Chương 41 - Trông tôi rất dễ bị lừa có phải không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Thái Anh mới thấy tin nhắn của Lệ Sa, tối hôm qua bởi vì mệt quá nên sau khi Lệ Sa rời đi nàng liền ngủ.

Bởi vậy thời gian trả lời Lệ Sa cũng vào buổi sáng, chỉ có ba chữ: 【Đừng khách sáo.】

Nàng cũng không phải không nghĩ tới phản ứng của Lệ Sa, vốn dĩ muốn nói lời gì đó với cô nhưng rồi lại thôi, chờ phản ứng lại Thái Anh mới ý thức được chính mình hình như càng ngày càng hiểu Lệ Sa.

Hai người quen biết cũng chỉ mới nửa tháng, nhưng có thể chính xác đoán được điều đối phương muốn nói, sự ăn ý như vậy rất hiếm thấy.

Đến nỗi in ảnh chụp, đây là ý tưởng của Thái Anh khi nàng xem những tấm hình trong máy ảnh vào đêm nàng trở về, nhưng lúc ấy nàng thầm nghĩ nếu sau này thật sự không bao giờ liên lạc vậy thì quên đi, nhưng không ngờ tới một ngày sau lại gặp Lệ Sa ở phòng họp, đương nhiên, điều nực cười hơn nữa là họ còn gặp nhau trên giường.

Nhưng ý tưởng này chỉ mới xác định sau đêm nàng say rượu.

Làm thế nào mà nhà của một người có thể trông quạnh quẽ đến vậy? Như thể không có ai sống ở đấy, mặt tường cùng sàn nhà sạch sẽ đến không một hạt bụi, đồ đạc bài trí trong phòng như chưa từng có ai đụng vào, ngay cả ga trải giường cũng không quá nhăn nhúm, nhìn vào người ta sẽ nghĩ đến độ khách sạn 5 sao.

Nhưng đây là nhà, cũng là nơi để ở.

Thái Anh không biết Lệ Sa có tiếp thu đề nghị của mình không, cũng không biết mình như vậy có tính là xen vào việc của người khác không, nhưng nhân vật chính trong ảnh là Lệ Sa, Thái Anh muốn những bức ảnh mình chụp càng có ý nghĩa nên đã tận dụng cơ hội này chụp cho Lệ Sa một bức ảnh.

Nghĩ đến đây, Thái Anh không khỏi mím môi dưới.

Trước đây nàng chụp rất nhiều ảnh Đào Tư Nhàn, cũng in ra không ít, còn dán chúng trên giá ở phòng khách, nơi đó chuyên dùng để treo ảnh của hai người, chỉ là ngày đó tự thu dọn đồ đạc cho Đào Tư Nhàn, nàng đấu tranh một hồi lâu, vẫn là xé tất cả những bức ảnh đó và ném chúng vào sọt rác.

Không cần thiết phải giữ lại.

"Chị Phác." Bành Khai Miểu cầm văn kiện đi tới: "Chị xem thử cái này."

Thái Anh gật đầu: "Được."

"Đúng rồi, chị Phác." Bành Khai Miểu sờ sờ cái gáy mình, có chút ngượng ngùng nói: "Ngày mai hai chúng ta phải đến KDC một chuyến."

Thái Anh sửng sốt, nhìn hắn: "Định tới đó sao?"

Cùng KDC hợp tác, hai công ty còn có một ít chi tiết cần bàn bạc, hôm nay Trần An đã sớm đề cập cái này vào cuộc họp buổi sáng, chỉ là còn chưa có danh sách cụ thể.

"Đúng vậy. Em vừa mới đến phòng giám đốc Trần, chị ấy nói đã định em và chị, chờ lát chị cũng phải đến văn phòng."

"Được, tôi biết rồi."

Không lâu sau, khi Bành Khai Miểu trở lại vị trí làm việc, Thái Anh quả thực vào phòng Trần An.

Quầng thâm mắt Trần An có chút đậm, trong ánh mắt có chút mỏi mệt, cốc cà phê trên bàn còn toả khói, bay lên không trung còn tỏa vị đắng.

"Tiểu Bành thông báo cho em rồi sao?" Trần An khuấy cà phê, nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

"Nói rồi."

"Sáng mai chị sẽ cùng cậu ấy về công ty trước thu dọn một số thứ rồi mới đến đó. Lát nữa em liên hệ với trợ lý Kha." Trần An lại nhìn về phía nàng: "Em thêm WeChat của người ta đi, sau này vẫn cần phải qua lại nhiều. Đề xuất Tiểu Bành cùng đi với em là muốn em dẫn dắt cậu ấy, chị thấy cậu ấy khá nghe lời em."

Thái Anh không cảm thấy Bành Khai Miểu có nghe lời mình bao nhiêu, nhưng nếu Trần An đã sắp xếp như thế thì nàng cũng không phản đối, hơn nữa cũng không có gì không hợp lý.

Lúc sau Thái Anh trở về liền cùng Kha Diệp Tử nói về chuyện này, đối phương nhiệt tình mà trả lời tin nhắn nàng, tỏ vẻ ngày mai sẽ ở dưới sảnh công ty chờ bọn họ đến.

Có lẽ bởi vì tối hôm qua được Lệ Sa mát-xa eo, hôm nay eo Thái Anh cảm giác đau giảm đi không ít, mỗi khi "bà dì" tới sẽ đau eo đến ba bốn hôm, hiện tại mới ngày thứ hai hầu như cảm giác đau không còn nhiều nữa.

Nàng ngẫu nhiên sẽ nhấn mở lịch sử trò chuyện cùng Lệ Sa, nhưng cũng chỉ có mấy cái, lướt không bao lâu đã hết.

Thái Anh mi rũ rũ, không biết Lệ Sa có biết chuyện ngày mai nàng sẽ đến công ty cô không.

Lệ Sa có biết, cô cùng trợ lý có nói qua về hạng mục này, Kha Diệp Tử sẽ tự mình báo cáo bất cứ khi nào có bất kỳ động tĩnh gì.

Hôm nay lúc Kha Diệp Tử tiến vào nói, ban đầu cô là muốn biết tình hình tiến triển của hạng mục, nhưng mới vừa nghe Kha Diệp Tử nói về Thái Anh, hai tai liền lặng lẽ dựng lên, ngoài mặt bộ dạng không có tí gợn sóng nào: "Được, tôi biết rồi. Ngày mai cô tiếp đãi đi, tôi sẽ đến trễ một chút."

Kha Diệp Tử không nghi ngờ gì: "Vâng."

Chờ Kha Diệp Tử đi ra ngoài, Lệ Sa thở phào, lại một lần nhấn mở tin nhắn sáng nay của Thái Anh với ba chữ "Đừng khách sáo", khóe miệng cô cong cong nhưng cuối cùng không phản hồi lại gì.

Công việc có chút bận, cô phải tìm thời gian để ra ngoài khi có việc riêng.

Thái Anh đang nghiêm túc uống thuốc giảm đau Lệ Sa mua tới, chỉ là nàng cảm thấy thuốc không có hiệu quả bằng gặp mặt Lệ Sa.

Có lẽ điều này liên quan đến tâm trạng.

Nàng hiểu bản thân mình rất rõ, biết bản thân mình ở trước mặt Lệ Sa thật ra rất thoải mái, mặc dù mối quan hệ giữa hai người không đứng đắn như vậy, nhưng Thái Anh cũng không ngại tiếp tục như vậy, thậm chí suy nghĩ của nàng đã thay đổi một chút so với trước.

Trước đây nàng chỉ nghĩ nên tránh Lệ Sa ra xa một chút, hiện tại lại cảm thấy làm bạn bè với Lệ Sa cũng không phải không thể, nhưng điều này cũng phải là sau khi trả xong nợ, nếu không sẽ khiến nàng cảm thấy rất kỳ quái.

Buổi tối Thái Anh ôm Luca, lại nghĩ về chuyện này, Luca rất ngoan ngoãn mà nằm trong lòng nàng ngủ một giấc.

Thái Anh nhìn sườn mặt nó, cảm thấy Lệ Sa kêu nó là "Mập Mạp" thật đúng là không oan uổng, chỉ là cái xưng hô này càng nghĩ càng làm Thái Anh cảm thấy buồn cười, Luca như cảm nhận được, lúc sau nó mở mắt liền nhìn đến đôi mắt đang cười của Thái Anh.

Nó cáu kỉnh, chạy ra khỏi lòng Thái Anh, còn làm mình làm mẩy với Thái Anh.

Thái Anh: "......"

*

Thái Anh cùng Bành Khai Miểu gọi xe đến công ty KDC, hai người đều ngồi ở ghế sau với những văn kiện quan trọng trong tay.

Bành Khai Miểu nói quá nhiều, suốt dọc đường đi cứ tía lia không ngừng:

"Chị Phác, chúng ta vừa đi ngang qua một tiệm lẩu rất ngon, lần trước em cùng bạn đã tới......"

"Chị Phác này, trước kia chị ở nhà trẻ có nhận được bông hồng nhỏ không?"

"Chị Phác ơi......"

Như một con chim nhỏ hưng phấn, ríu ra ríu rít, tuy là Thái Anh tính tình tốt cũng có chút chịu không nổi, nàng ra lệnh: "Bành Khai Miểu, tôi đang rất không thoải mái, cậu có thể giữ yên lặng một lát được không?"

Bành Khai Miểu lập tức làm động tác khóa miệng lại, gật gật đầu.

Cuối cùng bên tai cũng thanh tịnh, Thái Anh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, lông mi thấp một ít.

Kha Diệp Tử vẫn mặc đồ công sở như mọi lần, tới dưới sảnh tiếp đón Thái Anh và Bành Khai Miểu: "Hoan nghênh."

"Đợi lâu rồi." Thái Anh lộ ra một nụ cười tươi.

Kha Diệp Tử xua tay, hôm nay cô mang một đôi giày cao gót rất cao, đạp lên trên mặt đất phát ra thanh âm hơi nặng nề: "Nào có, rất thuận tiện. So với ở trong văn phòng thoải mái hơn nhiều."

Bành Khai Miểu lập tức cười: "Trợ lý Kha, tôi và cô có suy nghĩ giống nhau đấy. Ở trong văn phòng buồn chán lắm."

Thái Anh quay đầu nhìn hắn một cái, lập tức im lặng.

Kha Diệp Tử đem hết thảy chuyện này bỏ vào trong mắt, có chút tò mò, không biết bên VDC có cấm tình yêu văn phòng hay không.

Thang máy chậm rãi đi lên, Thái Anh đứng thẳng người, tâm tình nàng hiện tại khá bình tĩnh, bởi vì hơn phân nửa đều không nhìn thấy Lệ Sa, Lạp tổng so với nàng bận hơn nhiều.

Mười giây sau, thang máy mở ra, Kha Diệp Tử giữ cửa làm động tác tay "Mời".

Thái Anh mỉm cười: "Cảm ơn."

Bành Khai Miểu cũng làm theo động tác, nhìn chung quanh đối với công ty bên này có chút tò mò.

KDC trong ngành rất có danh tiếng, quy mô cũng lớn hơn VDC một chút, từ trước quầy lễ tân cho đến phòng họp, Thái Anh liền nhìn ra hai công ty chênh lệch ở đâu, nhưng không phải cùng ngành sản xuất nên cũng không tạo ra mối cạnh tranh nào. Đặc biệt là lần hợp tác này vẫn là hai bên cùng có lợi.

Kha Diệp Tử dẫn bọn họ đến phòng họp rất rộng rãi, cũng rất sáng sủa, bên trái là một loạt cửa sổ sát đất, đem cảnh sắc bên ngoài thu hết vào mắt.

Thái Anh giữa mày lại giật giật, đầu óc không thể kiểm soát, giây tiếp theo liền hiện ra những hình ảnh lần trước cùng Lệ Sa ở khách sạn.

Không ai nhận thấy được sự khác thường của nàng, công ty bên này cũng đang có hai người ngồi, Thái Anh cùng Bành Khai Miểu theo chân bọn họ tiến hành công tác giao lưu và bàn bạc, Kha Diệp Tử không đi, nhưng cô ấy không có chủ trì, chỉ là ở một bên nghiêm túc nhìn số liệu.

Thái Anh nghiêm túc nhìn lên, Bành Khai Miểu cũng ngừng cười, khi giao lưu được một nửa, tiếng gõ cửa phòng họp vang lên, ở bên trong năm người đồng thời quay đầu nhìn, liền thấy Lạp tổng mặt lạnh đi vào.

Ngoại trừ Thái Anh, ở đây những người khác đều không tự giác mà ngồi thẳng lưng lên.

Thái Anh không đối mặt với Lệ Sa, liền thu hồi ánh mắt.

Lệ Sa ngồi trên vị trí trên cùng của bàn họp, trước mặt cô là một tập tài liệu, chỉ là vừa mới liếc mắt một cái, Thái Anh phát hiện hôm nay Lệ Sa có chút khác thường, cô hôm nay đeo mắt kính.

Gọng kính được làm bằng bạc rất mỏng, càng làm tăng thêm vài phần khí chất lạnh lùng cho Lệ Sa.

"Tiếp tục." Lệ Sa nhàn nhạt phun ra hai chữ, dùng đầu ngón tay nâng nâng mắt kính, lại làm như lơ đãng thoáng nhìn về phía Thái Anh, sau đó đem tầm mắt dừng ở đống văn kiện trước mặt.

Thái Anh thu hồi tâm tư dư thừa, tập trung chú ý và tiếp tục đại diện cho VDC trình bày những yếu điểm, Bành Khai Miểu ở một bên nắm chặt bút, thỉnh thoảng lại cúi đầu viết. Chờ cuộc họp kết thúc, đã trôi qua 50 phút.

Thái Anh và Bành Khai Miểu đến đây lúc 10 giờ rưỡi, Trần An đã thông báo cho bọn họ, buổi chiều trở về bàn giao lại công việc là được, nếu mở họp xong liền trở về công ty báo cáo thì thời gian quá eo hẹp. Vì thế hiện tại đối với Thái Anh và Bành Khai Miểu mà nói, thời gian rảnh rỗi còn hơn nửa tiếng đồng hồ.

Kha Diệp Tử đưa ra lời mời: "Tổ trưởng Phác, cậu Bành, bữa trưa hôm nay có muốn thử xem nhà ăn của KDC chúng tôi không?"

Thái Anh đang muốn từ chối, Bành Khai Miểu lại đáp lời ngay: "Được đó được đó, trợ lý Kha, nhà ăn KDC nổi tiếng là đồ ăn rất ngon."

Thái Anh muốn đỡ trán, nhưng nàng buộc phải kìm lại.

Lệ Sa thấy vẻ mặt cạn lời của nàng, lén lút cười một cái, nói với Thái Anh trước mặt mọi người: "Tổ trưởng Phác, phiền cô ở lại vài phút. Tôi có vài vấn đề muốn hỏi cô."

Hai người khác của KDC đưa mắt nhìn nhau, trong đó một người không khỏi khẩn trương mở miệng: "Tổng giám, đó là công việc của chúng tôi......"

"Không phải." Lệ Sa nói: "Cứ bận việc của mình đi."

Kha Diệp Tử cũng có chút khiếp sợ, nhưng lại nghĩ đến tính cách của tổng giám bọn họ, biết là có chuyện nhưng không biết là vấn đề gì, vì thế liền dẫn Bành Khai Miểu đến phòng uống trà trước.

Phòng họp rất nhanh đã trống rỗng, Thái Anh thở ra một hơi, bất đắc dĩ mà nhìn về phía Lệ Sa: "Lạp tổng giám, xin hỏi có chuyện gì sao?"

Lệ Sa quan tâm hỏi: "Eo còn đau không?"

"Vẫn ổn."

"Vậy...... cùng tôi đi mua khung ảnh." Lệ Sa tìm cái lấy cớ: "Không biết lựa như nào."

Thái Anh: "....."

Thái Anh: "Trông tôi rất dễ bị lừa có phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro