongin còn tưởng nói gì nữa, nhưng di động đột nhiên có tin nhắn, là Miso phát tới.

[ tỷ tôi có tình huống gì thì lập tức gọi điện thoại cho tôi. ]

Jongin nhắn lại chữ "Ok", nghĩ thầm phó tổng khi nào mới có thể lớn lên.

Chaeyoung đối ba người khắc khẩu mắt điếc tai ngơ, nàng nhìn chằm chằm vào tấm biển đang phẫu thuật, hai mắt trống rỗng vô thần, như thể linh hồn đã bị rút cạn, đứng ở đây lúc này chẳng hơn gì ngoài một khối thể xác.

Nancy đã thật lâu không đi thăm Chaeyoung, cô không biết nàng đã khôi phục tới đâu, nhưng nhìn bộ dáng ngơ ngác này của nàng, có lẽ vẫn như cũ mà thôi. Nancy biết Hyeji ở cùng trên xe Lisa, không biết nên an ủi Chaeyoung như thế nào, đành phải đi qua vòng tay ôm lấy bả vai nàng, nhẹ giọng dỗ: "Chaeyoung, Hyeji tỷ người hiền tự có thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì, chúng ta ngồi xuống chờ được không?"

Chaeyoung xoay cổ quay đầu sang nhìn Nancy, cử động cứng đờ như một con robot, ánh mắt trống rỗng của nàng thật vất vả hiện lên một chút thần thái, trên mặt một mảnh mờ mịt, "Nancy?"

Nancy bị Chaeyoung phản ứng hoảng sợ, khi nói chuyện răng suýt chút nữa cắn vào lưỡi, "Chaeyoung, em...... Em đã khỏe?"

Chaeyoung không trả lời cô, chỉ vào phòng phẫu thuật, toét miệng cười, "Tỷ tôi ở bên trong."

Nancy bị nụ cười của Chaeyoung làm cho lạnh sống lưng, căng da đầu an ủi, "Đúng vậy, chỉ là tiểu phẫu, làm xong giải phẫu Hyeji tỷ sẽ ổn thôi, em đừng quá lo lắng."

Nhưng Chaeyoung lắc đầu, như cũ ngây ngô cười, "Ổn không được, chị sắp chết."

Nhìn Chaeyoung như thế này, Nancy liền biết nàng lại điên trầm trọng hơn, nói với người điên chuyện gì đều vô dụng, cô nửa đẩy nửa ôm kéo nàng ngồi xuống ghế. Lần đầu tiên gặp chuyện đại sự như vậy, cô không có chủ kiến gì, nhìn về phía Jongin xin giúp đỡ, "Hiện tại làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao bây giờ?" Jongin nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu, "Chờ đi."

Phẫu thuật ước chừng kéo dài mười mấy tiếng, đến về sau tinh thần Chaeyoung chống đỡ hết nổi hôn mê ngất xỉu, Nancy hoảng loạn vội vàng kêu y tá đến đưa nàng vào một phòng bệnh nghỉ ngơi, còn cô cùng Jongin tiếp tục canh giữ ngoài cửa phòng giải phẫu.

Được đẩy ra trước chính là Hyeji, toàn thân trên dưới cơ hồ bị băng vải quấn thành xác ướp, mặt tái nhợt như băng vải, không biết còn sống hay đã chết. Bác sĩ mổ chính đeo khẩu trang đi ra, Nancy vội hỏi: "Bác sĩ, thương thế cô ấy thế nào?"

Bác sĩ tháo khẩu trang, để lộ gương mặt đầy mỏi mệt, "Nhiều chỗ bị gãy xương và tổn thương mô mềm trên khắp cơ thể, may mắn là đã qua cơn nguy kịch. Tai nạn nghiêm trọng vậy mà không có một vết thương trí mạng, quả thực chính là kỳ tích."

Nancy nghe không còn nguy hiểm đến tính mạng thì yên lòng, không bận tâm đến vết thương của Hyeji nữa, lại vội hỏi tiếp: "Kia Lisa đâu? Cô ấy thế nào?"

Bác sĩ kia biểu tình trên mặt lập tức khó coi, ấp a ấp úng mà thoái thác: "Tình huống của cô ấy tôi không rõ ràng lắm, chờ ca mổ kết thúc hai cô đi hỏi bác sĩ mổ chính đi." Nói xong vội vã rời đi.

Nancy và Jongin liếc nhau, thần sắc nặng nề.

Giấc này Chaeyoung cũng ngủ không yên ổn, ác mộng cứ hỗn độn kéo đến từng cơn, cuối cùng bị gương mặt đầy máu của Hyeji dọa tỉnh, ngồi dậy sau lưng đã ướt sũng mồ hôi, đông lạnh đến run lập cập.

Hyeji, Hyeji......

Chaeyoung xốc chăn lên xuống giường, giày còn chưa kịp đi đã chạy chân trần hướng về phía cửa phòng bệnh, vừa vặn một y tá đi đến, kéo nàng về lại giường, "Vị bệnh nhân này cô muốn lấy cái gì tôi giúp cô lấy là được, cô trước mắt còn không thể xuống giường."

"Tỷ tôi!" Chaeyoung bắt lấy cánh tay y tá, vẻ mặt nôn nóng, "Tỷ tôi có phải hay không...... Có phải hay không......" Chaeyoung cắn răng do dự hồi lâu, cái chữ kia thế nào cũng không thể từ trong cổ họng thốt ra.

"Tỷ cô? Tỷ cô tên gì? Bệnh nhân, đừng lo lắng, cô đem tên tỷ cô nói cho tôi, tôi giúp cô đi hỏi."

Chaeyoung nắm chặt tay cô ta hơn, không đợi cô ta nói xong đã ngắt lời: "Hyeji, chị ấy tên Hyeji!"

"A, thì ra là bệnh nhân giường 38 à." Y tá nở nụ cười, vỗ nhẹ tay Chaeyoung an ủi: "Cô yên tâm, cô ấy đã qua cơn nguy kịch, chờ thêm mấy giờ thuốc gây mê hết tác dụng là có thể tỉnh, đến bác sĩ còn nói cô ấy có thể sống sót quả thực chính là kỳ tích."

"Chị ấy giờ đang ở đâu?"

"Đây, ở ngay phòng bệnh cách vách." Y tá chỉ bức tường đằng sau Chaeyoung, "Cô yên tâm, tôi giúp cô để ý, chờ cô ấy tỉnh lại tôi nhất định trước tiên thông báo cho cô, được không?"

Chaeyoung yên lòng, thả lỏng lực đạo nắm lấy tay y tá, bả vai nàng cũng lỏng ra mà sụp xuống, trái tim đập loạn xạ sau một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, cảm kích gật gật đầu với y tá, "Cảm ơn ngài."

"Không có gì." Y tá cầm nhiệt kế, "Cô ban nãy có điểm sốt nhẹ, giờ tôi giúp cô đo nhiệt độ cơ thể, nếu bình thường thì có thể làm thủ tục xuất viện."

Nghe được tin Hyeji đã tường an không bị làm sao, hòn đá đè nặng trong lòng Chaeyoung rốt cuộc rơi xuống, nàng rất phối hợp để y tá đo nhiệt độ cơ thể. Nhiệt kế hiển thị nhiệt độ bình thường, vì thế nàng dựa theo lời y tá dặn một mình đi làm thủ tục xuất viện, sau đó lập tức chạy trở về, đợi ngoài cửa phòng bệnh Hyeji.

Hai tiếng nữa trôi qua, Hyeji tỉnh, mấy bác sĩ đến kiểm tra cô thêm một lần, xác nhận các hạng mục chỉ số bình thường, cho Chaeyoung đi vào.

Chaeyoung nhìn đến Hyeji, nước mắt lã chã chực rơi, quỳ gối xuống bên mép giường Hyeji, khàn khàn kêu một tiếng "Tỷ", rốt cuộc nói không ra nổi những lời khác.

"Chaengi đừng khóc." Cổ Hyeji bị cố định không cử động được, chỉ có thể nỗ lực đem đôi mắt ngó về phía Chaeyoung, suy yếu an ủi, "Đừng khóc, không phải chị đã ổn rồi sao."

"Tỷ, em cho rằng...... Em cho rằng......" Chaeyoung khóc đến thở không ra hơi, bả vai không ngừng giật giật, một câu hoàn chỉnh đều nói không nên lời.

"Cái gì cho rằng không cho rằng." Hyeji miễn cưỡng cong cong khóe miệng, "Đại nạn không chết tất có phúc cuối đời, đừng lo lắng."

"Tỷ......" Chaeyoung càng khóc to hơn.

Hyeji bất đắc dĩ nhìn trần nhà, giờ nói gì tám phần là nàng nghe không vào, đành phải chờ nàng khóc xong rồi lại từ từ giải thích.

Chờ Chaeyoung rốt cuộc khóc đủ rồi, quỳ ghé vào bên giường bệnh, nức nở như tiểu tức phụ, Hyeji mới hỏi nàng: "Cái cô họ Manobal kia thế nào rồi?"

"Lisa?" Chaeyoung sửng sốt, "Liên quan gì đến Lisa?"

Hyeji trong lòng cả kinh, thần sắc phức tạp mà liếc Chaeyoung một cái, "Chaengi."

"A?"

"Hôm nay là ngày mấy?"

Chaeyoung nhìn quyển lịch đặt trên tủ thấp cạnh giường, "13 tháng 5 a, tỷ, sao chị đột nhiên hỏi cái này?"

"Vậy em còn nhớ rõ ngày hôm qua chúng ta cùng nhau ăn cơm tối sao?"

Chaeyoung nắm lấy bàn tay bị băng vải quấn chặt của Hyeji, cười nhẹ, "Tỷ, tối hôm qua chị ở bệnh viện làm phẫu thuật, không ăn cơm. Buổi tối hôm trước ăn sủi cảo, chị tự tay làm, nhân thịt heo nấm hương. Tỷ, khoảng thời gian này em phát bệnh, chị vất vả."

Hyeji như cũ có điểm không thể tin được, "Nói như vậy em biết mình hết bệnh rồi?"

"Đúng vậy."

"Vậy chuyện đoạn thời gian em sinh bệnh kia......"

"Em cũng nhớ rõ." Chaeyoung cười khổ, "Xấu hổ chết người."

"Có gì mà mất mặt?" Hyeji cũng cười theo, "Làm chị lại kiến thức một phen tiểu hầu vương khi nhỏ, thật tốt."

"Tỷ, chị hiện tại còn cười nhạo em!" Chaeyoung dở khóc dở cười, nhìn Hyeji bọc thành thế này, lẩm bẩm: "Cửa này cuối cùng cũng vượt qua."

Hyeji không nghe rõ, hỏi: "Em nói cái gì đâu?"

"Không có gì." Chaeyoung lắc lắc đầu phục hồi tinh thần lại, "Đúng rồi tỷ, chị vừa rồi nhắc đến Lisa, chuyện này cùng Lisa có quan hệ gì?"

"Lisa...... Cùng chị ở chung trên một chiếc xe." Hyeji nói, "Lúc tai nạn xảy ra, cô ta đã chắn cho chị."

Chaeyoung trên mặt tươi cười cứng đờ, bước chân nàng lảo đảo, không nói lời nào bước ra ngoài phòng bệnh.

Tầm mắt Hyeji đuổi theo bóng lưng Chaeyoung rời đi, trong lòng lộn xộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro