Chương 5 - Đã nghĩ kỹ chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu như không, tôi sẽ đến phòng của cô."

Thái Anh cẩn thận dò xét Lệ Sa: "Cô cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao?"

"Đúng."

Thái Anh không hỏi tại sao, nàng biết Lệ Sa nhất định sẽ nói ra được nguyên nhân.

"Bởi vì cô thấy nhàm chán." Lệ Sa tự tin mà quay đầu lại, lại ném thêm một vòng tròn.

Lần này chiếc vòng bị trượt ra ngoài, nhưng cô cũng không có chút cảm xúc dao động nào, lại nói thêm: "Vừa đúng lúc tôi cũng thấy nhàm chán."

Thái Anh muốn bỏ chạy. Trong đời nàng chưa bao giờ thấy cạn lời như vậy.

Ánh mắt Lệ Sa kiên định khóa chặt nàng. Nhưng Thái Anh không hề lùi bước, cùng cô ấy đối diện.

Những đứa trẻ bên cạnh không biết chuyện gì đang xảy ra, chúng vẫn bàn luận về những món đồ chơi trên mặt đất, đoán xem món nào sẽ bị ném trúng tiếp theo.

Đủ loại giọng nói non nớt vang lên bên tai, có chút ồn ào, nhưng lại giống như có một rào cản tự nhiên, ngăn cách Thái Anh và Lệ Sa ở một thế giới khác.

Trên đường có người đạp xe đi ngang qua, một hồi chuông đồng loạt bay lên không trung, hướng về phía mặt trời lặn.

Như là đi qua rất lâu, Thái Anh mới "Được" một tiếng, chỉ về hướng đám nhỏ: "Con thú bông vừa rồi không tính."

Lệ Sa nghe vậy cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức đếm số hình tròn còn lại, chia một nửa cho Thái Anh: "Cứ coi như tôi mời cô đi, để chơi một trò chơi nhỏ."

Bọn trẻ con tụ lại, bọn chúng đều là người địa phương, từ nhỏ đến lớn bị phơi dưới ánh nắng khiến làn da bị rám nắng, cứ như vậy, đôi mắt thuần khiết cũng đối lập đến càng rõ ràng.

Bị những đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm, Thái Anh cảm thấy có hơi áp lực. Lông mi nàng nhẹ run, cầm lấy những vòng tròn vắt lên tay trái.

Nàng kỳ thật chưa từng chơi qua bộ môn ném vòng này, một chút nắm chắc cũng không có, nội tâm cũng có chút bồn chồn.

Nhưng nếu đã đồng ý rồi, thì phải nỗ lực. Mặc kệ những lời nói kia của Lệ Sa một chút khác nhau cũng không có.

Ông chủ vì không cho người vượt qua vạch, còn kéo căn dây thừng, thân thể không thể đụng vào đến dây thừng này.

Hai người một trái một phải đứng ở ngoài sợi dây, nhìn các món đồ chơi bày ở phía trước.

"Xa gần đều có thể, đối với mỗi món đồ chơi không có yêu cầu cứng nhắc nào cả."

"Ném trúng liền được tính."

"Mỗi lần ném một cái thì đến lượt đối phương, dựa theo trình tự."

Lệ Sa bổ sung vài quy tắc, lại nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở chiếc máy ảnh của Thái Anh: "Máy ảnh có làm cô bị ảnh hưởng không?"

Treo ở trên cổ rất nặng.

Thái Anh mắt nhìn thẳng: "Sẽ không." Nàng trấn định ngữ khí tự nhiên: "Cô ném trước đi."

"Được." Lệ Sa không chút ngượng ngùng, cô đo lường tính toán một chút khoảng cách, lập tức ném ra cái thứ nhất.

Ném trượt.

Thái Anh thở phào, nếu không, nàng sẽ áp lực rất lớn.

Nàng mím chặt môi, sau đó tự mình ném một cái vòng, chỉ thấy cái vòng rơi xuống bên cạnh hộp Ultraman.

"Thật đáng tiếc." Lệ Sa ngoài miệng nói như vậy, nhưng khóe môi so với trước nâng lên càng cao.

Cô chính là vui sướng khi người ta gặp họa. Thiếu chút nữa là được điểm sẽ càng làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối, không phải sao?

Thái Anh liếc xéo cô một cái, lãnh đạm nói : "Tới lượt cô."

Những đứa trẻ đứng xem dường như không dám thở mạnh, thậm chí có đứa còn che miệng vì sợ làm phiền hai tuyển thủ trên sàn đấu.

Ném qua ném lại, trò chơi kết thúc.

Thành tích cả hai hòa nhau, từng người đều được ba cái món đồ chơi, chia hết cho các bạn nhỏ ở đây.

Nhưng chỉ có năm đứa trẻ, còn dư một món đồ chơi nữa, là một cái trống lắc cầm tay.

Hai bên mặt trống có in hình gấu, thoạt nhìn có chút đơn giản.

Lệ Sa lắc lắc cái trống, phát ra âm thanh có chút nặng nề, cũng không được thanh thúy.

Cô hếch cằm về phía Thái Anh: "Cho cô đấy."

"Chúng ta hòa nhau." Thái Anh đương nhiên sẽ không muốn, nàng cũng không phải con nít, chỉ bình tĩnh nói: "Cho nên vụ đặt cược vừa rồi không tính."

"Tại sao lại không tính?"

"Thành tích bằng nhau, chẳng lẽ một nửa thời gian ở phòng cô, một nửa thời gian ở phòng tôi sao?"

Lệ Sa hơi mở to hai mắt nhìn nàng, vẻ mặt như đó là điều đương nhiên.

Thái Anh: "......"

Thái Anh nhịn không được nữa, lần đầu tiên gọi tên của người này: "Lạp Lệ Sa."

"Hả?" Lệ Sa hơi nhướng mày.

Thái Anh tức đến thở không nỗi, nhưng nàng chưa kịp nói gì đã bị tiếng gọi Triệu Minh Đình cắt ngang: "Tiểu Phác, Tiểu Lạp."

Đoàn đã quay trở về, Triệu Minh Đình liếc mắt một cái liền thấy Thái Anh và Lệ Sa, vội vàng nhiệt tình mà gọi một tiếng.

Thái Anh kìm nén cơn nóng giận trong lòng, trước khi xoay người lại lẳng lặng mà liếc nhìn Lệ Sa một cái, sau đó mới cất bước rời đi.

Thật là lãng phí thời gian.

Lại bị người kia bỏ lại phía sau, Lệ Sa chỉ biết bật cười. Dường như cô đã quen với điều đó.

"Tiểu Phác, có cả máy ảnh à. Con là nhiếp ảnh gia sao?"

Đôi mắt Triệu Minh Đình sáng lên, hỏi Thái Anh.

"Không phải." Thái Anh lắc đầu, cũng không nói nghề nghiệp của mình là gì. "Dì Minh Đình, con về phòng đây."

"Được." Triệu Minh Đình nhìn ra mặt mày nàng không vui, cũng không kéo nàng tiếp tục hỏi về ảnh chụp nữa.

Lệ Sa cũng chậm rãi quay về, vẻ mặt vui vẻ hơn Thái Anh rất nhiều.

Triệu Minh Đình chạy nhanh đến quan tâm nói: "Tiểu Lạp à, Tiểu Phác làm sao vậy?"

"Cô ấy quỵt nợ." Lệ Sa mở miệng đi tới, nhìn về phía hành lang homestay, Thái Anh mới vừa đóng cửa lại.

Triệu Minh Đình cái hiểu cái không mà gật đầu, Lệ Sa cũng không tiếp tục đợi ở đây: "Dì Đình, con cũng về phòng trước đây."

"Đi đi."

Lệ Sa trở về phòng, ngồi trên sô pha, đặt cái trống lắc đồ chơi trên bàn. Cô nhìn chằm chằm nó trong chốc lát, liền đi qua lấy điện thoại, gọi điện thoại cho bạn thân.

Hơn mười giây điện thoại mới kết nối: "Lạp đại tổng giám, vừa rồi mình có một cuộc họp, sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho mình vậy?"

Lệ Sa sửng sốt, liếc nhìn thời gian: "Cậu còn chưa tan làm?"

"Ừm, tăng ca. Quý 1 sắp kết thúc, công ty năm nay khởi đầu làm ăn không tốt, vừa rồi mình còn đang ở trong đó thảo luận, thì cậu đã gọi điện thoại tới."

"Vậy cậu tiếp tục họp đi. Trễ chút nữa mình sẽ gọi lại cho cậu."

Đầu bên kia lập tức phát ra tiếng cười: "Đến mức này luôn sao? Không thì cậu chờ mình một lát, mình đây đi thông báo cho bọn họ tan làm, cũng không có vấn đề gì."

"Được."

Lệ Sa chờ không quá lâu, cũng tầm hai phút, giọng của nói bên kia lại truyền đến: "Mình vừa về văn phòng. Nói đi, có chuyện gì?."

"Cũng không có gì." Lệ Sa rũ rũ mí mắt.

Bên kia hình như rất vui vẻ: "Lệ Sa, ngượng ngùng như vậy không giống phong cách của cậu, mau nói thật đi."

"Mình bị người ta làm lơ rất nhiều lần." Lệ Sa rót cho mình một cốc nước, cầm trong tay, nhẹ lắc lắc, cô không uống, chỉ nhìn nước đung đưa trong đó.

Người bên kia sửng sốt một chút, lại cười ồ lên: "Thì ra cậu cũng có ngày hôm nay, Lạp đại tổng giám, từ trước đến nay đều là cậu phớt lờ người khác, bây giờ xem ra đây là báo ứng của cậu."

Lệ Sa không hé răng, cô cũng cảm thấy mình gặp báo ứng.

Cô mới không nên sinh ra tò mò với Tiểu Phác, nếu không sẽ không như hiện tại bị bạn thân cười nhạo như vậy.

Kim Trân Ni là bạn bè thuở nhỏ cùng nhau lớn lên của Lệ Sa, hai người hiểu nhau rất rõ. Nên Trân Ni mới không kiêng nể gì, lắng nghe cô tâm sự.

"Có điều như vậy xem ra......" Trân Ni đột nhiên trầm ổn lại: "Em gái này bị tổn thương không nhẹ?"

Lệ Sa hồi tưởng lại "em gái tổn thương không nhẹ" kia, qua vài giây mới ừm một tiếng.

Trân Ni thở dài: "Để cô ấy tự chữa lành đi, Tiểu Sa. Cái này chỉ có thể giao cho thời gian."

"Không phải nói sẽ có tình mới sao?" Lệ Sa nói xong hơi hơi ngửa đầu, uống một ngụm nước. "Hình như cũng có chút đạo lý."

"Nhưng mà mọi người ai cũng muốn gặp được tình mới, nếu đăng ký tham gia đoàn du lịch này của những người trẻ tuổi thì còn có khả năng, mọi người tuổi gần nhau cũng cảm thấy quen thuộc hơn, nhưng các cậu lại đăng ký đoàn du lịch "Hoàng Hôn Đỏ", trừ hai người liền không còn người trẻ tuổi nào..."

Lệ Sa sờ sờ vành tai bên kia của chính mình: "Cậu lại bắt đầu lải nhải rồi đấy."

"Không được sao? Cậu nên tránh xa cô ấy ra, với lại cậu cũng không thích con gái."

Lệ Sa không thể tiếp tục nói về vấn đề này nữa, ngược lại nói: "Cúp đây, mình còn có việc."

"Cậu chơi vui vẻ, hiếm khi mới thấy cậu có ý định đi chơi."

"Mình biết rồi."

Chờ điện thoại ngắt máy, Lệ Sa bên môi mới tràn ra một tia nhợt nhạt thở dài, ánh mắt cô đặt ở con gấu nhỏ trên cái trống, bộ dạng không muốn kết giao với bất kỳ ai của Tiểu Phác hiện ra trong mắt cô.

Tránh xa Tiểu Phác thế nào? Đầu ngón tay Lệ Sa gõ nhẹ lên đầu gối.

Thái Anh bên này không biết Lệ Sa đang nghĩ về mình, nàng ngồi xuống ghế sô pha xem lại những bức ảnh đã chụp hôm nay trong máy ảnh.

Bố cục màu sắc đều rất tốt, điều tuyệt vời hơn nữa là biểu cảm của Lệ Sa với những đứa trẻ kia.

Nhìn bức ảnh này rất hài hòa và đẹp mắt.

Thái Anh rất thích trẻ con, đương nhiên là không tính những đứa trẻ không nghe lời.

Ánh mắt mong đợi của những đứa trẻ đó là lý do chính khiến nàng đồng ý chơi với Lệ Sa, những món đồ chơi hai người ném trúng đều sẽ chia cho các bạn nhỏ, đối với Thái Anh mà nói, chuyện này rất có ý nghĩa.

Khi còn nhỏ nàng cũng không có đồ chơi, sau này lớn lên mới tự mua cho mình vài món, vẫn nhớ khoảnh khắc nàng có món đồ chơi đầu tiên, mặc dù giờ nàng không còn muốn nó nữa.

Điện thoại đặt trên bàn lại rung lên hai hồi, Thái Anh tắt máy ảnh đặt sang một bên, mở khóa điện thoại.

Vẫn là Đào Tư Nhàn gửi tin nhắn tới.

Đào Tư Nhàn: 【Sao cậu lại thay ổ khoá?】

Đào Tư Nhàn: 【Mình nhớ Luca.】

Sau khi chia tay, đến bây giờ hai người vẫn chưa gặp nhau, Thái Anh đã sớm thay đổi khoá cửa, chính là sợ cô ta trở về.

Nhưng Đào Tư Nhàn vội vàng kết hôn, vì vậy cô ta không nghĩ đến việc quay lại vào tuần này.

Lúc trước hai người sống cùng nhau, là phòng mà Thái Anh thuê, cả hai đều có chìa khóa.

Mà hiện tại Đào Tư Nhàn ở nơi này nói nhớ Luca, điều đó hoàn toàn vô nghĩa.

Bởi vì đôi khi cô ta không đi làm, lại ngốc ở nhà, cũng không chơi cùng Luca, thậm chí cô ta cũng không muốn nấu ăn cho mèo, cô ta nhất định phải đợi Thái Anh trở về.

Hơn nữa, thời điểm mua Luca, Đào Tư Nhàn không bỏ ra đồng nào, vì vậy Thái Anh mới cho cô ta đặt tên cho nó.

Giờ ngẫm lại, ai trả tiền thì mèo của người đó mới đúng.

Khi đó là nàng quá ngốc, cảm thấy chính mình và Đào Tư Nhàn sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

Thái Anh nhìn hai dòng tin nhắn, giữa mày giật giật.

Vừa định ấn phản hồi, Đào Tư Nhàn lại gửi đến một tin nhắn khác: 【Tiểu Anh, quay lại với mình đi, xin cậu đấy.】

Thái Anh đầu ngón tay dừng lại, càng trở nên tức giận hơn.

Quay lại với mình? Thật chói mắt.

Là nàng không cần cô ta sao?

Là nàng chủ động rời xa cô ta sao?

Là vấn đề của nàng sao?

Không phải.

Đều không phải.

Nếu không phải Đào Tư Nhàn gạt nàng kết hôn với người khác, nếu không phải Đào Tư Nhàn sắp kết hôn mới cho nàng biết, nếu không phải Đào Tư Nhàn thú nhận với nàng rằng cô ta thường biến mất vì cô ta bận lên giường cùng người đàn ông khác... Nàng khẳng định chính mình sẽ luôn ở bên Đào Tư Nhàn.

Mà lúc trước khi mới ở cùng nhau, Đào Tư Nhàn lại nói cô ta không thích hành vi quá thân mật kia, hy vọng Thái Anh sẽ yêu đương với cô ta bằng tâm hồn chứ không phải bằng thể xác.

Bởi vậy ba năm này, số lần hai người hôn môi có thể đếm được trên đầu ngón tay, đại đa số thời điểm chỉ là hôn hôn một chút mà thôi.

Thái Anh đã quen với việc yêu đương như vậy, nàng cảm thấy như vậy cũng không tồi, khao khát dục vọng ngẫu nhiên cũng không phải không thể kiềm chế.

Nàng là con người, không phải động vật.

Nhưng mà thật ra, Đào Tư Nhàn chỉ là không muốn cùng nàng phát sinh quan hệ.

Tất cả những ký ức ùa về, Thái Anh có chút thở không nổi.

Thời gian ba năm cũng không tính là dài, nhưng cũng đủ khiến nàng thương tích đầy mình.

Đây là mối tình lâu nhất của nàng trong 25 năm cuộc đời, nàng chưa từng nghĩ mình sẽ bị phản bội sau ba năm.

Nàng từng nghĩ sẽ cùng Đào Tư Nhàn ở bên nhau thật nhiều cái ba năm. Kết quả, nó như một trò đùa mà thôi.

Thái Anh hít vào một hơi thật sâu, để kìm lại những giọt nước mắt hỗn loạn, tin nhắn của Đào Tư Nhàn càng làm nàng cảm thấy thật tức cười.

Đầu óc rối loạn chốc lát, nàng giữ cho bản thân tỉnh táo lại, rồi sau đó đứng lên, đi tới cửa, nhìn thẻ phòng trong khe cắm thẻ, do dự một lúc dứt khoát rút ra.

Hành lang không rộng, đi ba bước sẽ tới cửa phòng đối diện

Thái Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, nội tâm giằng co lần cuối, mới nhẹ nhàng thở ra.

Nàng giơ tay phải lên, cong ngón trỏ lại, gõ cửa phòng Lệ Sa, hành lang yên tĩnh phát ra hai tiếng gõ cửa. Ở trong lòng nàng lại phát ra tiếng vọng.

Vài giây sau, Lệ Sa mới mở cửa, nhìn thấy người trước mặt, cô có chút ngạc nhiên, nhưng ngoài miệng lại hỏi: "Đã nghĩ kỹ chưa?"

Cô là đang nói đến vấn đề chia một nửa thời gian.

Thái Anh dùng cánh tay buông thõng bên hông nắm vạt áo, nàng có chút căng thẳng, nhưng vẫn bắt gặp ánh mắt của Lệ Sa, đôi môi nàng mở ra rồi khép lại: "Cô đã suy nghĩ kỹ ngủ với tôi thế nào chưa?"

------
Tác giả có lời muốn nói:

Gái thẳng Lạp Lệ Sa: ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro