Chương 66 - Tình yêu công sở?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy nghĩ cẩn thận một chuyện đôi khi rất khó, đôi khi lại đơn giản lạ thường.

Ví dụ như, lúc trước Thái Anh thật ra không thể lý giải vì cái gì Đào Tư Nhàn lại đối xử với mình như vậy, nàng quan tâm Đào Tư Nhàn như vậy, đi đâu cũng nghĩ về cô ta, thể hiện tình yêu mà nàng chưa bao giờ để người khác nhìn thấy.

Sau một thời gian trấn tĩnh, Thái Anh đã đoán ra.

Bởi vì Đào Tư Nhàn căn bản không thích nàng, chỉ coi nàng như một...... người cùng thuê phòng? Hoặc là một bảo mẫu?

Hoặc là đều không phải, bạn cùng thuê phòng ít nhất còn phải chia tiền thuê phòng, bảo mẫu còn cần phải trả tiền lương, cô ta cái gì cũng không có, chi tiêu trên cơ bản đều là dán trên người Thái Anh.

Lại như lúc trước rõ ràng không muốn cùng Lệ Sa tiếp tục, chỉ muốn chờ trả xong nợ sẽ không qua lại với Lệ Sa nữa, nhưng hiện tại lại muốn cùng Lệ Sa có nhiều thứ hơn về sau, tâm lý này đã chuyển biến, là bởi vì nàng thấy chính mình trong mắt Lệ Sa.

Khuôn mặt Lệ Sa rất có tính công kích, lúc đầu tiếp xúc người cũng có chút dễ mến, nhưng sau khi tiếp xúc lâu, Thái Anh cảm thấy cô kỳ thật là người rất ôn nhu.

Khi làm việc ít khi nói cười làm người ta cảm thấy Lạp tổng giám lạnh lùng, ngẫm lại có thể ở trước mặt nàng là Lạp vô lại siêu cấp mặt dày.

Thái Anh lúc ban đầu khó thích ứng với sự tương phản này, hiện tại cũng đã quen rồi.

Một người ở trước mặt nàng bày ra dáng vẻ chân thật nhất, điều này rất hiếm thấy, không phải sao?

Nên để phối hợp với Lệ Sa muốn "Nhìn một cái là đủ", Thái Anh đã dành thời gian ra khỏi văn phòng chuẩn bị đến khu đồ uống, pha một ly cà phê.

Sao nàng không nghĩ tới sẽ nhìn Lệ Sa một cái chứ?

Lệ Sa được Trần An dẫn đến phòng họp, lúc cô ở bên ngoài văn phòng, liền thấy Thái Anh mang một cái ly đi ra, lén lút cùng cô liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó liền thu tầm mắt về không ngoảnh lại.

Thật sự cũng chỉ là liếc mắt một cái.

Lệ Sa bật cười, nụ cười bên môi lặng lẽ treo lên, đều bị Trần An cùng Kha Diệp Tử nhìn thấy.

Trần An giỏi giao tiếp, thấy thế dứt khoát cười mở miệng hỏi: "Lạp tổng đang nghĩ tới chuyện buồn cười gì sao?"

"Ừm. Đúng vậy."

Lệ Sa áp khóe miệng xuống, cô không muốn tiết lộ lý do mình cười.

Nụ cười Trần An đông cứng lại, nhưng cũng không cảm thấy có gì, bởi vì trong lời đồn đãi Lệ Sa chính là như vậy.

Thái Anh vào khu pha nước, vừa vặn gặp Cốc Lam cũng tới pha cà phê.

Cốc Lam và nàng đứng chung một chỗ, mắt nhìn bốn phía, đè thấp âm lượng, lặng lẽ nói: " Chị, tối nay muốn cùng nhau ăn bữa cơm không?"

Thái Anh nhìn cô ấy: "Sao đột nhiên lại muốn như vậy?"

"Bạn trai mới của em, chị giúp em xem hắn thế nào?" Cốc Lam thở dài một tiếng: "Mắt nhìn của em không ra sao, thích soái ca nào cũng đều là tra nam."

Thái Anh nghĩ đến những đoạn nàng đã nói với cô ấy trước đây, tràn đầy sự đồng cảm gật gật đầu: "Xác thật."

"Vậy tối nay chị muốn cùng nhau ăn cơm chứ?" Cốc Lam ánh mắt đầy sự mong chờ.

Thái Anh chần chờ, lúc trước nàng kỳ thật cũng như vậy đi xem thử người yêu cũ của Cốc Lam, chỉ là trường hợp lúc đó muốn bao nhiêu xấu hổ liền có bấy nhiêu xấu hổ, đặc biệt là chàng trai kia thừa dịp Cốc Lam đi toilet còn muốn tới xin WeChat của Thái Anh, Thái Anh cự tuyệt không cho, cho tới bây giờ Cốc Lam cũng chưa biết chuyện này, đến khi Cốc Lam chia tay với chàng trai đó, Thái Anh mới nhẹ nhàng thở ra.

"Không được." Thái Anh hiếm khi cự tuyệt một người, lộ ra nụ cười tươi xin lỗi: "Chị còn có việc khác, em tìm người khác thử xem?"

Cốc Lam khó tránh khỏi có chút thất vọng, nhưng cũng sẽ không cưỡng cầu Thái Anh đi, đành phải gật đầu: "Vậy em sẽ hẹn với bạn của em."

"Được." Thái Anh cười cười, đem cà phê trở về văn phòng.

Lúc đoàn người Lệ Sa từ VDC rời đi, Thái Anh không biết thời gian cụ thể, nàng ngồi ở văn phòng làm việc, cho đến khi nhận được tin WeChat của Lệ Sa: 【Nói nhìn một cái thì chỉ nhìn một cái thôi sao?】

【Phải.】 Thái Anh khẳng định gõ trả lời qua.

Lệ Sa nhận được tin nhắn này, khóe miệng lại nâng lên, trước mắt cô hiện lên bộ dạng đắc ý của Thái Anh.

Bên trong xe, Kha Diệp Tử ngồi ở bên cạnh Lệ Sa, hướng ngoài cửa sổ nhìn nhìn, thu hồi ánh mắt, lại thấy tổng giám của bọn họ cười một mình.

Kha Diệp Tử:......?

Tổng giám của bọn họ có gì đó không đúng?

Kha Diệp Tử cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như là sau khi từ Tây Thành trở về, cô ấy không ngừng bắt gặp được Lệ Sa cười tươi như vậy. Trước kia trên cơ bản đều một mặt lạnh lẽo, ngẫu nhiên cũng sẽ mỉm một chút khóe môi, nhưng lần này ý cười đều không chạm đáy mắt.

Cho nên xem ra Kha Diệp Tử không phải gặp được quỷ, mà là gặp được kỳ tích.

Kha Diệp Tử lâm vào trầm tư.

Lệ Sa tắt điện thoại, gọi Kha Diệp Tử một tiếng: "Trợ lý Kha."

Kha Diệp Tử lập tức tỉnh táo lại, lên tiếng, chờ được thông báo.

"Hợp tác với VDC tiến triển rất thuận lợi, cô sắp xếp tìm thời gian cho người của hai công ty cùng nhau ăn bữa cơm. Lần trước là VDC mời khách, lần này đương nhiên tới lượt chúng ta."

Kha Diệp Tử sửng sốt, rất mau liền nói: "Vâng."

Thôi vậy, cứ cho là gặp được quỷ đi.

Tổng giám của bọn họ trước đó cũng tính là lần đầu tiên đồng ý xã giao, hiện tại còn chủ động yêu cầu cùng người của VDC ăn cơm.

Đây không phải kỳ tích, đây là gặp quỷ!

Kha Diệp Tử tốc độ rất nhanh, sắp xếp thời gian vào 7 giờ tối thứ tư, như cũ ở nhà hàng Tân Hào, cũng như trước cùng nhau ăn cơm trong căn phòng đó.

Trần An thông báo tin tức này đến nhóm, Thái Anh ngẩn người một chút, phản ứng đầu tiên chính là hỏi Lệ Sa.

Nàng không biết Lệ Sa có muốn đi hay không, nếu Lệ Sa nói không đi, vậy nàng cũng tìm lấy cớ không đi.

Lệ Sa phản hồi là: 【Chị muốn đi.】

Thái Anh: 【Được.】

Thật ra thân thể Lệ Sa có chút không thoải mái, trước đó đều là trong thời gian hành kinh, tháng này cô trễ kinh đến bốn ngày, đến ngày 13 "bà dì" mới đến.

Mà bữa tiệc là ngày 14.

Ngày này cũng vừa vặn tròn thời gian một tháng các nàng quen biết nhau.

Thái Anh nhìn lịch hoảng hốt một chút, trước đó còn cho rằng hia người đã quen nhau hơn một tháng, nhưng trên thực tế cho tới hôm nay mới được một tháng.

"Chị Phác." Bành Khai Miểu lại đi tới trước mặt Thái Anh, khẽ meo meo hỏi một câu: "Chị và Lạp tổng giám quan hệ rất tốt, giám đốc Trần có biết không?"

Hiện tại đã tới cửa nhà hàng Tân Hào, vừa vặn gặp được Bành Khai Miểu, mà Bành Khai Miểu nói âm lượng rất nhỏ, cậu ta nói, mắt nhìn Trần An đang ở cửa đón người.

Thái Anh lắc đầu: "Không biết."

Thái Anh nhìn cậu ta: "Đây cũng không phải chuyện gì cần phải báo cáo."

Bành Khai Miểu đưa tay lên miệng làm cái động tác kéo khóa: "Được."

"Đây sẽ là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta." Cậu ta cười cười, như rất vui vì điều đó.

Thái Anh không biết cậu ta vì cái gì lại vui vẻ, không đến vài bước liền đi tới trước mặt Trần An.

Trần An vỗ vỗ bả vai Bành Khai Miểu: "Vừa rồi cậu có phải đang nói xấu gì tôi không? Tôi thấy cậu tự kéo khoá miệng mình."

Bành Khai Miểu vẻ mặt ủy khuất: "Em nào dám chứ chị Trần."

Cậu ta nhìn Thái Anh: "Là một bí mật nhỏ giữa em và chị Phác."

Trần An nhìn về phía Thái Anh, đuôi lông mày hạ xuống: "Tiểu Anh không chia sẻ cho chị sao? Chị và em cũng chưa có bí mật nhỏ."

Thái Anh bật cười: "Chị Trần, chị đừng nghe cậu ấy nói sà lơ." Nàng nói sang chuyện khác: "Chúng ta đi vào trước."

Trần An: "Được. Lạp tổng giám cũng sắp tới rồi, chị ở đây chờ."

Thái Anh dừng bước chân lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước, lần này không giống lần trước, lần này không ở cửa gặp được Lệ Sa, nàng cũng không có ở lại chờ.

Nếu không sẽ quá rõ ràng.

Thái Anh cùng Bành Khai Miểu vào phòng ngồi xuống, ngồi vị trí y như lần trước, Thái Anh cầm điện thoại, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa.

Một lát sau, Lệ Sa gửi tin nhắn tới : 【Đã xuống xe.】

Thái Anh mí mắt giựt giựt, bốn phía các đồng nghiệp đều đang hi hi ha ha mà hàn huyên, nàng chỉ chú ý đến phía cửa.

Qua khoảng ba phút, nàng mới thấy cửa mở ra, bước vào đầu tiên là Lệ Sa, theo sau chính là Kha Diệp Tử và Trần An.

Kỳ thật lần này là KDC mời khách, nghênh đón nên là người của KDC, nhưng bọn họ tan làm trễ, hơn nữa hôm nay còn phải tăng ca thêm một lát, Kha Diệp Tử mới không thể không phiền đến Trần An.

Trần An cũng sẵn lòng, cô ấy sẽ không bỏ lỡ cơ hội như vậy, bởi vậy lại giống như lần trước đứng ra tiếp đón.

Ánh mắt Thái Anh và Lệ Sa chạm nhau, nàng không khỏi thanh giọng nói, làm bộ bình tĩnh cầm lấy ly nước lên uống một ngụm.

Ở trường hợp gặp mặt công khai, có một loại cảm giác rất khác, đặc biệt là ở đây ngoại trừ Bành Khai Miểu, không ai biết hai người quen biết nhau.

Nhưng ngay cả Bành Khai Miểu, cũng chỉ là cho rằng các nàng biết nhau mà thôi, cũng không có nghĩ đến hướng khác .

Tầm mắt Kha Diệp Tử cũng dừng ở trên mặt Thái Anh, cô ấy nhìn Thái Anh cười cười, xem như chào hỏi.

Nhưng vị trí bên cạnh Thái Anh còn trống, Kha Diệp Tử nhìn liền chỉ vào nơi đó nói: "Tổng giám, chúng ta ngồi bên cạnh cô Phác đi."

"Được." Lệ Sa lên tiếng, cô đương nhiên là muốn ngồi bên cạnh Thái Anh, nhưng Kha Diệp Tử đã ngồi xuống trước cô một bước.

Lệ Sa:......

Lệ Sa ngồi xuống bên cạnh Kha Diệp Tử, bên phải là Trần An.

"Trợ lý Kha, lát nữa vẫn là uống nước chanh sao?" Thái Anh mỉm cười nói, quay đầu hỏi Kha Diệp Tử.

Chỉ là ánh mắt nàng như có như không mà đặt ở trên mặt Lệ Sa, cảm thấy biểu cảm vừa rồi của Lệ Sa rất buồn cười.

Nhưng có lẽ cũng chỉ có nàng nhìn ra Lệ Sa đang cạn lời.

Kha Diệp Tử gật đầu: "Phải, uống rượu không thể lái xe, an toàn vẫn là quan trọng nhất."

"Đúng vậy."

Lệ Sa bên tai vang lên giọng Thái Anh, nhưng không phải nói chuyện phiếm với cô, loại cảm giác này có chút kỳ lạ.

Chỉ là......

Không hiểu sao lại có kiểu như đang vụng trộm với Thái Anh - tình ảo giác.

Đây là tình yêu công sở sao?

Lệ Sa nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro