Chương 4 - Chị đằng kia muốn mời chị chơi cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không có ý xấu, tôi tên Lạp Lệ Sa, tên cô là gì?"

Thái Anh bỏ qua người này rồi bước thẳng đi, nửa chữ phát ra từ miệng nàng cũng không có.

Lệ Sa nhìn tóc nàng tung bay trong gió, khóe miệng nâng lên rồi dần dần đè xuống, cô nắm cán ô, cảm xúc có chút phức tạp. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai phớt lờ cô như vậy. Hơn nữa đây không phải lần đầu tiên.

Chân mày Lệ Sa cau lại, hai giây sau xốc xốc mí mắt, cô mới lại nhấc chân đi đến phía trước.

Chỗ ăn cơm là một tiệm cơm bản địa ở Tây Thành, chuyên bán các món ăn đặc sản của địa phương, hai hướng dẫn viên Quý Châu và Đồ Tân Tâm phụ trách liên hệ với người phục vụ gọi món.

Cả đoàn ngồi trong một căn phòng riêng, bên trong có hai chiếc bàn tròn, mỗi bên có thể ngồi được mười hai người, nên mỗi bàn vẫn còn hai chỗ trống.

Người phục vụ đem những chiếc ghế thừa đi, vị trí cũng rộng rãi một chút, Thái Anh lập tức ngồi vào chỗ này.

Nàng không muốn cùng người hai bên tiếp xúc quá gần, nàng chỉ muốn yên tĩnh mà ăn xong bữa cơm này, rồi về khu homestay nghỉ ngơi cho tốt.

Cái bàn không lớn lắm, đường kính khá ngắn.

Lệ Sa ngồi đối diện với nàng ở bàn bên kia, cùng các dì hai bên trò chuyện hăng say, nàng chỉ cần giương mắt là có thể thấy khuôn mặt của đối phương.

Những cái khác không nói, nhưng Lệ Sa lớn lên trông rất xinh đẹp.

Thái Anh mím môi, suy tư nghĩ rằng liệu nàng đã từng gặp Lệ Sa trước kia hay chưa.

Nàng trước sau cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không biết là chỗ nào. Chờ đến khi thức ăn trên bàn đem ra hơn phân nửa, Thái Anh vẫn chưa có được đáp án, chỉ là lại một lần nữa khẳng định trước kia nàng tuyệt đối chưa từng gặp qua Lệ Sa.

Lại một lần kiên định muốn giữ khoảng cách với cô ấy.

Nếu có khả năng trên trán của cô ấy phải dán hai chữ "Nguy hiểm".

Bữa cơm này ăn hơn nửa tiếng đồng hồ, cùng Lệ Sa nửa cái chạm ánh mắt cũng không có, Thái Anh cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng không thể không nói bởi vì sự xuất hiện Lệ Sa, đem sự chú ý của nàng vốn dĩ ở trên người Đào Tư Nhàn chuyển đi không ít.

Nhưng mà trên đường vòng vèo trở về homestay, Đào Tư Nhàn lại hiện lên trong đầu nàng.

Thái Anh cầm ô, lặng im mà đi theo đoàn. Sắp đến cửa homestay, Thái Anh bị Triệu Minh Đình gọi lại: "Tiểu Phác."

Thái Anh có chút hoảng với cái xưng hô "Tiểu Phác" này. Hôm nay đã bị gọi rất nhiều lần.

Triệu Minh Đình vẫn trong dáng vẻ thân thiện đó, giơ điện thoại của mình lên: "Dì muốn thêm WeChat của con."

Thái Anh sửng sốt, lại thấy Cao Duyên Kỳ cũng cầm điện thoại tiến về phía bên này : "Tiểu Phác thêm cả dì nữa."

Cao Duyên Kỳ dừng một chút, nhích lại gần rồi hạ giọng nói: "Sau này bên dì nếu có mấy lão lớn tuổi muốn tìm bạn, dì sẽ lưu ý rồi giới thiệu cho con."

Thái Anh: "......"

Thái Anh: "Cảm ơn ý tốt của dì, nhưng chuyện này nên tùy vào duyên phận."

Nàng dở khóc dở cười, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, thực sự bình tĩnh mà quét mã Wechat cho hai dì.

"Cũng phải." Cao Duyên Kỳ thở dài: "Vạn sự trên đời này đều tùy vào một chữ 'duyên' ."

Triệu Minh Đình đi theo gật gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Phác, dì cảm thấy chúng ta rất có duyên."

Thái Anh thoạt nhìn rất ngoan ngoãn an tĩnh, lại có chút khí chất dịu dàng, thuộc tuýp dễ thu hút những người lớn tuổi.

Thái Anh nghe vậy không hé răng, chỉ cười cười. Nàng không tin lắm khi nói về duyên phận. Hoặc là nói nàng lúc trước tin tưởng, chỉ là Đào Tư Nhàn đã tự tay phá hủy mọi thứ.

Sau khi thêm WeChat với hai dì, nàng nhanh chóng đi đến cửa homestay.

Thái Anh thu ô lại, lấy thẻ phòng trong túi xách ra, bước vào hành lang.

Xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh, Thái Anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Quý Châu nói để mọi người nghỉ ngơi trong hai giờ, sau đó sẽ đi đến những nơi có cảnh đẹp gần khu homestay.

Thái Anh không muốn đi, cũng đã nhắn tin trước cho Quý Châu. Nàng đã đóng đầy đủ tiền, nếu không đi thì số tiền này xem như lãng phí.

Vậy......

Lãng phí thì lãng phí.

Thái Anh một chút cũng không thấy tiếc, nàng đi đến Tây thành chính là muốn thay đổi không khí, chơi hay không chơi cũng không quan trọng.

Nàng quẹt thẻ mở cửa phòng.

Lúc này, phía sau không còn ai gọi nàng nữa.

Khi xoay người đóng cửa, Thái Anh nhìn về phía phòng đối diện, nếu nàng nhớ không lầm thì Lạp Lệ Sa ở phòng đối diện.

Cô ấy hiện tại không có ở đây, hành lang cũng không một bóng người, không biết đã đi đâu rồi.

Thái Anh lười nghĩ đến, "ầm" một tiếng, đóng cửa lại.

Trong phòng rất thanh tịnh, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chạy tiến vào, tạo thành những hình thù trên mặt đất.

Thái Anh không thèm tháo trang sức, nàng kéo rèm lại, đi rửa tay lần nữa, đeo bịt mắt và chui vào chăn.

Hai mí mắt của nàng sớm đã mở không lên, nhưng khi thật sự muốn ngủ thì lại không tài nào ngủ được. Cái gì cũng nhìn không thấy, đập vào mắt là một mảnh tối đen.

Nàng trằn trọc không biết bao lâu, như là một bộ phim đang chiếu trước mặt, từ lần đầu gặp Đào Tư Nhàn, lại tăng tốc gấp mười lần, nhanh chóng diễn ra từng chi tiết trong cuộc đời nàng và Đào Tư Nhàn cùng nhau trải qua.

Thái Anh mệt mỏi, cuối cùng cơn buồn ngủ đã tìm đến nàng.

Khi tỉnh lại đã là hoàng hôn, phòng của nàng nằm ở vị trí rất tốt, có thể nhìn thấy những đám mây màu từ phía cửa sổ.

Thái Anh lấy chiếc máy ảnh từ trong túi ra chụp một vài bức ảnh phong cảnh.

Nàng đã có hứng thú và yêu thích chụp ảnh nhiều năm, mà việc có thể chụp những bức ảnh được khen ngợi của Triệu Minh Đình và Cao Duyên Kỳ là điều bình thường.

Nàng cũng đã thay thế thẻ nhớ trước đó, bởi vì những bức ảnh bên trong về cơ bản đều liên quan đến Đào Tư Nhàn.

Đoàn vẫn chưa trở về từ các điểm tham quan xung quanh, Thái Anh suy nghĩ trong vài giây, mang giày ra khỏi phòng.

Chụp ảnh có thể khiến nàng chuyên chú, tạm thời không nghĩ đến những thứ khác.

Ông chủ khu homestay ngồi ở phía trước quầy, thấy Thái Anh đi tới, hướng về phía nàng cười cười: "Cô gái, cô là nhiếp ảnh gia sao?"

"Không phải." Thái Anh lắc đầu, vẻ mặt của nàng làm người ta nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.

Ông chủ sờ sờ cái mũi của mình, từ bỏ ý định cùng Thái Anh nói chuyện. Vị khách hàng này lạnh lùng quá.

Thái Anh không biết ý định của ông ấy, cũng không muốn biết. Nàng đeo máy ảnh lên cổ rồi rời khỏi homestay.

Quả nhiên, nơi này có rất nhiều góc chụp ảnh đẹp.

Mặt trời đã khuất, nhưng trong gió nhẹ cũng còn kèm theo một chút hơi nóng, thổi đến trên mặt quả thực ấm áp.

Thái Anh mới ra tới, bước chân đột ngột dừng lại.

Nàng thấy Lệ Sa đang đứng trước một cửa hàng đồ chơi cách đó khoảng 10 mét.

Có một trò chơi được bố trí ở lối vào của cửa hàng đồ chơi, đây là một trò chơi rất phổ biến.

Có lẽ là sắp tới buổi tối, khu này sắp náo nhiệt rồi, buổi trưa ăn cơm cũng không thấy ông chủ sắp xếp cái này.

Một số đồ chơi được đặt ngay ngắn trên mặt đất phẳng, bao gồm con quay, yo-yo, Ultraman và thú bông. Đều là những món đồ chơi yêu thích của trẻ con.

Lệ Sa đứng ở bên ngoài vạch kẻ, tay phải cầm một cái vòng, tay trái cầm mấy cái còn lại, tập trung tinh thần nhìn về phía những món đồ chơi.

Cô ấy cũng không đi theo đoàn để thăm quan ngắm cảnh, giờ Thái Anh mới ý thức được điều này.

Có vài đứa trẻ đang vây quanh Lệ Sa, Thái Anh chớp mắt, cảm thấy hình ảnh này thật không tồi.

Nàng nâng máy ảnh lên, đem màn ảnh nhắm ngay Lệ Sa, lại chọn hạ góc độ, ấn nút chụp.

Lệ Sa ném chiếc vòng đi, thật may mắn chiếc vòng tròng trúng một con thú bông, hơn nữa vị trí của con thú bông này còn nằm ở phía xa nhất.

Đám trẻ vây xem ồ lên hoan hô, Lệ Sa hiện lên vẻ mặt đắc ý.

Thái Anh lại nâng camera lên, đem cảnh này thu lại trong màn chụp.

Tiếng chụp hình vang lên, giây tiếp theo ánh mắt Lệ Sa không còn nhìn món đồ chơi nữa, mà là nhìn về phía Thái Anh.

Ống kính máy ảnh như đôi mắt của Thái Anh cùng Lệ Sa đối diện.

Nàng bị bắt quả tang, khẩn trương mà nuốt nước bọt xuống, thấy Lệ Sa xoa đầu của một bạn nhỏ, không biết đối phương nói cái gì đó, bạn nhỏ kia cứ một hai mà nhảy tới trước mặt nàng.

Thái Anh đã thả camera xuống, nàng cúi đầu nhìn xuống cô bé chỉ cao tới eo của nàng, không có mở miệng nói chuyện, cũng không lộ ra nụ cười. Cô bé sờ sờ hai bím tóc của mình, Thái Anh nhìn ra được cô bé là dân bản địa, với làn da có hơi ngăm đen, con ngươi cũng thực rõ ràng đen nhánh, là một cô bé rất xinh đẹp hoạt bát.

Cô bé ngửa đầu nhìn Thái Anh, mở miệng gọi một tiếng: "Chị ơi."

Cô bé lại chỉ hướng về phía Lệ Sa: "Chị đằng kia muốn mời chị chơi cùng."

Ánh mắt của cô bé thực hồn nhiên cũng thực thuần khiết, tựa như bầu trời Tây Thành bên này.

Thái Anh muốn từ chối: "Chị......"

Hai chữ "Không đi" còn chưa kịp nói ra, cô bé đã chớp chớp đôi mắt to của mình, giành trước một bước cắt ngang lời nói của nàng: "Chị ơi, nếu chị đi qua đó, thì em sẽ được tặng con thú bông kia."

Cô bé đáng thương ô oa mà nói thêm một câu: "Em còn chưa có con thú bông đó~"

Đây quả thật là một vụ bắt cóc mà.

Nhưng Thái Anh cũng không còn cách nào khác. Vì vậy mở miệng nói: "Được. Chị đi với em."

Khoảng cách mười mét cũng không xa. Nhưng Thái Anh lại cảm thấy nó rất dài.

Cô bé chạy nhanh tới bên cạnh Lệ Sa, rất nhanh đã có được thú bông nằm trong lòng.

Xung quanh mấy đứa trẻ ồn ào, "ô ô" không ngừng.

Thái Anh đi tới bên này, trước khi Lệ Sa mở miệng, nàng lên tiếng trước: "Tôi không có chụp lén cô."

"Tôi còn chưa nói cô chụp lén tôi." Lệ Sa đưa cho nàng một cái tròn: "Muốn ném không?"

Thái Anh không di chuyển, dứt khoát trả lời: "Tôi không có hứng thú."

"Như vậy đi, chúng ta chơi một trò chơi." Đôi mắt Lệ Sa hơi hơi cong lên: "Nếu như tôi ném trúng nhiều hơn cô, vậy buổi tối cô đến phòng của tôi. Nếu như không, tôi sẽ đến phòng của cô."

------
Tác giả có lời muốn nói:

🐿️: Ủa???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro