Chương 6 - Sóc vào hang sói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô đã suy nghĩ kỹ ngủ với tôi thế nào chưa?"

Cuối cùng Lệ Sa không chút do dự mà trả lời: "Đương nhiên."

Thái Anh suy nghĩ, khoảng thời gian ngắn nàng sẽ không có tình yêu mới, nhưng nàng bắt buộc phải dời đi sự chú ý, nàng không muốn suốt ngày đều nghĩ đến Đào Tư Nhàn.

Bởi vì quá mệt mỏi, đầu rất có thể sẽ nổ tung. Và con đường tắt dễ dàng nhất để đạt được mục đích lúc này chính là kết bạn với Lệ Sa, cô ấy không có đi ra ngoài chơi.

Từ khi tới Tây thành đến giờ, thời gian cũng đã được nửa ngày, Thái Anh cẩn thận tự hỏi một phen, cảm thấy Lạp Lệ Sa này cũng có chút tác dụng.

Ít nhất thời gian cùng cô ấy thi đấu ném vòng kia, Đào Tư Nhàn trong đầu nàng dường như biến mất.

Nói trắng ra, nàng chính là muốn lợi dụng Lạp Lệ Sa.

Nhưng có lẽ cả hai đều giống như nhau.

"Không phải chúng ta sẽ lên giường sao?" Lệ Sa không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc quá rõ ràng, giọng điệu cô tự nhiên, âm cuối lại hơi hơi cao: "Cô cho rằng tôi muốn cô cùng tôi chơi trò này thì chỉ đơn giản là trò chơi thôi sao?"

Lệ Sa nói xong, mạnh bạo giữ chặt cổ tay Thái Anh, đem nàng đưa vào trong phòng.

Cánh cửa đóng lại.

Phòng của Lệ Sa và nàng không giống nhau, phòng bên này lấy màu trắng đen làm chủ đạo.

Người chỉ mới ở nửa ngày, cũng không lộn xộn chút nào, chỉ có một góc chăn bị vén lên, hiển nhiên đã có người nằm ngủ.

Vali hành lý của Lệ Sa nằm trên mặt đất, bên trong đồ vật không có che đậy, Thái Anh chỉ vô tình nhìn qua, ánh mắt vừa dịch chuyển, đặt lên gấu nhỏ của cái trống lắc nằm trên bàn.

Lệ Sa nổi lên ý định "thù này phải trả". Thái Anh đã ngó lơ cô vài lần, nhưng hiện tại nàng chủ động tới tìm cô, nghĩ đến đây Lệ Sa liền không khỏi hắng giọng nói: "Cô còn chưa nói cho tôi biết tên cô là gì đó, Tiểu Phác?"

Cô cho rằng thái độ của Thái Anh đối với cô sẽ không bao giờ thay đổi. Hiện tại xem ra cũng không phải như vậy.

"Phác Thái Anh." Thái Anh đem ánh mắt từ trống lắc dời đi.

"Thái nào Anh nào." Lệ Sa nhướng mày, cô đã biết đáp án, nhưng cô vẫn muốn hỏi.

Thái Anh có giọng nói nhẹ nhàng giống như hầu hết các cô gái phương Nam, giọng điệu ngọt ngào, khi nói chuyện ngữ điệu không chút dao động.

Lệ Sa nghe Thái Anh nói chuyện cảm giác như đang ăn một viên kẹo bạc hà. Vừa ngọt ngào vừa thanh mát.

"Cô không cần biết." Thái Anh không trả lời.

Chờ bảy ngày du lịch kết thúc, nàng và tên Lạp Lệ Sa này là sẽ không gặp lại nữa. Bởi vậy biết càng ít về đối phương càng tốt.

Lệ Sa "ừm" một tiếng, không có phản bác: "Nói cũng phải."

Cô đi về phía trước một chút, khoảng cách với Thái Anh càng gần, khóe miệng lại hơi kéo lên: "Vậy sao cô lại đến tìm tôi? Không lẽ chỉ để hỏi tôi tiến độ muốn lên giường với cô đến đâu thôi sao?"

Lệ Sa khí thế rất mạnh, điểm này Thái Anh đã nhận ra từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy.

Nhưng nàng hoàn toàn không có ý định rút lui, nàng tiến vào trong.

"Không phải." Thái Anh cố gắng hết sức để trông bình tĩnh.

"Vậy là vì cái gì?" Lệ Sa tim đập liên hồi, cô quả thật có chút lo lắng. Bởi vì thẳng thắn mà nói, cô liên tiếp chủ động cùng Thái Anh lui tới, cũng chính là vì giúp Thái Anh dời đi lực chú ý, nhưng mà cô đã đánh giá thấp cô em trước mặt mình, không nghĩ tới gặp mặt chưa được bao lâu Thái Anh liền hỏi cô có phải muốn "ngủ" với nàng hay không.

Càng không nghĩ đến, hiện tại Thái Anh lại tới trước cửa phòng cô, còn hỏi đã nghĩ kỹ sẽ ngủ với nàng như thế nào chưa.

"Cô nói một nửa thời gian ở chỗ cô, một nửa thời gian ở chỗ tôi." Thái Anh như là đang nhắc nhở Lệ Sa, giọng nói nàng vẫn nhẹ tênh, giống cơn gió nhẹ mềm mại.

Lệ Sa: "Ừm."

Cô giơ tay vén lại một lọn tóc lòa xòa trên trán Thái Anh.

Thái Anh muốn tránh, nhưng kìm lại được.

Chỉ là cứ như vậy, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, nàng ngửi thấy được mùi hương mát lạnh nhè nhẹ trên người Lệ Sa.

Rất dễ chịu.

"Bây giờ bắt đầu phân thời gian luôn?" Lệ Sa hạ tay xuống, nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay, hình như vẫn còn chạm vào mái tóc mềm mại của Thái Anh.

"Buổi tối đi."

"Được."

Thái Anh nói xong liền trở về lại phòng của mình.

Hoàng hôn trên trời còn chưa tàn hẳn, nàng đứng bên cửa sổ hít một hơi thật sâu.

Lúc gặp mặt Lệ Sa, nàng một khắc cũng không nhớ tới Đào Tư Nhàn.

Lạp Lệ Sa này thật sự hữu dụng nha.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Quý Châu trong nhóm thông báo, nói mọi người tập hợp ăn tối.

Thái Anh vẫn như cũ không muốn ăn uống gì, Quý Châu cũng không ép, liền cùng những người khác rời khu homestay.

Triệu Minh Đình biết Thái Anh không đi, còn nhắn tin WeChat riêng cho nàng, hỏi có muốn mua thứ gì đó về ăn không.

Thái Anh từ chối, nói mình sẽ gọi đồ mang tới.

Triệu Minh Đình lúc này mới yên tâm, liên tiếp gửi hai từ "Được rồi".

Thái Anh nhìn lịch sử trò chuyện cùng dì Minh Đình, rất ngắn, một trang cũng không có, thậm chí không thể lướt qua.

Nhưng không thể phủ nhận, thật may mắn khi gặp được một người dì như vậy trong chuyến du lịch này.

Nàng luôn trân trọng cảm giác được quan tâm này. Bởi vì trước kia có được quá ít.

Miêu Nghệ lại gửi cho nàng một video của Luca, trong bức ảnh là Luca đang ăn tối, còn không thèm nhìn một cái.

Miệng Thái Anh lộ ra một chút cười, mở video xem lại vài lần thì tiếng gõ cửa vang lên.

Nàng tắt điện thoại, đi tới cửa.

Lệ Sa đứng ở cửa, cô ấy cũng không theo đoàn đi ăn cơm, Thái Anh nghe cô ấy nói: "Trời tối rồi."

"Được."

"Đi đến chỗ tôi trước đi."

"Được." Thái Anh vẫn trả lời một chữ này.

Lệ Sa bật cười, lại hỏi: "Cô có đói không?"

"Không đói."

"Nhưng mà tôi đói. Tôi gọi chút đồ ăn đã."

Thái Anh lại "Được" lần nữa. Nàng thấy ánh mắt Lệ Sa rõ ràng có chút không vui, cuối cùng lại nói thêm: "Tôi tắm rửa một lát."

Lệ Sa sửng sốt rồi gật đầu.

Cửa lại một lần nữa đóng lại, ngăn cách hai người họ.

Thái Anh áp lưng vào cửa, hô hấp không theo quy luật. Nàng thật sự căng thẳng.

Lớn như vậy nàng chưa từng trải qua cảm giác này, nhưng cảnh tượng hiện tại nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng.

Nàng bình tĩnh, mới cầm quần áo ngủ vào phòng tắm mà tắm rửa. Nàng còn phải gội đầu, chờ sấy khô đầu tóc, thời gian đã trôi qua gần một tiếng đồng hồ.

Mọi người ăn cơm xong đều đã trở về.

Thái Anh nhìn chằm chằm thời gian ở trên điện thoại, trấn tĩnh lại sự lo lắng của bản thân. Gần đến giờ, nàng lại rút thẻ phòng, cầm điện thoại rời khỏi phòng.

Tốc độ Lệ Sa mở cửa rất nhanh, cô cũng đã tắm rồi, nhưng đầu vẫn còn quấn khăn tắm.

"Tôi đi sấy tóc cái đã." Lệ Sa đóng cửa lại nhìn nàng một cái rồi sau đó nói: "Cô ngồi đợi một lát."

Thái Anh ngồi trên ghế sofa, mím môi gật đầu.

Phòng không lớn, chỉ có một số đồ nội thất đơn giản.

Lệ Sa vào nhà tắm sấy tóc, cửa phòng tắm đóng lại, nhưng âm thanh máy sấy tóc len ​​lén ồ ồ phát ra.

Thái Anh nhìn về phía cái trống lắc trên bàn trà không bị động qua, nàng cảm thấy con gấu trông càng ngớ ngẩn hơn.

Cũng có thể là do ánh sáng không đủ, trong phòng chỉ bật đèn chùm thẳng đứng, ánh sáng ấm áp dịu nhẹ, nhưng khả năng chiếu sáng không mạnh.

Phải mất khoảng mười phút, cửa phòng tắm mới được mở ra.

Lệ Sa đã cột lại mái tóc xoăn của cô thành đuôi ngựa, xuất hiện trước mặt Thái Anh. Cô đứng cách chiếc đèn chùm không xa, che gần hết ánh sáng.

Thái Anh không thấy quá rõ mặt của cô ấy.

Lệ Sa hỏi lại lần nữa: "Cô có đói không?"

Thái Anh lắc đầu: "Không đói."

"Ừm."

Lệ Sa dẫm lên đôi dép lê đi qua, cô đang mặc một cái váy ngủ tơ lụa màu xanh dương, nhưng căn phòng bây giờ tương đối tối, khó phân biệt là xanh hay đen.

"Tôi đi rửa mặt. Chúng ta bắt đầu thôi." Lệ Sa nói xong mới ý thức được chính mình không tự giác mà liền lấy ra ngữ khí khi làm việc, nhưng Thái Anh không phản ứng gì, nàng cũng không để trong lòng.

Thái Anh không phát ra âm thanh hay cử động nào, nàng nhìn thấy Lệ Sa bước vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm lại đóng lại.

Thái Anh mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới Lệ Sa vừa nói "Chúng ta bắt đầu thôi", tim nàng lại nhắc lên.

Nàng đặt hai tay lên đầu gối, dần dần khép lòng bàn tay lại, tập trung mắt vào cái trống lắc.

Đầu óc có chút trống rỗng, tim đập không có tiết tấu. Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Thái Anh thậm chí còn nghe thấy được tiếng hít thở của chính mình.

Không bao lâu, có lẽ là hai phút, Lệ Sa bước ra.

Thái Anh ngồi ngay ngắn, thấy người kia nghiêng đầu đi ra, nàng cố nén mọi hoảng sợ của bản thân. Bởi vì Lệ Sa đã chạy tới trước mặt nàng đứng ở đó.

Thái Anh ngẩng đầu lên, với ánh sáng trong phòng, nàng gần như không thể nhìn rõ vẻ mặt của người kia.

Cổ họng nàng khó khăn nuốt nước bọt, thử mở miệng: "Đầu tháng tôi mới đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ."

Nàng cố gắng giữ giọng không run: "Không có bệnh, rất khỏe mạnh."

Lệ Sa nghe vậy dùng giọng mũi phát ra một tiếng: "Ừm."

Sau không có nói thêm gì khác, cô khom khom lưng, vươn hai tay về phía trước cho đến khi lòng bàn tay chạm vào gáy Thái Anh.

Thân thể Thái Anh run lên.

Nàng không nghĩ tới Lệ Sa sẽ làm hành động này, đột ngột vuốt tóc nàng.

Lệ Sa có tính công kích rất mạnh, Thái Anh ở thế bị động.

Mà lòng bàn tay Lệ Sa có chút lạnh, cứ như vậy dán vào da thịt ở gáy nàng.

Làm người ta thấy tỉnh táo.

"Ngẩng đầu nhìn tôi vậy, cổ không thấy mỏi sao? Buổi chiều còn treo máy ảnh, cổ cô chịu khổ rồi."

Thái Anh đôi mắt chớp chớp, Lệ Sa không bỏ tay ra mà ngồi xuống vị trí bên cạnh Thái Anh.

Sô pha rất mềm, vị trí bên cạnh lún xuống một chút.

"Không mỏi." Thái Anh lúc này mới trả lời, chỉ là âm lượng không cao.

Lệ Sa trầm giọng mà cười một tiếng, dùng đầu ngón tay nhéo nhẹ gáy cô, hỏi: "Cô biết câu thành ngữ kia không?"

Thái Anh nghiêng đầu, ánh mắt có chút khó hiểu. Thành ngữ nhiều như vậy, nàng làm sao có thể biết được Lệ Sa nói chính là cái nào.

Cổ họng Lệ Sa giật giật, động tác nhéo nhéo ở sau cổ Thái Anh cũng ngừng lại, ngược lại bắt tay chậm rãi hướng lên trên.

Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng áp vào cổ nàng.

Nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền đến cổ Thái Anh, hơi lạnh.

Thái Anh thân thể có chút cứng ngắc, nàng tận lực khống chế hô hấp của mình, lông mi không biết lúc nào khép lại.

Cái gì cũng nhìn không thấy, các giác quan khác trở nên mẫn cảm và nhạy bén hơn.

Thời gian ngắn ngủi cũng thật dài, Lệ Sa cuối cùng cũng dừng lại, nhưng giây tiếp theo, ngón trỏ của cô lên xuống lướt nhẹ, chạm vào vành tai nhỏ nhắn tinh xảo của Thái Anh.

Thái Anh lòng bàn tay trên đầu gối càng siết chặt hơn, lúc này nàng mới nghe thấy Lệ Sa thì thầm: "Thành ngữ đó là... Sóc vào hang sói. Bây giờ đã biết chưa?"

------
Tác giả có lời muốn nói:

🐿️: Haha, biết rùi.

🐿️: Sao lại là sóc? Không phải cừu sao?
Tiểu Lạp: Tôi nói sóc là sóc, em đã biết chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro