Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ trong chốc lát, hoảng sợ bao phủ khắp nơi, đám người kinh hoàng chạy tứ phía.

Nhân viên an ninh cầm súng, nỗ lực nhằm vào dị thú đang di chuyển cực nhanh.

Nó dường như đang lợi dụng đám người hỗn loạn, khiến cho những nòng súng giương lên nhưng lại do dự không bắn ra.

Thế nhưng do dự như vậy, không khác gì cho dị thú thời cơ để hành động, nhất thời đã giết hại vô số mạng người.

Đột nhiên, một phát đạn chính xác găm vào chân sau của dị thú.

Trong nháy mắt, dị thú mất thăng bằng ngã nào xuống đất, bốn chân trước của nó lập tức lao về phía phát súng bắn ra, miệng gầm lên.

Trong cơn phẫn nộ, nó nhắm thẳng về phía họng súng của Lisa mà nhào tới, thế nhưng thương thế ở chân sau khiến tốc độ của nó chậm đi.

Cuối cùng, dù có đám người hỗn loạn trợ giúp, nó vẫn ngã xuống trong vũng máu.

Thời khắc dị thú ngã xuống, tất cả mọi người nhìn tàn cục đầy mùi máu tanh, lâm thời rơi vào trầm mặc.

Lại có người bị thương.
Không biết qua bao lâu, tổng trị an cuối cùng cũng phá vỡ sự trầm mặc này.

Ông ấy an bài mọi người tiếp tục tiến hành một vòng kiểm tra mới.

Ông ấy nói, dù là người bị thương hay không, dù là nhân viên an ninh hay nhân viên chăm sóc y tế, thậm chí cả đội lính đánh thuê cũng không được phép lơ là cảnh giác.

Giọng nói của ông lúc này đã có chút khàn khàn, lần nữa vang vọng đánh tan không khí yên tĩnh đang bao trùm nhà ga.

Rốt cuộc cũng đã có người đi về phía trước, đứng cạnh máy kiểm tra.

Một người, hai người, ba người rồi bốn người, càng ngày càng có nhiều người đi theo xếp hàng ở sau.

Bọn họ đều không có bị thương, chí ít là nhìn từ bên ngoài thì là như vậy.

Nhưng hiện tại mọi người đều biết, Myung nói không sai, chỉ một vết thương nhỏ đến mức nếu bản thân không đề cập thì sẽ không bị phát hiện, cũng sẽ có thể gây ra biến dị.

Nếu như vẫn có người trốn tránh kiểm tra, người biến dị kế tiếp sẽ lại khiến cho nơi này lần nữa rơi vào một vòng kiểm tra mới.

Vì lẽ đó, bọn họ hoàn toàn không dám ồn ào, chỉ có thể nghe lệnh, mau chóng làm kiểm tra.

Chỉ là những người vừa nãy bất hạnh bị thương, lúc này đều đã dại ra đứng tại chỗ.

Bọn họ cảm nhận được ánh mắt khác thường của người khác chiếu đến, phảng phất đã có thể biết trước kết quả của chính mình, cũng biết rằng sẽ không một ai thay bọn họ cứu vãn.

Cuối cùng, bọn họ chết lặng, đi theo đội ngũ kiểm tra cuối cùng.

Đồng thời cũng chết lặng nhìn hàng người phía trước kinh hoảng duy trì khoảng cách với chính mình.

Lisa vô cảm nhìn về phía đồng hồ điện tử của nhà ga.

Thời gian lúc này là 21 giờ 47 phút.

Những con số trên đồng hồ mang màu đỏ, nhiều năm qua như vậy vẫn luôn màu đỏ.

Lisa chợt cảm thấy nó giống như màu máu đang bao trùm nơi này, mỗi một phút một giây trôi qua đều khiến người ta cảm thấy chói mắt.

Tiếng súng lại một lần nữa vang lên trong khu vực của người lây nhiễm, máu tươi ngập tràn trong đại sảnh.

Một tiếng lại một tiếng liên tiếp nhau, từng người một ra đi.

Những người kia dù đã đoán trước được kết quả kiểm tra, thế nhưng sau đó bọn họ vẫn là tuyệt vọng, gào thét, giãy dụa muốn thoát khỏi khống chế, chỉ là cuối cùng, không một ai có thể chạy thoát.

Đợt kiểm tra hành khách kết thúc, nhân viên an ninh cũng xếp hàng bắt đầu kiểm tra.

Lisa lẳng lặng nhìn đội ngũ vừa gặp chưa lâu, phát hiện mấy tiếng trước, vị nhân viên an ninh từng tan vỡ đến mức quỳ xuống khóc rống đã không thấy.

Cô quay người liếc mắt nhìn con dị thú nằm trên đất kia, trong lòng có một cỗ tư vị khó nói thành lời.

"Kỳ thực, anh ta biết rõ mình bị thương." Chaeyoung ở bên cạnh cô, nhẹ giọng nói.

"Người bị lây nhiễm không nhất định sẽ biến dị, thế nhưng nếu bị phát hiện lây nhiễm, nhất định sẽ bị đồng loại giết chết." Lisa nói xong không khỏi cắn môi dưới của chính mình, hạ thấp âm thanh: "Đây hẳn là lựa chọn mà đại đa số người sẽ làm."

Nàng nghĩ, nàng cũng là một trong đại đa số ấy.

Ai cũng muốn được sống, muốn sống là không sai.
Chính thế giới này đang giết chết con người.

Lisa không tiếp tục nhìn đồng hồ điện tử của nhà ga, cô lấy ra đồng hồ đeo tay trên người, nhìn cây kim trên đồng hồ di chuyển, trải qua từng giây từng phút.

Không lâu sau đó, nhân viên an ninh và nhân viên y tế đều đã được kiểm tra xong, trong quá trình này cũng có một tiếng súng vang lên, lại có người bị nhiễm bệnh ngã xuống.

Đợt cuối cùng, chính là kiểm tra lính đánh thuê đến trợ giúp.

Lisa bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, đáy lòng nổi lên một tia bất an.

Cô vô thức nắm lấy bàn tay của Chaeyoung.
Chaeyoung cũng quay đầu lại nhìn cô, thế nhưng cái gì cũng không nói, chỉ kéo cô đến kiểm tra.

Số người được thông qua kiểm tra dần tăng nhanh, nhìn hàng ngũ cũng bắt đầu rút ngắn, Lisa cảm nhận được trái tim của mình đã có chút không kìm chế được nhịp đập.

Đến khi các cô đến vị trí đầu hàng, trong nháy cô đã căng thẳng đến cực hạn.

Lisa bỗng nhiên không khống chế được lại gần bên tai Chaeyoung, dùng thanh âm thấp đến mức
chỉ hai người nghe được, nói một câu.

Cô nói: "Nếu như em muốn, tôi có thể đưa em đi."

Trong khoảnh khắc ấy, cô nghĩ mình đã thực sự phát điên.

Thế nhưng Chaeyoung không hề đáp lại cô, nàng giống như không có việc gì, vươn cánh tay về phía người phụ trách kiểm tra.

Cũng may, kết quả cuối cùng không giống như cô lo lắng.

Khi hai người lần nữa trở lại chỗ ngồi vắng vẻ trong góc, Lisa nghe thấy Chaeyoung ngồi bên cạnh phát ra tiếng cười khẽ đến mức nếu không chú ý thật sự sẽ không nghe được.

Tiếng cười như vậy, làm cho mặt Lisa có chút nóng lên.

"Em cười cái gì..."

"Vừa rồi, chị sợ gì vậy?"

Chaeyoung hỏi ngược lại, giọng nói nhẹ nhàng của nàng bất giác khiến Lisa nhìn sang, đồng thời phát giác ý cười nhợt nhạt trong đáy mắt nàng,

Đó là tia sáng duy nhất trong thời kì u ám này, khiến cho cô tạm thời yên lòng.

Cô hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở dài, cười nói: "Tôi sợ tôi từ trong khu vực sương mù mang về một dị chủng, nàng lấy bộ dáng nhân loại, bắt chước cử chỉ của nhân loại, sử dụng ngôn ngữ của nhân loại, trước khi hoàn toàn biến dị, không một tiếng động lây nhiễm cho tôi..."

Chaeyoung nghe xong, nhẹ giọng hỏi ngược lại cô: "Nếu là như vậy, em bị phát hiện không phải vừa vặn sẽ giúp chị được an toàn sao? Tại sao chị muốn đưa em đi? Chị không sợ em thật sự không phải nhân loại, sau khi tránh được lần kiểm tra này sẽ tiếp tục ẩn náu bên cạnh chị sao?"

"Tôi không nghĩ nhiều như vậy." Lisa nói, có chút tự giễu cười cười: "Tôi vốn là người thiển cận."

"Đêm hôm ấy, thuốc thử là chị chuẩn bị cho em sao?"

"Ừm."

"Chị chưa từng tin em."

"Ừm."

Hai người sóng vai ngồi trên đất, bỗng nhiên rơi vào trầm mặt.

Chaeyoung nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi đeo trước ngực của Lisa, mãi đến khi kim giây đi đủ ba vòng, nàng nói nhàn nhạt nói một câu: "Cảm ơn."
Lisa có chút kinh ngạc.

Cô cho rằng Chaeyoung sẽ tức giận, chí ít cũng không thể chấp nhận việc này quá nhanh.

Dù sao sự thật đúng là cô chưa từng tin tưởng nàng, không tin tưởng đến mức dù hai người có sống dưới một mái hiên, cô vẫn mang theo ngập tràn nghi ngờ.

Thế nhưng cô lại nghe nàng nói cảm ơn, cô không hiểu.

Đúng vào lúc này, tiếng cảnh báo nguy hiểm lại đột ngột vang lên.

Hiện giờ không có đài phát thanh, cũng không có bất kỳ một lời giải thích nào, chỉ có tiếng cảnh báo đồng loạt vang lên từ trong và ngoài nhà ga.

Đây là cảnh báo sơ tán trong khu vực đô thị.

Nhiều năm qua, căn cứ chưa từng phát cánh bảo này bất kì một lần nào, thế nhưng mỗi một cư dân ngoại thành được giáo dục cơ bản đều từng nghe qua loại cảnh báo này trong lớp học.

Không ít người đừng lên, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ nhìn về phía ngoài ga tàu.

Myung tái mét mặt mày cầm lấy máy liên lạc, giống như đang hỏi chuyện ai đó, thế nhưng chỉ qua mấy câu nói, sắc mặt ông liền trở nên nghiêm trọng.

Lisa cũng theo bản năng kiểm tra tín hiệu của máy liên lạc.

Không có gì bất ngờ, giống như khi ở trên mặt đất, máy liên lạc không thể truyền tin hay nhận tin được.

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng tín hiệu liên lạc của khu sáu đã bị ngắt.

Tiếng chuông báo động vang lên không ngừng, vô hình trung tạo thêm một tầng tuyệt vọng bên trong nhà ga trống trải.

"Có thứ gì đó đang đến." Chaeyoung nhíu mày nói.

Không phải là ảo giác, mặt đất dưới chân các cô rõ ràng đang khe khẽ rung lên.

Đó là một loại tần số kì lạ, giống như một thứ gì đó đang từ một nơi không rõ hướng về nơi này, thanh âm như ngay trên đỉnh đầu bọn họ.

"Là tiếng gì vậy!"

"Có thứ tới!" Có người thất thanh kêu lên: "Ở trên! Ở dưới cũng có!"

"Là theo đường ống thông gió, dị thú theo đường ống thông gió từ khu năm bò qua đến đây!"

Khu đô thị vốn yên tĩnh bên ngoài nhà ga cũng bị tai nạn bất ngờ này làm cho bừng tỉnh.

"Tín hiệu liên lạc của khu sáu đã bị cắt, cảnh báo sơ tán của thành phố được khởi động, dường như có đàn dị thú từ đường ống thông gió lẻn vào, nguyên nhân cụ thể không rõ... Quân lực khu sáu trước đó đã đến khu năm trợ giúp vào buổi trưa, chiến lực còn lại... thiếu hụt nghiêm trọng. Myung, tổng trị an khu sáu thỉnh cầu thành phố trung tâm trợ giúp!"

Thanh âm của Myung run rẩy ghi lại đoạn tin nhắn này.

Nếu như tín hiệu lúc tốt lúc xấu, có lẽ trong một khoảnh khắc nào đó tin nhắn sẽ được tự động truyền đi.

Nhưng đó chỉ là nếu.

Bất quá, Myung hiển nhiên không có ý định chỉ một mực làm việc vô dụng này.

Ông vội vàng cất máy liên lạc, tiến lên hét với đám đông: "Mọi người không cần phải lo lắng! Kiến trúc căn cứ thập phần vững chắc, ống thông gió chỉ cho phép một người đi qua, dị thú loại nhỏ có thể tiến vào đường ống này căng bản không có khả năng phản kháng chúng ta..."

Ông ấy còn chưa kịp dứt lời, liền đã bị một thanh âm nặng nề vô tình ngắt giọng.

Lisa cảm giác được dưới chân mình không ngừng lắc lư.

Nguồn lắc lư không chỉ đến từ một chỗ.

Mặt đất vốn bằng phẳng đột nhiên bị một loài vật đầy gai nhọn đâm ra một khe nứt.

Không chỉ là dưới chân, mà còn cả trên đỉnh đầu.

Trong khe nứt, từng cái móng tay sắc bén, bàn tay trắng bệch mang theo hình hài tay người nhưng cũng không phải tay người, chậm rãi duỗi ra.

Những cái tay rõ ràng sắc bén như vậy, nhưng lại giống như không có xương cốt, sau khi chui khỏi khe hở liền bắt đầu mềm nhũn nằm sấp, không ngừng kéo lê đi khắp nơi.

Tổng trị an liên tục nổ súng vào "bàn tay ma".

Đồng hồ điện tử đang hiển thị 22 giờ 23 phút thì đột nhiên lóe lên một tia lửa, "bàn tay ma" bên trong chui ra rơi xuống, nặng nề đáp đất.

Màn hình vỡ vụn, thời gian tựa như không ngừng bị vặn vẹo.

Dị thú đầu tiên từ trong vết nứt trên đỉnh đầu mọi người chui ra.

"Rầm."

Cùng với tiếng kêu sợ hãi của vô số người, nó rơi xuống ngay phía trên máy kiểm tra to lớn.

Tứ chi nó xụi lơ, giống như một con người không có xương, lại giống như một con sâu khoác da người, mở to đôi con mắt trống rỗng nhìn kĩ từng "con mồi" trước mắt.

Máy phát hiện lây nhiễm không ngừng nhấp nháy đèn báo động màu đỏ.

"Chạy đi!"

Myung gào một tiếng, đánh thức đám người đã bị dọa đến choáng váng.

Số lượng dị thú quá nhiều, không ai có thể bảo vệ ai, mọi người chỉ có thể tự bảo vệ mình.

Lúc này, không còn ai có thể quản thúc người khác được nữa.

Từng người liều mạng chạy trốn, thế nhưng lại không tìm được phương hướng, giống như ruồi mất đầu mà tán loạn vòng quanh.

Lisa nhắm vào cổ họng và mi tâm của dị thú kia, bắn mỗi nơi một nhát lại phát hiện đó căn bản không phải là huyết mạch của nó.

Một "bàn tay ma" thò ra khỏi mặt đất quấn lấy mắt cá chân cô.

Chaeyoung rút dao găm dắt bên hông Lisa, cong người hung hăng cắt đứt nó, khi đừng dậy liền túm tay cô, kéo cô về phía cửa trạm.

Cửa kính nhà ga không biết từ khi nào đã được mở, nhân viên an ninh canh giữ đã sớm không còn thấy bóng dáng.

Trên đường phố của khu sáu, loại "sâu hình người' không xương sống đang săn mồi từ đám đông chạy tán loạn.

Đèn đường treo trên đỉnh đầu lúc sáng lúc tối, giống như thông báo một hồi cuồng hoang tận thế.

Tiếng súng trong nhà ga không còn vang lên nữa.

Thông báo sơ tán, thời khắc này cũng tắt ngúm.

Căn cứ DH, khu vực sáu của ngoại thành, đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro