Chương 11 - Muốn nói nhớ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muốn ngủ cùng em, có được hay không?"

Từ sau khi chuyện thân mật xảy ra, đã có chút thay đổi, bình thường Thái Anh có thể nói bất cứ điều gì, nhưng nếu Lệ Sa hỏi những vấn đề này, nàng căn bản là không biết nên trả lời cô ấy thế nào.

Nghĩ lại cũng có chút buồn cười, trong giới kinh doanh, nàng luôn được khen là có tài ăn nói, thế mà có ngày lại như vậy.

Lệ Sa không thể không nói, nhìn phản ứng của Thái Anh rất thú vị. Chỉ thấy lông mi nàng khẽ run, biểu cảm từ mơ hồ chuyển tới thanh tỉnh, đôi mày thanh tú cũng cau lại, thẳng thắn từ chối: "Không được."

Mặc dù hai từ này được nói với giọng điệu rất nghiêm túc nhưng Thái Anh vẫn cảm thấy mềm lòng khi nói ra.

Lệ Sa chợt nhớ đến tối hôm qua, Thái Anh còn nằm dưới thân gọi tên cô một lần.

Trước giờ chưa từng có ai gọi đến dễ nghe như vậy.

Lệ Sa lại giơ tay lên, muốn vuốt tóc Thái Anh, nhưng nàng né tránh, hơn nữa có chút cảnh giác mà nhìn cô: "Tôi tự làm được."

"Tôi cũng không nói em không làm được." Lệ Sa ngón tay cuộn lại cuộn, nhưng cô cũng không cảm thấy xấu hổ, lại hạ tay, dùng bộ dạng ngạo mạn kia, đi đến sô pha ngồi xuống: "Hôm nay cùng em ở bên này."

Thái Anh phớt lờ cô, tự mình vào phòng tắm lấy lược chải tóc.

Trong phòng có một cái bàn, bên trên có laptop, bên cạnh còn có con chuột không dây. Dù màn hình đã tắt, nhưng không khó để nhìn ra dấu vết của công việc.

Lệ Sa chờ Thái Anh ra, giả vờ tò mò hỏi: "Ra ngoài chơi còn phải làm việc sao?"

Thái Anh ngồi xuống ghế, đưa lưng về phía Lệ Sa: "Tôi không nhàn rỗi."

Nàng mở laptop, lại ấn mở văn kiện, đầu ngón tay ở trên bàn phím gõ lạch cạch.

Lệ Sa nhìn Thái Anh vuốt tóc dài xuống dưới, lại là câu thức trước đó: "Tôi cũng không nói em nhàn rỗi."

Thái Anh: "......"

Thái Anh quay đầu sang, nhịn không được hỏi: "Chị rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Tôi đói bụng, nhưng tôi không biết nên ăn gì. Sóc Chuột, em có thể đề cử cho tôi vài món không?"

Lại là cái xưng hô "Sóc Chuột" này, Thái Anh cảm thấy bản thân vẫn không quen, hơn nữa nghe vào trong tai, lại có một ít cảm xúc phức tạp. Bởi vì Lệ Sa tối hôm qua cũng là gọi nàng như vậy, hơn nữa còn mang theo hơi thở ấm áp kề sát bên tai nàng.

Đây là kiểu xưng hô thực sự thân mật, nhưng mối quan hệ giữa nàng và Lệ Sa vẫn chưa đạt đến mức này, còn kém khá xa, hai người hiện tại vẫn chỉ là người xa lạ biết tên và giới tính nhau thôi. Cho dù hai người đã làm chuyện thân mật nhất trên thế giới này.

Thái Anh trở lại nhìn màn hình laptop, có điều mở miệng đáp: "Chị đã ăn qua mì ở Tây Thành chưa?"

"Chưa."

"Vậy chị ăn cái đó đi."

Lệ Sa rất nghe lời, mở ra ứng dụng đặt đồ ăn, tìm kiếm một cửa hàng có bán mì được đánh giá cao.

Cô nhìn thực đơn, đầu ngón tay chậm rãi lướt, vài giây mới nói: "Gọi cho em một phần luôn."

Thái Anh từ chối: "Tôi không thích ăn mì."

"Vậy sao em lại đề cử cho tôi món này?"

Thái Anh dừng động tác gõ bàn phím, qua hai giây mới tiếp tục: "Chị cứ đặt của mình đi."

Lệ Sa mím môi, đáy lòng lại sinh ra một tia bực bội. Cô đoán rằng Thái Anh có thể là nghĩ đến người yêu cũ.

Thái Anh đúng là đang nghĩ tới Đào Tư Nhàn, trước khi quen cô ta, nàng rất thích ăn mì.

Mì gói, mì tươi, cái nào cũng thích ăn, nhưng Đào Tư Nhàn không thích, cô ta nói mình không ngửi được mùi vị đó, đặc biệt là sau khi sống chung liền không cho Thái Anh ăn những món liên quan tới mì. Vì vậy gần ba năm qua, Thái Anh không ăn qua những thứ này, nếu không phải Lệ Sa vừa nói như vậy, nàng cũng quên mất chuyện này.

Thái Anh nhìn chằm chằm máy tính, lén lút tràn ra một hơi thở dài. Từ từ hồi tưởng một phen, cùng Đào Tư Nhàn yêu đương, nàng đã từ bỏ quá nhiều thứ.

Lệ Sa không đáp tiếp lời, cô dựa vào sofa nhìn điện thoại, chốc lát lại đưa mắt nhìn trộm bóng lưng của Thái Anh.

30 phút sau đồ ăn được giao đến cửa, Lệ Sa đứng dậy đi lấy, sau đó đem túi đặt ở trên bàn.

"Không có gọi mì." Lệ Sa bày toàn bộ đồ ăn ra, mặt không cảm xúc nói: "Tôi ăn trước."

Thái Anh: "Ừm."

Nàng cũng không quay đầu lại, nhưng rất nhanh đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.

Lệ Sa ngày thường ăn cơm thong thả ung dung, nhưng hôm nay cô ăn với tốc độ rất nhanh, không bao lâu liền buông đũa xuống. Lúc sau lau khô miệng, cô nói: "Tôi đi về đây."

Thái Anh không thay đổi câu nói: "Ừm."

Lệ Sa cầm lấy điện thoại, sắc mặt âm trầm, chờ tới cửa rồi, cũng không thấy Thái Anh liếc nhìn cô một cái.

Cô kéo cửa ra đi ra ngoài.

Thái Anh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, bị Lệ Sa nhìn chằm chằm như vậy, thân thể nàng có chút cứng đờ.

Trên bàn trông vẫn rất sạch sẽ, Lệ Sa đã thu dọn trước khi rời đi, bây giờ vẫn còn một phần cơm trên đó.

Một món ăn đã bị Lệ Sa ăn sạch, món bên cạnh dường như còn nguyên vẹn.

Thái Anh nhấp nhấp môi, nhìn vào cửa phòng, bắt đầu suy nghĩ xem thái độ của mình đối với Lệ Sa có hơi quá lãnh đạm hay không. Nhưng hai người cũng chỉ là đối tượng 419 mà thôi, không cần bất kỳ sự chăm sóc nào, cũng không có yêu nhau.

Những gì hai người đã làm đêm qua là cảm xúc không có tình yêu.

Trên giường và dưới giường nên tách biệt một chút để tránh vướng vào rắc rối không cần thiết sau này.

Thái Anh không có kế hoạch có bạn tình lâu dài, những ngày ở Tây Thành này là lần loạn lạc sâu sắc nhất của nàng trong rất nhiều năm.

Lệ Sa biết nàng nghĩ như thế nào, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút chán nản, thật giống như cô là tai hoạ khó lường.

Nhưng cô không phải vậy, cô đã là một con người rất khác khi ở cạnh Thái Anh. Cô bắt đầu cảm thấy mình không nên tò mò về Thái Anh chỉ vì cảm thấy nàng đáng thương mà đi theo nàng tới Tây Thành.

Bây giờ cô thực sự bất ngờ khi phải chịu sự xấu hổ của Thái Anh, nhưng cảm giác này đồng thời cũng rất mới lạ.

Cô vẫn là lần đầu tiên trải qua.

Lệ Sa khôi phục tâm tình của mình trong chốc lát, cũng mở laptop lên, cô xem văn kiện của Kha Diệp Tử mới gửi tới.

Lúc làm việc Lệ Sa giống như biến thành một người khác, không có "ngả ngớn" như khi ở trước mặt Thái Anh, vẻ mặt cô hiện tại nghiêm nghị, đem nội dung xem đến rất chi tiết.

Hơn nữa còn dễ dàng quên thời gian.

Một cuộc họp trực tuyến diễn ra, khi kết thúc đã gần 5 giờ rưỡi, sau khi đóng laptop, Lệ Sa xoa xoa giữa lông mày, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt trời không còn gay gắt nữa, sắc trời bên ngoài cũng tối đi rất nhiều, nhưng vẻ đẹp của hoàng hôn vẫn khiến người ta có chút kinh ngạc.

Đoàn du lịch còn chưa trở về, Lệ Sa thu hồi ánh mắt.

Hôm nay còn hẹn Thái Anh đi leo núi, nhưng mà bầu không khí cứng nhắc của hai người lúc đó, không ai nói một lời.

Bây giờ đã quá muộn để đi, vì mặt trời rất nhanh sẽ lặn, ở bên ngoài sẽ nguy hiểm hơn.

Vừa nghĩ tới đây, lại có tiếng gõ cửa, Lệ Sa vén tóc ra sau mới mở cửa.

Đáng tiếc đứng ở ngoài cửa không phải Thái Anh, là Cao Duyên Kỳ và Triệu Minh Đình mới trở về.

Hai dì thoạt nhìn thật cao hứng, Cao Duyên Kỳ nói với Lệ Sa: "Tiểu Lạp à, con chụp video chất lượng thực sự rất đẹp, hôm nay mọi người đã cho bọn dì rất nhiều lượt thích!"

"Không phải công lao của con." Lệ Sa nói, mắt nhìn về cửa phòng Thái Anh.

Triệu Minh Đình tươi cười thân thiết: "Tiểu Lạp, sau khi về Vân Thành hãy tới nhà của dì làm khách, à à, còn có Tiểu Phác, hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan, ngày hôm qua con bé chụp ảnh cho bọn dì cũng rất đẹp."

"Dạ được." Ngoài mặt đồng ý trước, mặc dù Lệ Sa sau khi trở về có lẽ sẽ không liên lạc với bọn họ.

Vậy còn Thái Anh?

Vẫn sẽ liên lạc chứ?

Giống như cửa đối diện có thể cảm ứng được ý nghĩ của Lệ Sa, giây tiếp theo liền mở ra, khe hở trên cánh cửa ngày càng rộng hơn, cuối cùng Thái Anh đã xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

Triệu Minh Đình vội vàng hỏi: "Tiểu Phác, đã ổn hơn chưa?"

Thái Anh cùng Lệ Sa vừa vặn liếc mắt một cái, sau đó nàng hướng tới trước mặt hai dì lộ ra vẻ tươi cười: "Không sao, cảm ơn dì đã quan tâm."

"Vậy thì tốt rồi." Cao Duyên Kỳ gật gật đầu: "Vậy hai đứa mau đi ăn cơm tối đi, trở về sớm một chút, bên ngoài nguy hiểm."

"Dạ."

Hai dì rời đi, trước mặt lại có những người khác đi ngang qua.

Lệ Sa cùng Thái Anh lần lượt đứng ở cửa, ánh mắt cả hai chạm nhau, một người vẻ mặt lạnh lùng, người kia vẻ mặt bình tĩnh.

Một lúc sau, hành lang trở nên yên tĩnh.

Thái Anh mở miệng: "Không phải nói nên ở phòng tôi sao?"

Lệ Sa trầm xuống, cô rút thẻ phòng ra, đóng cửa lại, đi đến phòng Thái Anh.

Cửa bên này cũng lập tức đóng lại, chỉ để lại "ầm" một tiếng, vang vọng cả hành lang.

Ở lối vào có một cái tủ không cao cũng không thấp, dùng để đựng đồ tạm thời, Lệ Sa ôm Thái Anh đặt nàng ngồi lên đó.

Hai người nhìn nhau không nói.

Qua vài giây, Lệ Sa mở miệng, nét mặt đã thả lỏng, trong mắt hiện lên ý cười: "Sớm như vậy đã mời gọi tôi rồi."

Thái Anh đưa hai tay về phía trước, câu lấy cổ của Lệ Sa, nàng giả vờ như đang suy nghĩ, sau đó nghiêng người về phía cô nói: "Muốn ngủ cùng chị. Có được hay không?"

Trước đó vài giờ, Lệ Sa cũng đã nói giống y như vậy.

Chờ Thái Anh nói xong, nàng chỉ cách môi Lệ Sa chừng hai milimet. Hơi thở lại đan xen vào nhau.

Lệ Sa rũ lông mi xuống: "Sóc Chuột....."

"Sao vậy?" Thái Anh đã hôn lên môi Lệ Sa, thời điểm nói hai chữ này, không rõ ràng như vậy.

Lệ Sa không trả lời, cô ôm chặt eo của Thái Anh, không hề do dự, đưa đầu lưỡi của mình ra ngoài dò xét.

Muốn nói gì đây?

Thật ra lúc trưa cô tính nói không phải là "Muốn ngủ cùng em".

Mà là...

"Nhớ em".

------

Lạp đại tổng giám: ??? Tôi làm sao thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro