Chương 29 - Hôn nhau trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ Sa nghiêm túc nghĩ tới, một trong những lý do khiến cô có phản ứng lớn như vậy với Thái Anh, là bởi vì bản thân Thái Anh rất mê người.

Thái Anh thật sự rất giống một con sóc nhỏ, vô cùng ngoan ngoãn, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy Thái Anh tức giận, nhưng nàng cũng không phải một người hoàn toàn không có cảm xúc, thỉnh thoảng cũng sẽ không vui mà cau mày, còn sẽ tự dỗi bản thân, càng làm cho Lệ Sa cảm thấy Thái Anh rất đáng yêu.

Sau khi trở về, Lệ Sa thường xuyên nhớ tới ngày mình mới vừa gặp mặt Thái Anh, nàng và cô cũng chưa nói với nhau được mấy câu đã hỏi: "Cô muốn ngủ với tôi có phải không?".

Mỗi lần hồi tưởng lại, Lệ Sa luôn cười rộ lên, mặc dù lúc ấy cô tuyệt đối không có ý nghĩ này, nhưng cô nhìn Thái Anh hỏi nghiêm túc đến vậy, ma xui quỷ khiến mà trả lời chủ đề của cuộc trò chuyện.

Hiện tại ngẫm lại, nếu lúc trước không trả lời như vậy mà phủ nhận, khẳng định cùng Thái Anh sẽ không có những tiếp xúc thân mật như này.

Mà bé sóc nhỏ giờ phút này khẩn trương đến nỗi bị kẻ ác tiếp cận vẫn cứng người bất động, hiển nhiên là vẫn còn chưa kịp thích ứng.

Lệ Sa rất hài lòng với phản ứng của Thái Anh, nhẹ nhàng cười một tiếng, không chút do dự vươn tới đưa lưỡi liếm liếm môi dưới hơi ướt át của Thái Anh.

Rõ ràng nước không có mùi vị gì, nhưng hiện tại nếm qua lại mang theo một chút vị ngọt.

Vị ngọt từ đầu lưỡi vẫn luôn truyền thẳng tới khắp người Lệ Sa, lại chảy vào trong máu cô, làm thân thể cô rất nhanh liền nổi lên một cảm giác.

Nhưng mà kẻ ác thì làm sao biết hai từ "thỏa mãn" này viết như thế nào? Cô lúc này càng quá phận thêm một chút, đem đầu lưỡi tiếp tục đến phía trước, cậy mở đôi môi không phòng bị nghiêm ngặt của bé sóc nhỏ.

Thái Anh còn cầm chai nước, bởi vì Lệ Sa tới gần, nàng hơi ngơ ngốc một chút, nhưng cũng không bài xích.

Trên thực tế chính nàng rất rõ ràng, cùng Lệ Sa tiếp xúc thân thể, trước nay nàng chưa từng bài xích.

Chai nước bị Thái Anh đặt trên bàn trà, đầu lưỡi Lệ Sa đã dò xét tiến vào câu lấy nàng, Thái Anh cũng không phải không đáp lại, thậm chí nàng vẫn còn tỉnh táo để suy nghĩ đến một vấn đề: Nàng sợ Lệ Sa sẽ nói số lần cô ấy chủ động hôn nhiều hơn nàng, vì vậy nàng cần thiết phải bù trả lại.

Thái Anh nghĩ như vậy, nàng liền không muốn nắm giữ thế bị động.

Lệ Sa ngồi bên trái nàng, trên ghế sofa mềm mại cao cấp, đầu óc Thái Anh xoay chuyển, ngay sau đó đặt tay trái ở sau gáy Lệ Sa, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào tóc cô, lông mi nàng lại run một chút, nhịn không được mà đè người ta xuống.

Nụ hôn này còn đang tiếp tục, hơi thở cũng đều loạn đến phân không rõ là của ai.

Thái Anh đè Lệ Sa ở trên sofa, dùng tay phải giữ cằm cô, đột ngột đẩy đầu lưỡi đối phương trở về, địa điểm thay đổi biến thành sân nhà bên Lệ Sa.

Nàng hiếm lắm mới được một lần cường thế như vậy, dần dần nụ hôn càng lúc càng sâu, ngón tay cái cũng nhẹ nhàng vuốt ve da thịt ở cằm Lệ Sa, động tác trong miệng cũng dịu dàng theo.

Kỳ lạ.

Rõ ràng bọn họ không phải là một đôi yêu nhau, nhưng lại có thể đem đến cho nhau những nụ hôn triền miên ướt át đến như này.

Đôi tay Lệ Sa bám vào bờ vai gầy ốm của Thái Anh, tóc Thái Anh thỉnh thoảng vương trên mặt và cổ của cô, có chút ngứa ngáy.

Nhưng càng ngứa ngáy hơn nữa chính là thâm tâm của cô, từng chút từng chút một làm cô suýt đánh mất đi lý trí.

Lệ Sa chịu không nổi, cô cũng có thể rất rõ ràng mà cảm nhận được phản ứng thân thể mình, vì thế nụ hôn này từ cô mà kết thúc, cô hơi hơi nghiêng đầu, nhìn phía chai nước trên bàn, hô hấp mất đi tần suất, cần ổn định lại một chút.

Đôi mắt Thái Anh cũng mở ra trong chốc lát khi Lệ Sa rút lui, nàng rũ rũ mắt có thể thấy mình đang đè Lệ Sa dưới thân.

Đôi môi của Lệ Sa lúc này căng mọng lấp lánh ánh nước như thạch trái cây.

"Còn khát không?" Thái Anh nhịn không được hỏi một câu, nói lại cúi đầu hôn một cái lên khoé môi Lệ Sa.

Những cái khác không nói. Quan hệ bạn giường của hai người xem ra rất hài hòa.

Lệ Sa liếc mắt nhìn Thái Anh một chút, sóc nhỏ lúc nãy còn đang khẩn trương nhưng giờ phút này trong mắt chỉ tràn ngập ý cười, tựa như đang ở chê cười cô.

Cô liếm cánh môi mình, hắng giọng một cái, sau đó chuyển chủ đề, quay lại câu nói lúc trước: "Tôi đói bụng. Còn không chưa gọi đồ ăn."

Thái Anh ngồi thẳng dậy, cũng không đè người Lệ Sa nữa, nàng lấy điện thoại của mình, nhìn chằm chằm vào màn hình: "Để tôi gọi cho."

Nói xong lại nhìn Lệ Sa, bên môi má lúm đồng tiền sâu thêm một chút: "Chị vào toilet xử lý chút đi?"

Nàng đối với Lệ Sa hiểu biết không nhiều lắm, nhưng từ vẻ mặt vừa rồi nàng có thể biết rằng đôi môi của Lệ Sa không phải là nơi duy nhất ẩm ướt.

Mặc dù trước đó số lần Lệ Sa nằm dưới quả thật ít hơn một chút, nhưng điều này không đại diện cho thân phận "sói nhát gan" của Lệ Sa sẽ chuyển mình biến thành "sói gian manh".

Lệ Sa ngồi dậy, nghe vậy cô ghé mắt nhìn lại qua, ánh mắt cùng Thái Anh gặp nhau, nhưng môi giật giật, cuối cùng cũng chỉ thốt ra một chữ: "Được."

Thái Anh nói không sai, cô nên đi xử lý một chút, nếu không cảm giác ẩm ướt và nhớp nháp có chút khó chịu.

Chờ Lệ Sa vào phòng tắm, Thái Anh mới thở ra một hơi thật dài.

Nàng nhấp môi, đến giờ vẫn cảm thấy trên mặt còn có dư vị Lệ Sa, nàng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ sát đất, lúc này nàng mới thấy bầu trời đã bị bóng tối bao phủ từ lúc nào không biết, và ánh đèn của các phương tiện chạy trên đường do khoảng cách cũng trở nên mơ hồ.

Nàng nhìn vài giây, mới bắt đầu xem app đặt đồ ăn.

Lệ Sa từ phòng tắm bước ra, thần sắc ổn định, lại khôi phục lại bộ dạng tự tin như thường, thấy Thái Anh giương mắt nhìn về phía này, cô đón nhận này ánh mắt, hỏi nàng: "Gọi xong rồi sao?"

"Ừm. Vừa mới gọi xong."

Thái Anh đem điện thoại đặt ở trên bàn, hất cằm về phía cửa sổ sát đất: "Đêm nay chị có muốn ngắm cảnh khuya không?"

Lệ Sa: "......"

Lệ Sa: "Em muốn trả thù tôi sao?"

Lệ Sa: "Nếu như tôi thật sự nằm trên đó, tiêu đề tin tức ngày mai chính là tôi và em té lầu mà chết."

Thái Anh cảm thấy buồn cười khi Lệ Sa liên tiếp phản bác: "Lạp đại tổng giám, tôi còn chưa nói gì mà. Chẳng lẽ chị muốn làm như vậy sao?"

Quan hệ của nàng với Lệ Sa đã như vậy, cũng không cần cố kỵ điều gì. Vì thế đề tài được dời đến chuyện này hiển nhiên càng thích hợp.

"......" Lệ Sa cảm thấy mình bị gài bẫy.

Mà Thái Anh quả thật còn có tâm tư trả thù, đêm đó ở Tây Thành nàng đã không trả thù thành công, còn buộc phải tham gia rèn luyện thể lực cùng Lệ Sa, nhưng hôm nay tuyệt đối sẽ không như vậy.

"Bên kia có một cái ghế sofa đơn. Chị cứ ngồi trên đó. Được không, Lạp đại tổng giám?"

Không biết có phải ảo giác hay không, Lệ Sa nghe Thái Anh xưng hô với mình như vậy, luôn cảm thấy có mùi khiêu khích.

Bên kia đúng là có một cái ghế sofa đơn, nhưng hai người có thể chen chúc được trên đó.

Ánh mắt Lệ Sa dừng ở trên sofa, trong đầu đã tự động hiện ra cảnh một bộ phim cấm con nít.

Cô không được, cô không thể, nếu cô thật sự bị ngủ ở trên đó, từ đây về sau cô nhất định sẽ không bao giờ lại đặt phòng có cửa sổ sát đất nữa.

Sẽ giống như Thái Anh bị ám ảnh ánh trăng, cô cũng sẽ ám ảnh cửa sổ sát đất.

Thái Anh nhìn vẻ mặt Lệ Sa thiên biến vạn hóa, chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt cô, lại áp tới gần chủ động hôn nhẹ lên cằm cô: "Tôi là đang trả nợ nghiêm túc đó, chị đồng ý với tôi có được không?"

Lệ Sa nhìn nàng bằng ánh mắt thâm thúy, sóc nhỏ trước mặt cô lúc này như bị loài động vật hung ác nào đó bám vào, ngoài mặt thoạt nhìn phúc hậu và vô hại nhưng trên thực tế bên trong chứa đầy những ý nghĩ xấu xa. Vì để khiến cô đồng ý còn giở ra chiêu làm nũng mà trước đây cô chưa bao giờ thấy.

Mà cô kháng cự không nổi.

Lệ Sa trượt trượt cổ họng, lên tiếng: "Được."

Tâm tư Thái Anh thật ra rất đơn giản, nàng vẫn là sợ Lệ Sa phủ nhận, đến lúc đó lại nói sẽ nói rằng vị trí và tư thế giữa hai người không công bằng.

Nàng đương nhiên phải phòng ngừa chu đáo.

Tối hôm qua nàng suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy Lệ Sa có thể lại lần nữa tìm tới cũng không kỳ quái.

Lệ Sa chính là người sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi. Lúc trước ở Tây Thành khi tiến hành phân chia thời gian khi nào ở phòng ai cũng yêu cầu bình đẳng, hiện tại lại muốn số lần nằm dưới cũng phải bình đẳng, đây quả thật là chuyện mà Lạp Lệ Sa có thể làm ra được.

Sau khi nghĩ thông suốt, Thái Anh cũng chỉ muốn phối hợp cho tốt, chờ trả nợ xong rồi, sẽ lập tức cắt đứt quan hệ với Lệ Sa.

Đồ ăn rất nhanh được giao đến, hai người đều ăn khá vội, rồi từng người lần lượt đi tắm rửa.

Phòng tắm cũng chỉ có một cái, cả hai cũng có thể tắm cùng lúc, mà thôi bỏ đi....

Sau khi Thái Anh sấy tóc xong, nàng dời chiếc ghế sofa đến vị trí cách cửa sổ sát đất khoảng hai mét.

Trong phòng nhiệt độ thích hợp, nếu như có cởi hết, cũng sẽ không cảm thấy lạnh nhỉ?

Ngược lại, sẽ càng làm cho người ta càng cảm thấy nóng hơn.

Lệ Sa lau tóc ra đã thấy Thái Anh chuẩn bị sẵn sàng, còn ngồi vắt chéo chân ở trên sofa đưa lưng về phía cô.

Cô không nói nên lời, yên lặng mà đi lấy mỹ phẩm dưỡng da của mình, lại một lần nữa vào phòng tắm.

Một bên sấy tóc một bên soi gương, Lệ Sa nhìn mình trong gương, bắt đầu lâm vào rối rắm.

Nếu thật sự thuận lợi mà bị Thái Anh ngủ vài lần xong, vậy sau đó phải làm sao đây?

Cánh môi cô mím chặt, chờ sấy tóc xong, cũng đã nghĩ kỹ cách giải quyết.

Thái Anh ở trên sofa ngồi xem di động, nàng nhấn mở Weibo của Đào Tư Nhàn, thấy Đào Tư Nhàn post lên ảnh của hôn lễ.

Lúc trước ở vòng bạn bè xem qua một lần, hiện tại cách hơn mười ngày lại xem một lần, trong lòng nàng không cơn gợn sóng gì lớn, nhưng muốn nói quá bình tĩnh, cũng không phải như vậy.

Nàng thất tình còn chưa được một tháng, khoảng cách 6 năm vẫn là một chặn đường rất dài. Không nhanh như vậy có thể hoàn toàn quên, Thái Anh rất rõ ràng điểm này.

Nàng ấn trở về, thật sâu mà hít vào một hơi, liền thấy Lệ Sa ra tới, ngồi ở mép giường.

Nàng dời đi lực chú ý, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Bắt đầu được chưa?"

Hiện tại đã sắp 8 giờ, làm sớm một chút sẽ kết thúc sớm một chút, sẽ không ảnh hưởng đến người làm công đi làm.

"Được." Lệ Sa gật đầu.

Thái Anh đứng dậy, cầm điều khiển từ xa của đèn, đem đèn tắt bớt, cuối cùng chỉ để lại một cái đèn bàn đang sáng: "Ánh sáng như vậy đã được chưa?"

"Tắt luôn đi." Lệ Sa lại không đồng ý.

Thái Anh cũng thỏa mãn yêu cầu của cô, đem đèn bàn này cũng tắt đi.

Bởi vì rèm cửa sổ không được đóng lại nên sau khi tắt hết đèn trong phòng vẫn còn một chút ánh sáng yếu ớt đủ để người bên trong có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của nhau.

Thái Anh đã muốn chạy tới trước mặt Lệ Sa, nàng nuốt hạ nước bọt, giọng nói nhẹ nhàng mà mở miệng: "Vậy......"

Nàng suy nghĩ về quá trình: "......Chúng ta hôn nhau trước."

Lệ Sa không hé răng, Thái Anh coi như cô đã đồng ý, vì thế dang chân mình ra ngồi lên đùi Lệ Sa, ôm lấy mặt của Lệ Sa với một tư thế cực kỳ chiếm hữu, sau đó nghiêng đầu dán môi lên đôi môi đỏ mọng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro