Chương 10 - Muốn ngủ cùng em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Anh trở về phòng, kéo tấm màn ra.

Thời tiết hôm nay đẹp như hôm qua, nhưng bây giờ không có bình minh để ngắm, bình minh đã đi khỏi lúc nàng ngủ rồi.

Cửa sổ cũng mở ra, có gió nhè nhẹ thổi. Thái Anh nhắm mắt lại, chậm rãi thở một hơi, theo gió bay đến một nơi xa hơn.

Vẫn còn sáu ngày nữa.

Con số này có thể khiến người ta thanh tỉnh.

Tiếng chuông điện thoại đặt ở trên giường vang lên, Thái Anh nhìn sang.

Nàng không biết là ai gọi tới, nhưng hiện tại đã là thời gian làm việc, rất có thể là Đào Tư Nhàn gọi tới.

10 giờ rưỡi, là thời gian cô ta thức dậy.

Hơn nữa Đào Tư Nhàn là tiếp viên hàng không, vì vậy cô ta là người duy nhất có thể rảnh vào sáng thứ Hai.

Khóe miệng Thái Anh giật giật, tự cười bản thân còn nhớ rõ những điều này. Nàng khom lưng đi qua, cầm lấy điện thoại.

Quả nhiên là Đào Tư Nhàn gọi tới, Thái Anh ấn từ chối.

Đào Tư Nhàn không có ý định từ bỏ, lại gọi tới lần nữa.

Thái Anh lại một lần ấn từ chối.

Đào Tư Nhàn không gọi lại nữa, mà giống như ngày hôm qua gửi tin nhắn WeChat tới.

【Tiểu Anh, mình muốn nghe giọng của cậu, lúc trước rõ ràng cậu từng nói, nếu mình gọi điện thoại cho cậu thì cậu sẽ không bao giờ từ chối.】

【Tiểu Anh, mình nhớ cậu, cậu có nhớ mình không?】

【Tiểu Anh, mình sai rồi, cậu có thể xem như mình chưa từng kết hôn được không?】

Nhìn xem.

Đây là tiếng người sao?

Thái Anh khó có thể tin có người có đạo đức thấp như vậy, nhưng nàng cũng rất biết ơn Đào Tư Nhàn, nếu không phải lời này phá vỡ điểm mấu chốt của nàng, có lẽ nàng còn sẽ đối Đào Tư Nhàn ôm một chút ảo tưởng mỏng manh.

Đây cũng là một lý do quan trọng khiến nàng không xóa Đào Tư Nhàn.

Cái gọi là "người trở nên quyến rũ khi họ thay đổi ký ức" ở Thái Anh tự nhiên cũng liền không còn tồn tại nữa. Mặc dù phương thức này như nhát dao trong lòng làm nàng càng đau, nhưng cứ như vậy, cũng làm nàng thanh tỉnh. Hóa ra người nàng từng thích lại là một kẻ khốn nạn như vậy.

Thái Anh chớp mắt, hốc mắt nàng có chút chua xót.

Khó tránh khỏi vẫn sẽ nhớ tới những hình ảnh trước kia của nàng cùng Đào Tư Nhàn.

Ngay lúc này, có người đến gõ cửa phòng.

Tất cả những suy nghĩ của Thái Anh đều bị kéo lại, nàng nhìn phía cửa. Sau đó mím môi, đi qua đó hé cửa.

"Không phải nói ngủ bù sao?" Lệ Sa đứng ở cửa, cũng không có ý định đi vào phòng, cô mới vừa quay video cho hai dì xong.

Thái Anh vẻ mặt lãnh đạm: "Bị đánh thức."

Đây là đang nói Lệ Sa gõ cửa ồn ào đến nàng.

Lệ Sa nhướng mày, ánh mắt dừng ở trên mặt Thái Anh, nhìn quầng thâm trên mắt của nàng.

Vẫn rất rõ ràng.

Quầng thâm mắt muốn mờ đi, đầu tiên phải nghỉ ngơi tốt.

Thất tình có thể cho người gầy ốm tiều tụy, Lệ Sa đem tầm mắt dời xuống, nhìn cằm của Thái Anh.

"Buổi chiều cùng tôi ra ngoài chơi."

Thái Anh ngước mắt lên, vẫn là vẻ mặt cự tuyệt ngàn dặm: "Không đi."

Ánh mắt Lệ Sa có một tia thất vọng, sau mở miệng hỏi: "Em ngày thường ở nhà không vận động sao?"

Thái Anh híp mắt nhìn cô, mím môi không trả lời.

Lệ Sa bày ra vẻ mặt "tôi hiểu rồi" nói: "Khẳng định là không có. Bằng không thể lực tại sao lại kém như vậy."

Thái Anh: "......" Xác thực, nàng không hay vận động, cho nên tối hôm qua có chút chịu không nổi.

Lệ Sa nhìn thấu suy nghĩ của Thái Anh, lại vươn tay vuốt tóc nàng: "Buổi chiều cùng tôi đi leo núi đi. Không thôi buổi tối lại không có sức lực ngủ với tôi."

Thái Anh hiện tại đã quen với cách nói chuyện của người kia, sắc mặt nàng như cũ không có hòa hoãn, bất quá "ừm" một tiếng, coi như đáp lại.

"Được rồi, đi ngủ đi." Lệ Sa thu tay về.

Thái Anh không chút do dự đóng cửa lại.

Lệ Sa nhìn số phòng, ánh mắt mờ mịt không rõ.

Cô có chút không chắc chắn về tâm tư của mình, tình huống của cô có chút hơi kỳ quái. Nguyên nhân duy nhất mà cô để ý Thái Anh từ khi Tây Thành chính là muốn xem trạng thái của một người bị hại như mình sẽ thế nào trong mối quan hệ này.

Nhưng hiện tại hình như cô đem luôn thân thể của mình đặt vào đó rồi.

Chuyện này còn chưa kết thúc, cô thậm chí còn bắt đầu quan tâm đối phương, mặc dù ngoài mặt tìm cái cớ, nhưng lý do thật sự mà cô muốn rủ Thái Anh ra ngoài chơi với mình, là vì làm vậy buổi tối Thái Anh sẽ mệt mỏi và có thể đi ngủ sớm một chút.

Chỉ đơn thuần là ngủ thôi.

Lệ Sa nghĩ đến có chút bực bội, cũng trở về phòng mình. Hình như mùi hương ngọt ngào từ cơ thể Thái Anh vẫn còn vương vấn trên giường, Lệ Sa ngửi kỹ rồi nhắm mắt lại, nhưng không ngủ được.

Không phải không buồn ngủ, mà là vấn đề thói quen.

Cô lại đứng dậy tới vali hành lý lấy ra ngọn nến thơm đã mang theo, trước khi đi ngủ sẽ thắp nó lên sẽ thành công chìm vào giấc ngủ.

Đây là thói quen khi ngủ của Lệ Sa, chất lượng giấc ngủ của cô luôn không tốt, nhưng có ngọn nến thơm này sẽ ngủ ngon hơn rất nhiều.

Tối hôm qua thuộc về trường hợp ngoại lệ, sau khi cùng Thái Anh vận động xong thật sự rất mệt, ý thức trở nên mơ hồ, cô ngủ một giấc yên bình đã lâu không có.

Lệ Sa bị điện thoại đánh thức, cùng lắm cô cũng chỉ ngủ được hai tiếng, mắt nhìn cuộc gọi đến, là cấp dưới Kha Diệp Tử của cô gọi tới.

"Tổng giám." Kha Diệp Tử mở miệng liền đi vào vấn đề chính: "Công ty cuối cùng quyết định hợp tác cùng VDC."

Lệ Sa nhắm đôi mắt bỗng chốc mở: "VDC?"

Kha Diệp Tử cho rằng Lệ Sa cảm thấy VDC không đủ tư cách, lập tức nói ra ưu điểm: "VDC ở kỹ thuật nghiêm khối này rất thành thục, điều kiện mở cũng rất phong phú, cùng đối phương hợp tác hạng mục này trước mắt là lựa chọn tốt nhất."

Lệ Sa suy nghĩ một chút, ngữ khí vẫn nghe không ra cảm xúc: "Khi nào ký hợp đồng?"

"Ngày 23. Phải đợi chị trở về."

"Được, tôi biết rồi. Lát nữa gửi tài liệu liên quan qua email cho tôi."

Kha Diệp Tử ngữ khí cung kính: "Dạ được."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lệ Sa tra lại tin nhắn Trân Ni gửi cho cô. Đó là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện một tuần trước, bao gồm cả tin tức về Thái Anh.

Nếu nhớ không lầm, công ty mà Thái Anh làm việc chính là VDC. Cô tìm kiếm từ khóa mấu chốt, quả nhiên tìm thấy lịch sử trò chuyện về Thái Anh.

Phác Thái Anh nhận chức ở VDC, là trưởng phòng, 25 tuổi đạt được thành tích quả thực không tồi.

Lệ Sa trượt đầu ngón tay, cuối cùng ấn phản hồi.

Còn có sáu ngày.

Chỉ còn sáu ngày.

Ánh mắt cô tối sầm lại, nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, sắp đến gần rồi.

Cô nhíu mày, rời khỏi giường, đi thay quần áo, lấy thẻ phòng đến gõ cửa phòng của Thái Anh.

Thái Anh qua mười giây mới mở cửa, tóc có chút loạn, quả nhiên là vừa bị gọi dậy: "Làm sao vậy?"

Lệ Sa không muốn đứng ở ngoài, cô lập tức đi vào phòng, mặt mày cong lên: "Muốn ngủ cùng em, có được hay không?"

------

🐿️: Được rồi đi thôi, chúng ta ra ngoài leo núi. Nhanh, liền và lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro