Chương 67 - Ảnh gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công ty Lệ Sa đối với tình yêu công sở, là mắt nhắm mắt mở, mọi người đều chấp nhận không công khai, hoặc là không tán tỉnh ở công ty.

Hơn nữa, lúc trước Lệ Sa cũng chẳng quan tâm đến, nhưng ngay lúc này cô rất muốn phỏng vấn một chút chuyện yêu đương của đồng nghiệp, rốt cuộc là tâm lý hoạt động như thế nào, đặc biệt là những hoạt động không công khai chỉ có đương sự biết.

Nhưng mà......

Cô và Thái Anh không cùng công ty nên cũng không phải tình yêu công sở.

Nếu thật là tình yêu công sở vậy thì tốt rồi, không cần vì gặp Thái Anh công khai mà hao phí nhiều sức lực như vậy. Việc lén xã giao, Lệ Sa trước đây luôn luôn không chấp nhận được hành vi như vậy, hiện tại cô lại trở thành loại người này.

Rõ ràng mỗi đêm sau khi trở về, liền có thể nhìn thấy Thái Anh nên cũng không nóng vội, nhưng Lệ Sa khi quyết định mời cơm VDC, cũng không biết vì cái gì, cô chỉ muốn làm như vậy.

Hiện tại xem như đã hiểu ra.

Đây là cố ý trọng du, đây là thánh địa check-in.

Nhà hàng Tân Hào là điểm khởi đầu mới của hai người.

Khóe môi Lệ Sa nhếch lên một chút, chỉ một chút rồi biến mất, trở lại bộ dạng lạnh lùng cao ngạo như cũ kia.

Kha Diệp Tử giống như rất thích trò chuyện với Thái Anh, nói từ chủ đề này đến chủ đề khác.

Lúc thì hỏi Thái Anh chăm sóc da như thế nào để có làn da lại đẹp như vậy.

Lúc thì lại hỏi Thái Anh có tích thuốc nhỏ mắt không, sao đôi mắt lại trông sáng như vậy.

Lại hỏi Thái Anh có nuôi thú cưng không, Kha Diệp Tử có nuôi một con mèo, sau khi biết được Thái Anh cũng có nuôi, cô ấy càng có thể hàn huyên, cứ bla bla nói, cùng nhau giao lưu cách chăm sóc mèo.

Lệ Sa:......

"Lạp tổng giám, tôi mời cô." Trần An ở một bên nâng ly nước chanh lên mời Lệ Sa, cô ấy không uống rượu giống như lần trước.

Lệ Sa thu hồi đôi tai đang vểnh lên, cầm lên một ly nước ấm, cùng cô ấy cụng ly.

Lệ Sa tới "tháng", mặc dù không đau bụng kinh, nhưng hai ngày nay Thái Anh vẫn luôn dặn dò cô, bảo cô không được uống nước lạnh.

Cô còn có thể làm gì bây giờ? Cô chắc chắn sẽ nghe lời, đặc biệt là hiện tại còn đang ở dưới tầm mắt của Thái Anh, cô càng sẽ không lỗ mãng.

"Nghe nói lần trước Lạp tổng cũng đến Tây Thành chơi?" Trần An buông ly xuống, giống như lơ đãng hỏi.

Lệ Sa nhàn nhạt mà lên tiếng: "Đúng vậy."

Trần An chỉ về hướng Thái Anh: "Thật trùng hợp, trưởng phòng Phác trước đó cũng có đến Tây Thành một chuyến."

Cô ấy hướng tới Thái Anh gọi một tiếng: "Tiểu Anh."

Thái Anh cầm ly nước đứng lên đi đến trước mặt Trần An, nàng không dám nhìn về hướng Lệ Sa, vì thế mở miệng hỏi câu: "Chị Trần, làm sao vậy?"

Trần An cười nói: "Lạp tổng giám lần trước cũng đi một chuyến đến Tây Thành."

Thái Anh quay đầu, cùng Lệ Sa bốn mắt nhìn nhau, mí mắt nàng giật giật, liền hướng về phía Lệ Sa nở một nụ cười: "Tây Thành rất đẹp có đúng không, Lạp tổng?"

"Đúng." Lệ Sa nhàn nhạt trả lời chữ, lại nói chuyện lần trước Thái Anh tới công ty cô: "Lần trước trưởng phòng Phác sốt ruột rời khỏi KDC chúng tôi, là có việc gấp gì sao?"

Ở một bên vô tình nghe lén, Kha Diệp Tử cảm thấy có chỗ nào không đúng...

Tổng giám của bọn họ đâu có quan tâm đến chuyện của một người chỉ mới gặp một lần như vậy đâu?

Đầu óc Kha Diệp Tử nảy số cực nhanh, còn nhanh hơn cả mèo chơi parkour trong nhà, đến khi nghe thấy Thái Anh nói một câu: "Không có gì, đã giải quyết xong, cảm ơn Lạp tổng giám quan tâm".

Trong lòng Kha Diệp Tử đột nhiên liền "Đinh" một tiếng, đáp án cô luôn hoang mang bây giờ đã có.

Từ lúc ban đầu, biết phải cùng VDC bắt đầu hợp tác, Lạp tổng muốn biết danh sách người của VDC, lại còn mời VDC cùng ăn cơm, Lạp tổng phá lệ đồng ý đi, lẽ ta cô nên ý thức được có chút kỳ quái, bởi vì xác thật quá khác thường.

Hơn nữa, Phác Thái Anh trước đây đã đến KDC để bàn bạc, chỉ là một cuộc họp nhỏ, Lạp tổng căn bản không cần đến dự, bởi vì tổng giám không phải cái chức quan nhàn rỗi, có rất nhiều việc phải bận rộn, nhưng Lạp tổng cố tình tới, cuối cùng cho đến bữa tiệc hôm nay, còn là sếp mình chủ động nói ra......

Hết thảy đều là liên quan đến Phác Thái Anh.

Kha Diệp Tử cúi đầu lùa cơm, đồng tử rung lên.

Tổng giám và người của công ty đối tác là bạn bè!

Tổng giám của bọn họ thật sự có bạn bè!!!

Lúc này Thái Anh trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, liền thấy trợ lý Kha vốn đang trò chuyện đến vui vẻ, lại đang trầm mặc. Nàng đặt ly xuống, gọi một tiếng: "Trợ lý Kha?"

Chờ đối phương ngẩng đầu, nàng liền quan tâm hỏi: "Không thoải mái sao?"

"Không có, không có. Vừa mới suy nghĩ một chuyện."

Thái Anh bên môi má lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Ồ."

Nàng cũng không hỏi đối phương suy nghĩ chuyện gì, này không ở trong phạm vi hiểu biết của nàng.

Tất cả đồ ăn đều được dọn lên, Lệ Sa nhìn bàn ăn, lại gọi người phục vụ tới, gọi thêm hai món nữa, hai món này đều là món Thái Anh thích, nhà hàng Tân Hào rõ ràng có nhưng lại không có trong menu cố định, cô chỉ có thể tự gọi.

Bành Khai Miểu cầm lấy đũa chung vừa gắp vừa nói: "Chị Phác, có cần em giúp chị gắp không?"

Thái Anh uyển chuyển từ chối: ".....Tôi gắp được, cảm ơn."

Bành Khai Miểu lại mất mát mà "Ồ" một tiếng, mới tiện tay gắp vào chém của mình. Không biết có phải ảo giác hay không, lúc cậu ta ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt Lệ Sa, ánh mắt đối phương lạnh đến mức làm Bành Khai Miểu cảm thấy mình như bị nhét vào tủ lạnh. Chờ cậu ta lại chớp mắt, Lệ Sa lại trở về biểu cảm lạnh lùng, giống như chưa từng nhìn qua bên này.

Thái Anh cũng căng thẳng, nàng sợ Lệ Sa thấy.

Lệ Sa quả thật có thấy, cũng cùng Bành Khai Miểu nhìn nhau, nhưng cô cảm thấy ánh mắt mình không có ác ý gì, chỉ cảm thấy tên tiểu tử này có chút không vừa mắt.

Không phải đã thấy cô đến sân bay đón Thái Anh rồi sao? Sao còn dám ở trước mặt cô công khai gắp thức ăn cho Thái Anh hả?

Mày Lệ Sa hơi hơi nhăn lại, nhưng rất nhanh cũng nghĩ thông suốt, không phải ai khi nhìn hai người phụ nữ đứng cùng nhau, cũng có thể liên tưởng đến người yêu.

Người yêu......

Lệ Sa nghĩ đến này từ, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn.

Cô và Thái Anh còn không phải người yêu.

Bữa cơm này ăn từ 7 giờ tới 9 giờ mới kết thúc, cửa sổ phòng đều đã mở ra để thông khí, nhưng mỗi người vẫn ăn đến hơi đỏ mặt, chắc là do bị ngột ngạt.

Tan cuộc, ai lái xe thì lái xe, ai gọi xe thì gọi xe, có người uống nhiều quá, nghiêng ngả được đồng nghiệp đỡ lấy.

Trần An chủ động hỏi Thái Anh: "Tiểu Anh, muốn chị lái xe đưa em về không?"

"Không cần đâu chị Trần, nhà em cách đây không xa." Thái Anh cười lễ phép: "Em qua bên kia bắt xe là được rồi."

Trần An vỗ vỗ vai nàng: "Được, chú ý an toàn."

Trần An quay đầu lại với mọi người nói: "Sau khi trở về nhớ báo bình an, hiện tại cũng không còn sớm nữa."

"Dạ được!"

"OK!"

"Đã biết! Chị Trần!"

Thái Anh cũng nói xong lời tạm biệt, đi ra ngoài cùng một con đường như lần trước, lần này căn bản không cần kiểm tra xem mình và Lệ Sa có ăn ý hay không, bởi vì Lệ Sa đương nhiên sẽ theo kịp nàng.

Quãng đường lần này đã ngắn đi đáng kể, bên tay trái nổi lên một tiếng còi xe.

Xuyên qua những cành lá dài, những ngọn đèn đường được nặn thành nhiều hình thù khác nhau, phản chiếu xuống mặt đất.

Thái Anh xoay người, thấy cửa sổ xe hạ xuống, mặt Lệ Sa lộ ra, cô cười một cái rồi đi qua mở cửa xe.

Mới vừa ngồi xuống, tay Lệ Sa liền ôm mặt Thái Anh, lòng bàn tay cô như thường lệ có chút lạnh, nhưng mặt Thái Anh bởi vì trong phòng ngột ngạt nên bây giờ vẫn còn ấm.

"Lạp tổng giám." Thái Anh bị cô ôm lấy như vậy, miệng hơi chu đi lên, lúc nói chuyện trông rất dễ thương: "Người khác mua găng tay giữ ấm, mặt em là đồ giữ ấm tay của chị à?"

Lệ Sa tán đồng cách nói này của nàng: "Đúng vậy. Lẽ nào không phải sao?"

Đôi mắt Thái Anh cong lên, nàng thừa dịp tư thế này của Lệ Sa, lại gần hôn lên mặt cô: "Chị rất ngoan nha, đêm nay có uống nước ấm."

Lệ Sa thu tay lại, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Trước kia cô cảm thấy không sao cả, vẫn đều uống nước lạnh, cho tới bây giờ đã có Thái Anh giám sát cô.

"Cũng không tệ lắm."

Thái Anh phối hợp gật đầu, thắt dây an toàn.

Lệ Sa thật ra không phải mỗi ngày đều tới chỗ Thái Anh, ví dụ như hai ngày này cô bận đến muộn, nên trở về nhà mình, cô không muốn Thái Anh bị đánh thức, bởi vậy đêm nay là lần đầu cả hai gặp nhau sau hai ngày.

Luca dường như không còn cảm thấy phiền lòng về việc lúc nào cũng bị gọi là "Mập Mạp" nữa.

Thôi bỏ đi, nó cũng đâu có mập lắm đâu.

Lệ Sa cũng hai ngày chưa được gặp mèo ngoan, sau khi mở cửa liền hướng về phía Luca gọi: "Mập Mạp".

Mập Mạp như bị xịt keo, nhưng phải nói là, nó cũng rất nhớ cái người này.

Mập Mạp chậm rãi chạy lại, lại lặng lẽ tăng tốc, cuối cùng thiếu chút nữa không dừng lại được, làm mọi người một phen kinh hãi.

Lệ Sa bế Luca lên, cô gãi cằm nó, liền nghe thấy Thái Anh ở một bên nói: "Cuối tuần này em muốn mang Luca đến bệnh viện thú y."

Lệ Sa nhìn về phía nàng, có chút lo lắng: "Có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề gì." Thái Anh đi tới, cũng sờ sờ đầu nó: "Chỉ là cần cho Luca làm kiểm tra sức khoẻ."

"Vậy chị đi cùng em."

"Được."

Thái Anh lên tiếng: "Em đi lấy quần áo với khăn tắm cho chị."

"Được nhaaaaaa." Lệ Sa âm cuối cao lên, hiếm khi được bỏ thêm ngữ điệu vào câu.

Thái Anh từ phòng ngủ đi ra, liền nhìn thấy Lệ Sa cầm điện thoại ngồi ở trên sofa, ôm Luca selfie.

Thái Anh bật cười, lập tức đứng ở phía sau Lệ Sa và Luca: "Có hứng thú vậy sao?"

Nàng ghé sát sofa, muốn nhìn Lệ Sa chụp như thế nào, đôi mắt cũng chưa kịp chớp, Lệ Sa lại ấn chụp.

"Ảnh gia đình này." Lệ Sa ngẩng đầu lên, nhìn Thái Anh, mắt cười cong cong: " Tấm ảnh này chị có thể đóng khung đặt ở đầu giường không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro