Chương 77 - Mê hoặc đến em sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Anh vừa nói lời này ra, nội tâm hai người đều sốc một chút.

Trần An là cấp trên trực tiếp của Thái Anh, lúc trước Thái Anh vào VDC chính Trần An dẫn dắt nàng, như vậy bốn năm qua cô ấy giống như một người thầy, cũng giống như một người bạn, quan hệ rất tốt, Thái Anh rất tin tưởng Trần An.

"Rất có khả năng chỉ là trùng hợp." Thái Anh nhấp môi dưới: "Em cảm thấy chị Trần, chị ấy......"

Lệ Sa cẩn thận suy tư một hồi, lúc này mới ngắt ngang Thái Anh nói: "Không, cô ấy có chút vấn đề."

Thái Anh lẳng lặng nhìn Lệ Sa, nàng hiện tại nghĩ tới bó hoa hồng champagne xinh đẹp kia, nếu thật là Trần An tặng, thật không biết nên nói cái gì mới tốt.

"Tối thứ tư liên hoan đó, cô ấy thử hỏi quan hệ của em và chị." Lệ Sa hồi tưởng lại mới cảm thấy có gì đó không đúng: "Cô ấy hỏi chị có phải cũng đi Tây Thành hay không, cô ấy biết em đi Tây Thành sao?"

"Đúng vậy." Lông mi Thái Anh run run.

Mày Lệ Sa giống như không có ý định giãn ra, Thái Anh muốn vuốt phẳng cho cô, nhưng nàng kìm lại, chỉ nghe Lệ Sa tiếp tục nói ra suy đoán của mình: "Trên tấm card ngoại trừ để lại hai chữ TA này, còn viết hai chữ, là 'nhớ người'."

Lệ Sa: "Nếu cô ấy thật sự là đưa hoa đơn giản như vậy, thật cũng không cần vào tối thứ tư đó, thử hỏi quan hệ của chị và em, không phải sao?"

Lệ Sa: "Nếu cô ấy thử, như vậy là biết chị và em gặp gỡ, bên chị và công ty tụi em hợp tác tới nay, biểu hiện cũng có chút không bình thường, tin rằng ai cũng đều có thể nhìn ra, bất luận là cấp dưới của chị hay là cấp trên Trần An của em, với lại chị từ Tây Thành trở về, như vậy phàm là người có đầu óc, cũng sẽ đoán được chị và em lúc ở Tây Thành khẳng định có gặp qua, tất cả hành vi khác thường của chị, đều là vì em."

Lệ Sa nói tới đây, dừng một chút, sau đó hỏi Thái Anh một câu: "Mấy đồng nghiệp của em biết em có bạn gái sao? Lúc trước ấy."

"Quan hệ tốt thì có biết." Thái Anh nghe rất nghiêm túc, trả lời cũng rất đứng đắn.

"Vậy Trần An chắc cũng sẽ biết?"

"Nghĩ đến tác phong làm việc khác thường của chị, chắc sẽ đem chị và em hoàn toàn liên hệ với nhau."

Luca nghe hai người cứ em với chị mà nói chuyện, nó đến một chữ cũng không nghe hiểu, nhưng vẫn tò mò mà nhìn hai người, chờ đến lúc Thái Anh vuốt đầu nó, nó mới thoải mái mà nhắm hai mắt lại hưởng thụ.

Nó chỉ là một con mèo con, nghe không hiểu có liên quan gì đâu?

Lệ Sa nói khô cả miệng, nhưng vẫn cứ tiếp tục: "Cấp trên này của em...... có chút vấn đề."

Thái Anh còn có chút ngốc, nàng nghe hiểu Lệ Sa nói, nhưng nàng không thể lý giải: "Nếu cô ấy xác định quan hệ của em và chị, vậy vì sao lại muốn lấy danh nghĩa TA này để tặng hoa chứ?"

"Không biết." Lệ Sa cũng không biết Trần An làm như vậy với động cơ là gì.

Cô đứng lên lấy cho cả hai một ly nước ấm, sau khi uống lên hai ngụm, mới lại hỏi Thái Anh: "Cô ấy trước đó ở trước mặt em, có từng nhắc tới chị không?"

"Không có." Thái Anh lắc đầu, sau đó dường như lại nhớ tới cái gì, lại gật đầu: "Ngày hôm sau, sau bữa tối đầu tiên với công ty của chị, cô ấy đến hỏi em có thêm WeChat của chị không, cái này có tính không?"

Nàng hiện tại chỉ có thể nhớ tới cái này.

Lệ Sa đưa ly nước qua cho Thái Anh: "Uống miếng nước trước."

"Ừm."

Phòng khách giờ phút này tương đối an tĩnh, Lệ Sa nhìn Thái Anh uống nước mà cổ họng trượt trượt, cổ cô cũng trượt trượt theo, nhưng hiện tại trong đầu cô đều nghĩ đến Trần An này.

Cô vẫn cảm thấy chuyện này quá kỳ quặc, Trần An không có khả năng là thích cô, bởi vì cô căn bản không cảm nhận được.

"Vậy chuyện Trần An yêu đương em có rõ không?" Lệ Sa chờ Thái Anh uống xong, vừa nhận lấy ly vừa hỏi.

Thái Anh liếm hạ cánh môi ướt át: "Lúc trước cô ấy quen đều là bạn trai."

"Vậy thì tốt, chị không cảm thấy cô ấy tặng hoa cho chị là bởi vì thích chị."

Thái Anh nhìn Lệ Sa, lông mi giống như lông vũ, giọng có chút không xác định nói: "Em không biết, lỡ như có thì sao?"

"Không có lỡ như."

Thái Anh bật cười: "Lạp tổng giám, chị không biết mình có mị lực rất lớn sao?"

"Vậy chị...... Mê hoặc đến em sao?"

Thái Anh bị hỏi đến nghẹn, vội quay mặt đi, thanh giọng nói mà không trả lời.

Lệ Sa cũng không trêu nữa, ngược lại cô nắm tay Thái Anh, ánh mắt thâm trầm ngữ khí chân thành nói: "Tiểu Anh, rất mau, rất mau chị liền đem hết thảy giải thích cho em, rành mạch rõ ràng, không hề giữ lại gì với em."

Thái Anh biết cô đang ám chỉ điều gì, nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng.

Đối với chuyện giả tăng ca, Thái Anh rất muốn biết chân tướng là không sai, nhưng từ thái độ Lệ Sa xem ra, cô là đang bận một chuyện rất quan trọng, vậy nàng tất nhiên cũng sẽ không cưỡng cầu bây giờ Lệ Sa sẽ giải thích với mình.

Rốt cuộc Lệ Sa cũng không phải không bị trừng phạt, nàng không đáp lại lời thổ lộ của Lệ Sa, đây còn không phải là trừng phạt sao?

Về phần bó hoa kia, tuy rằng không phải thực xác định có phải liên quan đến Trần An không, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có manh mối.

Hơn nữa bản chất vấn đề ở đây cũng không phải là bó hoa, mà là Lệ Sa giả tăng ca bị nàng biết được!!!

*

Chờ tới thứ hai, Thái Anh mới thu hồi tâm tư đến công ty, cảm mạo hiện tại ổn hơn rất nhiều, trước mắt chính là giọng nói không thoải mái vẫn còn ho khan, bởi vậy trước khi ra ngoài nàng mang khẩu trang, may mà hiện tại còn chưa tới mùa hè, mang khẩu trang còn có thể chịu đựng.

Lúc ở dưới lầu công ty, Thái Anh liền gặp Trần An, đối phương nhìn thấy nàng lập tức quan tâm hỏi: "Tiểu Anh, còn khó chịu lắm sao?"

Thái Anh nhìn sự quan tâm trong mắt cô ấy, lắc lắc đầu: "Khá hơn nhiều rồi, chị Trần."

Trần An như nhẹ nhàng thở ra, vuốt tay lên ngực mình, nhưng vừa nghe giọng Thái Anh có chút khàn, vẫn là một bộ dạng lo lắng: "Em đó, uống nhiều nước ấm chút, chị sẽ giám sát em."

Cô ấy nói, tay vỗ lưng Thái Anh, hai người cùng nhau chen vào thang máy.

Thái Anh lúc này không phát hiện ra bất kỳ sự khác thường nào ở Trần An, nàng thấp thấp mí mắt, nội tâm bắt đầu rối lên.

Chẳng lẽ hết thảy đều không liên quan gì đến Trần An sao?

Thang máy còn có người của công ty khác, trước khi tới tầng của VDC, đã đi ra hơn một nửa, không gian rộng thêm một chút, hô hấp của Thái Anh dường như cũng tự do một ít.

Ra khỏi thang máy, chấm công.

Đến bàn làm việc, mở họp.

Thái Anh vẫn cảm thấy Trần An so với lúc trước không khác gì, nội tâm bớt rối rắm, nàng không nói điều này với Lệ Sa, chỉ lặng lẽ mà quan sát.

Nếu nói Trí Tú là người chị đầu tiên của nàng, như vậy Trần An chính là người chị thứ hai.

Thái Anh tất nhiên là không muốn người chị này có vấn đề gì.

Trần An rất chiếu cố nàng, bất luận là trong công việc hay là chuyện tư, đều tương đối chiếu cố nàng, làm nàng cảm nhận được không ít ấm áp, mà nếu Trần An thật sự ngoài một bộ mặt trong một bộ mặt mà nói, Thái Anh không thể không bội phục tố chất tâm lý của cô ấy rất tốt.

Chờ tới giữa trưa, Thái Anh được Miêu Nghệ hẹn ra ngoài cùng nhau ăn cơm, nàng biết Miêu Nghệ muốn nói gì, nhất định là muốn tới mắng Đào Tư Nhàn, Thái Anh đã chuẩn bị xong để lắng nghe.

Tối thứ bảy Miêu Nghệ nghe thấy giọng Đào Tư Nhàn, hiện tại cô ấy hồi tưởng lại liền cảm thấy một trận ghê tởm.

"Tiểu Anh, cậu không được mềm lòng đâu."

"Mình tại sao phải mềm lòng? Mình cũng chưa nghe cô ta nói cái gì."

"A ha. Vậy cô ta nói cậu bị bệnh cô ta rất lo lắng cho cậu, cậu không nghe thấy sao?"

Thái Anh ngừng đũa, mày theo đó gắt gao nhíu lại.

Chuyện nàng bị bệnh, người đầu tiên biết đến, không phải ai khác.

Chính là Trần An.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro