Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo lộ trình của đội cứu viện, sau khi đội cứu viện số ba lựa chọn sơ tán sẽ lui về khu ngoại thành số hai gần đây nhất.

Đợi dàn xếp xong cho những người sống sót, bọn họ nghỉ ngơi một chút để phục hồi, sau đó lại tiếp tục đi tiếp viện cho các tiểu đội khác.

Đến mười giờ tối cùng ngày, những người sống sót mà đội cứu viện mang về đều đã có nơi trú ẩn tạm thời.

Đội cứu viện số ba nhận nhiệm vụ, tiếp theo sẽ đi đến khu bảy, phối hợp với viện binh của thành phố PK, cùng với các đội cứu viện còn lại tiến hành thanh lý toàn diện khu vực bảy ngoại thành căn cứ.

Thẳng đến một khắc kia, Lisa mới biết được, kế hoạch cứu viện người sống ở các khu vực ngoại thành của căn cứ đã kết thúc.

Tiếp theo, căn cứ sẽ triển khai kế hoạch thu hồi các khu vực ngoại thành, dự kiến sẽ mất nửa tháng sẽ thu thập được 30% ngoại thành.

Sĩ quan lãnh đoàn dường như không biết mệt, vội vã ăn một bữa cơm tối, chợp mắt cũng không tới mười lăm phút đã dẫn đội đến khu bảy.

Trước khi rời đi, ông ấy để lại một chiếc xe thiết giáp hạng nhẹ cho Lisa.

Ông ấy nói: "Thiếu tướng Nam của đội cứu hộ số một mong cô sẽ trở về thành phố trung tâm chờ lệnh."

Lisa vốn là muốn giúp được bao nhiêu sẽ giúp bấy nhiêu, thế nhưng thấy Sanghun nửa điểm cũng không muốn đến tụ họp với đội cứu viện số một ở khu bảy, cô cũng không tiếp tục kiên trì.

"Đội lính đánh thuê số mười ba, xin phép mang theo người thân cùng trở về thành phố trung tâm."

"Đã xác minh, đội lính đánh thuê số mười ba đóng góp đầy đủ, đơn xin phép được thông qua."

Trên đường về thành phố trung tâm, Lisa nghe thấy bà nội Yeeun thấp giọng, nhẹ nhàng nói một câu.

"Người chết quá nhiều, người còn sống, giống như một hồi ngẫu nhiên..."

Khu chín thương vong ít nên không thực hiện thống kê, còn tất cả những người còn sống trong tám khu đô thị khác cộng lại không đến bảy ngàn người, đúng như lời Sanghun nói, khu hai và khu chín có thể thu nhận toàn bộ những người này.

Phải biết rằng, trước khi xảy ra tai nạn này, một khu vực ngoại thành phải có đến hai trăm ngàn người dân.

Nhưng khi đứng trước tai họa, sự sống của nhân loại cũng chỉ là một hồi may rủi.

Trước khi thảm họa bùng phát, Trái Đất có hơn bảy tỷ người.

Sau khi tai họa xảy đến, nhân loại ở sa mạc, hải dương, trên trời, dưới lòng đất đã thành lập bốn căn cứ lớn, thời kỳ đỉnh cao nhất, dân số đỉnh điểm là hơn hai mươi triệu, trong đó dân số của căn cứ sa mạc chiếm mười một triệu.

Sau khi căn cứ sa mạc và căn cứ hải dương sụp đổ, nhân loại chỉ còn lại hai căn cứ lớn, tổng dân số ước tính khoảng năm triệu người.

Vậy mà giờ đây, dân cư còn lại trong căn cứ DH chỉ sợ không còn được sáu trăm ngàn.

Con người đang sống trong tuyệt vọng.

Mọi người đều nhanh chóng chết đi.

Lisa đột nhiên có chút không tìm được hướng đi trong tương lai.

Người ngồi sau lúc đầu còn tán gẫu chuyện mấy ngày gần đây, sau đó đội ngũ dần dần thiếp đi, trong đường hầm dài không có bất kì thứ gì, an tĩnh đến mức có chút áp lực.

Lúc xe chạy vào trong thành phố trung tâm, đã là hơn mười hai giờ.

Sau khi sắp xếp cho Yeeun và bà nội nơi ở, Lisa trở về mở cửa phòng mình.

Đèn trong phòng sáng lên, Chaeyoung ngồi trên ghế sô pha, nâng mắt, sáng ngời lẳng lặng nhìn về phía người vừa trở về ở trước cửa.

Trong tay nàng, vẫn đang cầm tập thơ đã sớm bị lật qua không biết bao nhiêu lần.

Lisa vốn tưởng rằng, sau màn chia tay ban ngày, nếu muốn gặp được nàng sẽ tương đối phức tạp.
Nhưng cô không ngờ rằng, ngay tại thời điểm cửa phòng mở ra, cô lần nữa nhìn thấy Chaeyoung.

Một vật mẫu quan trọng sao lại có thể thoát khỏi sự giám sát của viện nghiên cứu để làm theo ý mình như vậy, trên thực tế, thật sự rất khó hiểu.

Nguyên nhân trong đó, Lisa không biết, cũng không muốn biết.

Cô chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc này, cô cảm nhận được mắt mình chua xót, mang theo một loại xúc động muốn rơi lệ.

Nhưng mà, cô vẫn giữ được cảm xúc của mình.

"Chị về rồi."

"Em về rồi."

Hai người gần như là đồng thanh nói, nói xong đều sửng sốt nửa giây, cong mày cười cười.

Chaeyoung nhỏ giọng nói: "Chị không có ở đây, em không vào được nhà, là nhờ bà chủ Bae giúp em đến xin thẻ từ dự phòng."

Lisa có chút ngượng ngùng gãi gãi sau gáy: "Quên để lại cho em."

Chaeyoung trầm mặc một lát, lại giương mắt nói: "Quá bất cẩn, một chút ý thức trách nhiệm cũng không có, lỡ như không có thẻ dự phòng, em sẽ phải ngồi xổm ngoài cửa chờ chị mấy tiếng, chị không đau lòng em sao?"

Động tác xoay người đóng cửa của Lisa có chút khựng lại.

Cô luôn cảm thấy lời này có chỗ nào đó kỳ quái, chỉ là hoàn toàn không biết phải phản bác thế nào.

"Là Irene bảo em nói như vậy." Chaeyoung bổ sung.

"A, là như vậy..." Lisa thở phào nhẹ nhõm.

Khó trách cô luôn cảm thấy trong mấy lời này có
chút ám muội kì lạ, hóa ra chính là loại ám muội của Irene.

Chaeyoung: "Em ngồi xổm ngoài cửa cùng với chuyện chị đau lòng, có liên quan sao?"

Lisa thuận miệng đáp lời nàng: "Chị thật sự sẽ đau lòng."

Chaeyoung lại hỏi: "Vì sao?"

Lisa: "Dưới tình huống em có năng lực, có trách nhiệm mà lại không chiếu cố tốt người bên cạnh, tâm đều sẽ đau."

Chaeyoung "Ồ" một tiếng.

Thật sự là một đoạn đối thoại kỳ quái.

Bầu không khí trong phòng thoáng chốc trở nên kỳ lạ.

Lisa có chút không biết làm sao, cô nhìn chung quanh, giống như là muốn tìm hướng xoay chuyển để tài một chút.

Đột nhiên, cái bụng trống rỗng của cô lại chọn giờ khắc này mà kêu vang.

Chaeyoung hỏi cô: "Chị đói sao?"

Lisa: "Bây giờ em có đói không?"

Hai người lần nữa gần như đồng thời lên tiếng.

Chaeyoung: "Em chưa ăn chiều."

Lisa: "Tôi có hơi đói."

Ngay cả đáp án cũng là đồng thời nói ra miệng.

Cứ như vậy, lúng túng một giây trước liền biến mất không thấy, hai người ôm bụng rỗng một trước một sau vào bếp, chống đỡ mệt mỏi từ hôm qua đến nay, làm bữa ăn khuya.

Trong tủ lạnh không có nhiều thức ăn, chỉ đủ nấu một nồi canh cà chua đơn giản cùng một chút mì, nhưng vẫn là một bữa ăn no nóng hổi.

Sau khi lấp đầy bụng, Lisa rửa chén, Chaeyoung ở bên cạnh giúp lau khô.

Cuối cùng, hai người thay phiên rửa mặt xong, lười biếng nằm xuống giường.

Lisa quá mức mệt mỏi, từ hai giờ sáng hôm qua, cô vẫn chưa chợp mắt chút nào.

Giờ phút này, dù cô muốn chống đỡ, nhưng vừa dính đầu lên gối liền chìm vào trong mộng.

Sống, nghe thật khó khăn, nhưng lại có vẻ đơn giản.

Nếu cẩn thận nghĩ lại, sống chính là có một bữa cơm no, một cái giường ấm, và... không phải một mình.

Những ngày sau đó, dường như quay lại thời gian đầu hai người vừa quen biết.

Sự tĩnh lặng đột ngột đến nỗi khiến mọi người có chút không tin được.

Sau khi biết được vị trí chính xác của căn cứ DH, trong vòng ba ngày, thành phố PK đã phái ra ba đợt tiếp viện.

Trong đó, đợt thứ nhất và đợt thứ hai phối hợp với căn cứ thực hiện kế hoạch thu phục khu vực ngoại thành căn cứ.

Đợt tiếp viện thứ ba tốn ba ngày, hỗ trợ căn cứ DH dọn dẹp tất cả xác Hắc Đằng khô còn lại trên tháp tín hiệu trên mặt đất, cũng bảo vệ nhân viên kỹ thuật của căn cứ tiến hành sửa chữa.

Trong những ngày này, đài phát thanh căn cứ liên tục đưa những bản tin vô cùng tích cực.

Chốc lát là tin ngoại thành nào đó được thu phục thành công.

Chốc lát lại đến những người sống sót từ ngoại thành đều được an trí hợp lý.

Chốc lát nghe được tin hai căn cứ lớn trao đổi thành quả nghiên cứu với nhau, nhân loại giúp đỡ lẫn nhau, tương lai ngập tràn ánh sáng.

Bất quá, các chiến sĩ phụ trách khôi phục ngoại thành, nếu như hi sinh trong cuộc chiến này, ngay cả cái tên cũng không giữ lại được, chỉ có thể bị tính vào một con số khổng lồ, cùng các chiến hữu quen thuộc có, xa lạ có ghi danh vào lịch sử.

Khu vực năm, khu vực sáu và khu vực mười, được dự báo là ba khu đô thị khó có thể thu hồi nhất trong căn cứ.

Nhất là khu sáu, từ lúc thông tin liên lạc được khôi phục, quân đội thành phố trung tâm chỉ nhận được duy nhất một tin tức từ khu sáu.

Mà theo quân đội công bố, tin tức đến từ khu sáu vỏn vẹn chỉ là một đoạn ghi âm mà vị tổng trị an khu sáu vội vàng ghi lại trước khi khu sáu mất kiểm soát.

Khi Lisa biết được chuyện này, bên tai tựa như vang lên thanh âm có chút run rẩy của vị tổng trị an kia.

Ông ấy đã nói: "Tín hiệu liên lạc của khu sáu đã bị cắt, cảnh báo sơ tán của thành phố được khởi động, dường như có đàn dị thú từ đường ống thông gió lẻn vào, nguyên nhân cụ thể không rõ... Quân lực khu sáu trước đó đã đến khu năm trợ giúp vào buổi trưa, chiến lực còn lại... thiếu hụt nghiêm trọng. Trình Sơn, tổng trị an khu sáu thỉnh cầu thành phố trung tâm trợ giúp!"

Ngày đó, khu sáu ở gần khu năm nhất, trước đó vì tăng cường cứu viện cho khu năm mà đã phái ra gần như là tất cả quân lực, chỉ còn lại một bộ phận nhân viên văn phòng cùng với nhân viên trị an thủ thành.

Bọn họ thực sự rơi vào tuyệt vọng.

Mà sau khi tuyệt vọng qua đi, có người khẽ thở dài nói, qua mười mấy, hai mươi năm nữa, ngoại thành sẽ một lần nữa náo nhiệt trở lại.

Không ai biết được liệu lời này đúng hay sai, thế nhưng mọi người đều sẵn lòng tin rằng, một ngày nào đó căn cứ sẽ lại gầy dựng mọi thứ giống như trong một, hai thập kỷ qua.

Công tác thu phục ngoại thành của căn cứ đang từng bước được tiến hành, chiều hướng phát triển tốt.

Đầu tiên là thu phục những khu đô thị vừa bị vây hãm, mức độ biến dị thấp, sau đó là ba khu đô thị có nguy cơ cao cuối cùng.

Trong khoảng thời gian này, bất kể là thành phố trung tâm hay ngoại thành, mỗi ngày đều có thể nghe được tin phát thanh công bố số người chết mới.

Mà Chaeyoung cũng thỉnh thoảng sẽ bị dẫn đến viện nghiên cứu của căn cứ, vừa đi chính là đi cả một ngày.

Mỗi lần trở về, nàng giống như không có việc gì, nghe đài phát thanh rồi đọc sách, ăn một bữa khuya sau đó quay đầu đi ngủ.

Lisa vốn định hỗ trợ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, thế nhưng toàn bộ đơn xin phép gửi đến quân đội đều bị cự tuyệt.

Bất quá, lần này không phải do Moonsik làm, mà là trong kế hoạch thu phục ngoại thành, hoàn toàn không có phép bất kì một đội lính đánh thuê nào tham gia.

Đối với quân đội mà nói, lính đánh thuê vẫn luôn hành động vô tổ chức, vô kỷ luật. Trong khu vực nguy hiểm có tỷ lệ lây nhiễm biến dị cực cao như vậy, dưới tính huống nào cũng có thể phải tàn nhẫn giết chết người của mình, vì vậy loại đội ngũ có thể dùng vũ trang lại mang y thức tập thể không lớn này vẫn là không nên xuất hiện.

Chính vì vậy, tất cả những đội lính đánh thuê muốn hỗ trợ cơ bản đều trở thành lái xe tạm thời vận chuyển vật tư và thương binh không có dấu hiệu bị lây nhiễm.

...

Ngày thứ tư, sương mù dày đặc tan đi, Lisa ở trạm y tế của thành phố trung tâm, từ xa nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Cô cũng không tiến lại chào hỏi, chỉ đi thẳng về phía phòng bệnh cũ.

Irene ngồi cạnh giường bệnh, đang gọt táo.

Lisa tiến lại: "Jiho còn sống."

Irene sửng sốt nửa giây, thản nhiên đáp: "Tốt rồi."

Sau đó, cô cũng không phản ứng gì thêm.

Ngày Lão Hwang xuất viện, người trong tiểu đội tụ tập cùng một chỗ, náo nhiệt ăn một bữa tiệc lớn do Irene mời khác.

Trong phòng ở tạm thời nho nhỏ, bảy người chen chúc một cái bàn, trên bàn bày mấy đĩa thịt cá lớn.
Đối với người bình thường mà nói, cho dù lễ Tết cũng chưa chắc có thể ăn uống phong phú như vậy.

"Ngoại thành đã được thu phục toàn bộ rồi!" Irene nâng ly rượu, hỏi: "Sau khi trải qua nửa tháng tuần tra, một tháng tu sửa là có thể trở lại, mọi người có tính toán gì không?"

"Thật vất vả mới vào được thành phố trung tâm, làm gì có đạo lý trở về ngoại thành chứ?" Lão Hwang nói.

"Cháu cảm thấy ngoại thành rất tốt." Sanghun lớn tiếng: "Thành phố trung tâm cũng chỉ ở thoải mái hơn một chút, vẫn là ngoại thành ít quy củ hơn!"

"Đừng nói những chuyện đấy, cháu là không muốn bị anh rể bắt được thì có."

"Vậy thì sao? Cháu muốn thế nào sẽ làm thế đó, bây giờ cả chú cũng quản cháu?"

"Được rồi!" Seulgi sợ hai người cãi nhau, vội vàng chuyển đề tài: "Bà chủ Bae, sau này chị tính làm gì?"

"Tất nhiên là tôi về khu bảy, toàn bộ tài sản của tôi đều ở đó." Irene nói: "Tôi sẽ quay trở lại, và gầy dựng lại tất cả."

"Khách đâu mà đến chứ?" Lisa hỏi.

"Về sau sẽ có thôi." Irene đáp: "Người còn sống, cái gì có liền sẽ có."

Irene nói xong, giống như nhớ tới chuyện gì đó, nhướn mày nhìn Chaeyoung một cái.

Sau một chốc cân nhắc, cô đứng dậy đi đến bên tai Lisa, nhẹ nhàng kéo tay áo Lisa.

"Đội trưởng Manobal, qua đây chút."

Lisa sửng sốt một chút, trong ánh mắt mờ mịt cùng tò mò của Chaeyoung, đứng dậy đi theo Irene vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.

Irene hỏi: "Tôi nghe Seulgi nói, Chaeyoung sẽ về nhà sao?"

Lisa giật mình, cố gắng kéo ra một nụ cười, gật gật đầu.

Irene: "Hai người cứ thế mà chia tay sao?"

Lisa: "Chúng tôi thậm chí... Này, cô nói gì vậy?"

Irene: "Tiểu cô nương nhà người ta mới bao nhiêu tuổi, thành niên chưa? Cô chơi đùa em ấy như vậy, không định chịu trách nhiệm sao?"

Lisa: "Không phải, tôi chịu trách nhiệm gì chứ?"

Irene: "Lisa, cô xem cô nhóc kia mỗi ngày đều dính lấy cô như vậy, cô đừng có cô phụ tâm ý của người ta chứ."

Lisa cắn môi, bất đắc dĩ thở dài.

"Có một số việc thật sự không giống như cô nghĩ."

Irene trợn trắng mắt, than thở: "Giống hay không
giống trong lòng cô hiểu rõ nhất, luyến tiếc đều bị cô ghi cả lên mặt rồi, đừng tự lừa gạt chính mình."

Lisa: "Tôi thừa nhận, nhưng ở chung lâu ngày không nỡ cũng là bình thường."

Irene lại hỏi: "Vậy thật sự không phải à?"

Lisa: "... Cô không hiểu đâu."

Irene: "Tôi quả thật không hiểu cô đang nghĩ gì nữa, luyến tiếc liền giữ em ấy lại, không giữ được thì đuổi theo, thật là, đơn giản vậy mà."

Irene nói xong, tựa vào bên bồn rửa mặt, tức giận thở dài một hơi.

Giống như tiền bối giúp vãn bối se duyên thất bại, vừa tức giận lại vừa vạn phần khó hiểu.

Lisa nhún nhún vai, xoay người ra khỏi nhà vệ
sinh, lần nữa trở lại bàn ăn náo nhiệt.

Cô nghĩ, Irene hiểu lầm cô và Chaeyoung thật sâu.

Giữa các cô thật sự không phải loại quan hệ yêu đương như Irene tưởng tượng.

Hơn hết, Chaeyoung rời đi, không phải chỉ một câu luyến tiếc của cô có thể giữ nàng lại.

Irene có rất nhiều chuyện không biết, dẫu sao cô ấy cũng chỉ là một người bình thường, mọi người đều không đem chuyện người bình thường khó tiếp nhận nói với cô ấy.

Sau đó, những ngày bình thường tiếp tục trôi qua.
Lisa luôn suy nghĩ, ngày căn cứ hoàn toàn thu phục được ngoại thành, quân tiếp viện của thành phố PK sẽ rời đi, Chaeyoung cũng sẽ rời đi.

Chỉ là trước đó, căn cứ đã phát sóng một tin dữ.
Sĩ quan cao cấp của quân đội thành phố trung tâm, thiếu tướng Nam, Nam Moonsik.

Trong quá trình chấp hành nhiệm vụ thu phục khu năm đã không may bị nhiễm bệnh, sau hai giờ kiên trì tiếp tục tác chiến, khi thân thể bắt đầu phát sinh dị biến nhỏ đã lập tức tự sát, hiện tại được an toàn đưa đi hỏa táng.

Nội dung sau đó của bản tin chính là tóm tắt công lao nửa đời của vị sĩ quan này.

Anh ấy đã chấp hành qua rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, mang về rất nhiều mẫu vật từ mặt đất, cũng từng phát hiện nhiều trường hợp dị biến trong căn cứ, bắn chết chúng cứu sống rất nhiều người.

Một buổi tối ba ngày sau đó, một vị quân nhân Lisa có chút quen mắt đi đến tòa nhà mà đội lính đánh thuê số mười ba của họ tạm trú.

Anh ta là phụ tá của Moonsik, đang gõ cửa phòng Sanghun, sau đó đưa khẩu súng chưa từng rời khỏi người Moonsik cho Sanghun.

"Anh ta có để lại di chúc không?" Sanghun hỏi.

"Có." Vị phụ tá đáp lời: "Tro cốt tán đi, không cần cúng bái, không chiếm đất ở. Súng để lại cho cậu, phòng thân cũng tốt, tiêu hủy cũng được, cậu muốn làm thế nào cứ tùy ý."

"Ra vậy..."

"Thiếu tướng nói, năm đó cậu vì giận dỗi với anh ấy mà không vào quân đội, thật ra là rất tốt." Vị phụ tá kia nói xong, chua xót cười cười: "Cuối cùng, có chút lời tôi muốn nói với cậu. Có rất nhiều lúc, đứng trước trách nhiệm tuyệt đối, trắng đen, đúng sai đều là một làn ranh mỏng manh. Cậu không hiểu rõ, đại đa số người cũng không cần hiểu rõ, thế nhưng sự thật vẫn là sự thật, nó sẽ không bởi vì ai đó trốn tránh mà thay đổi. Trong thế giới này, hy vọng cũng chỉ có thể treo trên miệng, lợi ích tổng thể của nhân loại cao hơn tất cả, sinh mạng của bất kỳ ai cũng không phải ngoại lệ."

"..."

"Trên đời có không ít chuyện đau thương, nhưng người đã quen sống trong nguy hiểm, vốn không có nhiều thời gian để đắm chìm trong nỗi đau."

Sau đó, bên hông của cậu thiếu niên đã dắt thêm một khẩu súng.

Ngoài ra, mọi việc dường như cũng không khác gì trước đây.

Thế nhưng Lisa nhìn ra được, đó là sự tha thứ thầm lặng để người ta buông xuống.

Cô không khỏi có chút mê tín nghĩ lung tung, một phần tha thứ muộn màng này, có lẽ cũng có thể an ủi linh hồn của người đã khuất.

...

Ngày thứ mười tám khi sương mù tan đi, ngoại thành đã thành công được thu phục, quân lực hi sinh khoảng 37%, cao hơn dự kiến.

Căn cứ DH một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn với với sự chi viện của thành phố PK.

Máy bay chiến đấu của thành phố PK cũng sẽ rời đi trong ngày.

Một đêm trước khi đi, Chaeyoung vẫn trở về nơi tạm trú này.

Lisa muốn giúp nàng thu thập đồ đạc, lại phát hiện ngoại trừ hai bộ quần áo mới mua sau khi đến thành phố trung tâm, cũng không có cái gì có thể mang theo.

"Kỳ thật quần áo cũng không cần mang, sẽ không thiếu."

"..."

Chuyện Chaeyoung từng sống ở đây, càng nghĩ càng giống như một giấc mộng hư ảo.

Trước khi vào mộng hai tay không có bất kì thứ gì, sau khi tỉnh mộng cũng tay trắng mà ra đi.

"Thật sự không muốn mang đi sao? Tìm Irene lấy chút trái cây cho em nhé, ăn trên đường?"

"Không cần, chị tiễn em là được rồi." Chaeyoung làm ra vẻ không sao cả, đáp lời.

Rạng sáng hôm sau, Lisa bị một giấc mơ kỳ lạ đánh thức.

Trong giấc mơ, có ai đó nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng lay tỉnh cô.

Khi cô mở mắt ra, trong ánh sáng vàng ấm áp là hình ảnh Chaeyoung cong mày, mỉm cười với cô.

"Lisa, em phải đi rồi, chị nói là sẽ tiễn em."

Nhưng mà cô rất buồn ngủ, mệt đến không còn chút khí lực, theo bản năng đưa tay đến muốn Chaeyoung kéo mình một cái, nhưng chỉ bắt được một khoảng không.

Chaeyoung biến mất, tất cả mọi người đều nói nàng đã đi.

Cô vội vàng chạy trên đường, một đường đuổi tới mặt đất, chỉ thấy giữa vùng trời trắng xóa, từng chiến phi cơ chiến đấu dần bay xa, giống như chim nhạn di cư.

Trong nháy mắt tỉnh lại, Chaeyoung không còn bên cạnh, Lisa cơ hồ là nhảy xuống giường ngay lập tức.

Sau một giây, trong nhà vệ sinh cách vách vang lên tiếng rửa mặt, cuối cùng cô cũng có thể thở phào một hơi.

Lisa thay đồ, lúc ra khỏi phòng vừa vặn nhìn thấy Chaeyoung trong nhà vệ sinh đi ra.

"Chị dậy rồi."

"Ừm."

"Em sắp đi rồi, chờ sau này chị đến thành phố Phù Không, em dẫn chị đi xem xung quanh."

"Em có thể đi quanh thành phố sao?"

"Có thể." Chaeyoung thản nhiên nói, sờ sờ cánh tay phải bị vải thuốc quấn lại, cong mày nói: "Dù sao ở trong căn cứ cũng không thể chạy đi được."

Lisa không khỏi sửng sốt một chút.

Vết thương đó, ngay từ lúc lần đầu các cô gặp nhau đã xuất hiện.

Lúc đầu là do Chaeyoung gỡ định vị ra, sau đó là khi Chaeyoung bị thương lần hai ở khu sáu.

Sau khi trở về từ mặt đất, vị trí vết thương đã được băng bó chuyên nghiệp hơn trước nhiều, đến bây giờ cô mới biết, thì ra vật nhỏ kia đã lần nữa được cấy vào cơ thể Chaeyoung.

"Có đau không?" Giọng nói cô run rẩy.

"Không đau."

"Nếu đau, em có thể nói."

"Sau đó chị không được nói với người khác đâu nhé."

"Ừm."

Đối mặt với sự đảm bảo của Lisa, Chaeyoung chậm rãi tiến vài bước về phía trước.

Nàng dường như có chút do dự, nhưng vẫn khẽ cúi người, nhẹ nhàng nghiêng tai dán vào trong lòng Lisa.

Lisa theo bản năng lui về sau nửa bước, lại bị nàng đưa tay chậm rãi ôm lấy.

Nàng trầm mặc nghe tiếng trái tim cô nhảy nhót trong lồng ngực, một lúc sau mới lẩm bẩm mở miệng.

"Em không dám nói với tiến sĩ, rõ ràng là không bị thương, nhưng nơi đó sẽ đau, dù em không bị lây nhiễm..."

"Thật sự không có vấn đề gì lớn, chỉ là hơi đau một chút."

"Nhưng mà, những nơi khác đau em đã quen, chỉ có nơi này đau, em không quen được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro