Chương 43 - Xin lỗi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạp Nguyên Khải bị chính con gái lớn tiếng như vậy, sửng sốt vài giây, giọng điệu có chút không thể tin được: "Ba buông tha cho con? Vậy thì ai buông tha cho ba đây?"

Ông năm nay đã 53 tuổi, thanh âm cũng hùng hậu hơn trước kia không ít, tức giận lên, lời chỉ trích càng thêm kịch liệt: "Con và Quách Minh An vừa mới nói vẫn còn tốt, vì cái gì lại chia tay? Con hôm nay nhất định phải nói rõ ràng cho ba, con rể sắp vào đến cửa cứ như vậy bay đi mất, trách nhiệm này con đảm đương nổi sao?"

Lệ Sa tự mình bình tĩnh lại, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn con đường phía trước cùng người đi đường, âm sắc như thường: "Vậy sao ba không tự đi hỏi con rể yêu quý của ba thế nào đi?"

Lệ Sa hiện tại không có tâm trạng cãi nhau với ba mình, nói xong câu đó liền cúp điện thoại.

Lạp Nguyên Khải lại gọi tới, tiếng chuông kia vang lên một khắc, Lệ Sa lập tức tắt đi. Cứ lặp lại như thế vài lần, Lệ Sa tâm tình cũng bình tĩnh trở lại, cô rũ rũ mắt, lúc này mới khởi động lại xe.

Nhưng ở căn nhà trống vắng lạnh lẽo làm lòng Lệ Sa lại từ từ đi xuống, đặc biệt là khi cô đi đến phòng ngủ, thấy mấy tấm ảnh đặt trên bàn đọc sách kia, lại nhớ tới dáng vẻ Thái Anh lúc đó, hô hấp không khỏi cứng lại.

Ánh nắng chiều hôm ấy rất rực rỡ, Thái Anh hoà mình dưới ánh nắng màu cam nhu hòa, cô kêu một bé gái đi đến trước mặt Thái Anh, không biết bé gái nói gì với nàng mà nàng thật sự đi tới chỗ cô.

Còn cùng cô chơi ném vòng.

Lệ Sa vẫn luôn biết, Thái Anh tìm tới cô không phải ngoài ý muốn, hơn phân nửa là do chịu đả kích từ người yêu cũ.

Kỳ thật từ lúc đó cô nên hiểu rằng Đào Tư Nhàn để lại Thái Anh một tổn thương thật sự rất lớn, nếu không một cô gái ngoan ngoãn giống Thái Anh, không có khả năng đi ra ngoài tìm đối tượng diễm ngộ.

Nàng chỉ là muốn đổi một nơi để giải sầu mà thôi.

Lệ Sa bất lực ngồi trên ghế, cầm lấy mấy tấm ảnh trước mắt.

Cô không nên tự cho mình là đúng, cũng không nên đắc ý vênh váo, nếu không hiện tại Thái Anh đang ở nhà cùng chơi với mèo rồi.

Lông mi Lệ Sa run run, siết chặt ảnh đang cầm trên tay, đến nổi móng tay trở nên trắng bệch, hiện tại trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ.

Đó chính là xin lỗi.

Nhưng hiện tại cô không liên lạc được với Thái Anh, mọi sự ăn ý và hiểu biết giữa hai người tới đây một khắc bị đánh tan.

Trên thực tế chỉ là bọt biển, không phải sao?

Lệ Sa nghĩ đến điều này, tim như bị ai đó bóp chặt, khiến cô khó chịu mãi không thôi, cô lại nâng tay ôm lấy mặt, tự hỏi một hồi rồi lại lấy chìa khóa xe, đổi giày đi ra ngoài.

Cô tin chắc chắn đêm nay Thái Anh sẽ trở về.

*

Thái Anh không phải chủ động liên lạc với Trí Tú, mà tâm tình Trí Tú đang phiền muộn, muốn trút bầu tâm sự, vì thế đã nhắn tin cho Thái Anh.

Lúc trước hai người cũng coi như là không giấu giếm nhau điều gì, quan hệ mới có thể tốt như vậy, nhưng hiện tại đã không còn giống như trước, nhưng Thái Anh trước giờ vẫn luôn cảm kích Trí Tú, bởi vậy sau khi tan làm, liền đi đến nhà hàng Trí Tú đã đặt trước.

Một bữa cơm ăn cũng không nhẹ nhàng lắm, tâm tình Thái Anh không tốt nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Mà Trí Tú từ trước đến nay lại không thích tự hỏi, cũng không đem mấu chốt của câu chuyện nói ra, chỉ là tự mình nói hai câu bởi vì người đó mà tâm tình không tốt.

Thái Anh tỏ vẻ hiểu biết.

Trí Tú vốn đang đề nghị đi uống chút rượu, nhưng Thái Anh tới tháng không thể uống rượu, cho nên dự định này rẽ hướng khác, lập tức đặt một phòng karaoke.

Ca hát là một cách giải tỏa tâm trạng rất tốt.

Ánh sáng bên trong phòng mở mức đến tối nhất, hai người đều có tâm sự nặng nề, đều chọn bài hát tương đối bi thương.

Trí Tú hát rất có kỹ thuật, lúc trước trong thời gian còn ở trường từng được giải thưởng, nhưng đây đều là Thái Anh lúc ấy nghe người khác nói, bởi vì khi nàng tới trường học Trí Tú đã học năm tư rồi, sinh viên năm tư trên cơ bản đều sẽ không tham gia hoạt động này.

Lần gần nhất nàng được nghe Trí Tú hát cũng đã qua rất lâu, Thái Anh vẫn có chút hoài niệm, nàng cũng không chỉ nghe mà cũng chọn không ít bài cho mình.

Không một bài hát vui vẻ nào. Không phải là thất tình thì chính là về ngoại tình, hoặc là yêu mà không đến được với nhau.

Nhưng cứ như vậy, cảm xúc hai người cũng dần tốt lên, điện thoại đặt ở trên sofa cũng không chú ý đến.

Thái Anh đứng ở trước màn hình, nắm micro hát lên đoạn đầu 《Gần đây có khỏe không》.

Gần đây rất ít suy nghĩ đến Đào Tư Nhàn đang làm cái gì, chỉ là nội dung bài hát này đã chọc đến nàng.

Trí Tú ngồi trên sô pha, thấy lời bài hát kia, ngẩn người vài giây, chợt phun ra một tia thở dài.

Cô biết Thái Anh là người trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ dành cho bản thân tất cả sự chân thành trong tình yêu, nhưng đối phương một khi đã nói lời tổn thương nàng, lực sát thương không phải trăm phần trăm mà còn nhiều hơn thế.

Trên bàn bày mấy chai rượu, hai người vẫn chưa uống, nhưng đĩa đựng trái cây đã hết hơn phân nửa.

Chờ Thái Anh hát xong bài hát này, Trí Tú nhìn thời gian, đưa ra đề nghị: "Tiểu Anh, về nhà thôi."

Thái Anh buông micro: "Mấy giờ rồi chị?."

"9 giờ rưỡi. Ngày mai em còn phải đi làm. Chờ đến khi trở về tắm rửa thì đã trễ lắm rồi."

"Vâng." Thái Anh đồng ý, nàng cũng không muốn tiếp tục hát nữa, hơn nữa giọng nói có chút khàn.

Mặc áo khoác vào, Thái Anh mới lấy điện thoại từ trong túi ra, lúc này mới thấy cuộc gọi nhỡ từ Lệ Sa.

Nàng mím môi, nhìn nhật ký cuộc gọi, cứ do dự mãi cuối cùng cũng không gọi lại.

Hôm nay nàng vì chuyện cá nhân của mình, tỏ ra khó chịu với Lệ Sa không biết gì, nàng hiện tại chỉ cảm thấy có chút hổ thẹn.

Chờ nàng bình tĩnh lại một ngày, sẽ đi tìm Lệ Sa nói chuyện này.

Máy hát đã ấn tạm dừng, tức khắc an tĩnh không ít, Trí Tú thấy Thái Anh do dự, quan tâm hỏi một câu: "Em sao vậy?"

Thái Anh thả lại điện thoại vào túi, mỉm cười lắc đầu: "Không có gì."

Nhưng đi từ quán karaoke đến xe Trí Tú, Thái Anh vốn dĩ muốn nói địa chỉ chung cư, nhưng lời đến miệng lại thay đổi: "Chị, em muốn đến trung tâm mua sắm một chút."

Có một trung tâm mua sắm gần đó, hiện tại đã 9 giờ rưỡi, có mấy cửa hàng vẫn còn mở.

Trí Tú không biết nàng muốn mua cái gì, nhưng vẫn đồng ý, chở Thái Anh đi mua đồ trước, rồi lại đưa Thái Anh về nhà.

Lệ Sa đã đứng ở cửa phòng Thái Anh rất lâu, cô không mang giày cao gót tới, nhưng đứng một thời gian lâu thì ai cũng sẽ đau chân.

Thang máy lên xuống một hồi , cũng có ngừng ở tầng này một lúc, nhưng người bước ra đều không phải Thái Anh.

Đèn ở hành lang là đèn cảm biến, nhưng đã rất lâu không sáng lên, đêm tối nó khiến nhiệt độ giảm xuống không ít.

Trước khi ra ngoài Lệ Sa cũng có cầm theo áo khoác, nhưng ở đây thật sự quá lạnh, hơn nữa người cô vốn dĩ là thể hàn, theo thời gian trôi, thân thể của cô hiện tại đều phát run.

Cứ như vậy sẽ có vấn đề, Lệ Sa tự mình cũng biết, nên đã tự đặt ra một mốc thời gian cụ thể.

Nếu đến 12 giờ Thái Anh còn không trở về, vậy đến lúc đó cô sẽ rời đi, bởi vì còn mời Thái Anh cùng mình đi mua khung ảnh, cô đương nhiên phải khỏe mạnh đứng trước mặt Thái Anh.

Hiện tại cách 12 giờ vẫn còn 1 tiếng 40 phút, Lệ Sa lại đưa mắt nhìn điện thoại, sau đó lại gọi cho Thái Anh, nhưng vẫn như cũ không ai nghe cả.

Cô càng lúc càng cảm thấy lạnh.

Thang máy lại có người đang lên, Lệ Sa rũ mắt nhìn dưới mặt đất u tối, tim cô như bị buộc vào một cục đá lớn ném xuống biển, thẳng tắp mà chìm xuống. Cô đã nghĩ rất nhiều cách để Thái Anh trút bầu tâm sự, nhưng cảm thấy xác suất lớn nhất chính là uống rượu, nhưng Thái Anh vốn dĩ đang đau bụng kinh, Lệ Sa nghĩ đến đây vô cùng lo lắng.

Lúc này cô mới ý thức được, nỗi lo lắng của cô đã vượt quá mức tưởng tượng chính mình.

Cửa thang máy lại mở, hàng đèn cảm ứng lại sáng.

Lệ Sa không có ngẩng đầu, bởi vì cô không ôm hy vọng, cô thậm chí còn nhắm hai mắt lại.

Đến khi nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần. Một giọng nói ngã nhiên vang lên: "Lệ Sa?"

Lệ Sa dứt khoát ngẩng đầu lên, đôi mắt cũng mở ra, hiện tại đứng trước mắt cô không phải Thái Anh là sao?

"Tôi......" Lệ Sa khó khăn mà mở miệng thở dốc, nhưng bởi vì bị đông cứng, giọng nói hơi run: "Thật sự xin lỗi."

Thái Anh không nghĩ tới Lệ Sa sẽ ở trước cửa phòng chờ mình, hơn nữa vừa mở miệng chính là một câu xin lỗi.

Nàng nhìn dáng vẻ Lệ Sa, đôi mày nhăn lại, lại đem tay phải duỗi ra trước, không hề do dự mà kéo tay Lệ Sa, tay còn lại lấy chìa khóa mở cửa.

Tay Lệ Sa như đi dạo một vòng bắc cực, lạnh đến mức làm Thái Anh hoài nghi hiện tại có phải mùa đông hay không.

Lệ Sa toàn thân cứng đờ mà xoay người, cô nhìn động tác Thái Anh mở cửa, hốc mắt có chút phiếm toan.

Cô không đánh cược sai, cô đã chờ được, hơn nữa trên người Thái Anh còn không có mùi rượu.

Đôi môi Lệ Sa khô khốc, cô liếm môi một chút, không nói gì thêm, cửa vừa mở đèn liền sáng, Thái Anh lập tức kéo cô vào nhà.

"Tôi đi pha nước nóng cho chị. Chị chờ một lát tắm nước nóng."

Trên mặt Thái Anh toàn là sự quan tâm, nàng vừa nói vừa lấy dép lê ra, Lệ Sa đứng tại chỗ bất động, bị đông cứng đến chóp mũi ửng đỏ.

Luca đã đi tới, cọ cọ vào người Thái Anh, nó nhìn Lệ Sa vài cái, không thể hiểu cái người gọi nó là "Mập Mạp" này, sao lại tới đây nữa.

Thái Anh hiện tại không có thời gian chơi với Luca, vì thế vỗ vỗ đầu nó: "Mập Mạp, con tự đi chơi trước một lát."

Luca: ......?

Thái Anh đặt dép lê ở dưới chân Lệ Sa, nhìn môi Lệ Sa không còn chút máu, cùng đôi mắt vô hồn. Trong lòng cũng không phải tư vị, nhưng hiện tại nàng không muốn kéo dài thời gian, nếu Lệ Sa còn không mau tắm nước nóng, thế nào cũng sẽ bị cảm cho xem.

"Mau thay giày." Thái Anh hiếm khi được dùng giọng điệu này nói chuyện cùng Lệ Sa như vậy, nói xong liền vào phòng ngủ, lấy đồ lót mới, còn có váy ngủ đã mặc vài lần, cùng với khăn tắm mới phơi khô.

Luca không đi, ngồi xổm trên mặt đất nhìn Lệ Sa, ánh mắt có chút hung ác.

Được lắm, mẹ của nó bị người này làm ảnh hưởng!!!

Lệ Sa bị Luca nhìn, phút chốc bật cười: "Con không mập, chỉ là lắm lông thôi."

Cô cũng không biết Luca có nghe hiểu lời cô nói không, nhưng Thái Anh đã pha xong nước nóng, đồ cũng đều lấy vào phòng tắm, còn đang thúc giục cô tắm rửa.

Lệ Sa vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, mới cảm thấy máu trong người đang được lưu thông. Đầu ngón tay đã bị đông cứng đến phiếm tím, tắm rửa một hồi lâu mới khôi phục lại bình thường.

Thái Anh ở trên sofa như ngồi trên đống lửa, nàng không nghĩ tới Lệ Sa sẽ chọn cách chờ mình như này, hơn nữa từ sắc mặt có thể thấy được cô đã đợi rất lâu, nàng lại đi vào phòng bếp, pha cho Lệ Sa một bát nước gừng nóng, để cô tránh cảm.

Chờ đến khi nấu xong, Lệ Sa cũng từ phòng tắm ra tới, chiều cao hai người không chệch lệch mấy, Thái Anh có thể mặc áo ngủ, Lệ Sa cũng có thể mặc, nhưng bên ngoài cô còn khoác một cái khăn tắm.

Trên tóc cô cũng trùm một cái khăn lông, chỉ là còn có giọt nước ở rơi xuống.

Thái Anh đột nhiên cảm thấy Lệ Sa không còn giống sói xám nữa, mà giống một con cún bị mắc mưa.

Đặc biệt là đôi mắt đáng thương đang nhìn nàng, loại cảm giác này càng khắc sâu thêm.

"Uống thuốc trước đi." Thái Anh thu hồi suy nghĩ, cằm hướng tới cái ly trên bàn trà.

Lệ Sa nghe lời ngồi xuống bên cạnh Thái Anh, lại ngoan ngoãn mà cầm lấy cái ly, đem thuốc cảm uống sạch sẽ, cô một câu cũng chưa nói, tầm mắt không ngừng dừng ở trên người Thái Anh.

Thái Anh ở một bên ngồi rất đoan chính, nắm chặt hai tay, chờ Lệ Sa nhìn qua, nàng mới nhìn lại.

"Không sao đâu. Không có trách chị." Nàng đang đáp lại lời xin lỗi của Lệ Sa. "Là do tôi chưa thể quên đi nhanh như vậy."

Lệ Sa nghe được cảm thấy đau lòng, lại thấy Thái Anh lộ ra một nụ cười tươi, nàng lấy ra những thứ mới mua ở trung tâm mua sắm đặt ở trước mặt Lệ Sa: "Có mua khung ảnh cho chị đây. Chị xem thử có thích không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro