Chương 13:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cổng bằng kính cường lực ở cửa ga đã đóng chặt.

Đám đông bên ngoài ga đã được sơ tán, ở cửa lớn có người mặc quần áo của nhân viên an ninh canh giữ.
Sau khi hoàn thành xác minh thân phận lính đánh thuê được yêu cầu tới hỗ trợ, cánh cửa hé mở để hai người đi vào.

Vị tổng trị an chưa đến bốn mươi tuổi sắp xếp hành khách từ ba chuyến tàu qua đến từ khu năm tập trung tại một sảnh chờ cách cửa chính rất xa.

Trên thực tế, bọn họ không chỉ chờ được kiểm tra an ninh.

Khi Lisa chạy đến nhà ga, vừa vặn nhìn thấy một người bị lây nhiễm không hoàn toàn vừa bị bắn chết, đang được khiêng ra ngoài.

Rất nhanh, cô đã nghe được một chân tướng không thể truyền ra ngoài từ miệng của tổng trị an khu sáu – Ji Myung.

Đài phát thanh của căn cứ nói, khu năm sụp đổ là do trung tâm phòng thủ lây nhiễm gặp sự cố ngoài ý muốn khiến cho dị nhân không rõ cấp bậc có chỉ số thông minh của con người tập kích hệ thống phòng thủ của thành phố, dẫn đến đàn thú từ bên ngoài tràn vào trong thành.

Chuyện này là thật, thế nhưng sự thật không chỉ dừng lại ở đó.

Lính đánh thuê đến nơi này hỗ trợ cũng không ít, thế nhưng Myung chỉ gọi Lisa đến một góc không người.

Thần sắc ông ấy ngưng trọng, ngữ khí nghiêm túc: "Đội trưởng Manobal, rất cảm tạ cô đã đến, quân đội vẫn luôn tín nhiệm cô, vậy nên có một số việc, thiếu tướng Nam bảo tôi nói thẳng với cô, không cần phải giấu diếm."

Lisa hỏi ông: "Có chuyện gì vậy?"

"Quân đội nhận được tin tức, ở trung tâm kiểm soát khu năm có một người bị thương, có dấu hiệu lây nhiễm. Thế nhưng trong quá trình quan sát cách ly không có lập tức xuất hiện biến dị."

"Ý ông là?"

"Chính là biến dị, thế nhưng trước khi biến dị triệt để, bề ngoài dị nhân không khác gì người bình thường, thậm chí còn giữ được một phần nhận thức của con người nhưng lại không còn nhân tính. Dị nhân này lấy bộ dáng con người, bắt chước cử chỉ của nhân loại. Trước khi hoàn toàn biến dị lại có thể lặng yên không một tiếng động lây nhiễm cho nhân viên y tế phụ trách chăm sóc, cũng mượn nhân viên y tế này lây nhiễm cho những người bị cách ly khác và tất cả người trực ban của trung tâm kiểm soát ngay trong đêm."

"..."

"Chuyện này chưa phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là dị nhân này có tính lây nhiễm và tỷ lệ biến dị mạnh hơn tất cả các dị thú và dị giả mà quân đội từng gặp qua. Chỉ cần một vết trầy xước nhỏ cũng gây biến dị, tốc độ lây nhiễm nhanh kinh người, từ lúc bị nhiễm trùng đến lúc biến dị có khi chỉ cần nửa tiếng."

Myung nói đến đây liền dùng sức hít sâu hai hơi, cố gắng làm cho mình tỉnh táo trở lại.

Ông ấy nhắm mắt thở dài một tiếng, lại tiếp tục nói: "Trước khi nhận tin khu năm bị tấn công, trong video giám sát quân đội nhận được, trước nửa đêm thậm chí không có một tia dị thường, trung tâm kiểm soát dịch bệnh cũng hoàn toàn ổn định không gì khác biệt... Căn cứ vào hình ảnh giám sát có thể phỏng đoán được, dị nhân gây ra trận bạo động này sau khi bị biến dị vẫn giữ được trí tuệ của con người, thậm chí còn lập kế hoạch rõ ràng để tấn công khu năm, đến mức còn tìm được và phá hủy cả hệ thống phòng ngự của khu năm..."

"Cho nên hiện tại, khu năm không phải chỉ đang đối mặt với đàn thú xông vào từ trên mặt đất, mà còn có vô số dị năng giả có tính lây nhiễm rất mạnh." Mi tâm Lisa nhíu chặt, hạ thấp thanh âm nói ra suy đoán của bản thân.

"Phải." Viên tổng trị an hướng cô nặn ra một nụ cười vô lực lại chua xót: "Quân đội cảm thấy nếu như có thể áp dụng phương thử xử lý mạnh với khu năm ngay từ đầu, có lẽ sẽ..."

Nói đến đây, Myung bỗng nhiên dừng lại vài giây.
Cuối cùng, ông ấy lắc đầu, vô lực nói: "Căn cứ vào ngoại hình của dị nhân chúng tôi phát hiện trong đoàn tàu của khu năm, hẳn là do bị dị nhân kia lây nhiễm, tính lây nhiễm cũng tương tự. Vì vậy, mỗi hành khách ngồi trên tàu đều có khả năng bị nhiễm bệnh, cho dù là người ngồi trong khu vực không có thương tích thì trên người vẫn có thể có vết trầy xước rất nhỏ không dễ phát hiện. Chẳng qua thông thường, vết thương càng nhỏ, dấu hiệu nhiễm trùng cũng càng chậm, vì vậy căn cứ không thể mạo hiểm."

Ông ấy hít sâu một hơi, tiếp tục: "Bất quá bình thường, bị thương hơn sáu giờ có lẽ sẽ có dấu hiệu lây nhiễm nhất định, vì vậy nên hiện tại trung tâm kiểm soát dịch bệnh đang cho người ở khu vực không có thương tích làm xét nghiệm theo giờ. Nếu sáu lần xét nghiệm không có vấn đề thì có thể được thả."

Lisa theo bản năng nhìn về phía những hành khách đang bị giam giữ ở nơi này.

Bọn họ nghe theo sự an bài của nhân viên an ninh, dựa theo mức độ bị thương mà chia thành ba khu vực: Khu trọng thương, thương tích nhẹ, không có thương tích. Mỗi khu vực đều dùng ba sợi xích sắt bao quanh, chỉ có nhân viên y tế mặc quần áo bảo hộ đang xử lí vết thương cho người bị thương.

Những người này vô luận là có thương tích hay không có, trên mặt đều mang theo ngập tràn đau đớn và bất an. Trừ bỏ thân nhân bằng hữu, bọn họ cùng những người khác đều duy trì một khoảng cách nhất định.

Myung lại nói: "Máu của người bị thương đều có dấu hiệu nhiễm trùng, mức độ không giống nhau. Khu trọng thương đã có hai người biến dị, đều là bị giết trước khi biến dị hoàn toàn, thế nhưng tâm tình của các hành khách đều rất bất ổn. Mọi người đều biết, năm nay không quá bình thường, phía trên căn cứ trở thành khu vực sương mù, tháp tín hiệu không cách nào phục hồi, càng ngày càng có nhiều dị thú không rõ cấp bậc xuất hiện. Ai cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, căn cứ kỳ thật đã sớm chuẩn bị cho tình huống tệ nhất."

Lúc này, chiếc máy kiểm tra cỡ lớn ba bốn người khiêng dường như đã trở thành một vị thần phán xét thế nhân, lạnh lẽo đừng ở bên ngoài ba khu vực được vây bởi xích sắt.

Đó là sản phẩm nghiên cứu mới nhất của căn cứ, độ chính xác trong xét nghiệm lây nhiễm cao tới 91%, so với máy dò lây nhiễm ban đầu chính xác hơn 13%.

Thế nhưng tỷ lệ biến đổi của các nguồn lây nhiễm khác nhau không đồng nhất, có dấu hiệu nhiễm trùng không có nghĩa là nhất định sẽ sinh ra biến thể, bởi vì cơ thể con người cũng có khả năng kháng lại mầm bệnh lây nhiễm.

Người từ trên mặt đất trở về bị lây nhiễm không phải là ít, đại bộ phận đều đóng cửa một tháng, dấu hiệu nhiễm trùng biến mất, không có phát sinh biến dị sẽ được thả ra ngoài. Trung tâm kiểm soát dịch bệnh cũng không thể dựa vào kết quả kiểm tra xét nghiệm mà tước đoạt quyền sống của một người.

Theo quy định, những người có dấu hiệu nhiễm trùng thế này nên được đưa đến trung tâm kiểm soát dịch bệnh ở khu sáu.

Chỉ là hiện tại, tình huống đặc thù, vạn nhất người bị nhiễm bệnh hoàn tất biến dị trên đường vận chuyển, một khi không khống chế được sẽ xâm nhập vào nội thành, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Lisa hỏi: "Vậy bây giờ còn chờ gì nữa?"

Myung đáp: "Quân đội thành phố đang thương lượng cách xử lí những hành khách này."

Lisa lại hỏi: "Bọn họ sẽ tiếp viện sao?"

Myung cúi đầu nhìn máy liên lạc đang nắm chặt trong tay, không khỏi lâm vào một trận trầm mặc.

Sau khi im lặng một lúc, ông ấy tránh né nghi vấn của Lisa, vạn phận trịnh trọng nói với cô: "Lần này tình huống rất bất thường, nếu như xử lý sai, khu sáu cũng sẽ rơi vào tình trạng nguy cấp. Nhân thủ của chúng ta quá ít, đừng nói là người bị nhiễm bệnh biến dị, dù chỉ là những hành khách không bị nhiễm bệnh không khống chế được cảm xúc, chúng ta cũng chưa chắc có thể lập tức khống chế hiện trường. Cho nên những lời vừa rồi, hi vọng đội trưởng Sài có thể giữ bí mật, nếu chốc nữa mất khống chế, xin cô hãy tin tưởng phối hợp với chúng tôi."

Lisa gật đầu: "Tôi sẽ."

Myung không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử trên tường, sắc mặt lo âu như đang chờ đợi điều gì đó.

Chaeyoung đứng bên cạnh máy kiểm tra cách đó không xa, lẳng lặng nhìn những hành khách bị xích sắt bao vây.

Lisa đi đến bên cạnh cô, gọi cô ngồi xuống một bên, giống như những người lính đánh thuê tới hỗ trợ khác, cùng với nhân viên an ninh ở đây chờ đợi kết quả không rõ là gì từ trong miệng Myung.

Đột nhiên, Chaeyoung nhẹ giọng hỏi cô: "Trước đây đã từng xảy ra tình huống như vậy chưa?"

Lisa trầm mặc một lát, nhẹ giọng đáp: "Có, lúc đó còn chưa có thuốc xét nghiệm nhiễm trùng, cũng không có máy kiểm tra lây nhiễm, vì vậy trong căn cứ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện chuyện dị năng giả tập kích người thường, bất quá chuyện đó xảy ra trước khi tôi sinh ra."

"Sau đó công tác phòng ngừa và kiểm soát vẫn luôn rất tốt sao?"

"Ừm, nhưng cũng có sự cố xảy ra." Lisa nói xong, cúi đầu cười khổ, mười ngón tay bất giác đan xen: "Năm tôi mười ba tuổi, trong tiểu đội của ba có một chú rất tốt với tôi, sau khi ông ấy có dấu hiệu nhiễm trùng đã tiếp nhận yêu cầu cách ly nửa tháng của căn cứ, hoàn thành rồi thì được thả tự do. Vậy mà sau đó mười ba ngày lại xuất hiện biến dị. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dị nhân. Rõ ràng đêm hôm trước vẫn còn là một con người, còn đến nhà tôi hỗ trợ sửa ống nước, vậy mà hôm sau nó lại giết ba mẹ tôi, ngay trước mắt tôi..."

Chaeyoung há miệng, nhưng không có bất kì lời nào được thốt ra.

Lisa lắc đầu, thay đổi bộ dáng như không có chuyện gì: "Sau đó, căn cứ liền nâng thời gian cách li của người bị nhiễm bệnh từ nửa tháng lên một tháng."

Cô ấy nói rất hời hợt, tựa như chuyện không liên quan đến mình.

Chaeyoung trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nàng bất động thanh sắc mà vươn tay tới, nhẹ nhàng cầm ngón út Lisa.

Lisa không khỏi sửng sốt.

Cô giương mắt nhìn Chaeyoung, Chaeyoung lại không nhìn cô, giống như là không có việc gì mà nhìn về nơi khác.

Khuôn mặt nhỏ nhắn màu trắng sữa kia tựa như có chút ửng đỏ, khiến cho vài sợi tóc tản ra bên tai của nàng như nhiễm phải một tầng sương mỏng.

Ở nơi nào đó từ tận sâu đáy lòng, sự bầu bạn trong im lặng này đã nhẹ nhàng chạm đến trái tim cô.

Lisa nặng nề thở ra một hơi dài, chỉ cảm thấy những thứ đã ứ đọng thật lâu trong tâm khảm rốt cuộc đã tiêu tán không ít.

Cô muốn nắm lại bàn tay có chút lạnh lẽo kia, lại không biết vì sao đáy lòng nổi lên một tia do dự cùng khẩn trương.

Đồng hồ điện tử hình vuông treo trên tường, đã 18 giờ 26 phút.

Cô dùng dư quang phát hiện vị tổng trị an đang nhìn về phía này, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Myung cúi đầu phân phó gì đó với phụ tá của mình, người phụ tá gật đầu, cầm lấy máy liên lạc trong tay, dường như đang hạ một mệnh lệnh gì đó.

Trong nhất thời, Lisa dường như cảm nhận được có vô số ánh mắt khác thường đến từ những nhân viên an ninh vừa tiếp nhận mệnh lệnh.

Lisa theo bản năng đứng dậy, muốn tiến lên hỏi tình huống.

Thế nhưng cô còn chưa kịp đi đến đã bị một tiếng súng vang vọng làm cho chùn bước.

Tiếng súng vụn vỡ phóng đến bắn chết một người, chính là một bệnh nhân bị trọng thương vừa được xử lí xong vết thương vài phút trước.

Vô số thanh âm kinh hô nổi lên, tiếng súng vẫn liên tiếp không ngừng, khắp nơi tràn ngập màu máu.

Tổng trị an đang ra lệnh giết người.

Hết người này đến người khác, liên tiếp ngã xuống đất.

Một giây trước bọn họ vẫn đang cầu nguyện bản thân có thể chống đỡ được giai đoạn lây nhiễm kế tiếp, nhưng một giây sau đã nằm trên vũng máu. Thậm chí, bọn họ còn không kịp làm ra bất kì phản ứng cầu sinh nào.

Hành khách trong khu vực không bị thương đã bắt đầu hoảng loạn, la hét mất kiểm soát.

Tại thời khắc này, một số trong bọn họ đã mất đi người thân, hoặc là bạn bè thân thiết.

"Chỉ là nhiễm trùng... Còn chưa biến dị mà... Bọn họ không có quyền giết người, bọn họ là kẻ giết người, giết người không cần lý do, tất cả chúng ta đều có thể bị giết!"

Không biết là ai đã khàn giọng gào lên những lời này.
Mọi người đã bắt đầu không khống chế được cảm xúc, dưới mấy chục khẩu súng liền làm liều trèo ra khỏi xích sắt phong tỏa, bọn họ mắng chửi không ngừng, hỗn loạn đánh nhau với những nhân viên an ninh còn chưa dám tiếp tục nổ súng.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, có người bị dọa mất hồn ngây ngốc tại chỗ, cũng có người la hét chạy loạn tứ phía.

Mà, cũng có người phẫn nộ tức giận, lao ra khỏi xích sắt muốn cướp súng của nhân viên an ninh để tự bảo vệ mình.

Lisa nhìn về phía Myung như muốn tìm được một "lý do" nào đó, thế nhưng tất cả những gì cô thấy chỉ là ánh mắt mỏi mệt cùng bất lực của ông.

"Quân đội cảm thấy nếu như có thể áp dụng phương thử xử lý mạnh với khu năm ngay từ đầu, có lẽ sẽ..."

"Ai cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra thứ gì, căn cứ kỳ thật đã sớm chuẩn bị cho tình huống tệ nhất."

"Nếu chốc nữa mất khống chế, xin cô hãy tin tưởng phối hợp với chúng tôi."

Để phòng ngừa vạn nhất, giảm thiểu sự lây nhiễm.
Giết chết tất cả những người bị nhiễm bệnh là quyết định cuối cùng được đưa ra bởi quân đội.

Sẽ có người được cứu rỗi, nhưng cũng sẽ có người bị từ bỏ.

Kỳ thực, vị tổng trị an kia đã sớm dự liệu được kết quả này.

Bọn họ gọi nhiều đội lính đánh thuê đến trợ giúp như vậy, căn bản không phải vì sợ không đối phó được với người biến dị, mà là sợ không cách nào kiểm soát được đám người đang phẫn nộ.

...

Một vị nhân viên an ninh trẻ tuổi bị đè trên mặt đất, súng cũng bị đoạt đi.

Họng súng kề vào trán anh ta.

Hành khách mất đi người thân kia lúc này hai mắt đỏ như máu, tức giận trừng trừng nhìn anh ta, tay cầm khẩu súng không ngừng run rẩy.

Lisa giơ súng trên tay lên, liếc về phía cánh tay người cầm súng nọ, thế nhưng vẫn chưa kịp bóp cò đã nghe thấy một tiếng súng vang lên, đạn xẹt ngang người cô.
Súng của kẻ đoạt súng rơi khỏi lòng bàn tay, máu tươi từ cổ tay chảy xuống người của nhân viên an ninh trẻ tuổi.

Sảnh chờ hỗn loạn trong nháy mắt yên tĩnh lại.

...

Lisa xoay người về phía tiếng súng phát ra.

Ở phía sau cô, cô gái tóc bạc cầm súng, trong mắt là sự bình tĩnh và kiên định mà cô chưa từng nhìn thấy.
Thậm chí còn hơn cả vị tổng trị an đã hạ lệnh cho tất cả chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro