Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa vẫn luôn biết, người có bản lĩnh sống sót nơi sâu trong khu vực sương mù tuyệt đối không thể
tầm thường.

Có lẽ vì quá quen thuộc dáng vẻ yên tĩnh của Chaeyoung mà cô dường như đã có chút quên, đây vốn là người được cô nhặt về từ trong khu vực sương mù.

Đây là lần đầu tiên Chaeyoung nổ súng.

Tay cầm súng ổn định, đường đạn chính xác.

Nòng súng ấy hướng về phía đồng loại, thế nhưng ánh mắt nàng vẫn bình tĩnh như vậy, đến mức cô không nhìn thấy một tia giãy dụa nào khi nàng thực hiện quyết định của mình.

Một cô gái nhỏ gầy, thế nhưng trên người lại tỏa ra khí thế uy nghiêm vô hình.

Không cần bất kì loại ngôn ngữ uy hiếp nào, chỉ cần giơ súng, lẳng lặng đứng nơi đó liền làm cho người khác không cách nào lờ đi, lại càng không dám manh động.

Một người lính đánh thuê đã tỏ rõ lập trường, tức khắc khiến cho những lính đánh thuê còn đang chần chờ bắt đầu dồn dập siết chặt súng trong tay.

Đoàn người phẫn nộ tay không tấc sắt bắt đầu yên tĩnh trở lại.

Bọn họ điên cuồng, bọn họ phản kháng, tất cả cũng chỉ vì sợ hãi tử vong.

Vì vậy vào giờ phút này, không có bất kì người nào dám đánh cược rằng người có loại ánh mắt như vậy có tiếp tục nổ súng hay không.

Ai cũng sợ hãi viên đạn tiếp theo sẽ găm vào người mình.

"Đánh chết tất cả người bị lây nhiễm, đây là mệnh lệnh của quân đội thành phố trung tâm! Bảo hộ tất cả người không bị nhiễm bệnh, cũng là mệnh lệnh của quân đội thành phố trung tâm! Mỗi một nhân viên an ninh ở khu sáu đều không thể lạm sát người vô tội! Nếu như các người giết người không vì bất kỳ lí do gì thì ngay khi các người bước ra khỏi xích an toàn, chúng tôi sẽ lập tức nổ súng, thay vì chờ các người đoạt súng và đặt nó lên người chúng tôi!" Myung lớn tiếng hô to, trong mắt ông lúc này ngập tràn tơ máu, dáng vẻ mệt mỏi, thế nhưng âm thanh của ông vẫn mạnh mẽ như vậy, mang theo một phần áp lực khiến người ta không thể phản kháng: "Mặc kệ các người có tin hay không, tôi vẫn dùng tính mạng mình đảm bảo, nếu sau sáu lần kiểm tra không có dấu hiệu lây nhiễm, tất cả đều có thể về nhà!"

Thanh âm của tổng trị an vang vọng khắp phòng chờ.

Sự trầm mặc kéo dài, dài đến mức giống như vô tận.

Có người run rẩy, nghẹn ngào nói ra những lời đè nén trong lòng: "Nhưng... Nhiễm trùng không có nghĩa là sẽ biến dị... Nhiều người như vậy, vốn là vẫn có cơ hội sống sót."

"Theo thông tin truyền ra từ khu năm trước khi hoàn toàn mất liên lạc, dị nhân xuất hiện lần này có tính lây nhiễm cực mạnh và tỷ lệ biến dị cũng cực kì cao. Phương thức lây nhiễm thậm chí có thể từ một vết trầy xước không thấy máu. Từ nhiễm trùng đến biến dị có khi chỉ mất nửa giờ.
Nhiều người bị lây nhiễm như vậy, nếu như đồng loạt biến dị, bất kể là dù ở nơi này là trong quá trình di chuyển, chỉ cần có một con không kịp thời bắn chết, mầm bệnh khuếch tán, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi! Hơn nữa, một vết thương rất nhỏ đều có thể bị lây nhiễm. Vết thương nhỏ có thời gian ủ bệnh từ hai đến sáu giờ, nếu người bị thương ngậm miệng không đề cập tới, căn bản không thể kiểm tra ra! Khu năm của căn cứ, chính là như vậy mà sụp đổ..." Myung nói xong, nhắm mắt hít sâu một hơi lại tiếp tục: "Nếu như có lựa chọn tốt hơn, căn cứ sẽ không đưa ra quyết định như vậy..."

Nhân viên an ninh của khu vực, chính là người bảo vệ trị an khu vực, bọn họ có rất nhiều người chưa từng đi lên mặt đất, cũng chưa từng nhìn thấy dị thú, càng chưa từng giết hại đồng loại.

Thế nhưng ngày hôm nay, tất cả bọn họ đều bị ép trở thành ác ma, tuân lệnh cấp trên.

Có một số lời, những người hiện đang ở ngoài nhà ga, hay hàng vạn hàng ngàn người chưa từng đến gần tử vong đều có thể hiểu được.

Thế nhưng lúc này, đối mặt với đồng loại nằm trên vũng máu, thật sự không ai có thể thoải mái chấp nhận.

Bởi vì bọn họ tận mắt chứng kiến thấy trận chém giết ấy.

Bọn họ biết, những người này mặc đồng phục an ninh, là người bảo vệ khu vực số sáu, là người bảo vệ căn cứ, cũng là người thủ hộ nhân loại còn sót lại.

Chỉ có điều, trong phần thủ hộ này, vẫn phải có người hi sinh.

Không hề có bất kì một tiếng động nào nữa, hai bên im lặng giằng co thật lâu.

Một nhân viên an ninh ném súng trong tay xuống đất, che lấy hai gò má, tâm tình tan vỡ nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất.

Một trận gào khóc vang lên bóp nghẹt tất cả những người ở đây, căng thẳng truyền vào trong đáy lòng mỗi người.

Sau khi hành khách đi tàu tỉnh táo lại, liền trở về nơi cách li của bản thân.

Từng bộ thi thể chưa kịp nhắm mắt được đưa đi hỏa thiêu dưới sự hỗ trợ của lính đánh thuê.
Myung vẫn không yên lòng, hi vọng Lisa sẽ ở đây chờ đủ sáu lần kiểm tra rồi rời đi.

Ông ấy lo lắng rằng trong số những người còn lại vẫn có người bị lây nhiễm nhưng chưa được phát hiện, trong lúc bất tri bất giác sẽ lây nhiễm cho đám người còn lại, đến lúc đó nếu muốn tiến hành bắn giết lần thứ hai, sự phẫn nộ của quần chúng nhất định sẽ gay gắt hơn vừa rồi.

Lisa hiểu được lo lắng của ông, loại tình huống như vậy đúng thật có thể xảy ra, vì vậy cô đè nén bất an trong lòng, lựa chọn ở lại xem tình hình.
Khi tất cả đã lắng xuống, Chaeyoung ngồi ở một góc xa mọi người, thỉnh thoảng lại có ánh mắt đánh giá hướng về phía nàng, vừa khâm phục lại sợ hãi, thậm chí có cả căm hận.

Bất quá, nàng làm như không thấy, chỉ cúi đầu nghịch nghịch khẩu súng trong tay.

Sau khi hỗ trợ xử lý xong thi thể cuối cùng, Lisa chậm rãi đi đến ngồi cạnh Chaeyoung. Cô muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng nhìn thoáng qua khẩu súng trong tay nàng, đưa tay chỉ chỉ, có chút xấu hổ hắng giọng: "Chuyện vừa rồi, em biết bắn súng sao?"

Chaeyoung rũ mi, gật đầu đáp: "Ừm."

Lisa lại hỏi: "Kỹ thuật bắn rất tốt, em luyện lâu rồi?"

Chaeyoung đáp lời: "Quên rồi."

Lisa lại tiếp tục: "Tôi quên mất em không nhớ rõ."
Chaeyoung: "..."

Lisa hít sâu một hơi, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay nắm lại đặt trước người, trên mặt hiện lên một vệt ý cười, nhẹ giọng nói với nàng:
"Cảm ơn."

Chaeyoung mím môi, thấp giọng hỏi lại cô: "Vì sao cảm ơn em?"

"Kỳ thực, phát súng kia đáng ra phải do tôi bắn."
Lisa tiếp tục: "Sau khi trải qua tất cả mọi chuyện, những người may mắn sống sót kia muốn hận cũng nên là hận tôi, hận những nhân viên an ninh đứng ở nơi này ngày hôm nay."

Chaeyoung lại nói: "Em không để ý."

Lisa: "Nhiều người để ý như vậy, cũng không ít người đã chần chờ, vì sao em lại không để ý?"

Chaeyoung: "Bởi vì em biết chị sẽ làm như vậy."

Lisa lại hỏi nàng: "Thế em còn giành với tôi làm gì?"

Chaeyoung suy nghĩ một chút, vô cùng bình tĩnh đáp lại cô: "Vì chị để ý, vậy nên để em làm là được rồi."

Lisa nhất thời nghẹn lời.

Cô trầm mặc hồi lâu, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay nàng.

"Chờ sau sáu lần kiểm tra, nơi này an toàn rồi, chúng ta liền đi khu năm."

"Được."

Lisa nhìn Chaeyoung, có chút không khống chế được mà nghĩ, rốt cuộc cô bé mình nhặt về từ trong khu vực sương mù này là người như thế nào?

Cô muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không hỏi.

Cô và Chaeyoung ngồi trong phòng chờ vô cùng áp lực này, ăn bánh mì và nước do nhân viên an ninh đưa tới, chờ đợi từng giây từng phút trôi qua.

Ngay cả việc đi vệ sinh, hành khách trong phòng chờ cũng buộc phải để nhân viên an ninh đi cùng.

Dưới sự giám sát chặt chẽ như vậy, họ đã làm xét nghiệm hết lần này đến lần khác theo đúng quy định, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu lây nhiễm mới.

Lisa không khỏi thầm nghĩ, chỉ cần vượt qua được lần kiểm tra cuối cùng lúc mười giờ, tình huống nguy hiểm của khu sáu sẽ được giải trừ.

Cô nhìn đồng hồ điện tử không chớp mắt, giống như tiếp tục nhìn như vậy có thể khiến thời gian trôi nhanh hơn.

Thế nhưng đúng vào lúc này, trong nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa lại truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

"Có chuyện gì vậy!" Có người hoảng sợ hỏi.

Lisa đừng dậy nhìn về phía phát ra thanh âm thương tâm kia.

Một hành khách với vẻ mặt hoảng sợ gần như là bò từ trong nhà vệ sinh công cộng ra đến.

Anh ta không ngừng kêu cứu, liều mạng chạy về phía này.

Chỉ sau một giây, vô số họng súng cảnh giác chỉa về phía người đàn ông, thế nhưng anh ta còn chưa kịp biện giải cho bản thân đã bị một cái đuôi bọ cạp đen như mực đâm thủng ngực.

Khoảnh khắc cái đuôi kia rút khỏi thân thể anh ta, anh ta lập tức cứng đờ mà ngã xuống.

Máu tươi theo miệng vết thương trào ra, nhuộm đỏ một mảng gạch bóng loáng.

Một con dị thú xuất hiện giẫm trên lưng người kia, bốn chân trước bao quanh lấy thân thể nhân loại.
Không ai nhìn thấy nó lao đến với tốc độ thế nào.

Hai mắt nó như mắt thằn lằn, mang theo loại cảm giác thèm khát con mồi mà lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người ở cách đó không xa.

Đuôi nhọn của nó đã nhuộm đỏ màu máu, dưới ánh đèn sợi đốt trên trần nhà ga phát ra một loại sáng bóng quỷ dị.

Trên người dị thú chính là quần áo nhân loại đã bị nhàu nát.

Thứ kia không phải bất cứ loại quần áo xa lạ nào,
chính là đồng phục của nhân viên an ninh.

Có người bị thương, nhưng giấu diếm không khai báo!

"Bắn đi!" Ai đó hét lên.

Tiếng súng lập tức vang vọng, dị thú xoay người nhảy lên tránh đi, nhào về phía đám người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro