Chương 28 - Phải uống nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tối nay đến trả nợ cho tôi được chứ?"

"Kết thúc sớm sẽ không ảnh hưởng đến công việc của em."

Bởi vì cuộc gọi của Lệ Sa mà Thái Anh bây giờ tâm phiền ý loạn, lúc ăn cơm cũng không có tinh thần, Cốc Lam liếc mắt một cái đã nhìn ra, nhưng cũng không trực tiếp hỏi.

Với lại chuyện thất tình này mà nói, thật sự không có gì tốt để hỏi.

Lúc trước Cốc Lam cũng từng trải qua mấy mối tình, cô nàng đối với việc thất tình vẫn hiểu ít nhiều, giống như Thái Anh bây giờ tập trung toàn lực vào sự nghiệp, như vậy trước mặt ít nhắc tới người yêu cũ sẽ tương đối ổn.

Cô nàng làm bộ không biết gì, trên đường trở về công ty còn làm trò để bầu không khí vui vẻ hơn một chút.

Thái Anh nghe những câu chuyện cười mà cô nàng kể cũng cười theo, nhưng khi trở lại bàn làm việc, khóe miệng nàng vẫn là hạ xuống.

Nàng không đồng ý ngay yêu cầu của Lệ Sa, mà để đối phương cho nàng một chút thời gian nghĩ lại.

Rõ ràng tối hôm qua còn nói là cuối tuần, hiện tại Lệ Sa lại gấp đến không chờ nổi mà điều chỉnh thời gian đến hôm nay.

Hôm nay mới thứ tư.

Thái Anh đỡ trán, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ở trên là lịch ngày đang được hiển thị.

Nàng nhìn một lát, vẫn không thể nghĩ thông suốt, cũng không biết hiện tại nên làm gì. Lý trí nói cho nàng đêm nay phải trả hết 'nợ' cho Lệ Sa, đối với nàng khẳng định vẫn sẽ có chút ảnh hưởng.

Nhưng sự thật lại là, nếu nàng sớm ngày trả nợ cho Lệ Sa mối quan hệ không chính đáng này có thể nhanh chóng kết thúc.

Lệ Sa yêu cầu nàng trả lời trước khi tan làm, nàng dùng thời gian giữa trưa nghỉ ngơi suy nghĩ, cuối cùng cũng suy nghĩ xong, nhưng nàng chưa vội gửi tin nhắn hồi âm. Đợi đến 5 giờ kém 10 phút, nàng mới gửi qua Lệ Sa một chữ: 【Được.】

Có nghĩa là đồng ý.

Lệ Sa cũng không trả lời ngay, mà phải qua vài phút mới phản hồi.

Hiện tại liên lạc trên cơ bản đều dựa vào WeChat, rất ít có người dùng tin nhắn văn bản để liên lạc, lúc Thái Anh nhấn mở tin nhắn trong lòng có một cảm giác kỳ lạ không thể lý giải được.

Dường như chính nàng cùng Lệ Sa ở đây đang lén lút làm giao dịch gì đó.

A, không đúng, nàng và Lệ Sa còn không phải là như vậy sao?

Thái Anh nghĩ đến điều này quả thực dở khóc dở cười, chờ nhấn mở tin nhắn Lệ Sa gửi tới, lại cười không nổi, cũng khóc không xong, nàng không biết chính mình nên làm ra biểu tình thế nào.

Lệ Sa gửi tới chính là địa chỉ khách sạn cùng số phòng, bảo nàng 6 giờ rưỡi đến, một chút hàm súc ý tứ cũng không có.

Ý tứ vô cùng rõ ràng, so mấy ngày nay ở Tây Thành càng trực tiếp.

Môi Thái Anh mím thành một đường thẳng tắp, đầu ngón tay ở trên màn hình dừng vài phút, đến giờ tan tầm, mới gửi đi một chữ: 【Được.】

Cùng ngày hôm qua tan tầm không giống, Thái Anh cảm thấy hiện tại bước chân chính mình nặng nề đi rất nhiều.

Không phải bởi vì công việc làm nàng mỏi mệt, chỉ là nghĩ đến chuyện phải cùng Lệ Sa tiếp tục lui tới trong thời gian ngắn nữa.

Tan làm vào giờ cao điểm, các tuyến đường bị tắc nghẽn.

Thái Anh không biết đêm nay có thể trở về hay không, sau khi về đến nhà không bao lâu liền làm đồ ăn cho Luca, đầu óc nàng như cũ cứ loạn loạn, ngồi xổm một bên nhìn Luca liếm chén cơm ăn sạch sẽ.

Nàng cười cười, sờ sờ đầu Luca, nói ra tâm sự của mình: "Luca à, đêm nay có lẽ mẹ không thể trở về, con ở nhà ngoan ngoãn."

Luca không kháng cự để Thái Anh vuốt ve, hơn nữa còn thoải mái mà thuận thế ngã xuống sàn "meo" một tiếng.

Nội tâm Thái Anh liên tục thở dài, nhưng bởi vì còn thiếu nợ, nàng lại không thể không đúng giờ mà rời khỏi nhà.

Lệ Sa muốn nàng đến trước 6 giờ rưỡi, nàng đã thu dọn lại đồ đạc, kéo vali màu xanh dạ quang ra.

Bên trong có quần áo để mặc vào ngày mai, còn có đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, nàng cũng không tin tưởng khăn tắm của khách sạn, còn tự mang theo khăn tắm của mình. Trang bị đầy đủ hết.

Vừa vặn ở cửa gặp Miêu Nghệ mới tan tầm trở về, Miêu Nghệ thấy nàng kéo vali, kinh ngạc cực kỳ: "Tiểu Anh, lại muốn ra ngoài du lịch sao?"

Thái Anh khó khăn mà nuốt nước bọt, nói dối không phải là nghề của nàng, nhưng bây giờ nàng phải nghĩ đại ra một lý do: "Không phải, mình mang cho một người bạn ít đồ thôi."

Miêu Nghệ yên tâm: "Ừm. Vậy đêm nay có về nhà không?"

"Không trở về, mình đã cho mèo ăn rồi." Thái Anh nỗ lực tươi cười thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, nàng còn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lại nói với Miêu Nghệ:"Sắp đến giờ rồi, mình phải đi đây."

"Được." Miêu Nghệ gật đầu.

Sau khi vào thang máy, nhịp tim Thái Anh mới khôi phục lại bình thường.

Lúc trước đi Tây thành, thân là bạn tốt, Miêu Nghệ dặn dò Thái Anh phải chú ý an toàn, bảo vệ tốt bản thân, ngụ ý chính là đừng quá phóng túng bản thân.

Nhưng Thái Anh lúc ấy lại chủ động đi tìm Lệ Sa. Hiện tại nàng bắt đầu hối hận vì đã không nghe lời bạn thân. Cũng đúng là bởi vì như vậy, lúc vừa mới đối mặt với Miêu Nghệ khiến Thái Anh vô cùng chột dạ.

Nàng không chỉ phóng túng, nàng còn bị đối tượng đòi nợ.

Vali bị Thái Anh dùng sức nắm chặt, ánh mắt nàng dừng ở bảng hiển thị số tầng. Rất nhanh đã đến tầng một.

Từ chỗ nàng đến khách sạn mà Lệ Sa nói, gọi xe cũng hai mươi phút, lúc sau Thái Anh tới nơi liền đưa chứng minh thư, trước quầy lễ tân gọi điện thoại Lệ Sa, xác minh một chút thông tin cho Thái Anh nhận phòng.

Khách sạn này là khách sạn năm sao, trên đường đến Thái Anh có tìm hiểu một chút, giá phòng đến bốn chữ số khiến nàng phải nhíu mày.

Ừm được rồi, Lạp Lệ Sa không thiếu tiền. "Đỗ nghèo khỉ" chính là nàng.

Được nhân viên phục vụ dẫn đến cửa phòng, thời gian vừa đúng 6 giờ rưỡi, thảm lót trước cửa chất lượng rất tốt, ổ khóa mật mã cũng rất đắt tiền.

Thái Anh thật sự hoảng hốt, nàng chần chờ vài giây, vẫn là nhập mật mã vào.

Căn phòng rất lớn, rất rộng rãi, các loại thiết bị đều có đầy đủ, cửa phòng vừa mở, rèm cửa liền tự động kéo ra, lộ ra toàn bộ một bên cửa sổ sát đất.

Hiện tại không trung sắp bị bóng đêm nuốt chửng, nơi này tầm nhìn rất đẹp, có thể thấy một Vân Thành phồn hoa phố cảnh.

Thái Anh lại không có tâm trạng thưởng thức, nàng thay giày kéo vali đi vào, ngồi ở trên sofa, lấy một chai nước, nốc cạn hơn nửa chai như vậy để giảm bớt sự lo lắng của mình.

Nàng không biết Lệ Sa khi nào tới, cũng không muốn gọi điện thoại hỏi.

Tới càng trễ càng tốt, hoặc là dứt khoát có việc bận tới không được, như vậy mới có thể cảm thấy tháng ba này trải qua cũng không tệ đến thế.

Nhưng thật đáng tiếc, không quá vài phút, Lệ Sa liền gọi điện thoại đến.

Thái Anh nhìn tên người gọi đến không có ý định muốn nghe máy, nhưng nàng rất có tinh thần tự giác của con nợ.

Nàng đừng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn những tòa nhà cao tầng sáng đèn phía xa, thật sự là quá xa, nàng cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy logo mạ vàng phía trên, chuyển sự chú ý đến nơi này rồi mới nghe điện thoại của Lệ Sa.

Thái Anh dẫn đầu hỏi, muốn nắm giữ thế chủ động: "Sắp tới rồi sao?"

"Đúng vậy." Không nghĩ tới Lệ Sa càng thêm nhẹ nhàng, âm cuối lại cao giọng: "Chờ lâu hả?"

Thái Anh tức khắc nhụt chí, cũng không bày ra vẻ mặt vui sướng: "Không lâu."

Mới đến vài phút mà thôi.

"Được. Tôi đang ở dưới lầu."

Lệ Sa nói xong cúp điện thoại, một chút cũng không do dự.

Thái Anh cầm chặt di động trong tay, đối diện với cửa sổ trong suốt sát đất, thật sâu mà hít vào một hơi, lại chậm rãi thở ra.

Sau khi hít thở vài lần, ngoài cửa truyền đến tiếng ấn mật mã.

Hai tai Thái Anh đều dựng lên, đầu có chút máy móc mà nhìn phía cửa.

Nàng cảm thấy chính mình hiện tại như là tội phạm đang chờ đợi phán quyết, mà Lệ Sa chính chủ toạ phiên toà.

Thời gian mở cửa ngắn ngủi này, Thái Anh cảm thấy thật gian nan, cho đến khi Lệ Sa hoàn toàn tiến vào trong tầm mắt.

So với bộ vest mặc dự họp hôm qua, trang phục của Lệ Sa hôm nay trông giản dị hơn rất nhiều. Cô khoát ở bên ngoài một chiếc áo blazer sáng màu không cài nút, bên trong kết hợp một chiếc áo thun sẫm màu, chiếc quần tây ống suông càng làm tăng thêm độ dài của đôi chân thon gọn, phong cách ăn mặc hôm nay thoạt nhìn thực thoải mái.

Lệ Sa vẫn còn đứng ở cửa, bộ dáng thật sự như là đến để đòi nợ.

"Đã ăn tối chưa?" Lệ Sa bước đến bên cạnh hỏi Thái Anh.

Thái Anh định thần lại, nhìn Lệ Sa cởi giày thay dép lê, lúc này mới trả lời một câu: "Chưa ăn."

"Tôi gọi đồ ăn ngoài." Lệ Sa lại bắt đầu cởi áo khoác, nhiệt độ trong phòng rất thích hợp, mặc một cái áo thun cũng sẽ không làm người ta cảm thấy lạnh.

Môi Thái Anh mấp mấy: "Không cần, tôi không đói."

Lệ Sa nhìn về phía nàng: "Tôi vừa mới tan tầm."

Thái Anh: "À...."

Người này thật sự rất muốn bị ngủ, vừa tan tầm liền chạy tới.

Lệ Sa như đoán được suy nghĩ nàng, bên môi nhợt nhạt ý cười: "Chẳng lẽ em cho rằng tôi muốn ngủ với em là giả sao?"

"Không có."

Lệ Sa hỏi xong vấn đề này, đã đứng ở trước mặt Thái Anh, hai người mặt đối mặt, cô có thể thấy rõ vẻ mặt hơi xấu hổ của Thái Anh.

"Ăn mì được không?" Lệ Sa một bên hỏi ý kiến của Thái Anh một bên đưa tay lên, lần này Thái Anh cũng không tránh né để mặc cho cô đùa nghịch với vành tai của mình.

Chỉ là tai không có tiền đồ, vừa chạm vào liền đỏ hết cả lên.

Thái Anh có thể cảm nhận được ngay cả khi nàng không nhìn thấy nó.

Bởi vì Lệ Sa đột ngột đến gần, Thái Anh thở cũng không dám, diện mạo của người trước mặt thật sự là quá mức tinh xảo, hơn nữa ánh mắt còn mang theo tia sắc bén, Thái Anh vừa đối diện với cô liền cảm thấy bản thân có chút nguy hiểm.

"Được." Thái Anh trả lời, nói xong, có chút nhíu mày, cộc cằn hỏi:" Chơi đủ chưa?"

Thời điểm Lệ Sa đi theo đến Tây Thành giống nhau như đúc, thích chơi vành tai nàng.

"Thật sự chơi rất vui."

"......"

Thái Anh không để ý đến cô, tự mình đi tới sofa ngồi xuống, đang muốn uống một chút nước, vị trí bên cạnh dần dần lún xuống.

Lệ Sa ngồi ở bên cạnh, khiến cho Thái Anh lập tức cảnh giác, nên nàng chọn uống nước để chuyển hướng sự chú ý của mình, không muốn dừng lại giữa chừng. Thái Anh cầm chai nước, ngẩng đầu lên lại uống thêm một ít.

Lệ Sa ở một bên nhấn mở app đặt đồ ăn, sau đó ngẩng đầu lên thì thấy chiếc cằm xinh đẹp và chiếc cổ trắng mịn của Thái Anh.

Cô nhìn cổ Thái Anh cử động vì uống nước, không hiểu sao lại có chút thèm khát.

Cổ Thái Anh vừa mềm lại vừa trơn, Lệ Sa vẫn còn nhớ rõ khoảng thời gian ở Tây Thành, mỗi lần cô chạm vào nơi đó là cảm giác như thế nào.

Lệ Sa cảm thấy bản thân mình có chút kỳ lạ.

Có lẽ cô thật sự khát.

Vậy nên, thừa dịp khi Thái Anh mới vừa uống xong còn chưa quay đầu lại, một bàn tay chống ở trên sofa, nghiêng người lại gần đem môi nhẹ nhàng hôn lên cổ Thái Anh.

Thái Anh không có phản ứng lại, thân thể làm ra động tác nuốt nước bọt, cô cảm nhận được rất rõ ràng, không đợi Thái Anh đẩy ra, môi cô đã chủ động rời đi.

Thái Anh vừa rồi gần như tuột tay khỏi chai nước, bởi vì Lệ Sa đột nhiên tập kích.

"Sóc Chuột." Lệ Sa như cũ vẫn duy trì tư thế kề sát Thái Anh, thân thể hai người gần đến không có khoảng cách, cô gọi Thái Anh một tiếng.

Vành tai Thái Anh đỏ tía vẫn chưa tan đi, nàng không biết có phải do điều hòa hay không, lại cảm thấy mình hiện tại càng ngày càng nóng.

Âm thanh của Lệ Sa cũng thật dễ nghe, ở khoảng cách gần như vậy nhẹ nhàng kêu nàng một tiếng, khiến nhịp tim của nàng không ngừng run rẩy.

Ánh đèn trong phòng lúc này rất sáng mang theo một chút ấm áp dịu dàng trực tiếp bao phủ lên hai người.

Thái Anh lại thấy con ngươi màu nâu của Lệ Sa.

"Làm sao vậy?" Thái Anh hỏi xong mới cảm thấy giọng nói mình có chút khô khốc, cùng Lệ Sa đối diện.

Lệ Sa lông mi rất dài, còn được vuốt cong, cô chớp hạ mắt liên tục giống như con bướm vỗ cánh bay.

Khoảng cách gần đến như vậy, hơi thở của nàng dường như đã hòa làm một vào hơi thở của Lệ Sa trong không khí.

Hai ánh mắt cứ giằng co qua lại hơn mười giây, bầu không khí xung quanh cũng trở nên đặc biệt ái muội.

Thân thể của Lệ Sa lại hướng về phía trước một chút, trên cơ bản là dựa vào người Thái Anh, mà môi của cô cũng theo đó tự nhiên mà dán lên đôi môi nàng.

Thái Anh mới vừa uống nước xong nên đôi môi trông thật mềm, Lệ Sa không ngừng ngo ngoe rục rịch, lúc này mới không kháng cự nổi mà hành động.

"Tôi khát nước. Phải uống nước trước đã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro