Chương 78 - Miễn cưỡng cho chị làm Tiểu Sa của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái suy nghĩ này, Thái Anh chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh.

Miêu Nghệ không biết có chuyện gì, nhưng nhìn biểu cảm của Thái Anh cũng khó tránh khỏi lo lắng: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không." Thái Anh hoãn một chút, lắc đầu: "Không có việc gì."

Miêu Nghệ nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt."

Cô ấy chớp hạ đôi mắt, vẫn là xuất phát từ góc độ bạn bè nói với Thái Anh: "Mình biết quên người yêu cũ có lẽ không có dễ dàng như vậy, nhưng không dễ dàng là một chuyện, nếu cứ tiếp xúc lại là một chuyện khác."

"Mình biết." Thái Anh lộ ra một nụ cười nhẹ.

"Cậu biết là tốt." Miêu Nghệ chần chờ, lại nói câu: "Còn có cái người mới kia......"

Thái Anh gắp đồ ăn vào trong chén của mình, nghe bạn thân nhắc tới tới Lệ Sa liền hỏi: "Chị ấy làm sao?"

"Nữ nhân càng xinh đẹp càng nguy hiểm."

Thái Anh nhịn không được nở nụ cười, vừa rồi chỉ là cười mỉm, còn nụ cười này, vui đến cúi đầu, bả vai còn run hai nhịp.

Bốn phía ồn ào ầm ĩ, không ai để ý các nàng trong một góc hàn huyên cái gì.

"Nè! Mình cảm thấy là thật đấy! Tiểu Anh, cậu chính là người đẹp đáng tin cậy nhất mà mình quen, còn người khác...... Ỷ vào mình đẹp mà chà đạp tình cảm người khác nhiều lắm."

Miêu Nghệ nói lời thấm thía, còn đập xuống bàn, vẻ mặt lo lắng: "Cậu có nghe lọt tai không hả?"

"Nghe được." Thái Anh nghiêm túc gật đầu: "Cô giáo Miêu nói có lý, mình sẽ chú ý nhiều hơn."

Miêu Nghệ lúc này mới yên tâm, cô ấy là thật sự không muốn thấy Thái Anh lại như vậy, nếu không để tâm thì còn tốt, lỡ như để tâm lúc sau lại có như kết cục như lúc trước, vậy người bạn này của cô đến lúc đó phải làm sao đây?

A, cô có thể hỗ trợ chăm sóc mèo lúc Thái Anh ra ngoài du lịch giải sầu.

Nghĩ như vậy, Miêu Nghệ liền cảm thấy bản thân cũng không phải không dùng được.

Chờ đến khi cùng Miêu Nghệ tạm biệt, khóe miệng Thái Anh mới đè áp xuống, nàng đi xuyên qua đám đông, không ít người đi đường nhìn lướt qua nàng.

Chiếc xe trên đường ấn còi ầm ĩ, một trận rồi lại một trận, Thái Anh đi một hồi liền chọn ngồi xuống băng ghế dài ở ven đường.

Trên băng ghế có hai cái cây, có lá cây rơi ở trên vai nàng, nàng nhẹ nhàng lấy lá xuống, nắm chặt trong tay.

Hôm nay Vân Thành lại không có nắng, Thái Anh nhấp môi, ấn mở WeChat với Trần An.

Bởi vì một tuần có năm ngày đều đi làm, năm ngày đều có thể gặp Trần An. Thật ra hai người nói chuyện phiếm về việc riêng cũng không nhiều, vừa lướt là có thể lướt đến lúc trước, Thái Anh nhớ không lầm, trước khi mình trở về Vân Thành, Trần An có gửi tin nhắn nói về chuyện Đào Tư Nhàn.

Bốn phương tám hướng tiếng người ồn ào, bản thân nàng giống như mở kết giới, đem lực chú ý đều đặt trong này.

Càng lướt lên cao, hô hấp cũng càng nhẹ.

Cho đến khi đầu ngón tay dừng lại, nàng mới hít vào một hơi thật sâu.

Đúng rồi, Tiểu Anh, lúc trước người yêu cũ của em có tới của công ty chờ chị, hỏi chị em đang ở đâu nhưng chị không nói.

Thái Anh nhìn chằm chằm mấy dòng chữ này, đôi môi mấp máy, trong đầu loạn thành một đoàn.

Trong tiềm thức của nàng, không cảm thấy Trần An sẽ có quan hệ gì với Đào Tư Nhàn, nhưng Đào Tư Nhàn làm sao biết chuyện nàng bị bệnh chứ? Sẽ không có khả năng mèo mù gặp phải chuột chết đâu.

Hơn nữa gửi cho Lệ Sa bó hoa ký tên chính là "TA", mặc dù rất khó làm người ta tin, nhưng cũng xác thật có một ít khả năng mỏng manh người này chính là Trần An.

Thái Anh hít vào một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, mới nhìn về phía đầu đường phồn hoa, đáy mắt nổi lên một tia mờ mịt.

Nàng hiện tại vẫn chưa thể đưa ra kết luận hoàn chỉnh về Trần An, nhưng nàng tạm thời không thể lại tin tưởng Trần An là thật sự, nàng không nghĩ ra là vì cái gì.

Đây là Trần An, vừa là thầy vừa là bạn của nàng mà.

Nàng thật sự dễ lừa như vậy sao?

Trong đầu Thái Anh lại hiện ra câu hỏi này.

Sau khi trở về công ty, Thái Anh che giấu vẻ mặt của mình để khiến bản thân trông bình thường.

Trên bàn làm việc còn một túi thuốc, mặt trên còn viết một tờ giấy, bảo nàng nhớ uống thuốc.

Chữ viết này rất xấu không khó đoán được thuốc này là ai đưa.

Đúng lúc tâm tình Thái Anh không tốt, liền cầm túi thuốc tới bàn làm việc bên cạnh của Bành Khai Miểu, đem túi thuốc thả xuống: "Lấy về đi."

Bành Khai Miểu: "......"

Bành Khai Miểu vẻ mặt khó xử: "Chị Phác, chị bị bệnh phải uống thuốc nha."

Thái Anh chau mày: "Tôi có, cảm ơn."

Thật ra nàng đã sớm cảm nhận được Bành Khai Miểu đối với mình có chút khác, chỉ là đối phương vẫn luôn hi hi ha ha, nàng cũng lười để ở trong lòng, nhưng hiện tại trong văn phòng loại chuyện đưa thuốc này cũng làm ra rồi, Thái Anh liền có chút không thoải mái.

Nàng cũng không muốn bị người khác hiểu lầm, nàng cũng không muốn mình cùng Bành Khai Miểu trở thành chủ đề bàn tán của đồng nghiệp sau bữa tối.

Nếu Bành Khai Miểu làm trò trước mặt đồng nghiệp khác đem thuốc bỏ trên bàn nàng, vậy nàng cũng có thể làm trò trước mặt các đồng sự mặt đem thuốc trả lại.

Thái Anh đưa thuốc xong liền đi, cũng mặc kệ Bành Khai Miểu lúc sau muốn nói cái gì hoặc là lúc sau sẽ có thái độ gì, nhưng trải qua chuyện này nàng lại liên tưởng đến Trần An. Cô ấy có phải đã nhìn ra tâm tư Bành Khai Miểu với đối nàng rồi hay không, cho nên mới năm lần bảy lượt mà an bài Bành Khai Miểu cùng nàng làm cộng sự?

Đến KDC là cùng đi với Bành Khai Miểu, đến Kinh thành công tác vẫn là cùng Bành Khai Miểu.

Theo lý thuyết Bành Khai Miểu đến công ty không tính là kinh nghiệm lâu năm hay thâm niên, còn không bằng Tần Điềm và Lưu Thần, vậy cậu ta dựa vào cái gì có thể đi theo chứ?

Thái Anh khó tránh mà tự hỏi, lúc buổi chiều đi làm nàng cũng có chút mất tập trung, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía văn phòng Trần An.

Trần An đang làm việc nghiêm túc, không có chú ý tới ánh mắt nàng, chờ đến khi tan tầm, Thái Anh cũng không cùng cô ấy liếc mắt lấy một cái.

Nhưng như vậy cũng tốt, Thái Anh còn lo lắng cho tâm tư mình bị bại lộ.

Hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để đối đầu.

Nàng lại không phải đồ ngốc, những việc này xâu chuỗi lại, có việc nào không liên quan đến Trần An?

Chỉ là nàng như cũ không nghĩ thông suốt nhanh như vậy.

Trước lúc tan làm, Thái Anh nhận được tin nhắn của Lệ Sa, cô muốn cho một tài xế tới đón nàng tan làm, đó chính là xe của cô.

Thái Anh: ???

Thái Anh phản hồi tin nhắn: 【Em có thể tự mình về.】

【Chị không yên tâm.】 Lệ Sa lại là bốn chữ này, lúc trước Thái Anh uống rượu cũng nói qua như thế với Thái Anh.

Thật ra cũng rất làm cho người ta có cảm giác an toàn.

Lệ Sa còn gửi một tin nhắn thoại tới, Thái Anh ấn mở, lọt vào tai chính là giọng Lệ Sa.

Nhưng người này lại đang làm nũng.

"Xe điện ngầm rất dễ hết chỗ, lỡ như đứng lâu không thoải mái thì phải làm sao? Sóc Chuột, em cứ ngồi xe chị không được sao?"

Tưởng tượng đến lời này là Lệ Sa đang nói ở trong văn phòng, đôi mắt Thái Anh liền cong lên, nàng lạnh lùng mà trả lời lại một chữ: 【 Ừm. 】

Lệ Sa: 【Thật ngoan nha.】

Lệ Sa: 【Sóc Chuột của chị.】

Thái Anh lười đôi co về việc hiện tại nàng không phải là Sóc Chuột của cô, nàng cũng chưa đồng ý lời thổ lộ. Nhưng thẳng thắn mà nói, nàng nhìn cái xưng hô này cũng rất vui vẻ.

Xe của Lệ Sa ngừng ở tầng hầm bãi đỗ xe của công ty, lúc sau Thái Anh tan làm liền đi thẳng tới chỗ xe.

"Làm phiền rồi." Sau khi Thái Anh ngồi ở ghế sau, liền nói với tài xế một câu.

Tài xế là một ông chú, trông tầm 40 tuổi, ông nhìn Thái Anh một cái, lộ ra một cái hòa ái tươi cười: "Không phiền, cô cứ gọi tôi lão Vu là được."

"Chú Vu." Thái Anh hô một tiếng.

Lão Vu cầm vô lăng lái xe rời khỏi nơi đây, giọng nói trầm trầm của một người đàn ông trung niên, nhưng bởi vì nói chuyện tương đối chậm, nghe cũng sẽ không làm người ta cảm thấy nghiêm túc, ngược lại sẽ cảm thấy thân thiết.

Lúc ở trên đường, lão Vu còn nói với nàng: "Tôi trước kia làm tài xế cho Lạp gia, hôm nay được tiểu thư gọi tới, tôi thật rất vui vẻ."

"Tiểu thư" ông ấy nói, chính là Lệ Sa, cái này không cần đoán.

Thái Anh ở phía sau ngồi đến nghiêm túc, nghe vậy "Vâng" một tiếng, không biết nói tiếp như thế nào, lại nghe thấy lão Vu nói: "Lạp gia đối với tôi không tệ, những năm gần đây vẫn luôn đều đang giúp đỡ tôi, phần ân tình này tôi vẫn luôn đều nhớ kỹ. Đặc biệt là tiểu thư, ngày lễ ngày tết đều sẽ mua quà tặng cho tôi, ngày thường cũng sẽ quan tâm đến tôi."

Lão Vu nói tới đây liền thở dài, đúng lúc xe dừng lại, ông lại quay đầu nhìn Thái Anh: "Phác tiểu thư, cô là người đầu tiên mà tiểu thư muốn tôi hộ tống, tôi biết quan hệ cô và tiểu thư khẳng định rất tốt, cũng hy vọng cô khuyên nhủ cô ấy."

Thái Anh nhấp môi dưới: "Khuyên cái gì?"

Trưởng bối từ trước đến nay đều sẽ vì hậu bối mà nhọc lòng, Thái Anh nghĩ tới có một thời gian không gặp Triệu Minh Đình và Cao Duyên Kỳ, xem ra có thể tìm thời gian lại đến nhà hai dì.

"Tiểu thư, sợ là còn chưa thoát ra bóng ma tâm lý năm đó."

Thái Anh sửng sốt, có chút chần chờ hỏi câu: "Là chuyện của mẹ chị ấy sao?"

"Đúng vậy."

Phía trước đèn đỏ qua đi, dòng xe cộ tiếp tục đi tới, Thái Anh nắm điện thoại, lại nhớ tới ngày hôm qua Lệ Sa ở sau lưng ôm nàng, có nói những lời này.

"Năm ấy lúc phu nhân ra đi, là tiểu thư phát hiện đầu tiên, sau khi đưa đến bệnh viện, cũng là tiểu thư nghe được kết quả đầu tiên. Đều đã qua nhiều năm như vậy, tôi cũng già rồi, nhưng vừa nhớ tới lúc ấy vẫn cảm thấy rất lo lắng."

"Tiểu thư năm đó cũng chỉ mới mười mấy tuổi, nhìn mẹ mình ngã xuống trước mặt mình, cô ấy......" Lão Vu lái xe, nói tới đây nặng nề mà thở dài, không tiếp tục nói nữa, nhưng Thái Anh biết ông muốn nói gì.

Nàng đặt mình vào một chút, liền không biết hô hấp như thế nào, nàng cũng có bóng ma tâm lý gia đình, Lệ Sa như thế nào lại không có chứ?

Thái Anh lông mi phẩy phẩy, môi giật giật: "Được, chú Vu, con sẽ khuyên nhủ chị ấy."

Cái từ "khuyên" này cũng chính là tận khả năng mà giúp Lệ Sa thoát ra khỏi, nhưng có lẽ vẫn luôn không thoát ra khỏi.

Nhìn mẹ ra đi ngay trước mắt mình đây là loại bi thương gì, cho dù đã qua mười mấy năm, nhưng thời gian qua đi có vẻ một chút tác dụng cũng không có, hơn nữa nỗi nhớ thương ngày càng gia tăng.

Bởi vì là giờ cao điểm tan tầm, trên đường kẹt xe rất nhiều lần, lão Vu mới đưa nàng đến cửa tiểu khu.

"Cảm ơn chú Vu."

Lão Vu hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra tươi cười: "Phác tiểu thư, đây coi như là bí mật giữa hai chúng ta nhé."

"Vâng, con biết rồi."

"Vậy tôi đi đón tiểu thư tan làm."

Nhìn chiếc xe biến mất trong phạm vi tầm mắt, Thái Anh mới thu lại mặt mày, lấy ra thẻ mở cổng đi vào trong.

Chờ đến khi trở về phòng, Thái Anh liền ôm Luca, ấn mở khung chat WeChat nói chuyện với Lệ Sa.

Nàng nhẹ nhàng mà ho khan, mới gửi một tin nhắn thoại qua: "Vậy em sẽ miễn cưỡng cho chị làm Tiểu Sa của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro