Chương 12 - Tôi tên 'người khác' sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Anh đã suy nghĩ thông suốt, hiện tại nàng cùng Lệ Sa mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, huống chi mục đích của nàng là lợi dụng Lệ Sa dời đi sự chú ý của mình, thái độ của nàng quả thật không thể quá lãnh đạm. Nhưng cũng không thể quá nhiệt tình, chỉ cần có thể duy trì đến một mức độ cân bằng nhất định là được rồi.

Nghĩ đến buổi chiều này Lệ Sa hình như là tức giận, nàng tự hỏi thật lâu, mới quyết định chủ động một chút, mãi cho đến khi bên ngoài có động tĩnh, giọng nói của Triệu Minh Đình và Cao Duyên Kỳ từ khe hở dưới cửa truyền vào, Thái Anh mới định thần đi ra mở cửa.

Không nghĩ tới Lệ Sa sẽ ôm nàng ngồi lên tủ như vậy.

Tư thế này trước giờ Thái Anh cũng chưa nghĩ tới, nhưng mà Lệ Sa đứng trước mặt nàng như vậy, những đường nét xinh đẹp sắc sảo trên khuôn mặt kia bị nàng nhìn đến thật rõ ràng.

Ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn rực rỡ, căn phòng cũng được nhuộm một tầng vàng nhạt ấm áp.

Dưới sự ôm ấp dịu dàng của hoàng hôn, cả người Lệ Sa như được rót thêm sự mềm mại, ánh mắt của cô ôn nhu đến khó tả. Từ trong đôi mắt kia, Thái Anh dường như có thể nhìn thấy hình bóng của bản thân mình trong đó.

Thời gian quen biết Lệ Sa thực sự ngắn, nhưng Thái Anh nhận ra rõ ràng một điều. Đó chính là nàng không hề khó chịu với những tiếp xúc của Lệ Sa.

Bất luận là hôn môi, hay là những chuyện thân mật, nàng đều không bài xích.

Điểm này làm Thái Anh cảm thấy rất kỳ quái, nhưng rất nhanh nàng đã thích ứng được, bởi vì đây là chuyện tốt nó có thể giúp nàng đạt được mục đích nhanh hơn dự định.

Ví dụ như hiện tại nàng cùng Lệ Sa hôn môi, mọi thứ xung quanh nàng giống như đều bị cản lại.

So với sự ngây ngô khi bắt đầu nụ hôn đêm qua, hiện tại hai người đã tự nhiên hơn rất nhiều, nụ hôn cũng trở nên triền miên hơn.

Ngoài cửa lại có người đi lại, còn có cả một tràng cười khác.

Thái Anh mặc áo thun tương đối rộng, Lệ Sa đặt hai tay ở bên hông nàng chậm rãi vén áo lên, nhẹ nhàng mà vuốt ve vòng eo mảnh khảnh.

Thái Anh hô hấp dồn dập, động tác cũng dừng một chút, Lệ Sa nhân cơ hội đem đầu lưỡi rút ra, lại liếm cánh môi của Thái Anh, thanh âm từ kẽ răng phát ra: "Sóc Chuột......"

Thái Anh không hé răng, nàng nhắm mắt lại, hình ảnh trong đầu đều là Lệ Sa đưa tay ra sau lưng nàng.

Không khó để cởi mắc áo bằng một tay, rất nhanh nội y của nàng đã lỏng ra.

Lệ Sa lại đem đầu lưỡi vào trong miệng của Thái Anh, như thể đang trừng phạt sự trầm mặc của nàng vừa rồi, lần này có chút bá đạo và cường thế, lại đưa tay đến phía trước cho tới khi nghe Thái Anh ưm một tiếng.

Hô hấp càng lúc càng nặng nề.

Lòng bàn tay lại thay đổi tư thế.

Hơi thở Thái Anh hỗn hễn không có quy luật, hai người tách môi nhau ra, nhưng chỉ là thay đổi vị trí thôi, Lệ Sa lại hôn xuống cằm Thái Anh, sau đó mới nhấc mí mắt lên nhìn bộ dạng của Thái Anh.

Lông mi Thái Anh rất dài, hiện tại đang được che thật chặt, chỉ là ngẫu nhiên sẽ theo động tác của cô mà run rẩy, như thể không thể khống chế được.

Môi Thái Anh rất ẩm ướt, không khép kín hoàn toàn mà hơi hé mở, thậm chí có thể nhìn thấy đầu lưỡi hồng nhạt bên trong.

Lệ Sa không ngừng nuốt nước bọt, cô lại một lần nữa tiến lại gần, liếm xuống môi Thái Anh, sau đó không chút do dự, vén quần áo của Thái Anh từ phía trước lên, chui đầu vào trong.

Cái áo thun này thật sự rộng thùng thình, thân hình Thái Anh gầy, khi đứng có thể khoe triệt để đường cong của nàng.

Thái Anh lùi lại, tay cũng từ trên cổ Lệ Sa buông xuống, chống ở hai bên hông.

Nàng mở mắt ra nhìn hình ảnh trong chiếc gương đứng đối diện tủ.

Cái gì cũng không lộ ra ngoài.

Cảm giác thuỷ triều đánh úp nàng.

Thái Anh nỗ lực khôi phục hô hấp của mình, nhưng lại vô ích.

Đêm qua, nàng chưa từng bị đối đãi như vậy, hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai, nàng còn chưa thể hoàn toàn thích ứng, nhưng không thể không nói là rất thoải mái, tâm trí dường như đều bị Lệ Sa khống chế.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Lệ Sa bế Thái Anh từ trên tủ xuống, để nàng bám trên người cô. Bởi vì chân Thái Anh mềm nhũng không sức lực.

"Còn chưa tắm rửa." Lệ Sa hôn lên vành tai nàng, nhẹ nhàng mà cười một tiếng: "Buổi tối bồi thường cho em, được không?"

Đây là sự trêu chọc "thô lỗ".

Thái Anh khôi phục tinh thần, không có trả lời Lệ Sa, nàng nói có chút khó khăn: "Tôi đi vào toilet một lát."

Nàng nói xong không dựa vào Lệ Sa nữa, liền tự mình đứng lên.

Lệ Sa cũng không ngăn cản, cô gật đầu: "Được... Nếu em thật sự không có sức, tôi có thể giúp em."

Thái Anh ném cho cô một cái nhìn xem thường, rồi vào đi phòng trong.

Tâm trạng Lệ Sa rất tốt, thấy cửa đóng lại, mới chuyển chú ý tới ở bên cạnh gương.

Ánh mắt cô vừa rồi hoàn toàn đặt ở trên người Thái Anh, gương kia bị cô trực tiếp lướt qua. Bây giờ nhìn tấm gương này, không khỏi có chút đỏ mặt, không biết Thái Anh có nhìn thấy cảnh tượng của bọn họ vừa rồi hay không.

Lệ Sa ngồi ở trên sofa nghĩ nghĩ.

Chiếc máy ảnh của Thái Anh nằm yên lặng trên bàn, cô nhìn nhãn hiệu rồi bước đến bên cửa sổ đứng đó.

Chưa qua bao nhiêu thời gian, nhưng bên ngoài trời đã tối đi không ít.

Lệ Sa chớp chớp mắt, không thể không nghĩ về chuyện của cô và Thái Anh.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đối với Thái Anh chính là có chút rung động, nếu không phải do chưa tắm, chắc chắn vừa rồi cô sẽ không thể phanh lại được.

Nhưng điều khiến cô hoang mang là cô và Thái Anh mới quen nhau được một ngày, điều này hợp lý sao?

Cô không cảm thấy mình động lòng với Thái Anh, hoặc khoa trương hơn một chút đó là yêu thích Thái Anh.

Không đúng, cô quả thật thích "đè" Thái Anh, cùng Thái Anh trên giường lăn lộn tương triền miên không cần e ngại điều gì chính là một việc cô cảm thấy thật sự tốt đẹp.

Về phần tình cảm, cô đối với Thái Anh không có nảy sinh ý tưởng nào khác, buổi chiều phát sinh giận dỗi cùng với suy nghĩ "nhớ em", nguyên nhân hơn một nửa là bị hormone chi phối, còn một nữa nguyên nhân còn lại.......

Lệ Sa mím môi.

Năm nay cô cũng đã hai mươi tám tuổi, có chút nhu cầu thì cũng rất bình thường đi.

Thái Anh ở trong toilet vài phút mới đi, khuôn mặt nàng đã bình tĩnh trở lại, nàng đã cài mắc áo sau lưng, như không có chuyện gì xảy ra.

Lệ Sa nghe thấy động tĩnh xoay người, cong mắt cười, quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"

Cô còn nhớ rõ tối hôm qua, đầu ngón tay cùng lòng bàn tay cảm nhận được sự trơn trượt ướt át.

Thái Anh nhẹ nhàng mà thở ra một hơi: "Tôi đói bụng."

"Được rồi. Chúng ta ra ngoài ăn cơm."

Lệ Sa đã bắt đầu nói "Chúng ta", ít nhất thời gian bảy ngày tại đây, cô và Thái Anh chính là "Chúng ta".

Thái Anh "ừm" một tiếng, cầm lấy máy ảnh nói: "Đi thôi."

Cảnh đêm Tây Thành thực sự rất đẹp, nàng muốn chụp vài kiểu ảnh.

Hai người một trước một sau mà ra khỏi phòng, trên hành lang hiện tại không có mấy người, ra khỏi homestay liền một đường đi xuống.

Cả hai cùng sánh vai, còn đụng trúng đối phương.

Thái Anh giơ máy ảnh, khi nhìn thấy cảnh mình muốn chụp, nàng sẽ nhấn nút chụp.

Sau khi đi được một đoạn ngắn, nàng lại dừng lại, đưa máy ảnh tập trung vào một con chim trên mái hiên của một ngôi nhà.

Lệ Sa nhìn nàng nghiêm túc như vậy, cũng không biết đang nghĩ gì, cô liền mở máy ảnh trên điện thoại nhắm vào Thái Anh.

Nhưng quên mất tắt âm thanh, chụp xong giây tiếp theo, Thái Anh lập tức quay đầu tới: "Chị chụp lén tôi."

"Em được phép chụp tôi, tôi không được phép chụp em sao?" Lệ Sa lại chụp một tấm, lúc này mới hài lòng mà dừng tay.

Thái Anh có chút đuối lý, đúng thật buổi chiều nàng chụp Lệ Sa. Vì thế cũng không truy cứu nữa: "Đi thôi. Chúng ta đi ăn mì."

Lệ Sa sửng sốt, lại nghe thấy Thái Anh nói: "Tôi thật sự rất thích ăn mì, nếu chị không thích, có thể gọi món khác."

"Không phải..... người khác thích sao?"

Thái Anh kỳ lạ mà nhìn cô, miệng lưỡi nhàn nhạt: "Tôi tên 'người khác' sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro