Chương 42 - Buông tha cho con được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trông tôi rất dễ bị lừa có phải không?"

Đôi mắt Lệ Sa cong cong, không trả lời vấn đề này, cô cảm thấy trả lời thế nào cũng không thích hợp, dứt khoát trực tiếp nói lại chuyện của mình: "Ảnh chụp là em cho tôi, vậy em không thể chịu trách nhiệm sao?"

Lại bắt đầu rồi.

Thái Anh bị lại không có tính tình, nàng đối mắt với Lệ Sa, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng gật đầu: "Được."

Khóe mắt Lệ Sa lộ ra ý cười, cô đứng lên dứt khoát đi tới bên cạnh Thái Anh kéo ghế ngồi xuống: "Vậy khi nào em có thời gian?"

"Tôi không bận như chị." Thái Anh cúi đầu nhìn bìa hồ sơ trước mặt, trên đó cái gì cũng không có, giây tiếp theo tâm tình trầm xuống, lông mi khẽ động, che giấu cảm xúc chính mình.

Ý của câu này là yêu cầu Lệ Sa quyết định thời gian.

Lệ Sa hiểu ý của nàng, trầm ngâm vài giây, liền cho ra đáp án: "Buổi tối thứ năm được không?"

"Ừm." Hôm nay chỉ mới thứ ba.

"Đến lúc đó tôi gọi cho em."

Thái Anh lại là một tiếng: "Ừm."

Phòng họp trống trải thông thoáng, hai người ngồi cạnh nhau, từ góc độ của này có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm bên ngoài.

Vân Thành hôm nay thấy được mặt trời, sắp tới giữa trưa, mặt trời trên cao treo giữa không trung, ánh nắng ấm áp không chút hạn chế tìm đến khe nứt, khắp nơi đều ấm áp vô cùng.

Lệ Sa cảm thấy tâm trạng Thái Anh không đúng lắm, cô đặt ngón tay trên bàn, nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, nhưng tự hỏi không ra kết quả, lúc này mới lại quay đầu nhìn sườn mặt Thái Anh, thật cẩn thận hỏi: "Em gặp chuyện gì không vui sao?"

Rõ ràng vừa rồi vẫn còn rất tốt mà.

Thái Anh thu thu mặt mày, giọng nói bình tĩnh: "Không có."

"Rõ ràng là có. Nó viết trên mặt em kìa."

Đôi mày thanh tú của Thái Anh hơi nâng một chút, nàng quay đầu đối diện với khuôn mặt tinh xảo của Lệ Sa, lặng im vài giây, vẫn cố chấp hỏi: "Trông tôi rất dễ bị lừa..... có phải không?"

Ngay cả ngữ khí chất vấn của Thái Anh cũng rất bình thản, nhưng kiểu bình thản này khiến cho Lệ Sa ảnh hưởng rất lớn.

Cô biết tâm trạng Thái Anh vì cái gì mà không thích hợp.

Đào Tư Nhàn lừa nàng suốt ba năm.

Cái cớ mà cô vừa bịa ra chạm vào vết sẹo chưa lành của Thái Anh, khiến nàng cảm thấy đau đớn vô cùng.

Lệ Sa lắc lắc đầu, rất nghiêm túc trả lời: "Không phải."

Ánh sáng trong mắt Thái Anh đang giảm đi, nàng nhẹ giọng hỏi lại một câu: "Không phải sao?"

Lệ Sa lại lần nữa cho đáp án: "Không phải."

"Vậy chị vì cái gì......" Thái Anh nói không được, như thể sức lực cả người đều bị rút cạn vậy, nàng vốn tưởng rằng mình có thể không quan tâm, nhưng hiện tại lại tích cực nghĩ tới.

Nhìn nàng rất dễ bị lừa sao? Có lẽ vậy, nếu không lúc đó Đào Tư Nhàn cũng sẽ không nhắm vào nàng, cũng sẽ không lừa nàng suốt ba năm.

Thái Anh hiện tại nhớ tới chuyện này, lại có chút ghê tởm, nàng lộ ra vẻ mặt như hối lỗi, sau lại nở một nụ cười mệt mỏi: "Thật ngại quá, Lạp tổng giám, tôi nghĩ tôi phải về công ty rồi."

Nói xong liền đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Bành Khai Miểu, Lệ Sa ngồi tại chỗ không nhúc nhích, cô rất hối hận vì lý do mình vừa tùy tiện nói ra.

Bầu không khí tốt và tâm trạng tốt đã bị cô đánh mất.

Kha Diệp Tử có chút kinh ngạc với biểu cảm của Thái Anh, âm thầm nhìn về cửa phòng họp đang đóng chặt, mới nuốt xuống ngụm nước bọt rồi đưa Thái Anh và Bành Khai Miểu xuống lầu.

Nếu tổ trưởng Phác cùng Lạp tổng đã có một cuộc cãi vã không thoải mái, có thể là bất đồng trong công việc chăng?

Kha Diệp Tử suy đoán như vậy, nhưng lại không biết kết quả.

Sắc mặt Thái Anh không tốt, Bành Khai Miểu có vô tâm đến mấy thì mắt cũng có thể nhìn ra, hắn vốn đang ở phòng uống trà chờ trà sữa, nhận được điện thoại của Thái Anh còn chưa kịp mở miệng đã bị câu "Đi thôi" dọa đến, trà sữa cũng không đợi, lập tức tới tập hợp cùng Thái Anh.

"Tiểu Bành." Đi xuống lầu, Thái Anh nỗ lực cho giọng mình không có dao động: "Tôi thấy không thoải mái, tự mình đi về trước, cậu cứ tự do sắp xếp đi, buổi chiều đúng giờ đến công ty, chúng ta cùng nhau báo cáo công việc."

Bành Khai Miểu có chút lo lắng: "Chị Phác, chị vẫn ổn chứ?"

Thái Anh lại miễn cưỡng tươi cười mỏi mệt: "Vẫn ổn."

Sau khi cùng Bành Khai Miểu tạm biệt, Thái Anh mới lấy ô che nắng từ trong túi ra.

Trên mặt đất hơi nóng đang bốc hơi lên, gió trên không trung cũng như từ Hỏa Diệm Sơn truyền đến, nhưng Thái Anh hiện tại chỉ cảm thấy lạnh.

Lệ Sa không biết nàng cùng Đào Tư Nhàn lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng với tư cách là người trong cuộc nàng nhớ rất rõ, nàng không muốn giận cá chém thớt với Lệ Sa, nhưng khó tránh khỏi sẽ tự mình tức giận.

Thật là không có tiền đồ, chính là Đào Tư Nhàn lừa gạt nàng lâu như vậy, nàng vẫn cứ không thể quên được.

Thái Anh vừa đi vừa mờ mịt.

Nàng biết Lệ Sa chỉ là thuận miệng trêu đùa như vậy, bởi vì Lệ Sa ở trước mặt nàng chính là như vậy, nàng cũng đã quen rồi.

Nhưng mà điều này không đại diện cho nàng sẽ không có chút phản ứng nào.

Nghiêm túc mà tính, nàng cùng Đào Tư Nhàn chia tay cùng lắm mới được 24 ngày.

Còn chưa được một tháng, yêu cầu nàng lạnh lùng với những tổn thương nàng đã chịu, vậy chính là làm khó nàng.

Khả năng hiện tại đang là thời gian hành kinh, cảm xúc rất dễ dao động rất lớn, cho nên các chi tiết của ký ức được đánh thức và phóng đại lên, những tổn thương cũng bị thổi phồng.

Một chiếc lại một chiếc ô tô đang phi nhanh trên mặt đường, còn chưa tới giữa trưa, đoạn đường bên này cũng không ùn tắc, có xe đi ngang qua, cuốn lên lá cây trên mặt đất, để rơi tự do.

Thái Anh đi bộ được một đoạn, vẫn là bắt xe taxi trở về khu chung cư, nàng hiện tại không có tâm trạng ăn uống, chỉ muốn ngủ một lát cho tâm hoà hoãn lại.

Lệ Sa trở về văn phòng với vẻ mặt u ám, cô liên tục nhìn vào tên Thái Anh trong danh bạ điện thoại, do dự một hồi lâu, nhưng không nhấn nút gọi điện mà thoát ra.

Cô biết Thái Anh khẳng định sẽ không cảm thấy cô đã làm sai, nhưng một hồi nhớ tới cô liền sẽ cảm thấy áy náy.

Bất kỳ trò đùa nào mà người trong cuộc không thấy buồn cười đều không phải là trò đùa.

Lệ Sa muốn đàng hoàng xin lỗi, cô muốn nói với Thái Anh không phải như thế, Đào Tư Nhàn lừa gạt nàng, không phải bởi vì nàng dễ bị lừa, mà là bởi vì cô ta quá xảo quyệt.

Nhưng cô cũng biết Thái Anh cần tự mình bình tĩnh lại, nếu cô gọi điện thoại qua, có lẽ sẽ không có tác dụng gì, khả năng cao sẽ làm sự tình càng thêm phức tạp.

Đây không phải là do Thái Anh nóng nảy, nguyên nhân sâu xa vẫn xuất phát từ cô.

Nếu cô không tìm cái cớ giải vờ quan tâm, cứ trực tiếp nói thì được rồi.

Lần đầu tiên Lệ Sa thấy hối hận như vậy, lẽ ra cô nên nhận ra sớm hơn, lúc này Thái Anh mới chia tay có hai mươi ngày, trước đây thật lòng thật dạ thích Đào Tư Nhàn hơn ba năm, cô căn bản là không thể so được.

Nhưng Lệ Sa thật sự hy vọng Thái Anh có thể nhanh quên đi nỗi thất tình kia.

Bởi vậy Lệ Sa tự kiểm điểm lại mình một chút, xét đến cùng vẫn là bởi vì chính mình gần bên Thái Anh quá thuận lợi, dẫn tới có chút đắc ý vênh váo, cho rằng bản thân có tác dụng rất mạnh.

Trên thực tế thì không phải vậy.

Trên thực tế Thái Anh vẫn sẽ tổn thương.

Chờ tới giờ tan tầm, Lệ Sa lái xe đến chung cư Thái Anh ở, cô tới trước cửa phòng nàng gõ cửa.

Nhưng không ai đáp lại.

Lệ Sa đứng tại chỗ, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Thái Anh, nhưng cũng không ai nghe máy.

Mày Lệ Sa cau lại rất sâu, chưa bao giờ cảm thấy sự bất lực bao phủ nặng nề, làm cô tìm không ra hướng đông nam tây bắc.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô lại để tâm đến Thái Anh như vậy.

Cô thật sự không biết.

Cô nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt, càng thêm mờ mịt.

Cũng là lúc này, Lệ Sa mới phát hiện bản thân chẳng hiểu gì về Thái Anh .

Ví dụ như cô không biết Thái Anh khi tâm tình không tốt sẽ đi đến chỗ nào, bằng không cũng sẽ không giống như bây giờ.

Mười phút trôi qua, Miêu Nghệ vừa trở về, liền thấy một cô gái thân hình cao gầy đứng trước cửa nhà Thái Anh.

Ngay từ đầu không nhìn thấy mặt, Miêu Nghệ còn sửng sốt, tưởng rằng là Đào Tư Nhàn lại đến, cho đến khi ánh mắt nhìn kĩ lại, mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.

Lệ Sa cho rằng người này chỉ là hàng xóm bình thường nên không tính lại gần hỏi thăm.

Cho đến khi thấy Miêu Nghệ đi tới trước mặt cô: "Xin chào, cho hỏi cô là ai vậy?"

"Tôi......" Lệ Sa dừng một chút: "Bạn của Thái Anh."

Cô nhìn Miêu Nghệ thấp hơn mình một chút, đột nhiên nhớ tới, buổi tối Thái Anh uống rượu có nói mình đang uống rượu cùng một người bạn, từ tình huống hiện tại xem ra, người kia hơn phân nửa chính là người trước mặt này.

"Ồ. Cô tìm cậu ấy có chuyện gì sao?"

"Xin hỏi cô biết cô ấy đi đâu không?"

Miêu Nghệ cẩn thận quan sát cô gái xinh đẹp đang đứng trước mắt này, đối phương mặc bộ vest giản dị, hiển nhiên là vừa tan tầm trở về, đôi tay nắm chặt điện thoại, biểu tình chứa đựng một tia nôn nóng.

"Tôi cũng không biết." Miêu Nghệ có chút áy náy nói: "Buổi chiều Tiểu Anh có gửi tin nhắn WeChat cho tôi, bảo tôi giúp cậu ấy chăm sóc mèo, cậu ấy nói đêm nay sẽ không về."

"Không về?"

"Đúng vậy." Miêu Nghệ lúc này mới nhận ra: "Cô là cái người đến đón cậu ấy hôm uống rượu sao?"

Lệ Sa gật đầu: "Là tôi."

"A.... Tôi còn tưởng hôm nay cậu ấy đi đến chỗ cô chứ, hoá ra không phải."

Mày Lệ Sa càng cau chặt lại, cô cùng Thái Anh liên hệ nhiều như vậy, nhưng người bạn của Thái Anh đang đứng trước mặt này, vẫn là vừa mới biết.

Thái Anh rốt cuộc có thể đi đâu chứ?

Đúng lúc này, mắt Miêu Nghệ sáng rực lên: "Tôi nhớ ra rồi, lúc chiều cậu ấy thuận miệng nói một câu, nói muốn đi tìm học tỷ."

"Nhưng tôi lại không biết học tỷ hiện tại đang sống ở đâu." Miêu Nghệ tiếp tục nói.

"......Học tỷ?" Lệ Sa hạ mí mắt.

"Phải, lúc trước khi còn học đại học, Tiểu Anh cùng học tỷ có quan hệ tốt lắm, có chuyện gì cũng sẽ đi tìm học tỷ, hơn nữa học tỷ cũng rất chiếu cố cậu ấy." Miêu Nghệ trấn an cô: "Tiểu Anh chắc chắn không có chuyện gì đâu, cô cứ đi về trước đi."

Lệ Sa không yên tâm, nhưng hiện tại lại không liên lạc được với Thái Anh, vì thế đành phải nói lời cảm ơn rồi rời đi.

Thái Anh và cô không học cùng một trường đại học nên cô không biết vị học tỷ này là ai.

Nhưng từ lúc này đáy lòng cô bắt đầu dâng lên một nỗi lo âu.

Lời Miêu Nghệ nói đã đánh thức cô.

Đối với Thái Anh mà nói, có thể lựa chọn rất nhiều cách dời đi lực chú ý, hoặc cũng có thể là rất nhiều người.

Cô chỉ là một trong số đó mà thôi.

Chỉ là thông qua thân thể mà thôi.

Khi nhận ra được điều này, Lệ Sa trở lại trên xe, nắm chặt vô lăng, cô hiện tại cực kỳ khó chịu!

Thứ nhất, bởi vì làm Thái Anh nhớ tới chuyện đau lòng, là cô sai, cô còn không thể đàng hoàng mà dỗ dành Thái Anh.

Thứ hai, bởi vì cô không phải là duy nhất, hoá ra Thái Anh cũng sẽ tìm những người khác để nói chuyện.

Đúng vậy, rất nhiều người sau khi thất tình đều sẽ cùng những người bạn tốt nhất để tâm sự, nhưng Thái Anh trước mặt cô, chỉ có lúc uống rượu, mới có thể mở miệng nhắc đến người yêu cũ kia.

Lúc ở Tây Thành cũng như vậy, trở lại Vân Thành cũng vẫn như vậy.

Cô nên sớm phát hiện ra, khoảng cách Thái Anh phải quên Đào Tư Nhàn còn phải đi một quãng đường rất dài, nếu không buổi tối thứ sáu tuần trước uống rượu cũng sẽ không gọi sai tên cô trong điện thoại, hơn nữa còn muốn Đào Tư Nhàn xác nhận lại rốt cuộc có từng thích nàng không.

Trước giờ Lệ Sa chưa từng lo lắng đến vậy.

Đôi môi cô mím chặt môi, che chắn hết tất cả mọi thứ bên ngoài, vốn dĩ muốn lái xe về nhà, nhưng hiện tại cảm xúc dao động có chút mạnh, bởi vậy không thể không hoà hoãn một chút ngừng xe ở ven đường.

Cô hít một hơi thật sâu, nhưng khuôn mặt Thái Anh trước sau cứ hiện lên trước mắt, cô muốn bắt lấy nhưng không được.

Nó dường như càng ngày càng xa.

Ba của cô ngay lúc này gọi điện thoại tới, Lệ Sa lúc nghe máy đem đầu gục trên vô lăng, hai mắt nhắm chặt: "Ba, có chuyện gì?"

"Lệ Sa, con và Quách Minh An chia tay rồi sao?" Ba cô liền chất vấn.

"Đúng vậy." Lệ Sa thu hồi suy nghĩ, nhưng đôi mắt vẫn nhắm, cô từng câu từng chữ mà trầm giọng hỏi: "Ba, ba có thể nào buông tha cho con được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro