Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe chạy khỏi khu vực bệ nâng, đi về phía trung tâm phòng thủ thành phố.

Trong xe nhất thời im lặng, có người đang chờ đáp án, có người không biết phải đáp thế nào.

Sự im lặng không biết kéo dài bao lâu, vị sĩ quan trên ghế lại kia lại lần nữa mở miệng: "Ông ấy... Ông ấy vẫn còn ở đó chứ?"

Một quan nhân* sinh hoạt ở thế giới như vậy, không lúc nào không chứng kiến đồng loại chết đi, lẽ ra anh ta phải hiểu được, trầm mặc như vậy đại biểu cho cái gì, nhưng chỉ là trong lòng không nhịn được, ôm một chút hi vọng chờ mong.

*Quan nhân: Ở đây ý chỉ quan chức, người có chức có quyền.

Lisa muốn dệt nên một lời nói dối theo bản năng, nhưng lời nói đến cổ họng lại không cách nào mở miệng.

Khoảnh khắc thành phố PK tìm được căn cứ trong sương mù, lời nói dối này cũng sẽ bị phá vỡ, sự tồn tại ngắn ngủi như vậy, không có ý nghĩa quá lớn.

Chaeyoung cảm nhận được sự giãy dụa của cô, nhẹ giọng đáp lại: "Ông ấy bị lây nhiễm, nửa tháng trước biến thành một con chim bay đi."

"Là vậy sao..." Vị sĩ quan đối với chuyện này cũng không ngoài ý muốn: "Ông ấy biến dị, người ở nơi đó vì sao lại không giết ông ây?"

"Căn cứ khu vực sương mù không cần giám sát lây nhiễm, bọn họ có dược phẩm có khả năng chống lại dị biến. Tuy rằng không thể hoàn toàn ngăn cản quá trình biến dị, bất kì lúc nào cũng có thể phát sinh biến dị lần nữa, nhưng ít nhất là sau khi bị lây nhiễm, bọn họ có thể giữ lại ý chí bản thân trong thời gian dài hơn." Lisa nhẹ giọng nói, dường như là muốn mang đến một tia an ủi cho anh ta: "Ở nơi đó, nhân loại không cần giết người, cũng sẽ phóng sinh mỗi người bị dị biến đã từng sống ở đó."

Lisa nói đến đây, không thể tiếp tục nữa.

Cô nghĩ rằng, nói đến đây là đủ rồi, Chaeyoung cũng không có bất kỳ ý định tiếp lời nào.

Một số sự thật không phải ai cũng có thể chấp nhận, vì vậy một số điều cũng không nhất thiết phải nói rõ.

Sau một thời gian trầm mặc, cô nghe thấy tiếng thời dài đáp lại.

"Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết." Trong thanh âm của anh ta ngập tràn tiếc nuối, nhưng cũng mang theo đó vài phần thoải mái: "Lúc ông ấy còn ở đây tôi chỉ mới mười mấy tuổi, ông ấy hi vọng tôi lớn lên cũng có thể làm quân nhân giống ông ấy, bảo vệ căn cứ. Khi đó, căn cứ còn có trung tâm kiểm soát dịch bệnh, người bị biến dị không lập tức bị bắn chết, quân đội thật sự đang bảo vệ mỗi một người trong căn cứ."

"Không giống như bây giờ, dị thú đang giết người, chúng tôi cũng đang giết người." Anh ta nói xong, hít sâu một hơi lại thở dài, lời nói bình tĩnh rồi lại mang theo vài phần vui mừng, nói rằng: "Ông ấy đã thực sự làm được, cả đời đều bảo vệ nhân loại."

Hơn hai mươi năm xa cách giống như một đêm dài thật dài, cho dù có nhiều thương cảm hơn nữa cũng đã sớm yên lặng thừa nhận, giờ phút này cũng không thể hội tụ ra một giọt nước mắt.

Một khắc kia, Lisa không khỏi nghĩ, đây có lẽ cũng là một loại định mệnh.

Người quân nhân cả đời đều thủ hộ nhân loại, nhưng sau khi hoàn toàn biến dị lại không khống chế được ý muốn tổn thương nhân loại, mà con trai của ông ấy, trước khi ông ấy tạo thành sai lầm lớn nhất đã ngăn cản hết thảy.

Lisa trăm phần xúc động nhìn ra ngoài cửa sổ, cô phát hiện chiếc xe vốn đang chạy đến trung tâm phòng thủ thành phố lúc này đã rẽ hướng sang viện nghiên cứu.

Vị sĩ quan họ Lee đã bắt đầu gửi tin đến viện nghiên cứu.

"Xin chào, nơi này là viện nghiên cứu căn cứ."

"Sĩ quan trung tâm phòng thủ thành phố Lee Wangsu, xin chuyển máy cho tiến sĩ Jisoo."

Tín hiệu chờ chuyển tiếp vang lên vài tiếng "bíp bíp", tiến sĩ ở đầu dây bên kia rốt cuộc cũng đã trả lời.

"Viện nghiên cứu căn cứ, Jisoo đây, xin hỏi có chuyện gì?" Thanh âm Jisoo thập phần mệt mỏi, thậm chí mang theo vài phần không kiên nhẫn.

Lisa nhớ rõ, vị tiến sĩ này đã từng nói với cô, quân đội đột nhiên liên hệ với viện nghiên cứu, căn bản là không có chuyện gì tốt.

Theo lời của vị tiến sĩ này, chính là: "Những người kia hiểu khoa học cái rắm, quân nhân nhúng tay vào nghiên cứu đều là làm bậy, không khung không hình, chính là đám gây sự đưa yêu cầu vô lí."

Lần trước khi hồ sơ mật của Chaeyoung bị lộ ra, quân nhân tùy tiện dùng lời nói gây áp lực vô hình với viện nghiên cứu, cuối cùng khiến bạo dân xông vào viện nghiên cứu đánh đập một trận, viện nghiên cứu mất đi tín nhiệm cuối cùng với quân đội cũng là chuyện thường tình.

Chẳng qua lần này, thật sự là không phải chuyện xấu gì.

"Tiến sĩ Kim, người mang mẫu vật bỏ đi đã trở lại, cô ấy nói muốn gặp cô, trên người cô ấy có thành quả nghiên cứu vô cùng quan trọng, đây là thành quả nghiên cứu của nhân loại đến từ căn cứ trong khu vực sương mù."

Sau một hồi im lặng, đầu kia của máy liên lạc truyền đến thanh âm run rẩy của Jisoo.

"Được rồi, tôi chờ cô ấy ở viện nghiên cứu."

Lisa không biết trong câu trả lời này đè nén bao nhiêu cảm xúc phức tạp. Mà thanh âm của cô ấy, tựa hồ cũng khiến tròng mắt Chaeyoung lộ ra vài phần mông lung.

Chaeyoung chưa từng nói, nhưng Lisa vẫn luôn biết, căn cứ nhân loại nhìn như vô tình này vẫn có một người như vậy, người đã từng cho nàng một phần ôn nhu khó có thể diễn tả thành lời.

Chiếc xe vượt qua con đường phủ đầy bụi mây, họ mang theo hi vọng, chạy về phía những điều chưa tỏ trong lòng.

Không bao lâu, các cô nhìn thấy viện nghiên cứu căn cứ ở phương xa.

Nó vẫn còn đứng trên những đám mây hệt như trước, thế nhưng nó cũng từng trải qua một cuộc bạo loạn.

Nhiều thiết bị trong viện đã bị hư hại nghiêm trọng, các mẫu thứ nghiệm bị phá hủy ở các mức độ khác nhau, thậm chí có một số nhà nghiên cứu đã bị thương.

Nhân số tham gia bạo loạn lần đó thật sự rất đông, căn cứ căn bản không cách nào xử trí toàn bộ, cuối cùng chỉ có thể giam mấy người dẫn đầu lại.

Mẫu thử số A0027 bị mất tích, thế nhưng người giám hộ là Jisoo cũng không nhận bất kì khiển trách nào.

Chuyện này vốn dĩ đơn giản, lúc đó đối với căn cứ mà nói, mẫu vật này chỉ có thể tiếp tục tồn tại, hoặc là chết trong tay đám đông, hoàn toàn không có lựa chọn thứ ba.

Bởi vì mọi người đã bị lừa dối suốt năm mươi năm, vậy nên họ không bao giờ lần nữa tin vào sự biến mất của mẫu vật nữa.

Để bình ổn cơn giận của mọi người, căn cứ đã ném ra một "quỷ chết thay" – chính là ông lão biến dị thành Hắc Đằng ở khu E3.

Mẫu biến dị còn sót lại của ông ấy trùng hợp có đặc điểm gen tương tự với Chaeyoung. Trên màn hình lớn của phòng thí nghiệm xuất hiện thông số không khác gì với số ghi trong hồ sơ thí nghiệm bị rò rỉ.

Đây là một lần giấu trời lừa biển, nhưng đến cùng cả viện nghiên cứu lẫn căn cứ đều không giành được thắng lợi gì, bọn họ thua mất mẫu vật rất có thể là hy vọng cuối cùng của nhân loại.

"Tiến sĩ Kim nói rằng đây đều là báo ứng, lời nói như vậy phát ra từ miệng của một nhà nghiên cứu nghe thật sự rất buồn cười, không phải sao?" Sĩ quan Lee nói xong, tự giễu nở nụ cười: "Nhưng tất cả những chuyện này thật sự giống như báo ứng, mọi người phảng phất giống như thật sự đã làm sai, cho nên báo ứng mới có thể nối tiếp mà đến."

Ngày mất đi mẫu vật, dị thú tựa như thiên phạt giáng lâm.

Chỉ trong một buổi chiều, hơn mười ngoại thành đã bị lây nhiễm đến mức khó kiểm soát.

Đám người biến dị gia nhập bầy thú, không ngừng công kích kiến trúc và cơ sở vật chất của nhân loại ở ngoại thành, các hệ thống phòng ngự tựa hồ sụp đổ toàn diện chỉ trong buổi chiều hôm ấy.

Lãnh đạo căn cứ không thể không đưa ra một quyết định tàn khốc.

Khởi động chương trình tự hủy ngoại thành, tất cả quân lục rút về thành phố trung tâm, thu nhỏ vòng phòng ngự ở mức tối thiểu.

"Cô có thấy không? Thấy được ngoại thành ngày đó đồng vu quy tận không..."

"Có thấy."

"Đó là một cơn ác mộng mà chung tôi không cách nào vượt qua." Anh ta nói: "Chúng tôi giống như vậy còn đang ở trong mơ, ngày qua ngày chờ đợi giấc mơ sụp đổ."

"..."

Trên đời này, phảng phất như không còn một ai lạc quan, vị tiến sĩ Kim trong viện nghiên cứu kia cũng vậy.

Lisa chưa từng nghĩ tới kiếp này còn có thể lần nữa gặp lại Jisoo, nhưng bất quá chỉ hơn một tháng, vậy mà lần tái ngộ này lại giống như cách xa một đời.

Trong viện nghiên cứu, đèn trần trắng sáng, Jisoo bình tĩnh ngồi trước màn hình điện tử, so với lần trước khác biệt một chút, lại thêm chút tóc bạc.

Cô ấy không còn trẻ nữa, cô ấy cũng đã cống hiến cả cuộc đời mình cho khoa học.

Nghe được tiếng bước chân truyền đến, cô xoay người lại, trong ánh mắt không biết là tia chờ mong hay thứ gì khác, thế nhưng trong một khắc nhìn thấy Chaeyoung, tất cả đều hóa thành giọt lệ rưng rưng nơi đáy mắt.

"Tại sao em lại quay về?" Jisoo trầm giọng hỏi, khó có thể ức chế được run rẩy.

"Chúng em đã gặp được căn cứ nhân loại ở khu vực sương mù." Chaeyoung đáp: "Chúng em mang theo kết quả nghiên cứu của nơi đó trở về."

"Tại sao em lại quay về?" Jisoo lại lần nữa phát ra nghi vấn.

Lisa nhìn thấy trong mắt cô khó nén áy náy cùng tự trách, đồng thời có rất nhiều không dám tin tưởng.

Jisoo khó có thể tưởng tượng, bản mẫu ở thành phố PK của các cô suốt năm mươi năm, chịu đựng tất cả các loại thí nghiệm dằn vặt, không có tự do, không được gặp người, cuối cùng còn bị mọi người căm ghét, căm hận, lại vẫn liều lĩnh vượt nguy hiểm, từ trong khu vực sương mù xa xa kia, mang theo thành quả nghiên cứu trở về nơi này.
Lẽ nào nàng không hận sao?

"Tiến sĩ, chúng em mang thành quả nghiên cứu ở nơi đó về." Chaeyoung lần nữa mở miệng.

Nàng không hề trả lời Jisoo, lời nói của nàng là một câu nhắc nhở vô cùng bình tĩnh – Tiến sĩ, chị nên biết chuyện gì mới là trọng yếu nhất.

Jisoo quay lưng lại, hai vai có chút run rẩy.

Sau một chốc trầm mặc, cô hơi ngửa đầu, cố gắng bình ổn tâm tình, nhẹ giọng hỏi: "Thành quả gì..."

Lisa lấy ra cái USB màu xám bạc kia, đi đến bên cạnh Kim Jisoo: "Đây là thứ vị tiên sinh trong khu vực sương mù bảo tôi giao cho thành phố PK, thành quả nghiên cứu cả đời của ông ấy đều ở bên trong, hy vọng có thể trợ giúp thành phố PK."

Jisoo run rẩy hai tay nhân lấy, nắm chặt nó trong lòng bàn tay: "Vị tiên sinh mà cô nói..."

Lisa đáp: "Chính là Joowon tiên sinh, là một trong những nhà nghiên cứu của viện nghiên cứu bí mật thế giới cũ, hơn năm mươi năm qua, ông ấy đưa một đám người sinh sống ở khu vực sâu trong sương mù, chờ người ngoài phát hiện."

Jisoo trầm mặc một lát, đăm chiêu lẩm bẩm lặp đi lặp lại: "Viện nghiên cứu bí mật của thế giới cũ..."

Lisa gật đầu, tiếp tục nói: "Người ở căn cứ khu vực sương mù sẽ dùng thuốc ức chế trì hoãn quá trình dị biến. Tuy rằng không có hiệu quả lâu dài, sau đó bọn họ sẽ phát sinh dị biến không giống người, những đặc tính ấy ở thành phố PK nhất định sẽ bị coi là quái vật, bắn chết xong mang đi nghiên cứu, nhưng ở căn cứ khu vực sương mù, mọi người đều như thế. Bọn họ quý trọng mỗi ngày đêm có thể lưu giữ ý chí của nhân loại, quý trọng mỗi một tính mạng nhân loại, cũng dùng phương thức của mình cùng nhau sinh sống. Bọn họ không ghét bỏ lẫn nhau, bọn họ dựa vào các đặc tính biến dị cố gắng thích ứng với cuốc sống sâu trong khu vực sương mù..."

Hai tròng mắt bình tĩnh của Jisoo dường như có chút lóe sáng, tựa như người trong tuyệt vọng tìm thấy hi vọng.

Để nhân loại có thể dung nhập vào hệ sinh thái hoàn toàn mới này là mục tiêu duy nhất của viện nghiên cứu từ trước đến nay. Có thể ức chế, trì hoãn biến dị trong cơ thể người, giúp nhân loại có thể giữ lại được ý chí của bản thân, đồng thời thu về những đặc tính không thuộc về nhân loại, đây không phải là kết quả bọn họ ngày đêm truy tìm hay sao?

Jisoo xoay người cắm USB vào đầu đọc, bắt đầu nghiêm túc xem xét nội dung bên trong.

Đó là một phần tư liệu số hết sức phức tạp với đại đa số mọi người, nhưng với Jisoo mà nói, đó là trân bảo thế gian, chỉ mới đọc qua hai trang, mắt cô đã không ngừng nổi lên lệ quang.

Lisa từ trong ba lô lấy ra một viên thuốc ức chế, nhẹ nhàng đặt lên bàn: "Tiến sĩ Kim, cái này, viện nghiên cứu có lẽ sẽ dùng đến."

Jisoo không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn từng trang tài liệu trên màn hình.

"Thì ra... Chúng tôi vẫn luôn nhầm lẫn..."

"Xiềng xích cũ, trói buộc chúng tôi..."

"Hướng đi mới dưới xiềng xích đã từng lướt qua chúng tôi..."

Cô thì thầm, vui mừng và tự trách đan xen trong tim, lúc khóc, lúc cười.

Không biết qua bao lâu, cô đứng dậy, bảo Lee Wangsu thông báo chuyện này cho quân đội, thông báo cho toàn bộ căn cứ.

Cô kích động muốn tuyên bố với mọi người phần hy vọng muộn màng này, sau khi được căn cứ cho phép, cô còn muốn đem những thành quả nghiên cứu của căn cứ sương mù truyền đến căn cứ DH.

Sau khi Lee Wangsu rời khỏi phòng nghiên cứu, trong mắt Jisoo chỉ còn lại mệt mỏi sâu không thấy đáy.

Tuy rằng thành quả nghiên cứu của khu vực sương mù vẫn không tính là hoãn mỹ, những chí cần có một bước đột phá chính xác, cô tin tưởng vững chắc nhân loại có thể tìm được chân tướng.

Một cơn ác một khiến người ta không thể tỉnh dậy, dường như trong giờ khắc này rốt cuộc đã bị một tia hy vọng tiêu diệt.

Cô xoay người nhìn Chaeyoung, lời cảm ơn tắc nghẹn trong cổ họng.

Cô nhìn thấy trong mắt Chaeyoung không có một tia mừng rỡ, sự tồn vong của nhân loại tựa hồ chưa từng liên quan đến cô gái này.

"Tiến sĩ Kim, hồ sơ căn cứ ghi rằng năm 2178 em được đưa vào viện nghiên cứu, trở thành người duy nhất có thể dung hợp với Hắc Đằng." Chaeyoung tiến lên hai bước: "Nhưng vị tiên sinh kia lại nói, năm 2177 khi thế giới cũ vẫn chưa bị hủy diệt, ngài ấy đã từng gặp em trong viện nghiên cứu bí mật, lần phẫu thuật đó là do ngài ấy đảm nhiệm chính. Điều này là thật sao?"

"..."

"Ký ức trước lúc mười sáu tuổi đối với em mà nói là đặc biệt mơ hồ, căn cứ vì sao phải sửa đổi hồ sơ của em, là lấy đi thứ gì trong ký ức của em sao?"

Chaeyoung nhìn Jisoo, vô cùng nghiêm túc, muốn truy vấn đến một đáp án.

Trong mắt nàng xuất hiện loại kỳ vọng mà Jisoo chưa từng thấy qua: "Tiến sĩ, chị có thể nói cho em biết không?"

Trong toàn bộ thành phố PK, đó là người duy nhất mà nàng tin tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro