Chương 24 - Tổng giám KDC họ Lạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy năm gần đây, giai đoạn Thái Anh bị mất ngủ nghiêm trọng nhất chính là vào tuần đầu tiên nàng thất tình, uống melatonin cũng không có tác dụng, nó chỉ giúp nàng ngủ được trong chốc lát, vì thế những ngày đó nàng đều vác thân xác mệt mỏi đến công ty.

Mà sau khi đi Tây Thành, thời làm việc và nghỉ ngơi bị Lệ Sa điều chỉnh, Thái Anh mỗi ngày trên cơ bản cũng ngủ đủ 8 tiếng.

Nhưng hiện tại về tới Vân Thành, Thái Anh lại có chút không thể thích ứng, lúc trước khi còn yêu đương cùng Đào Tư Nhàn, nàng cũng không phải ngủ với ai, nhưng nàng sẽ không trằn trọc như bây giờ.

Nhưng vào thời điểm đó, có thể là do nàng biết rằng Đào Tư Nhàn chỉ vắng mặt trong một thời gian ngắn.

Lại qua một giờ, gần 1 giờ sáng, Thái Anh mới có chút chịu không nổi, mở đèn uống melatonin, nàng uống một hớp nước ấm lớn, lại một lần nữa trở lại ổ chăn chuẩn bị vào giấc ngủ.

Một tuần không trở về, buổi tối tắm rửa xong nàng còn thay đổi chăn nệm, bên trên gối đầu còn có mùi hương bột giặt mới.

Nhưng không có mùi hương dễ ngửi của Lệ Sa.

Nghĩ đến đây Thái Anh cau mày, nàng lại giơ tay lên đặt lên xương quai xanh có dấu vết kia, nhẹ nhàng vuốt ve.

Nàng phát hiện tần suất mình nhớ tới Lệ Sa có chút cao, chẳng lẽ đây là tác dụng phụ của việc lợi dụng Lạp Lệ Sa?

Nàng không hiểu ra, nhưng trong tiềm thức cảm thấy việc này cũng không phải chuyện xấu, bởi vì lực chú ý của nàng lại một lần bị dời đi.

Nhớ Lệ Sa so với nhớ Đào Tư Nhàn khá hơn nhiều, không phải sao?

Thái Anh nhắm mắt lại, nàng nỗ lực làm trước mắt mình trống rỗng, để đạt được mục đích thôi miên bản thân.

Cửa phòng ngủ đóng chặt, Luca có chút dính người, sớm đã tiến vào nằm trên chăn, đem chính mình cuộn thành hình tròn, nó ngủ sớm hơn Thái Anh, Thái Anh vừa mới uống melatonin lại bị động tĩnh của nó đánh thức, nó nâng cái đầu tròn tròn hai mắt nhìn Thái Anh, lại tiếp tục lăn ra ngủ.

Thái Anh một bàn tay nhẹ đặt lên người Luca, lòng bàn tay lông xù xù xúc cảm thật thoải mái.

Lúc trước Đào Tư Nhàn không cho Luca lên giường, bởi vậy Luca chỉ khi không có Đào Tư Nhàn, mới có thể được ngủ trên chăn.

Nhưng bắt đầu từ nửa tháng trước, Đào Tư Nhàn sẽ không bao giờ xuất hiện trên chiếc giường này, bởi vậy Luca có thể ngủ bao lâu tùy thích, Thái Anh cũng sẽ không ghét bỏ.

Đây là mèo của nàng, không phải mèo của người khác.

Trong bóng tối, lông mi Thái Anh run rẩy, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến, một ý nghĩ khác trở nên chắc chắn trong đầu. Nàng tin tưởng mình sẽ mau chóng mà thoát ra khỏi trạng thái thất tình này.

Nhất định sẽ...

Luca dường như cảm nhận được suy nghĩ của chủ nhân, liếm mu bàn tay của Thái Anh, tựa cằm lên đó, cũng nhắm mắt lại.

Lúc trước, khi thuê nhà, Thái Anh chỉ nghĩ đến Đào Tư Nhàn, nên đã không thuê ở gần công ty. Mỗi ngày nàng đều phải tốn 40 phút đi đi về về, có thể lựa chọn giao thông công cộng cũng có thể lựa chọn tàu điện ngầm.

Đi taxi vào giờ cao điểm dễ bị trễ hơn nên Thái Anh đã đi tàu điện ngầm.

Từ cổng tàu điện ngầm đến công ty còn có khoảng cách 600 mét, nàng quét mã xe công cộng, một đường băng qua.

Thời điểm tới văn phòng làm việc thời gian đã 8 giờ 50 phút, khoảng cách thời gian làm việc bất quá chỉ kém mười phút.

Người đang chờ đợi thang máy rất nhiều, Thái Anh cảm thấy có một số ít khuôn mặt quen thuộc, chỉ là một tuần không đi làm, bỗng dưng lại đến công ty, nàng đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ.

Nhưng không quá rõ ràng, bởi vì nàng từ sau khi tốt nghiệp đã ở đây làm việc, tính thế cũng sắp được bốn năm.

Thái Anh nhìn thẳng phía trước, cho đến khi thang máy kêu "ding" một tiếng, mới nhấc chân đi vào.

Thang máy chỉ giới hạn cho 16 người, nó nhanh chóng chật cứng.

Thái Anh cảm thấy mình hiện tại giống như cái bánh mì nướng mới ăn sáng nay, thang máy chính là cái túi đựng bánh mì.

Thang máy ban đầu rộng rãi, nhưng bây giờ trông rất chật chội đông đúc.

Tòa nhà này rất cao và rộng, có rất nhiều công ty thuê làm văn phòng, công ty VDC nàng làm việc cũng thuê một tầng làm văn phòng.

Một lúc sau, mọi người lần lượt ra khỏi thang máy, Thái Anh đứng yên cho đến khi con số nhảy lên tầng 17.

Cửa thang máy mở ra, có thể thấy được logo công ty VDC rất rõ.

Nàng lúc này mới cùng một hai người cùng nhau ra thang máy.

Ra khỏi không gian nhỏ hẹp, đi vài bước là đến quầy lễ tân trang nghiêm.

Nhân viên lễ tân biết Thái Anh, thấy Thái Anh xuất hiện ở trước mặt mình, đôi mắt lập tức sáng lên, có chút bộ dạng nhảy nhót, gọi một tiếng: "Chị Phác."

Đối phương tên là Cốc Lam, năm nay 22 tuổi.

Kêu Thái Anh một tiếng "chị" không có gì sai cả.

Thái Anh hướng về phía cô nàng nở một nụ cười, khóe miệng má lúm đồng tiền nhợt nhạt mà lộ ra: "Đã lâu không gặp."

Cốc Lam còn có chút hưng phấn: "Em còn tưởng rằng chị hôm nay không tới!"

"Sao có thể. Người làm công, bán mình cho tư bản..."

"Người làm công đều là con người." Cốc Lam hát tiếp một câu, rồi sau đó nhắc nhở nói: "Chị Phác, mau chấm công đi, sắp đến 9 giờ rồi."

Thái Anh vừa thấy đồng hồ, mới phát hiện mình ở trong thang máy mất rất nhiều thời gian.

Khoảng cách 9 giờ chỉ kém hai phút, nếu còn không chấm công sẽ không kịp.

Buổi tối ngủ có chút trễ, nàng hôm nay lại nằm nướng một chút, trang điểm để che đi làn da chưa phục hồi khiến nàng ra ngoài hơi muộn.

Nếu đặt ở ngày thường nói, nàng là sẽ không đợi tới thời điểm này mới chấm công.

Hầu hết mọi người trong công ty đều vừa mới đến không lâu, đều còn ở bàn làm việc chuẩn bị công tác, mở máy tính, sửa sang lại văn kiện.

Chức vụ Thái Anh là phó phòng, vì vậy bàn làm việc của nàng nằm trong một văn phòng nhỏ, không phải ở khu vực bên ngoài.

Tới công ty sắp được bốn năm, nhưng chỉ có quen biết một bộ phận nhỏ, rốt cuộc VDC quy mô cũng không nhỏ, hơn nữa có một số người làm không được bao lâu đã từ chức, những gương mặt cũ vì vậy cũng nhanh chóng được đổi mới.

Tuy nhiên, suốt quãng đường từ cửa thang máy đến văn phòng, nàng vẫn chào hỏi vài người.

Một số đồng nghiệp khác trong văn phòng đến, Thái Anh xuất hiện ở cửa, mọi người sửng sốt một lúc rồi mỉm cười với nàng.

"Tiểu Phác, rốt cuộc cũng đã trở lại."

"Tiểu Anh, mình nhớ cậu muốn chết."

"Bàn làm việc của cậu chúng tôi giúp lau qua rồi, rất sạch sẽ."

Tuy rằng chuyện tình cảm không thuận lợi, nhưng sự nghiệp vẫn là suôn sẻ, ít nhất quen biết mấy đồng nghiệp tốt tính, mọi người có thể trò chuyện riêng tư.

Thái Anh nghe những lời này vào tai, trong lòng nổi lên ấm áp nhàn nhạt, má lúm đồng tiền của nàng lại treo bên môi: "Cảm ơn mọi người quan tâm."

Mọi người đang nhìn nàng đều im lặng, sau đó nghe thấy Thái Anh nói: "Tôi không sao."

"Vậy là tốt rồi!"

"Thất tình không có gì ghê gớm!"

Thái Anh gật đầu tán thành, đặt túi xách lên bàn làm việc, thấy chị Trần mang tới một ly nước: "Em đó, uống miếng nước trước."

"Cảm ơn chị." Thái Anh giương mắt nhìn về phía chị ấy.

Đây là Trần An, tóc dài đến cằm, người cũng gầy, trông rất khôn khéo giỏi giang.

Chị ấy chỉ lớn hơn Thái Anh ba tuổi, nhưng là năng lực nghiệp vụ rất mạnh, hiện tại đã là giám đốc.

Trần An cẩn thận nhìn sắc mặt Thái Anh, phát hiện đối phương so với một tuần trước quả thực trông tốt hơn nhiều, lúc này mới yên tâm: "Xem ra đi ra ngoài chơi một chuyến rất có hiệu quả."

"Đúng vậy." Thái Anh cũng không thể không thừa nhận, ít nhất nàng tối hôm qua dùng melatonin có thể ngủ, trước đó có dùng bao nhiêu cũng không ngủ được.

Trần An vỗ vỗ vai nàng, lại một bộ dạng dịu dàng: "Đều qua rồi, Tiểu Anh."

Những đồng nghiệp còn lại đều là ánh mắt quan tâm, Thái Anh cười mỉm: "Dạ."

Không tiếp tục nói chuyện nữa, Trần An lập tức tập hợp người ở tổ hạng mục mở họp.

Trước kia công ty thành lập một nhóm dự án mới, vì các sản phẩm mới sẽ được phát triển, Trần An trở thành người phụ trách nhóm dự án và Thái Anh là một trong số họ.

Thảo luận về công ty nói chuyện hợp tác mất rất nhiều thời gian, lúc trước Thái Anh đi Tây Thành, mới trên cơ bản định ra kết quả cuối cùng, muốn hợp tác cùng công ty KDC.

Mà ngày mai chính là ngày cùng công ty KDC ký hợp đồng.

Vai trò của Thái Anh trong dự án lần này nói nhẹ không nhẹ, nặng cũng không nặng nhưng nàng bắt buộc phải tham gia buổi ký hợp đồng vào ngày mai.

Đi Tây Thành mấy ngày này, nàng cũng không nhàn rỗi, bận rộn làm quen kế hoạch, cho đến ghi nhớ trong lòng.

Cuộc họp mở gần một giờ mới kết thúc, từng người trở về vị trí làm việc.

Thái Anh kéo ghế dựa ngồi xuống, nắm con chuột ấn mở văn kiện, đọc một cách cẩn thận.

Đi làm thời gian trôi qua cũng rất mau, Thái Anh đọc hai văn kiện và liên lạc với cấp dưới, một buổi sáng đã trôi qua.

Cốc Lam gửi tin nhắn cho nàng, lúc nàng nghỉ ngơi mới thấy, đối phương là đang quan tâm nàng, Thái Anh nhấp môi, gõ tin phản hồi lại.

Mà tối hôm qua Miêu Nghệ có hẹn Thái Anh cùng nhau ăn trưa, tại một nhà hàng gần đó.

Thái Anh cầm lấy túi, lại chen vào thang máy đi xuống lầu.

Công ty của Miêu Nghệ cách nàng không xa, nhà hàng nàng chọn nằm giữa chỗ hai người.

Hiện tại là giờ cơm, có rất nhiều người đi trên đường phố.

Bầu trời Vân Thành vẫn xám xịt, vài đám mây đen chậm rãi bay tới, tựa hồ đang suy nghĩ xem có nên mưa cho nhân loại không.

Thái Anh đi bộ không lâu, chỉ khoảng mười phút, đã đến nhà hàng náo nhịp mà Miêu Nghệ đặt trước.

Quy mô của nhà hàng không lớn lắm, nhưng kinh doanh rất tốt, hiện tại người bên trong cơ bản đã đầy, ông chủ và nhân viên phục vụ đều bận rộn chào đón khách.

Một hàng dài chờ đợi.

Thái Anh nhìn hai lần, mới thấy Miêu Nghệ ở bàn trong góc kia.

Miêu Nghệ vẫy vẫy tay về phía nàng, nàng thật cẩn thận mà vòng qua cái bàn, mới đi qua ngồi xuống đối diện Miêu Nghệ.

"Đồ ăn lập tức lên liền, mình đã gọi món trước rồi." Miêu Nghệ cười nói: "Vẫn là hai món mà cậu thích."

Thái Anh gật đầu, lại quay đầu nhìn nhìn mọi thứ trong nhà hàng.

Có một con mèo thần tài đang vẫy gọi ở quầy thu ngân, thỉnh thoảng lại có người đến đây gọi cơm, bà chủ vội vàng thu tiền, trên mặt tươi cười rất nhiệt liệt.

Bên ngoài nhà hàng xe cộ qua lại rất đông, tiếng còi nối đuôi nhau vang lên.

So với Tây Thành không ra khỏi cửa yên tĩnh, nơi này hiển nhiên muốn náo nhiệt hơn rất nhiều.

Thái Anh trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, trong đầu tự động hiên lên khuôn mặt của Lệ Sa.

Hai người sống trong cùng một thành phố, vậy bây giờ Lệ Sa bên kia đang làm gì?

Cùng Lệ Sa chung chăn gối bảy ngày, nhưng cả hai cũng thật ăn ý, không nói cho đối phương nửa điểm tin tức của bản thân.

Cứ như thể Tây Thành đối với hai người mà nói chỉ là một thế giới song song thôi.

Giọng Miêu Nghệ gọi suy nghĩ Thái Anh trở về: "Cậu tối hôm qua mấy giờ ngủ?"

"Chắc hơn 1 giờ." Lông mày Thái Anh hạ xuống, mạnh mẽ đem lực chú ý của mình kéo lại.

Tác dụng phụ này mạnh quá.

Miêu Nghệ còn gọi trà sữa, vừa vặn lúc này vừa đưa tới, tiểu ca giao hàng gọi điện thoại tới kêu cô ấy đi ra cửa lấy.

"Tiểu Anh, cậu nhìn xem cậu còn có muốn ăn gì nữa không, mình đi lấy trà sữa."

"Được." Thái Anh gật đầu, quả thực lấy thực đơn nghiêm túc nhìn lên, nàng ở đây cũng đã ăn rất nhiều lần, thích ăn gì Miêu Nghệ đều gọi cho, mục đích làm việc này chỉ là để không còn nghĩ đến Lệ Sa.

Chưa đầy một phút, Miêu Nghệ mang theo một túi đồ ăn mang đi, đặt ly trà sữa lên bàn.

Cô ấy cũng đưa cho Thái Anh một ly trà trái cây, hai người đã cùng nhau ăn nhiều bữa nên cũng biết sở thích của đối phương.

Thái Anh lấy ống hút, lại nói cảm ơn một lần: "Cảm ơn."

"Tiểu Anh." Miêu Nghệ thở dài: "Cậu hiện tại sao lại khách sáo như vậy, tối hôm qua cũng nói cảm ơn, bây giờ gọi trà sữa cũng muốn nói cảm ơn."

Thái Anh ngẩn ra: "Vậy sao?"

"Đúng vậy." Miêu Nghệ hút một ngụm trà sữa rót vào năng lượng, mới do dự mà hỏi câu: "Cậu hiện tại thế nào rồi?"

Thái Anh biết cô ấy hỏi vì cái gì, nghe vậy rũ hạ mí mắt, bên môi giơ lên một cái mỉm cười: "Không có gì, nghĩ thông rồi."

"Cái kia...... Họ Đào kia hai ngày trước còn tới chung cư, cô ta gõ cửa nhà mình hỏi mình rằng cậu đang ở đâu. Mới hôm thứ sáu."

Thái Anh không có biểu tình gì "ừm" một tiếng, ngữ khí không thèm để ý: "Cô ta không phải đi hưởng tuần trăng mật sao?"

"Cái này mình cũng không biết."

Nhà hàng rất ồn ào, tất cả mọi người đều nói muốn nói cái gì, cũng không biết đang nói cái gì, thỉnh thoảng truyền đến một trận cười vang, làm cho Thái Anh cùng Miêu Nghệ trên bàn yên tĩnh hơn rất nhiều.

Sau khi uống thêm hai ngụm trà sữa, người phục vụ mới đem đồ ăn lên.

Đặc điểm của nhà hàng này là khẩu phần ít, giá rẻ, một người có thể gọi nhiều món, về cơ bản là ăn hết, cuối cùng sẽ không lãng phí.

Thái Anh trầm mặc hơn trước không ít, Miêu Nghệ thỉnh thoảng bật ra một câu, tất cả đều kể về những điều thú vị đã xảy ra trong tuần này khi cô ấy giúp chăm sóc Luca, vì vậy Thái Anh sẽ mỉm cười vào lúc này.

Miêu Nghệ trong lòng liên tục thở dài.

Cô ấy lúc trước cùng Thái Anh là bạn học đại học, mối quan hệ của cả hai rất bình thường chỉ dừng ở mức nhấn like bài đăng trên mạng xã hội của đối phương.

Cho đến ba năm gần đây, quan hệ mới dần dần tốt lên, Miêu Nghệ thấy Thái Anh đăng định vị trên vòng bạn bè, cô ấy nhìn một chút liền phát hiện hai người sống chung một chung cư. Miêu Nghệ lập tức gửi tin nhắn cho Thái Anh hỏi thăm, càng trùng hợp hơn khi cả hai ở cùng một tòa nhà hơn nữa còn chung một tầng.

Từ lúc này bắt đầu giữa hai người lui tới mới nhiều hơn.

Miêu Nghệ đương nhiên biết sự tồn tại của Đào Tư Nhàn, lúc ấy Miêu Nghệ còn tưởng rằng Thái Anh và Đào Tư Nhàn là bạn cùng thuê phòng, sau một thời gian, cô nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, ánh mắt Thái Anh nhìn Đào Tư Nhàn rõ ràng liền rất khác, vì vậy cô đã hỏi một cách lịch sự, chỉ sau đó mới xác nhận rằng họ là người yêu của nhau.

Mặc dù mối quan hệ ở trường đại học rất bình thường, nhưng đối với việc Thái Anh được hoan nghênh, Miêu Nghệ vẫn là biết đến.

Thái Anh học rất giỏi, hàng năm đều được học bổng, lớn lên tính cách tốt đối với mọi người cũng chân thành, một gương mặt trắng nõn làm người nhìn cảm thấy thoải mái và thân thiết.

Mặc dù khi đó tương tác với nhau không nhiều lắm, nhưng Miêu Nghệ thỉnh thoảng cũng sẽ nghe thấy các bạn học nói về Thái Anh.

Vì vậy Thái Anh trước giờ vốn luôn độc thân cô cũng biết, chỉ là không ngờ vừa tốt nghiệp đại học một năm bên cạnh Thái Anh lại xuất hiện một cô bạn gái làm tiếp viên hàng không. Khi biết được điều này cô không khỏi chấn động hết vài ngày.

Nhưng bây giờ đã là thời đại nào rồi, Miêu Nghệ cũng không phải là người kỳ thị đồng tính, cô còn chúc phúc Thái Anh và Đào Tư Nhàn lâu lâu dài dài, dù sao Đào Tư Nhàn thoạt nhìn cũng không tệ, hai người đứng chung một chỗ thoạt nhìn rất xứng đôi.

Cô nhớ rõ lúc ấy Thái Anh tươi cười, rất loá mắt rất hút tình, so với bộ dạng hiện tại thực không giống.

Miêu Nghệ nghĩ đến đây lại lần nữa cảm thấy tức giận, Thái Anh là bạn của cô, cô lúc trước cùng Đào Tư Nhàn tiếp xúc không nhiều, bởi vì cảm thấy đây là cuộc sống cá nhân của bọn họ, cũng không thế nào hỏi đến, chỉ là cảm thấy nhìn qua cũng khá tốt.

Hoàn toàn không nghĩ tới Đào Tư Nhàn sẽ là cái dạng rác rưởi.

Thật sự rác rưởi.

Miêu Nghệ chọc cơm trong chén của mình, Thái Anh giương mắt nhìn nhìn vẻ mặt của cô ấy, đoán được cô ấy suy nghĩ cái gì, vì thế mở miệng nói: "Không đáng vì cô ta mà tức giận."

"Tiểu Anh. Nếu đổi lại là mình, mình liền đem ly nước trên bàn hất vào mặt cô ta, họ Đào này cô ta nghĩ cô ta là ai chứ."

Thái Anh trấn an: "Không có việc gì. Lần sau mình sẽ làm vậy."

Miêu Nghệ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Là cậu nói đó."

"Ừm." Thái Anh chớp hạ mắt, gắp một đũa cà chua xào trứng gà đặt ở trong chén.

Nói thì nói như vậy, nhưng nàng cũng không hy vọng gặp lại Đào Tư Nhàn.

Thậm chí còn không muốn đưa mắt nhìn một cái.

Bởi vì bữa cơm vừa ăn vừa hàn huyên này, so ngày thường có chậm hơn một chút, thời điểm Thái Anh trở về công ty thì đã đến một giờ chiều.

Cốc Lam không ngồi ở bàn lễ tân, thấy Thái Anh đã trở lại, cô nàng đi kéo Thái Anh ngồi xuống ở phòng uống trà, rót cho Thái Anh một ly nước.

Phòng trà của công ty ở trong góc, phong cảnh ở đây đẹp ngoài sức tưởng tượng, có quầy bar giống như trong quán bar, trang bị đều là ghế chân cao.

Cốc Lam cố ý cho dành vị trí tốt cho Thái Anh, từ nơi này nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy bầu trời và những tòa nhà cao ốc ở Vân Thành, dòng xe cộ cùng đám đông đều tự động bị phóng nhỏ, mang lại cảm giác thoải mái, thoát khỏi sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố.

"Chị Phác." Cốc Lam vẻ mặt có chút thần bí, cô nàng kêu Thái Anh một tiếng.

Ánh mắt Thái Anh dừng ở trên người cô nàng, có chút nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

"Em muốn hỏi chị về một người."

"Ai?" Thái Anh có một chút hứng thú, nàng là lần đầu thấy Cốc Lam như vậy.

Cốc Lam đến công ty trước khi tốt nghiệp, tới nơi này đã được một năm, là cô nàng chủ động thêm phương thức liên lạc Thái Anh, bởi vì cô nàng cảm thấy Thái Anh trông rất thân thiện, coi Thái Anh như chị gái mình vậy, khoảng cách của hai người gần một năm ở đây kéo lại gần không ít.

Cốc Lam nhìn tứ phía xung quanh một hồi, xác định giọng nói của mình sẽ không bị người khác nghe thấy, mới yên tâm tiếp tục nói: "Tiểu Phùng ở bộ phận của chị... Có phải anh ấy không hứng thú với mẫu người như em phải không?"

Trong bộ phận của Thái Anh chỉ có một Tiểu Phùng, nghe thấy câu hỏi này, nàng nhớ lại một cách cẩn thận, sau đó lắc đầu nói: "Chị không biết, chị và Tiểu Phùng tiếp xúc không nhiều, nên không biết cậu ấy thích mẫu người như thế nào."

Tiểu Phùng là một chàng trai đeo kính trông rất thư sinh, người có chút trầm mặc an tĩnh, Thái Anh cùng cậu ta tiếp xúc không nhiều.

Cốc Lam "A" một chút, gãi gãi đầu, bộ dạng có chút khốn đốn vì tình.

Thái Anh không khỏi hỏi: "Sao đột nhiên lại hỏi chị về cậu ấy?"

"Anh ấy là đối tượng yêu thích mới nhất của em." Cốc Lam cầm ly nước, có chút khẩn trương: "Hai ngày trước lúc tan làm em muốn vào thang máy nhưng không kịp, em còn tưởng rằng phải đợi chuyến tiếp theo, kết quả từ kẽ thang máy xuất hiện một bàn tay. Oa, cửa thang máy mở ra, liền thấy Tiểu Phùng, trong một khắc em cảm thấy anh ấy rất đẹp trai."

Thái Anh không biết có phải trải qua việc thất tình này không, tâm thái có chút lão hoá, nàng nghe những gì Cốc Lam nói, nàng cảm thấy khoảng cách giữa hai người thực sự xa xôi.

Thái Anh tự hỏi chính mình một chút, nếu đặt nàng vào hoàn cảnh đó nàng nhất định sẽ không vì một hành động như vậy mà rung động.

Nhưng Cốc Lam không giống như vậy, Cốc Lam tuy rằng đã trải qua ba bốn mối tình, nhưng cô nàng luôn tràn đầy nhiệt huyết với tình yêu.

Thái Anh có chút hâm mộ, nàng không biết chính mình sau này còn có thể tin tưởng vào tình yêu hay không.

Hoặc là nói hoàn toàn mất tín nhiệm với tình yêu.

"Một lần bị rắn cắn" sẽ làm nàng cảm thấy sợ khi nghĩ đến.

"Chị Phác." Cốc Lam nắm chặt tay, tự cổ vũ chính mình: "Chị chờ tin tốt của em đi!"

Thái Anh bị bộ dạng tự tin của cô gái này làm cho tức cười, nàng thu lại suy nghĩ: "Được, vậy em cố lên, nếu thành công chị sẽ kêu Luca quay video chúc phúc cho em."

Mắt Cốc Lam sáng lên: "Dạ."

Cốc Lam rất thích con mèo Luca này, nhưng mà lúc trước bởi vì Đào Tư Nhàn, cô nàng không thể nào đi đến chỗ Thái Anh mà chơi với nó, có điều Thái Anh sẽ gửi cho cô nàng một số video và ảnh của Luca.

Cái gọi là video chúc phúc kỳ thật rất đơn giản, chính là Thái Anh ôm Luca vào trong lòng, không lộ mặt, cầm móng vuốt Luca làm ra động tác "Chúc mừng", sau đó nói vài lời chúc phúc.

"Đúng rồi." Thái Anh nhớ tới cái này, bên môi tràn ra một tia ý cười: "Cuối tuần có thời gian có thể đến tìm Luca chơi."

Cốc Lam thấy thần sắc nàng không có khác thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, theo sau cười đồng ý: "Được."

Quan hệ giữa Cốc Lam và nàng rất tốt, tự nhiên cũng đã biết chuyện nàng thất tình.

Đây cũng là một trong những mục đích Cốc Lam kéo Thái Anh lại trò chuyện.

Cô nàng không hy vọng Thái Anh mất niềm tin vào tình yêu, bởi vậy mới có thể nói lên chuyện của chính mình.

Tới công ty gần một năm, Thái Anh chiếu cố cô nàng rất nhiều, Cốc Lam không phải người vô tình không phổi, cô nàng muốn vì Thái Anh làm chút gì đó.

Thái Anh biết Cốc Lam nghĩ như thế nào, thanh niên trước mặt này tâm tư luôn luôn tinh tế, thực sự biết nghĩ cho người khác.

Chỉ là......

Nàng tạm thời đối tình yêu thật sự không ôm hy vọng gì.

Chỉ hy vọng không phải mất sáu năm để hoàn toàn quên đi đoạn tình cảm này.

Đây là nguyện vọng lớn nhất trước mắt của nàng.

Lại nhìn phong cảnh một lát, hai người lần lượt về tới chỗ làm việc.

Thái Anh vứt bỏ hết tạp niệm đang có, tiếp tục xem văn kiện, về cuộc hợp tác ngày mai còn có một ít chỗ yêu cầu phải nắm rõ.

Mà giờ này khắc này, Lệ Sa cũng ngồi ở văn phòng.

Văn phòng cô rộng mở sáng ngời, một cái liếc mắt cô cũng có thể thấy rõ vẻ mặt của người ngồi đối diện.

Kha Diệp Tử lo lắng nuốt nuốt nước miếng, thấy thần sắc của Lệ Sa không có biến đổi to lớn gì mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Những cấp dưới đối với Lệ Sa luôn có chút e ngại, cho dù đối phương không mắng chửi người, nhưng vẻ mặt lạnh lùng cùng khí thế mạnh mẽ của cô cũng đủ khiến bọn họ run sợ.

Kha Diệp Tử lo lắng ngồi thêm hai phút nữa mới tìm được cơ hội lên tiếng: "Tổng giám... Còn có vấn đề gì sao?"

"Không có." Lệ Sa đặt văn kiện ở trên mặt bàn, thẳng tắp mà nhìn về phía Kha Diệp Tử.

Cô dùng đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn sạch sẽ sáng bóng, sau đó nhướng mi, làm bộ lơ đãng hỏi: "Ngày mai cùng công ty VDC ký kết hợp đồng, bên đối phương có gửi danh sách những người tham dự không?"

Kha Diệp Tử sửng sốt, không nghĩ tới Lạp tổng giám sẽ hỏi cái này. Nhưng thời gian ngơ ngẩn rất ngắn ngủi, cô ấy liền phản ứng lại, lập tức tỏ vẻ: "Có."

"Gửi qua WeChat cho tôi. Đi ngay đi."

Kha Diệp Tử lập tức đứng lên, cầm văn kiện trên bàn rời đi, cánh cửa kia đóng lại trong nháy mắt, Kha Diệp Tử nhịn không được thở ra một hơi, thật mau trở về bàn làm việc gửi danh sách cho Lệ Sa.

Trước kia tổng giám đều không cần danh sách, Kha Diệp Tử tuy rằng không hiểu, nhưng cũng không có suy nghĩ tò mò dư thừa.

Hai bên đều có năm người, Lệ Sa liếc mắt một cái liền thấy 'Phác Thái Anh' trong bản báo cáo này.

Thực sự bắt mắt.

Trong văn phòng không có ai, cô nhìn chằm chằm tên Thái Anh, đáy mắt hiện lên từng tí ý cười, theo sau nhẹ giọng niệm một chút: "Phác Thái Anh."

Giây tiếp theo, lại theo cái xưng hô: "Sóc Chuột."

Nghiêm khắc mà tính, hai người cũng đã hơn một ngày không gặp.

Nhưng Lệ Sa rất rõ ràng mà biết chính mình nhớ Thái Anh. Một người luôn xuất hiện ở trong đầu, nếu không phải nhớ thì là gì? Cho dù nỗi nhớ này cũng không đơn thuần chỉ là nhớ như vậy.

Còn bốn tháng nữa sẽ đến sinh nhật 28 tuổi của Lệ Sa, nếu tính theo tuổi mụ thì cô đã 29 tuổi rồi.

Lệ Sa nghĩ đến việc này rũ rũ mắt. Các bạn bè cùng tuổi, ngoại trừ Trân Ni còn lông nhông bên ngoài, những người khác trên cơ bản đều đã đính hôn hoặc đã đi đăng kí, còn có một số có vài đứa con đăng trong vòng bạn bè.

Lệ Sa cũng không để ý điều này, cô thậm chí cảm thấy cả đời độc thân cũng khá tốt, như vậy sẽ đỡ được rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Cô cũng đã từng nghĩ tới tương lai có một ngày cô có lẽ cũng sẽ bước vào cung điện hôn nhân, nhưng vừa nghĩ tới, liền cảm thấy chịu không nổi.

Thật sự phải đem bản thân trói buộc với một người khác hết cả quãng đời còn lại như vậy sao? Sau khi mở mắt và trước khi nhắm mắt sẽ không cảm thấy mệt mỏi khi nhìn thấy cùng một người sao?

Cô đã suy nghĩ rất nhiều về những vấn đề này, cô biết mấu chốt nằm ở đâu.

Đơn giản là vì ảnh hưởng của cuộc hôn nhân tan vỡ của ba mẹ cô, từ ngày đó cô bắt đầu đã không còn niềm tin vào hôn nhân..... hoặc là tình yêu.

May mắn cô chưa từng quá chân thành thích một người nào.

Ví dụ như mối tình đầu với nam sinh sơ mi trắng, lúc trước Lệ Sa đã hứa hẹn hắn, sau khi tốt nghiệp cao trung có thể tiến triển thêm một bước, chính là hắn không muốn, lại ngoại tình một nữ sinh khác.

Lại ví dụ như bạn trai cũ Quách Minh An, đã đính hôn còn tới giả bộ làm bộ dạng thâm tình......

Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, suy nghĩ vẩn vơ của Lệ Sa bị kéo lại, cô quay sang nghe điện thoại.

Thái Anh tan làm đúng giờ vào lúc 5 giờ chiều. Ông chủ mới của công ty VDC rất trẻ tuổi, so Thái Anh còn nhỏ hơn một tuổi. Theo quan niệm ông chủ của các nàng không cần thiết tăng ca liền không tăng ca, nên khi mới đến cậu ấy đã tổ chức một cuộc họp và nói về việc này, đến nỗi những nhân viên của công ty khác trong tòa nhà văn phòng nghe được như vậy đều tỏ vẻ thật hâm mộ nhân viên VDC.

Hiện tại những công việc không tăng ca không nhiều lắm, các nhà tư bản mải miết chèn ép nhân viên. Trên báo, đài không ngừng đăng những tin tức liên quan đến việc nhân viên qua đời đột ngột vì phải tăng ca quá nhiều, nhưng bọn họ cũng không coi trọng, chỉ đem lợi ích của mình đặt lên hàng đầu.

Trước khi Thái Anh tan làm có nghe các đồng nghiệp trong văn phòng nói về chuyện này.

Tầng 26 có một nhân viên của công ty kia, bởi vì rất nhiều ngày đều ở lại tăng ca đến khuya nên thân thể mất sức dẫn đến té xĩu trước một cửa hàng bán thức ăn khuya, dọa chủ tiệm khiếp sợ đến mức không nhẹ.

Người ấy đã đề ra đơn từ chức, nhưng người hiện tại còn dưỡng thương ở bệnh viện.

Đồng nghiệp một bên nói một bên cảm khái: "Sinh mệnh thật đáng quý, tình yêu giá cả thấp, nếu chết vì tăng ca, tất cả đều không còn giá trị."

"Mạng sống vẫn là quan trọng."

Câu nói được đồng nghiệp của nàng chế lại này là của nhà thơ yêu nước Hungary Petofi Sandor!

Mọi người sôi nổi tán đồng, Thái Anh cũng không ngoại lệ.

Nhưng nàng không tăng ca, nàng không lo lắng cái này, nàng là lo lắng cho mình mất ngủ thức đêm, nếu thời gian một lâu, thân thể cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Loại này lên báo cũng không ít.

Thái Anh ở trên đường về nhà xem đến có chút hãi hùng khiếp vía, không bình tĩnh như vậy liền quyết định đêm nay đi ngủ sớm một chút.

Chỉ là hạ quyết tâm thì dễ, thực hiện được mới khó.

Ăn cơm tối, tắm rửa, sấy tóc xong, cũng mới có 9 giờ.

Trước khi nàng lên giường còn uống melatonin, nhưng đã qua một giờ rồi, cơn buồn ngủ cũng không đến.

Thái Anh bất đắc dĩ, đơn giản dựa vào gối ngồi dậy, lại ngồi nghịch điện thoại.

Mới vừa nghịch được vài phút, liền nhận được tin nhắn từ Triệu Minh Đình WeChat.

Dì Minh Đình: 【Tiểu Phác, cuối tuần này có thời gian không? Tới nhà dì ăn cơm.】

Lúc còn ở Tây Thành, Triệu Minh Đình có nói như vậy, hơn nữa còn nói đến hai ba lần, Thái Anh nhìn tin nhắn suy tư một lát, mới gõ màn hình phản hồi: 【Dì à, cuối tuần này con có việc, thật xin lỗi.】

Triệu Minh Đình bên kia qua hai phút mới trả lời lại : 【Được rồi, vậy con cứ bận đi, có thời gian thì nói với dì, dì còn không chưa cảm ơn các con đàng hoàng nữa.】

Dì ấy không phải nói là "con", mà là "các con".

Cái này đáp án rất rõ ràng, chính là nàng và Lệ Sa.

Thái Anh nuốt nước bọt, thử hỏi: 【Tiểu Lập cũng sẽ tới sao?】

Ở trong mắt Triệu Minh Đình và Cao Duyên Kỳ, nàng cùng Lệ Sa quan hệ tựa hồ cũng không tệ lắm, Thái Anh cũng liền không kiêng dè cái gì, trực tiếp dùng "Tiểu Lạp" để gọi Lệ Sa.

Kết quả giây tiếp theo đầu liền đem hình ảnh Lệ Sa gọi nàng "Sóc Chuột" đều hiện ra, giống như đang xem một bộ phim điện ảnh, trước mặt là màn hình cực lớn.

Thái Anh:......

Điện thoại ở lòng bàn tay rung lên một chút, Triệu Minh Đình phản hồi tới: 【Con bé nói sẽ tới.】

Thái Anh giây hồi: 【Dạ vâng.】

Triệu Minh Phân thở dài: 【Haizz, may còn gặp được Tiểu Lạp, lúc ở Tây Thành con bé rời đi cũng không thèm chào tạm biệt một tiếng, làm dì và Duyên Kỳ không khỏi mất mát.】

Triệu Minh Đình và Cao Duyên Kỳ rất coi trọng duyên phận, Thái Anh cũng biết, bởi vậy mới có thể thiệt tình mà đối tốt với hai người hậu bối các nàng.

Nhưng Lệ Sa không theo kế hoạch ban đầu rời đi, hai dì khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút thương tâm.

Thái Anh có thể hiểu được, mặc dù nàng không cảm thấy thương tâm gì.

Thậm chí còn nhẹ nhõm hơn, chuyến đi ngắn đến thế giới song song này cuối cùng cũng kết thúc.

Thái Anh an ủi đối phương hai câu, nói tạm biệt, rồi sau đó nhìn chằm chằm Luca nằm ở trên giường.

Qua vài giây, Thái Anh xuống giường, kéo ra ngăn kéo lấy máy ảnh ra tới, đem máy ảnh nhắm ngay Luca đang nằm mà ấn nút chụp.

Luca dịu ngoan đáng yêu, Thái Anh bày cho nó vài dáng pose, nó cũng rất phối hợp, chụp cho đến khi Thái Anh vừa lòng, mới lười nhác mà đứng dậy đi phòng khách ăn đồ ăn.

Thái Anh lướt ảnh chụp, qua một lát nàng thấy những bức ảnh chụp ở Tây Thành, trong đó có cả Lệ Sa.

Đó là ngày đầu tiên đến Tây Thành, hoàng hôn còn chưa lặn xuống, Lệ Sa bên cạnh bị vây quanh bởi một đám trẻ con.

Thái Anh nhìn hai giây, dời tầm mắt đi, ngồi vào bàn mở máy tính ra, chỉnh ảnh cho Luca rồi đăng ảnh lên Weibo.

Trước khi ngủ Lệ Sa có thói quen lướt Weibo, cô vốn tưởng rằng sẽ lại là mấy bức ảnh phong cảnh kia, không ngờ một giờ trước lại đăng một bài mới.

Cô mới nhận ra đó là mèo của Thái Anh.

Đầu tròn tròn, đôi mắt tròn tròn, móng vuốt thịt mum múp.

Nó lớn lên chẳng giống Thái Anh chút nào, nhưng cũng là một con mèo rất đáng yêu.

Lệ Sa không lưu bức ảnh nào, nhưng cô nhấn mở khu bình luận và đọc, phía dưới fans của Thái Anh đều đang bị thu hút bởi con mèo.

Cô không theo dõi Thái Anh, tài khoản này là lúc trước Trân Ni tìm được, cũng đã thêm tài khoản này vào ngày Trân Ni nói với cô về Thái Anh.

Vì thế Lệ Sa ngẫu nhiên xem một cái, nhưng cũng không tính là ngẫu nhiên, Weibo này của Thái Anh đã trở thành tài khoản mà cô thường xuyên ghé thăm nhất.

Cô thấy Thái Anh đã đăng ảnh báo danh đoàn du lịch "Hoàng Hôn Đỏ", lại thấy Thái Anh đăng ảnh của chiếc vali màu xanh huỳnh quang mới mua.

Có thể nói cô và Thái Anh ở Tây Thành gặp nhau, ngoại trừ lý do bịa đặt là thích đàn ông lớn tuổi là thật sự trùng hợp, còn lại thì một chút quan hệ trùng hợp cũng không có.

Nó hoàn toàn có chủ ý.

Nhưng cần phải nhấn mạnh một điều chính là.....

Nếu tính là cố ý, vậy đó cũng là hảo ý.

Lệ Sa theo thói quen mà đưa tay nâng chóp mũi của mình, cô rất muốn tự tặng cho chính mình một lá cờ thưởng.

Cô thật sự chưa từng có lòng tốt như vậy.

Trân Ni cũng cũng có suy nghĩ giống Lệ Sa, còn tốt bụng đi tìm thầy đồ viết cho Lệ Sa bài thơ khen ngợi.

Đây hoàn toàn là bí mật của hai người. Lệ Sa tự đem bản thân làm công cụ cho Thái Anh, nếu không phải là làm việc thiện vậy thì là cái gì.

Lệ Sa: 【............】

Trân Ni: 【Đúng rồi, mình có kêu ông chủ chuyển phát nhanh cho cậu, ngày mai là có thể đến, nhớ nhận hàng.】

Trân Ni: 【Đây là việc thiện của cậu, vì cậu xứng đáng! Tiểu Sa!】

Trân Ni: 【Cậu đừng khách sáo với mình, nhất định phải nhận lấy!】

Trong công việc Trân Ni là người tận tâm, tận lực không chút hàm hồ, nhưng ai ngờ đến rời khỏi công việc lại là một người không đáng tin cậy như vậy.

Lần này đến lượt Lệ Sa gọi điện thoại, suýt chút nữa một hơi cũng không nghe được.

"Tiểu Sa, không cần gọi điện thoại riêng cảm ơn mình đâu." Trân Ni nói xong chính mình liền vui vẻ.

Rất ít có cơ hội trêu cợt Lệ Sa, đương nhiên Trân Ni là tuyệt sẽ không bỏ qua.

Lệ Sa siết chặt điện thoại: "Cậu đợi xem ngày mai tay của mình mau hơn hay chuyển phát nhanh mau."

"Mình đoán là cậu sẽ nhìn thấy em gái kia nhanh thôi. 10 giờ ký hợp đồng đúng không?" Trân Ni lập tức nói sang chuyện khác, Lệ Sa hô hấp một đốn, theo sau tiếng "ừm" là: "Đúng vậy."

"Đã suy nghĩ nên chào hỏi thế nào chưa? Muốn nói đã lâu không gặp thật nhớ em bla bla gì đó hay không?"

Lệ Sa bĩu môi suy nghĩ, cuối cùng chỉ là nói: "Ngủ đây."

"Ngủ ngon." Trân Ni một chút kéo dài đều không có, rất dứt khoát.

Ngay khi cúp điện thoại, Lệ Sa liền không thể bình tĩnh.

Câu hỏi của Trân Ni rất đáng suy nghĩ.

Hôm sau chuyển phát nhanh đến lúc 9 giờ rưỡi, nhưng Lệ Sa lúc này đã cùng Kha Diệp Tử bọn họ từ công ty xuất phát.

Cô ngồi ở ghế sau, nghe điện thoại với vẻ mặt lạnh lùng: "Để ở quầy chuyển phát nhanh đi, cảm ơn."

Loại xe này là xe hơi dài dành cho doanh nhân, dư sức ngồi năm người.

Lệ Sa đang gọi điện thoại, những người khác đều không dám hé răng, ngồi đến đoan đoan chính chính.

Hôm nay sau khi ký hợp đồng, hai bên sẽ cùng nhau chụp ảnh chung vì vậy mọi người đều ăn mặc chính trang, thoạt nhìn rất có tinh thần.

Xe một đường chạy từ KDC đến VDC, cũng phải mất nựa tiếng đồng hồ. May mắn lúc này cũng không phải giờ cao điểm nên trên đường cũng không bị kẹt xe.

Công trình đô thị của Vân Thành khác với trung tâm của Tây Thành, bên này hiện đại hóa hơn, Lệ Sa liếc ra ngoài cửa sổ xe, gõ đầu ngón tay lên đầu gối, biểu cảm của cô khiến người ta khó nhìn ra cô đang nghĩ gì.

Trần An xuống dưới tiếp đãi bọn họ, nhìn thấy Lệ Sa trước mặt, có hơi kinh ngạc, nhưng thật ra không nghĩ tới tổng giám của công ty KDC so với trong lời đồn đại còn trẻ tuổi và xinh đẹp hơn rất nhiều, hơn nữa khí chất cũng càng cường đại.

Các cuộc đàm phán trước đó đều do Kha Diệp Tử chủ động giới thiệu: "Giám đốc Trần, đây là tổng giám của chúng tôi."

"Giám đốc Trần." Lệ Sa chủ động vươn tay, bên môi giơ lên nhàn nhạt ý cười.

Trong lĩnh vực kinh doanh, tươi cười là cần phải có, cùng chuẩn bị nói chuyện hợp tác đem lại lợi ích cho đôi bên, cũng không phải là đối thủ của nhau.

Trần An bắt tay với Lệ Sa: "Nghe danh Lạp tổng giám đã lâu." Cũng lộ ra nụ cười chức nghiệp tiêu chuẩn : "Chúng ta đi lên thôi."

Lệ Sa gật đầu, cùng đạp lên trên mặt đất, thanh âm thanh thúy dị thường.

Đoàn người vào thang máy.

Kha Diệp Tử vì hòa hoãn sự xấu hổ cùng không khí cứng đờ, chủ động cùng Trần An hàn huyên vài câu.

Lệ Sa ở một bên không ngừng nhìn lên số tầng, mí mắt lên xuống, cô cầm lòng không được mà bắt đầu tự hỏi, trong chốc lát Thái Anh nhìn thấy cô sẽ có biểu cảm như thế nào.

Tuy nhiên, việc công ty sẽ hợp tác với VDC thực sự là một sự trùng hợp bất ngờ.

Nhưng điều đó không ngăn được Lệ Sa cảm thấy rằng sự trùng hợp này đến rất đúng lúc.

Những hướng đi bất ngờ có thể mang lại nhiều niềm vui cho cuộc sống.

Lệ Sa nhẹ nhàng giật giật khóe miệng.

Thật nhanh đến tầng 17, Trần An nghiêng người mời, đợi năm người công ty KDC đi ra ngoài cô ấy mới nối gót theo sau. VDC thường xuyên sẽ có các công ty khác ghé thăm, Cốc Lam nở một nụ cười tiêu chuẩn chào đón, chờ mọi người đều đi vào, cô nàng mới từ trên người Lệ Sa thu hồi ánh mắt.

Làm việc gần 1 năm, đây cũng là lần đầu tiên cô nàng nhìn thấy một nữ cấp trên xinh đẹp như vậy, tuy rằng cô nàng không biết người đó là ai, nhưng biết được những người này đến là để làm gì, vì vậy lập tức nhắn tin gửi cho Thái Anh.

Cho dù cô nàng biết Thái Anh không trả lời ngay bây giờ.

Thái Anh ở trong phòng hội nghị cùng ba vị đồng nghiệp khác ngồi, trường hợp ký hợp đồng nàng không phải lần đầu tiên trải qua, nhưng hôm nay lại có chút căng thẳng.

Lý do là một đồng nghiệp tên Bành Khai Miểu ngồi bên cạnh nàng đang buôn chuyện: "Lát nữa người chúng ta gặp là ai mọi người hẳn là biết rồi chứ? Chính là nữ tổng giám công ty KDC trong lời đồn, siêu cấp lạnh lùng."

"Nghe nói cô ấy nhăn mày một cái, nhân viên cấp dưới không ai dám ho một tiếng."

"Họ Lạp, năng lực nghiệp vụ rất mạnh."

Chọc trúng Thái Anh chính là hai chữ "Họ Lạp" này , nàng không có xem danh sách hai bên, hiện tại nghe Bành Khai Miểu vừa nói như vậy, tim đập đều lỡ một nhịp.

Nàng cảm thấy không đến mức trùng hợp như vậy, trên đời này người họ Lạp không ít.

Bành Khai Miểu không nói gì nữa, liền ngậm miệng an tĩnh lại.

Ngộ nhỡ giây tiếp theo có người mở cửa, nghe thấy cái đó liền ảnh hưởng không tốt. Thái Anh ngồi đến thẳng tắp, lông mi nàng buông xuống, nhìn chằm chằm văn kiện ở trước mặt.

Chờ ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, tai nàng liền dựng lên, đồng nghiệp xung quanh lúc này cũng đứng dậy, chỉnh đốn lại quần áo.

Thái Anh cũng đứng lên, nhìn phía cửa.

Là Trần An đẩy cửa ra, nhưng tiến vào trước lại không phải cô ấy.

Người dẫn đầu bước vào ăn mặc một bộ vest màu đen khiến thân hình càng thêm cao gầy. Bên trong là áo sơ mi trắng ngăn nắp sạch sẽ, một cúc áo trên cổ được tùy ý thả ra. Khí chất tuyệt trác khiến người khác không thể không ngước nhìn.

Phần tóc gợn sóng được cô buông thả ở phía sau, lộ ra một gương mặt xinh đẹp đã từng công kích không nhẹ đến Thái Anh.

Gương mặt này cùng trong trí nhớ giống nhau như đúc.

Giây tiếp theo, Lệ Sa kéo ra ghế dựa ngồi xuống, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn về phía Thái Anh.

Hơi thở của Thái Anh như bị nghẹt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro