Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhân loại... Lây nhiễm cho em sao..."

Chaeyoung nhắm hai mắt lại, phong ấn nước mắt trở lại đáy mắt.

Cô nghe nhịp tim bên tai, lẳng lặng nghĩ, trên đời sẽ không có người thứ hai an ủi cô như vậy.

Lisa đang an ủi nàng, dường như thanh âm của Lisa đã run rẩy, cô ấy khóc, Lisa thật giống như khóc đang cùng với nàng.

Giữa người với người, cảm xúc sẽ có sự lây nhiễm.

Từ trước đến nay đều là Lisa hại nàng không vui, nhưng lần này, là nàng làm cho Lisa không vui.

Nàng nghĩ, nàng nên nhận lời an ủi của Lisa, cho dù nghe tới chẳng có một tia căn cứ khoa học nào.

Có điều, nếu như thế gian vạn vật thật sự đều có thể lây nhiễm cho nhau, nàng xác thực là một thực vật bị nhân loại lây nhiễm.

Bởi vì, thực vật không nên hiểu nhân loại, nhưng mà nàng, có lẽ đã hiểu.

Sau khi nắm giữ thể xác nhân loại, sau khi gặp gỡ Lisa, nàng cảm nhận được tư vị được người quan tâm là như thế nào, sau đó lần đầu tiên học được cách lựa chọn.

Nàng từng thấy nhân loại yếu đuối, từng thấy nhân loại ích kỷ đê hèn, cũng từng nhìn thấy nhân loại vô tư kiên nghị.

Nàng có thể lý giải được tình cảm phức tạp của nhân loại, dù rằng khó có thể cảm thụ được vui sướng và bi thương của đại đa số người, nhưng cuối cùng, nàng vẫn cảm thấy dường như mình đã hiểu được rất nhiều thứ mà trước đây không hiểu.

Cho dù tất cả sự thật đều ở ngay trước mắt, vẫn có một người nguyện ý tin tưởng nàng là một nhân loại.

Nếu nàng là con người, vậy nàng vẫn nên làm điều gì đó để duy trì nền văn minh nhân loại.

"Lisa"

"Hả?"

"Nếu như mẫu hoa sản sinh toàn bộ hệ sinh thái mới thực sự có tồn tại và nó đang trả thù nhân loại thì sao." Chaeyoung tựa vào trong ngực Lisa, lời nói vẫn mang theo tia nghẹn ngào, nhưng tâm tư đã dần bình phục trở lại: "Em nên đi tìm nó."

Lisa do dự một lát, không có phản đối, chỉ nhẹ giọng nói: "Em muốn trở về sao?"

Chaeyoung khẽ gật đầu.

Tất cả mọi thứ, có bắt đầu liền phải có kết thúc, không phải sao?

Nàng không biết đóa hoa kia nở ở đâu, không biết sau khi trở về có thật sự dừng được trận trả thù này hay không, càng không biết sau khi mình được "trả về", ý chí thuộc về nhân loại còn có thể lưu lại hay không.

Nhưng nàng biết đây là tia hi vọng của nhân loại.

Nàng không thể nhìn nhân loại trên thế giới này phải diệt vong, nếu không nàng sẽ mất đi điều mà... nàng trân trọng nhất.

Chaeyoung ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng chăm chú nhìn Lisa.

Nàng cho rằng Lisa sẽ tôn trọng lựa chọn của nàng như trước, nhưng cảm xúc của con người, dường như phức tạp hơn so với hiểu biết của nàng.

Lisa trầm mặc lâu thật lâu, hốc mắt dâng đầy nước, không biết đã rơi xuống bao nhiêu giọt.

"Không đáng..."

Chaeyoung nghe thấy câu trả lời của Lisa.

Đây là lần đầu tiên, Lisa từ chối lựa chọn của nàng.

Đây hẳn phải là một chuyện không tốt, thế nhưng nàng lại không hề tức giận, ngược lại, nàng cảm thấy rất hạnh phúc.

Con người thích đo lường lợi hại, xứng đáng, không xứng đáng, đều là chuyện sẽ được xem xét khi làm bất kỳ thứ gì.

Nhưng trong mỗi một lựa chọn mà nàng đã trải qua, nàng vẫn luôn là người có thể bị hi sinh, chưa từng có một ai hỏi ý nàng có muốn hay không, có
nguyện ý hay không.

Hơn năm mươi năm dài đằng đẵng, lần đầu tiên có người để ý chuyện được mất của nàng.

Cho dù là ở đầu kia của cán cân chính là sự tồn vong của toàn nhân loại, thế nhưng người kia cũng sẽ đau lòng nàng, nhẹ nhàng nói bên tai nàng một câu, không đáng.

Những người kia sẽ không bao giờ biết rằng, chính câu "Không đáng" này của cô, chính là thứ đáng giá lớn nhất trong lòng nàng.

Vì vậy, nàng cười càng thêm rạng rỡ, nói những lời gần như là bướng bỉnh, như một câu khẳng định cho sự lựa chọn của mình: "Chị không phải là em, chị không hiểu được."

"Em vẫn luôn như vậy..." Lisa không khỏi thở dài một hơi.

Cô không nói thêm gì nữa, chỉ là nhẹ nhàng lau đi nước mắt của người trong lòng.

Mỗi một người đều có lựa chọn của chính mình, cô nghĩ rằng mình hiểu, nhưng cũng không hiểu.

Lần duy nhất mà Chaeyoung ích kỷ, chính là quyết định giấu diếm thân phận của mình khi ở trong căn cứ DH. Từ đó về sau, mỗi một lựa chọn của Chaeyoung, đều không cân nhắc qua chính mình.

Trên đời chính là có một người như vậy, thật giống với một đứa nhỏ không bao giờ lớn, dù có bị thế giới này lưu đày, chỉ cần còn có một người thật lòng đối đãi nàng, nàng liền thủy chung chưa từng ôm một tia ác ý với thế giới.

Đây có phải định mệnh không?

Đây là định mệnh.

Trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, định mệnh đã chọn cô gái này. Cô ấy đem theo kiến thức nửa vời, rơi vào trong thế giới này.

Thiện và ác, trắng và đen, từng cái một chiếu vào trong mắt nàng.

Nàng bàng quan với thế giới, nàng chính là thẩm phán của thế giới này.

Nàng giống như thần linh, mọi người có tội nghiệt không thể tha thứ nào hay không, đều nằm trong ý nghĩ của nàng.

Nàng có thể không hẳn là một vị thần cao cao tại thượng, nàng chỉ là chính mình, chỉ là một cô bé từ khi hiểu chuyện chưa từng được người ta đối xử tử tế. Mỗi cái lựa chọn của nàng, đều đơn thuần như một đứa trẻ, ai cho nàng thiện ý, nàng liền vì người đó mà trả giá hết thảy.

Nàng luôn như vậy...

"Nếu như đây là sự thật, vậy hết thảy đều sẽ tốt lên sao?"

"Ừm."

"Nhân loại sẽ tìm được tự do."

"Ừm."

"Chim sẽ thoát khỏi giam cầm."

"Ừm."

Chaeyoung mím mím môi, nhẹ giọng nói rằng: "Một lần cuối cùng, nếu như em vẫn là cái gì cũng đều không giúp được, em liền chấp nhận."

Lisa: "Chấp nhận?"

Chaeyoung: "Chị liền dẫn em đi đi, đi chỗ nào cũng đều được, chị giúp em chọn nhé."

Lisa gật đầu: "Được."

Chaeyoung suy nghĩ một chút, còn nói tiếp: "Nếu như thế giới này tận diệt, nếu như nhân loại không còn tồn tại, nếu như chị chết..."

Lisa: "..."

Chaeyoung: "Em sẽ làm như lúc trước chị nói, ăn chị... Chị trở thành chất dinh dưỡng của em, chị sống trong thân thể em..."

Lisa: "Được."

Trong một khắc đáp lời nàng, trái tim cô giống như bị thứ gì đó thảng thốt thúc đẩy, bất giác muốn nói ra những lời chôn sâu nơi đáy lòng.

Cô do dự vài giây, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, thậm chí còn chưa kịp mở miệng.

Một tiếng chuông cảnh báo vang vọng.

Cô đứng dậy, ngây người hướng mắt về bên cửa sổ.

Trên đường phố cách đó không xa, đám đông phẫn nộ còn đang vì phản đối thuốc ức chế mà cao giọng hô hào, nghe thấy tiếng chuông báo động, không ít người hoang mang buông bảng thị uy trong tay xuống.

Thời khắc đó, vô số người cùng nhìn về phía trời xanh.

Từng chiếc máy bay chiến đấu bay lên, chế độ phòng ngự bằng điện đã lâu không khởi động lần nữa mở ra, lưới điện phòng thủ trong suốt nháy mắt bao phủ toàn bộ căn cứ.

Từ phương xa, có thứ gì đó đang tiến gần đến, u u ám ám xuyên qua tầng mây.

Đó là bầy thú tập kích, quy mô vượt xa lần trước khi ngoại thành bị từ bỏ.

Ở nơi này, có những thực phẩm mà chúng thích ăn nhất.

Căn cứ PK còn chưa kịp sản xuất hàng loạt thuốc che giấu khí tức, cũng chưa kịp chế tạo ra đạn phòng ngự tiêu hao năng lượng nhiều nhưng hiệu quả với dị thú.

Họ mới có được tài liệu nghiên cứu của căn cứ trong sương mù chưa bao lâu.

Trước tốc độ xấu đi không ngừng của hệ sinh thái, nhân loại tựa hồ vĩnh viễn chậm một bước, thế giới này có lẽ thật sự không còn nhiều thời gian cho nhân loại.

"Đi thôi." Cô nghe thấy Chaeyoung ở phía sau nhẹ giọng nói.

Các cô nên đi, trước khi hết thảy chấm dứt, các cô sẽ lấy thân phân nhân loại của mình, ra sức phản kháng một lần cuối cùng với thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro