Chương 48: Mật ngọt chết ruồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chaeyoung khịt mũi một cái.

"Em nói chị là người cuồng công việc giống như mẹ."

Cái người này không những không biết xấu hổ, mà còn dám nói câu đó với cô sao? Lisa kinh ngạc nhìn chằm chằm đối phương.

Có phải người con gái này đã quên những chuyện trước khi xảy ra tai nạn rồi không? Là người nào đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, lén lút làm việc trên máy tính và bị cô bắt quả tang tại trận nhiều lần?

Cho nên đây là lý do vừa rồi nàng không ngừng quấy rầy cô. Bây giờ thì Lisa cũng hiểu tại sao Chaeyoung lại có những động thái nhỏ chống lại cô.

"Em học được cái này từ ai mà dám nói như thế với chị?" Lisa nhướng mày, đi tới bế nàng lên, thở dài nói: "Công ty nhiều việc quá, ngày nào chị cũng phải làm thêm giờ."

Chaeyoung ôm lấy cổ của cô, chán nản nói: "Thật xin lỗi, nếu như em không có chuyện gì . . ."

Chuyện gì đã qua thì cứ cho nó qua, đừng nên nhắc lại làm gì. Lisa vội vàng ngắt lời của nàng, không muốn đối phương vì chuyện này mà tự trách móc bản thân của mình.

"Không sao đâu, không phải lỗi của em. Em vừa mới tỉnh, đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Tối nay em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt là được."

Thực tế thì trong lòng cô có một suy đoán không nên có. Nếu vụ tai nạn xe này là do chính Chaeyoung lên kế hoạch, thì cô nên làm thế nào để che đậy lời nói dối của nàng và tìm người đưa Haeun xuống địa ngục.

Chaeyoung rúc vào trong ngực của cô, gò má của nàng rất ấm áp: "Em muốn đợi chị ngủ với em."

"Chị nhìn em ngủ."

Lisa đá cửa phòng tắm, vừa nói vừa đặt Chaeyoung xuống, lấy nước súc miệng và bàn chải điện đã được trét kem đánh răng lên trên vào tay của nàng, "Em đánh răng đi."

Chaeyoung túm chặt lấy góc áo của cô, thấp giọng nói: "Em vừa nhắm mắt lại thì hôm đó đã xảy ra một vụ tai nạn xe, kính vỡ văng tung tóe vào mặt của em . . ."

Nói đến đây, nàng không nói nữa và bắt đầu đánh răng.

Lisa nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng trong gương và thở dài một tiếng.

Đêm đó, Lisa dựa vào đầu giường và làm việc trên máy tính bảng. Chaeyoung nằm nghiêng, cánh tay vòng qua eo của cô và ôm rất chặt. Nàng vẫn duy trì tư thế ngủ đó giống như là sợ rằng khi mình sẽ bị người kia bỏ rơi.

Sáng hôm sau, Lisa không có ở bên giường nữa mà để lại cho nàng một tin nhắn kèm theo một tờ ghi chú.

Hộ lý đã được cô bố trí rồi, nếu nàng cần gì thì có thể gọi cho họ và không cần phải chạy lung tung.

Dòng chữ cuối cùng bị người gạch bỏ và tô đậm lên. Chaeyoung phải cố gắng nhìn thật kỹ mới thấy rõ dòng chữ mà Lisa đã viết: Nếu em sợ thì hãy gọi cho chị.

"Manobal tổng, đây là danh sách mới nhất các công ty muốn hợp tác với chúng ta."

Eunji đặt một tập tài liệu trước mặt Lisa đang ngồi sau bàn làm việc.

Từ khi Lisa lên tiếp quản công ty, cô ấy cũng bắt đầu thay đổi xưng hô.

Lisa đang định đọc qua, màn hình điện thoại của cô sáng lên, hiển thị một số tin nhắn W chưa đọc.

Nghĩ rằng đó là tin nhắn từ đối tác của mình, cô mở màn hình khóa, mặt không chút cảm xúc nào. Khi nhìn thấy rõ ràng những gì bên kia đã gửi cho mình, vẻ mặt của cô đột nhiên trở nên dịu dàng.

Chaeyoung gửi cho cô một số bức ảnh chụp nàng đang ăn sáng.

[ Chaengi ]: Em đang ăn sáng.

[ Chaengi ]: Chị ăn gì chưa?

[ Chaengi ]: Nếu chị chưa ăn, em sẽ gọi cho trợ lý Kang đặt đồ ăn cho chị.

Khoảng sáu giờ, Lisa đến công ty và chỉ uống một tách cà phê kiểu Mỹ trước khi làm việc mà thôi. Sau khi được Chaeyoung nhắc nhở, cô cảm thấy đói bụng, dạ dày cồn cào.

Cô lập danh sách: "Trợ lý Kang, gọi một phần ăn sáng giúp tôi."

Eunji kinh ngạc nhìn đối phương. Thành thật mà nói thì Lisa thậm chí còn tham công tiếc việc hơn cả Chaeyoung. Đối phương cũng nhớ ra mình phải ăn sáng sao?

Bỗng nhiên cô ấy đã hiểu được cái gì đó, sốt ruột hỏi: "Là tiểu Manobal tổng nói vậy sao?"

"Ừ." Lisa nhẹ nhàng gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi mới nói, "Nếu cô không bận việc gì thì tối nay tan làm hãy cùng tôi đến bệnh viện. Chắc là em ấy cũng rất muốn gặp cô đấy."

Tất nhiên là Eunji không có bận việc gì. Cô ấy vui vẻ ra ngoài gọi bữa sáng cho Lisa.

Trong bệnh viện, Chaeyoung gọi hộ lý vào dọn bàn ăn, ngay sau đó có một người phụ nữ bước vào.

Chaeyoung sững sờ một lúc khi nhìn thấy đối phương, sau đó nói với hộ lý: "Xin hãy giúp tôi tìm một bộ ấm trà và lá trà."

"Mẹ." Chaeyoung hô lên với người phụ nữ.

Seohwa cởi áo khoác và đặt nó lên thành ghế sofa. Bà ngồi đối diện với Chaeyoung, nhìn bằng mắt thường có thể thấy rõ vẻ mệt mỏi của bà, giống như trong một đêm người đã già đi rất nhiều tuổi vậy.

"Chaengi, con thấy trong người đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Bà mới trở về từ sau chuyến công tác ở nước ngoài, vừa ra khỏi đường cao tốc, bà đã đi thẳng đến bệnh viện để thăm Chaeyoung.

Chaeyoung nói thật: "Bác sĩ đã khám cho con, họ nói con cần phải nằm viện để theo dõi một thời gian."

"Đêm hôm đó . . ."

"Chuyện tai nạn xe . . ."

Hai người đồng thanh nói ra, sau đó đồng loạt dừng lại, một người thì hơi do dự, người kia thì chần chờ, muốn nói nhưng lại thôi.

Chaeyoung đọc được suy nghĩ của Seohwa và hiểu những gì bà chưa nói xong.

Nàng lắc đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: "Con không làm vậy. Con không ngu ngốc đến mức đánh cược mạng sống của mình. Mẹ biết mà."

Hiển nhiên Seohwa đồng ý với những gì mà nàng nói.

Chaeyoung có một mặt tối trong lòng, mặc dù nàng kém về mặt đạo đức nhưng chắc chắn một điều rằng nàng không phải là người bốc đồng và ngu ngốc.

Nàng đã lừa anh trai nuôi của mình, cái người luôn muốn làm chuyện xấu với nàng nhưng chưa bao giờ thành công vào cái bẫy do nàng sắp đặt từ trước đó. Nàng dẫn hắn ta lên sân thượng và cố ý đẩy xuống khiến hắn bị tàn tật vĩnh viễn. Làm sao nàng có thể là một con thỏ trắng thuần khiết?

Hoặc là Chaeyoung buông tay đầu hàng trước số phận, hoặc là nàng sẽ tìm cách trốn thoát và tự cứu lấy chính cuộc đời của mình. Để nói một cách rõ ràng hơn thì nàng đã tìm được lối thoát trong gang tấc trong việc này trước khi thần chết đến.

"Con hãy nói cho mẹ biết sự thật."

Sự thật? Chaeyoung cong môi, đánh trống lảng, "Thành thật mà nói thì con cũng không biết nên giải thích như thế nào. Con chỉ có thể xác nhận rằng chuyện này không phải liên quan đến con, mà là về Haeun."

Chuyện xảy ra vào đêm đó, nàng mang bút ghi âm đến nhà của Haeun để ăn tối, mục đích là để kiểm tra xem cô ta biết được bao nhiêu về quá khứ của nàng.

Sở dĩ Chaeyoung dám đi một mình là vì thứ nhất có vệ sĩ luôn theo sát nàng. Nếu Haeun có ý đồ xấu, nàng có thể kịp thời cầu cứu. Thứ hai, ở một mức độ nào đó, nàng biết rất rõ con người của Haeun.

Haeun là một người cố chấp, tâm địa độc ác, rất giỏi trong việc nắm bắt điểm yếu để đe dọa người khác. Nhưng từ trước đến giờ, cô ta chưa bao giờ thành công trong việc ép buộc Chaeyoung làm bất cứ điều gì mà nàng không muốn. Cô ta cũng có lòng tự trọng của mình, muốn Chaeyoung có thể nhìn ra tình yêu của cô ta dành cho nàng và đợi nàng chấp nhận mình.

"Đêm hôm đó, con ăn tối với cô ta, mới biết cô ta đã biết chuyện cha mẹ nuôi của con, không những thế cô ta còn muốn đưa người đó ra ngoài gặp con."

Nói đến đây, Chaeyoung quan sát vẻ mặt của Seohwa.

Seohwa cau mày, lộ ra vẻ khó chịu: "Việc này là do mẹ sơ suất, cho nên đã khiến cho con xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mẹ sẽ đưa người kia về đúng nơi thuộc về mình."

Bà không có chút cảm xúc nào mà nói: "Quyết định giữ hắn lại quả thực là một sai lầm. Đừng lo lắng, hắn không còn là mối đe dọa đối với con nữa. Đó là lỗi của mẹ khi lúc đó mẹ không coi trọng chuyện đó, nếu không thì con cũng không cần đi gặp cô ta."

Nếu không phải Haeun tìm ra được người, có lẽ bà sẽ rủ lòng thương xót mà để cho Minseok được sống. Nhưng có người lại lợi dụng việc này để uy hiếp Chaeyoung, bà sẽ không bao giờ cho phép chuyện này tái diễn.

Dường như đã hiểu ra cái gì đó, Chaeyoung kinh ngạc kêu lên: "Mẹ, mẹ . . ."

Seohwa xua tay, không muốn nói thêm về chủ đề này: "Con tiếp tục nói chuyện tối hôm đó đi."

Đêm đó, sau khi ăn xong, Haeun đề nghị đưa Chaeyoung về. Coi như bố thí cho một kẻ ăn xin, nàng đã đồng ý với yêu cầu này của cô ta.

Mọi chuyện lúc đó đều bình thường, cho đến khi chiếc xe chạy được một đoạn, Haeun bắt đầu có những biểu hiện bất thường.

Vì lúc đó xe cộ đông đúc nên cô ta không thể dừng lại đột ngột và buộc phải tiếp tục tiến về phía trước. Khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, cô ta đã chuyển hướng va vào vỉa hè và cố gắng giảm thiểu thiệt hại.

Chaeyoung bình tĩnh kể lại chi tiết đêm đó với Seohwa, xác nhận một số sự thật: "Con và cô ta ăn cùng một món. Cô ta đã làm tất cả mọi việc trước mặt con, nếu cô ta muốn giết con thì không cần phải làm phức tạp như vậy. Có quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát được, liều lượng thuốc ngủ chưa đủ để khiến con mất ý thức. Có vẻ như loại thuốc này được làm riêng để phù hợp với cơ thể của cô ta. "

"Con nhớ ngày hôm đó trước khi ra ngoài, con và cô ta đang uống cà phê, trò chuyện được một lúc trong phòng khách . . ."

Chaeyoung không thích cà phê quá ngọt, chỉ cho một viên đường vào, nhưng Haeun lại cố ý bỏ ba viên vào. Hũ đường viên này rất đầy, có vẻ như nó vừa mới được mua.

Vị ngọt này đã trở thành ý định giết người độc ác nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro