Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe thiết giáp ngừng trước cửa lúc này đã có chút nghiêng ngả theo mặt đất bị sụp lún.

Lisa kéo cửa xe, vươn mình nhảy lên ghế lái, trong một khắc cô đóng cửa lại, Chaeyoung cũng đã leo lên ghế phụ, xe chạy.

Một con "sâu hình người" từ trên rơi xuống cửa kính chắn gió, Lisa giơ súng bắn xuyên kính, máu bắn lên cửa kính, "sâu hình người" phát ra tiếng khóc nức nở quỷ dị, đau đớn nhảy xuống xe.

"Chúng ta sẽ đi đâu?" Chaeyoung hỏi cô: "Đi khu năm sao?"

"Không thể." Lisa đạp chân ga, trong vô số tiếng kêu cứu, cô chạy về hướng thành phố trung tâm.

Dị thú ở trên đường, người vẫn còn mặc quần áo nhân loại, thế nhưng đã mất đi bộ dáng nhân loại.

Những người đang đấu tranh tìm kiếm sự sống không ngừng vẫy tay cầu cứu bọn họ, lảo đảo từ xa chạy đến nhưng không nhận được phản ứng của các cô.

Bọn họ thất vọng, tuyệt vọng vô ngần, thế nhưng tất cả đều là những cảm xúc bình thường nhất đêm nay.

Lính đánh thuê đến trợ giúp trị an không ít, đây cũng không phải chiếc xe thiết giáp đầu tiên chạy đi, càng không phải chiếc xe cuối cùng.

Chaeyoung nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thành phố tựa như luyện ngục này, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta không rời khỏi đây sao?" Giọng điệu nàng bình tĩnh, bình tĩnh hệt như một người ngoài cuộc.

Dù rằng trong lời nói của nàng có mang theo vài phần bi thương, nghe vào không tính là lạnh lùng, nhưng rõ ràng không hề có vẻ khủng hoảng dư thừa nào.

Giống hệt như, lần đầu tiên cô gặp nàng.

Đáy lòng Lisa đánh lên hồi chuông cảnh giác vô hình, nhưng tức khắc bị cô đè xuống.

Cô lái xe từ trong đàn thú tàn nhẫn săn bắt nhân loại chạy như bay về phía trước, xuyên qua kính chắn gió đã vỡ vụn như nước, nhìn những người trên đường không ngừng cầu cứu mình.

Do dự trong đáy mắt lúc ban đầu, từng chút từng chút một hóa thành kiên định.

Lisa nói: "Những thứ đó đều là nhân loại, là nhân loại vừa bị biến dị không lâu... Nếu như họ thực sự đến từ lỗ thông gió của khu vực năm, họ chắc chắn cũng đến các khu đô thị khác bằng con đường này."

Chaeyoung tiếp lời cô: "Rồi những dị nhân mới cũng sẽ như vậy mà xuất hiện."

Lisa: "Tất cả đều quá đột ngột, đến mức quân đội và nhân viên an ninh đều không kịp đưa ra biện pháp phòng ngự... Nếu như có thể ngăn chặn lỗ thông gió đi tới các khu đô thị khác, ít nhất có thể lưu lại một ít thời gian để thành phố trung tâm phản ứng."

Chaeyoung quay đầu nhìn Lisa, trong mắt dường như lóe lên thứ gì đó.

Nàng thì thầm nói: "Chị không sợ sao?"

Lisa trầm mặc không đáp, lòng bàn tay cầm vô lăng của cô không biết từ lúc nào đã tràn đầy mồ hôi lạnh.

Đèn trong thành phố đêm nay ám đầy màu máu, kèm theo đó là dòng điện bị rò rỉ, chiếu đến con đường trước mặt như đường đến địa ngục.

Mười một giờ đêm, nhắc nhở ngắt điện giống như thường lệ, theo thiết lập mà vang lên trong mỗi ngóc ngách của thành phố.

"Bây giờ là 23 giờ đêm, còn cách thời điểm ngắt điện nửa tiếng, xin mọi người sắp xếp thời gian sử dụng điện hợp lí."

"Đi ngủ sớm và dậy sớm có lợi cho sức khỏe."

"Chúc mọi người đêm nay sẽ có một giấc mộng đẹp."

Đài phát thanh quen thuộc, thế nhưng quang cảnh đường phố lại nhuộm một màu máu đầy xa lại.
Lisa hít một hơi khí lạnh, trầm giọng đáp lại vấn đề Chaeyoung đã hỏi hơn mười phút trước.

Cô nói: "Sợ... Nếu như căn cứ thất thủ, dù chúng ta có may mắn sống sót, thì có thể đi đâu?"
Mặt đất sớm đã không còn thích hợp để nhân loại sinh tồn, thành phố PK không biết ở bao xa.

Nếu như căn cứ DH thật sự không còn tồn tại, những người sống sót sau thảm họa này chắc chắn cũng không còn nơi nào để đi.

Cô không phải có một cơ thể sắt thép, cô chỉ có một khẩu súng, không cứu được tất cả mọi người.
Nhưng nếu có thể, cô nhất định muốn lấy mạng sống của mình để liều một lần.

Chiếc xe thiết giáp lướt qua rất nhiều con đường, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà mái vòm khổng lồ.

Đây là trung tâm phòng thủ của khu sáu, ngày thường do quân đội đóng quân, thế nhưng tối nay chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch cùng với mùi máu tươi trong không khí.

Hiển nhiên, khu vực này đã sớm bị bầy thú tàn sát.
Con mồi nơi này không còn, bầy thú đã theo khí tức con người tìm đi nơi khác.

Hệ thống thông gió của khu đô thị luôn do trung tâm phòng thủ khu vực quản lý, chỉ cần có thể tìm được phòng điều khiển, mạnh mẽ cắt đứt đường ống thông gió của khu sáu kết nối với các khu đô thị khác, hẳn có thể kéo dài thời gian cho chắc khu vực còn lại.

Chỉ là, một tòa kiến trúc lớn như vậy, biển chỉ dẫn đều đã xiêu vẹo bảy tám phần, khiến cho Lisa căn bản không biết bắt đầu từ đâu.

Lúc xuống xe, Lisa không khỏi do dự nửa giây.
Cô nói với Chaeyoung: "Nếu em sợ có thể ở lại trong xe, bầy thú đến em có thể lái xe đi."

Chaeyoung lại nói: "Lisa."

Lisa có chút sửng sốt, hình như cô chưa từng nghe Chaeyoung gọi thẳng tên cô như vậy.

Chaeyoung: "Truyền thống của đội lính đánh thuê số mười ba là để một mình đội trưởng lấy thân thử nghiệm sao?"

Lisa cạn lời.

Chaeyoung kéo cửa xe, nhảy xuống trước một bước.

Không thể không nói, bị một đồng đội mới nghiêm chỉnh giáo huấn như vậy quả thật là một trải nghiệm mới lạ.

Lisa bĩu môi, rút chìa khóa xe vốn định để lại cho Chaeyoung ra khỏi ổ, cùng nàng xuống xe.

"Tìm xem còn có người sống hay không." Lisa nắm chặt súng, vạn phần cảnh giác lướt qua những thi thể dưới chân, nhanh chóng đi về phía trong của khu trung tâm phòng thủ.

Chaeyoung đi sau cô, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cho dù còn có người sống, khả năng cao cũng đã bị lây nhiễm."

"Đầu óc còn tỉnh táo là được." Lisa đáp lời.
Cô chỉ muốn tìm một người chỉ đường, dù chỉ còn lại một hơi thở cũng tốt.

Về phần có biến dị hay không, sau khi biến dị có ăn thịt người hay không, cô hoàn toàn không để tâm.

Trong hành lang bị nứt vỡ nghiêm trọng không có lấy một bóng người, ngoại trừ tiếng bước chân của hai cô cũng không có một tia động tĩnh nào khác.

Các cô lần theo vết máu, đi tới lầu hai.

Chaeyoung đột nhiên kéo Lisa lùi lại.

Lisa mang theo nghi hoặc, quay đầu nhìn nàng.
Chaeyoung không nói gì, chỉ là ánh mắt ra hiệu nàng đã phát hiện dị thường, sau đó nàng giảm thấp tiếng bước chân, hướng về một cửa phòng đóng chặt mà đi tới.

Lisa nhất thời cũng ngừng thở, theo hướng nàng đi, bước tới.

Thế nhưng nơi này quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi các nàng không thể giấu được tiếng bước chân của chính mình.

Tiếng bước chân vang lên dường như đã kinh động thử gì đó sau cánh cửa, một loạt thanh âm rơi vỡ liên tục càng lên, trong không gian rộng lớn lại tĩnh mịch trở nên vô cùng chói tai.

Nhưng rất nhanh sau đó, tiếng động trong phòng lần nữa biến mất.

Thế nhưng lần này, Lisa nghe được tiếng hít thở yếu ớt đang bị cực lực khắc chế.

Trong nhất thời, không khí dường như ngưng đọng.

Sau nửa phút giằng co ngắn ngủi, một tiếng hét sợ hãi vang lên, mang theo tiếng nức nở đứt quãng. Thanh âm này khiến Lisa thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Vì nó là thanh âm thuộc về nhân loại.

"Bên trong có người thật sao?" Cô nhẹ giọng hỏi.

Chỉ sau một khắc im lặng, đã nghe thấy được tiếng người run rẩy đáp lại: "Các người, là quân thủ thành sao... là nhân viên an ninh?"

Hẳn là người trốn ở nơi này chờ cứu viện, người này cũng giống với rất nhiều cư dân ngụ trong khu đô thị, căn bản không biết quân đội thủ thành đã đến khu năm, nhân viên an ninh cũng đã sớm tập trung ở ga tàu.

Lisa suy nghĩ một chút, đáp lời: "Tôi là đội lính đánh thuê số mười ba."

"Chị là do quân đội thuê tới đây sao?"

"... Ừm."

"Chị tới cứu người sao?"

"Không phải, thế nhưng tôi có thể mang người đi, nếu như em có thể giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ."

Người trong phòng im lặng chốc lát, run rẩy hỏi cô: "Nhiệm vụ của chị là gì?"

Lisa trả lời cô ta: "Tôi phải cắt đứt đường ống thông gió liên kết với các khu vực khác."

"Em... Em là nhân viên kỹ thuật thực tập, em có thể giúp chị..."

Nói xong, cửa phòng đóng chặt bị người kia khe khẽ đẩy mở.

Một cô bé đeo kính, thân thể run rẩy, khập khiễng ra ngoài.

Trong tay cô ấy siết chặt một khẩu súng, thế nhưng ngay cả động tác cầm súng cũng không đúng.

"Em bị thương sao?" Lisa cảnh giác nhìn cô gái.

"Em... Chân em đã mất cảm giác..." Cô bé sợ hãi, viền mắt ửng hồng, từ trong đáy mắt trào ra sự sợ hãi.

Thân là một người nửa đời sinh hoạt dưới danh phận lính đánh thuê, thương hoa tiếc ngọc, chính là... phẩm chất tốt đẹp duy nhất mà Lisa không có. Cô chỉ để cô bé kia rơi nước mắt một chút, không nói hai lời liền thúc giục người kia dẫn đường. Ba người một đường chạy về hướng lầu bốn, tìm được phòng điều khiến hệ thống thông gió.

Ở cửa phòng điều khiến có hai xác chết không còn nguyên vẹn chắn ngang, trên bàn điều khiển còn lưu lại vệt máu chưa khô.

Cô bé kia run rẩy ngồi xuống chỗ các nút bấm, nút nhiều đến nỗi khiến người ta hoàn toàn xem không hiểu, do dự xoay người lại hỏi: "Thật... Thật sự phải cắt đứt tất cả hệ thống thông gió sao? Như vậy chất lượng không khí ở khu sáu sẽ bị ảnh hưởng..."

"Ngắt!"

"Xin hỏi, chị... chị có công văn cho phép của quân đội sao?" Cô bé sợ hãi nói: "Hệ thống thông gió vô cùng trọng yếu, nếu như không phải tình huống đặc biệt khẩn cấp thì không thể tùy tiện ngắt đâu...."

"Đây chính là tình huống đặc biệt khẩn cấp!" Lisa nghiêm túc nói.

"Nhưng..."

"Đừng có nhưng, làm nhanh!"

"Không có sự cho phép của quân đội, em..." Lời nói của cô bé còn chưa dứt, đáy mắt đột nhiên xuất hiện tia khủng hoảng.

Lisa theo bản năng hướng về phía cô bé đang nhìn, chỉ thấy một gương mặt người trắng bệch, chỗ mai mắt hõm một lỗ lớn, lẳng lặng nhìn vị trí của các cô.

Nó là "sâu hình người" không có xương sống do con người bị biến dị mà thành, khoác da người, bò qua lỗ thông khí của khu năm đến đây.

Thứ này, ngày hôm nay Lisa đã thấy quá nhiều.

Thân hình nó vặn vẹo dị thường, dưới ánh sáng cực kì ảm đạm trong phòng điều khiển, chậm rãi tiến về phía các cô.

Mà ở sau lưng nó, trong lỗ thông khí bên trên, hiển nhiên còn có không ít đồng loại của nó, không ngừng phát ra âm thanh ma sát.

Lisa hướng về phía nó, giọng điệu vô cùng kiên định, lặp lại lần nữa: "Nghe tôi, ngắt kết nối, tôi dẫn em thoát khỏi nơi này."

Cô gái nghe xong, không còn chút do dự, hai tay run rẩy thao tác trên bàn điều khiển vô cùng phức tạp kia.

Giọng nói của cô cũng không còn giữ được bình tĩnh: "Em, em cần thời gian. Em cần... đại khái khoảng... mười phút."

"Em cứ làm, đừng phân tâm." Lisa nói xong, dịch hai bước sang bên cạnh, theo bản năng đem Chaeyoung và thân thể nhỏ bé của cô gái kia cùng chắn sau lưng.

Cô vẫn chưa nổ súng, chỉ giương mắt nhìn con "sâu hình người".

Cảm giác đau đớn sẽ chọc giận dị thú, tiếng súng sẽ kinh động dị thú.

Quân đội còn chưa tiếp ứng, đạn trên người cô không còn quá nhiều, mười phút dài đằng đẵng, không phải chỉ giết một con là có thể chống đỡ được.

Thế nhưng cô không có lựa chọn nào khác.

Ngay lúc tuyệt vọng sắp đánh tan lý trí, cô mơ hồ ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt.

Trong phòng điều khiển tối tăm, đột nhiên xuất hiện một tầng sương mù mỏng.

Một trận thanh âm từ sau người cô truyền đến.

Cô nhìn thấy dây leo của cây Hắc Đằng mang theo vầng sáng màu đỏ sẫm, từ bên người cô bay lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro