Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em nói cái gì..."

Không khí trầm mặc vài giây, Jisoo nghiêng người ngồi trước màn hình máy tính, ánh mắt kinh ngạc nhìn Chaeyoung.

Lời nói của Chaeyoung khiến cô mờ mịt, cô cảm thấy khó tin.

"Không thể nào..." Jisoo không chút tự tin đáp lại, tầm mắt bất giác chuyển hướng sang màn hình điện tử bên cạnh.

"Vậy là tiên sinh Seo lừa gạt em sao? Vì sao ngài ấy lại làm vậy?" Chaeyoung lại truy hỏi: "Em đứng trước mặt ông ấy, ngài ấy biết thân phận của em dù không dùng bất kỳ phương thức xét nghiệm nào, tại sao ngài ấy lại lừa em? Ngài ấy được lợi ích gì sao?"

Có vài người, cả đời dài đằng đẵng lại chưa từng cảm thụ qua được mấy phần ôn nhu.

Ai đối tốt với nàng, ai coi nàng là một "người", dù nàng không nói ra miệng nhưng trong lòng vẫn luôn hiểu rõ.

Chaeyoung tin tưởng lời nói của Joowon, so với thành phố PK chưa từng coi nàng là người thì quả thật nàng nên tin tưởng một người với thân hình già nua đang cố gắng cứu sống từng người một, một lòng chỉ muốn chuộc tội cho những sai lầm của bản thân.

Nhưng nàng cũng tin Jisoo, tin tưởng người duy nhất viện nghiên cứu này quan tâm đến suy nghĩ của nàng, người duy nhất nguyện ý thả nàng rời đi.

Vì vậy nàng hỏi lại một lần nữa, đôi mắt mang theo mong đợi gần như cầu xin: "Tiến sĩ, chị biết những gì? Chị có thể cho em biết hay không?" Jisoo trầm mặc.

Bên tay trái của cô là thuốc ức chế của căn cứ trong khu vực sương mù, thứ này cũng với những số liệu nghiên cứu phức tạp trên màn hình đều là thứ sẽ giúp căn cứ nhanh chóng giải quyết vấn đề nan giải của nhân loại một khi nhiễm bệnh nhất định sẽ biến dị.

Đáng lẽ ra cô nên thấy hạnh phúc, thế nhưng cô đột nhiên không cười nổi.

Ngoài miệng cô nói không có khả năng, đáy lòng lại ngầm hiểu rằng, Chaeyoung sẽ không lừa gạt cô.

Đứa nhỏ này không giỏi che giấu cảm xúc của chính mình, khi nói dối sẽ tránh né ánh mắt của tất cả mọi người, cũng sẽ không nhìn thẳng vào cô như vậy.

Cô là người giám hộ đương thời của mẫu vật A0027, tất cả mọi thứ liên quan đến mẫu A0027 cô đều có quyền hạn cao nhất, hồ sơ mật cũng được phân cấp, cả căn cứ, số người có khả năng điều chỉnh hồ sơ mật cao cấp nhất của mẫu vật A0027 chỉ cần một bàn tay liền đếm đủ. Nếu như thật sự có chuyện gì cần phải giấu diếm tất cả mọi người, cô cũng không nên là người bị giấu diếm.

Trừ phi... Lịch sử thật sự đã bị biên soạn một cách tùy tiện bởi các vị tiền bối.

Nếu như lời Chaeyoung nói là thật, nếu vị tiền bối trong căn cứ sương mù cũng nói thật, như vậy quả thật đã có một số chuyện cực lực bị giấu kín không cho người khác biết, về Chaeyoung, về viện nghiên cứu bí mật của thế giới cũ.

Thậm chí bọn họ còn không lưu lại một tư liệu nào, hoàn toàn không có ý định nói cho hậu nhân, thầm nghĩ muốn đem bí mật kia hóa thành tro bụi.

Nhưng chính xác là thứ gì có thể khiến mọi người ra quyết định như vậy?

Họ muốn gì và họ đang sợ điều gì?

Mà đứa nhỏ này, năm đó vì điều gì lại chịu đựng những chuyện như vậy?

Jisoo phát hiện mình hoàn toàn không biết gì cả.
Ánh mắt Chaeyoung ngập tràn khẩn thiết, thế nhưng cô thật lâu cũng không thể đáp lời nàng.

Ánh sáng trong mắt Chaeyoung từng tấc một tối xuống, nàng đã nhìn thấy đáp án từ sự trầm mặc của Jisoo.

"Chị không biết." Chaeyoung nhẹ giọng nói, ngữ khí chắc chắn, thất vọng.

Jisoo hơi há miệng, nhưng cuối cùng lại không biết đáp lại phần thất vọng cùng mất mát này thế nào.
Jisoo lắc đầu, có lẽ tâm tình cô cũng không quá ổn định, ánh mắt có chút tan rã: "Chuyện tôi không cách nào biết được, trong viện nghiên cứu cũng sẽ không có người biết."

Ngón tay cô ấy đặt trên bàn phím bất giác cau lại, mi tâm nhíu chặt, dường như đang nghiêm túc cân nhắc gì đó.

Cô nói: "Ngay cả hồ sơ cơ mật nhất cũng phải giả mạo như thế, chuyện căn cứ muốn giấu tuyệt đối không đơn giản, bọn họ chỉ hận không thể theo thời gian làm cho nó tan đi như khói, không có khả năng để cho bất kì ai chưa từng trải qua chuyện năm ấy biết được."

"Nếu như em thật sự là dự án thí nghiệm của viện nghiên cứu bí mật, vậy năm đó người có tư cách tham gia phẫu thiệt thí nghiệm, cũng là những người biết chân tướng vốn rất ít ỏi. Địa vị của bọn họ sẽ không quá thấp, tuổi tác cũng không trẻ..." Jisoo nhíu chặt mi tâm: "Hơn năm mươi năm trôi qua, người trẻ tuổi nhất nếu còn trên đời cũng đã tám mươi tuổi."

Sau khi thế giới cũ bị hủy diệt, hoàn cảnh sinh tồn của nhân loại không còn như xưa, áp lực sống sót tăng lên không ít, tuổi thọ trung bình đã sớm rút xuống khoảng năm mươi tuổi. Lão già lớn tuổi thưa thớt ít ỏi, huống chi là những nhà nghiên cứu năm đó làm trong viện nghiên cứu bí mật từng trải qua nhiều giày vò như vậy?

Căn cứ ngày nay, vẫn còn người biết chân tướng sự việc năm đó sao?

Jisoo vô cùng tiếc nuối nói với Chaeyoung: "Từ khi lịch sử được viết ra, sau khi thành phố PK được xây nên, quả thật có không ít nhân viên của viện nghiên cứu bí mật, đồng thời cũng có một bộ phận thành quả nghiên cứu lúc đó, nhưng những tiền bối kia đã sớm..." Nói đến đây, đồng tử Jisoo đột nhiên co rút lại một chút.

Cô dường như nhớ tới chuyện gì, bất giác lẩm bẩm một cái tên: "Tiền bối Kang Geon..."

Trong một nháy mắt đó, Lisa và Chaeyoung dường như đã nhìn thấy hy vọng.

"Tiến sĩ!" Lisa kích động tiến lên hai bước: "Người kia biết chân tướng sao?"

Jisoo rũ mi mắt: "Bà ấy là nhà nghiên cứu đã tham gia vào ca phẫu thuật dung hợp Hắc Đằng kia."

Lisa lại hỏi: "Bà ấy ở đâu?"

Jisoo có chút chần chờ, thấp giọng nói: "Là bà ấy, người đã biến dị trước mắt cô."

Trong nháy mắt đó, cửa sổ như đã được đóng chặt kín, bên ngoài cửa, mây mù đầy trời, không khí giống như lặng im cô đọng, toàn bộ phòng thí nghiệm không có lấy một thanh âm.

Lisa nhớ đến, Jisoo đã từng nói, lão bà hơn chín mươi từng biến dị thành Hắc Đằng trước mặt cô chính là người năm đó từng tham gia phẫu thuật dung hợp của Chaeyoung.

Hai mươi năm trước, bà ấy được quân đội bảo vệ, đi theo đường cũ lần về phòng nghiên cứu bí mật của thế giới cũ.

Từ sau lần rời đi ấy trở về, bà ấy liền trở nên thần trí bất minh, ý tứ hỗn loạn, mỗi ngày đều là ăn nói lung tung.

Quan trọng nhất là, bà ấy là người bị biến dị thành Hắc Đằng.

Bất kể là ở trên mặt đất hay thành phố PK, thậm chí ngay cả trong căn cứ sương mù mà hai người từng đến, mỗi một nghiên cứu đều chỉ ra rằng cây Hắc Đằng không cách nào lây nhiễm cho nhân loại. Nhân loại chỉ bị Hắc Đằng ảnh hưởng khi trải qua phương thức dung hợp đặc thù, tỷ như phẫu thuật dung hợp, hoặc là tiêm năng lượng chiết xuất từ cây Hắc Đằng vào cơ thể. Hơn nữa, cho dù là phẫu thuật dung hợp hay trực tiếp tiêm Hắc Đằng vào người, thì bản thân vật thí nghiệm cũng sẽ không xuất hiện biến dị mang đặc tính của Hắc Đằng, chỉ là giống như triệu chứng truyền nhiễm ở thế giới cũ, điên cuồng không khống chế được cảm xúc, còn về mặt biến dị của thân thể thì hoàn toàn không thể so với khi bị dị thú lây nhiễm. Chaeyoung là ngoại lệ vạn người có một.

Càng thái quá chính là lần biến dị đó phát sinh sau hơn hai mươi năm kể từ lần cuối bà lão kia tiếp xúc với nguồn lây nhiễm.

Một người bị lây nhiễm trên mặt đất lại không bị kiểm tra ra, sau hơn hai thập kỷ ủ bệnh lại hoàn toàn hóa thành một cây Hắc Đằng mà con người xác định là không có dấu hiệu lây nhiễm.

Không một ai có thể giải thích hiện tượng này, vấn đề này cũng từng khiến cho viện nghiên cứu điên cuồng tìm hiểu.

"Ngày vị tiền bối kia phát sinh biến dị, cũng vừa lúc chính là ngày thí nghiệm thất bại..." Jisoo nói: "Biến dị của bà ấy, bệnh điên của bà ấy có thể thật sự liên quan mật thiết đến Chaeyoung."

Chaeyoung không phải hít một hơi thật sâu, trong mắt nàng dâng lên một tia lửa hy vọng, nhưng rồi lại chậm rãi bị dập tắt.

"Nhưng bà ấy đã chết." Chaeyoung rũ mắt.

"Phải, bà ấy đã không còn." Jisoo hít sâu một hơi, thở dài.

Căn phòng đột nhiên trở về yên tĩnh, không còn ai mở miệng nói chuyện nữa.

Không biết qua bao lâu, Lisa lại mở miệng hỏi: "Vậy còn những lời bà ấy nói khi đó thì sao? Bà ấy chắc chắn biết chuyện gì đó, các người làm cho mọi người nghĩ rằng bà ấy đã phát điên, có phải là có ý che giấu hay không! Bà ấy đã nói gì?"

Dứt lời, cô nhớ ra Jisoo đã từng nói qua chuyện này.

Bà ấy nói đã nhìn thấy Ngài, nhìn thấy tội nghiệt của loài người, và nói rằng tận diệt chính là cách đền tội.

"Chúng ta phải tin điều đó sao?"

Lisa không thể tin được.

Nếu như những lời đó thực sự có liên quan đến
Chaeyoung, vậy Chaeyoung rốt cuộc là ai?
Giờ khắc này, cô đứng bên cạnh Chaeyoung,
chính là Chaeyoung đã từng tự kính dâng thân thể mình cho khoa học, vậy mà nàng lại là vị "thần" thế giới này phái xuống để trừng nhân loại hay sao?

Điều này cũng không khỏi quá mức buồn cười.
Lisa tin chắc rằng, trong chuyện này vẫn còn bí mật gì đó, cô nhất định phải giúp Chaeyoung tìm ra chân tướng thật sự năm ấy.

Jisoo lại nói: "Thời gian trôi qua quá lâu rồi, có rất nhiều chuyện tôi đã không nhớ rõ. Lúc đó những lời điên rồ bà ấy nói với căn cứ, bất luận là người nào cũng không để trong lòng. Chuyện còn có thể nhớ kỹ, cũng chỉ có vài câu điên cuồng nhất như vậy."

"Bà ấy có người nhà, còn có rất nhiều từng chăm sóc bà ấy. Có lẽ bọn họ nghe được gì đó!" Lisa nói: "Chỉ cần tìm được bọn họ, nhất định có thể biết được."

"Thân phận của các cô lúc này không thể nào ở lại căn cứ tự do hành động."

"Tiến sĩ..." Chaeyoung hơi nhíu mày.

Jisoo trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng thở dài: "Tôi sẽ giúp các cô, thế nhưng chuyện này không thể lộ ra ngoài.

Cô nghĩ rằng, cô đang làm một việc thật sự rất nguy hiểm.

Quyết định như vậy, đối với căn cứ mà nói, chắc chắn không thể tha thứ.

Nhưng lương tâm của cô lại tự nói với chính mình rằng, nhất định phải làm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro