Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thú triều giống như mây đen phủ kín bầu trời trời, hướng về căn cứ nhân loại lơ lửng trên không nặng nề đáp xuống.

Thành phố PK đã ở trên độ cao gần vạn mét khoảng vài chục năm, rời xa nguy hiểm từ mặt đất, vì vậy khả năng phòng ngự cũng kém hơn nhiều so với căn cứ DH.

Qua nhiều năm như vậy, nếu như không phải viện nghiên cứu của trung tâm thành phố kiên trì cho rằng dị thú sớm muộn cũng sẽ tiến hóa đến có năng lực bay lượn, thì căn cứ trung tâm này thậm chí sẽ tiếp tục ý vào hệ thống phòng ngự bằng điện, xem thường các kiến trúc phòng thủ khác.

Lúc này khi bầy thú tấn công, chiến lực không mấy mạnh mẽ của căn cứ bắt đầu được tận dụng toàn diện, nhưng số lượng máy bay và đạn cũng không nhiều, tên lửa phòng không cũng chỉ có thể ngăn được một phần nhỏ dị thú.

Thú triều xuyên qua mây trời cùng đám lửa chói mắt, giống như Tử Thần đánh về phía hệ thống phòng thủ bằng điện lơ lửng giữa trời.

Thiết lập ban đầu của hệ thống phòng ngự lưới điện này vốn dĩ không phải dùng để phòng ngự những cuộc chiến quy mô lớn. Lực cung cấp điện trong thời gian ngắn của căn cứ là có hạn, nó hiển nhiên cũng có một giới hạn chịu đựng nhất định, mỗi lần cũng chỉ có thể chống đỡ một trận thú triều nhỏ. Đây đã là cực hạn của nó.

Có thể thấy, trận thú triều trước mắt này, tuyệt đối không phải là loại nho nhỏ kia.

Thú triều quy mô rất lớn, thậm chí mức độ tiến hóa cao còn chiếm tỉ lệ lớn hơn nhiều so với trước đây.
Bên trong những dị thú này có ít nhất hai, ba con loại lớn.

Chúng nó như thiêu thân lao vào, từ bốn phương tám hướng đánh về phía trung tâm thành phố, không hề để ý sự ngăn trở của hàng rào điện, chỉ một lòng muốn vọt vào trong pháo đài trên không ở trước mắt.

Trong một khoảng thời gian ngắn, vô số dị thú không chịu nổi điện giật từ trên không trung rơi xuống, đáp xuống những tòa cao ốc, đáp xuống mặt đất, phá hủy cây cỏ, đường xá và kiến trúc của thành phố này.

Mọi người hoảng loạn và lo lắng.

Trên đường phố, đám đông chạy loạn gào thét.
Ngẩng đầu là vô số loài chim quái dị lượn vòng trên không trung.

Cúi đầu là bóng ma như Tử Thần giáng xuống do bóng chim bay xẹt ngang tạo thành.

Lisa và Chaeyoung mới chạy xuống lầu đã bị người phụ trách giám sát các cô ngăn lại ở lối ra.
Cũng may là Jennie vừa đi không lâu đã quay lại, trước tiên dẫn theo người của viện nghiên cứu, ra lệnh khẩn cấp cho quân đội đón các cô lên xe.

"Quy mô thú triều quá lớn, căn cứ có thể tùy thời thu nhỏ phòng ngự một cách toàn diện. Quân khu không phải trọng yếu nhất, viện nghiên cứu, trung tâm năng lượng và các hệ thống sinh tồn ở trung tâm phòng thủ mới là nơi căn cứ vô luận thế nào cũng phải bảo vệ." Jennie nói: "Tiến sĩ Kim đã báo cáo lên căn cứ trước khi chuông báo động vang lên, cũng được phép chuyển các cô về viện nghiên cứu. Yên tâm, căn cứ sẽ bảo đảm an toàn cho các cô."

Jennie nói, khó lòng đè nén sợ hãi của chính mình: "Nếu như căn cứ có thể vượt qua trận thú triều này."

Một nhà nghiên cứu từ nhỏ đến lớn đều sống ở khu vực trung tâm căn cứ, có lẽ cả đời cũng không nghĩ đến cũng sẽ có lúc tử vong đến gần mình như vậy.

Sống sót là một loại bản năng, nhưng trong bản năng vẫn có một nỗi sợ hãi không thể bỏ qua.
Thế giới này điên cuồng, dường như không có ý định cho nhân loại bất kì cơ hội nào để thở dốc.
Cho dù căn cứ có thể vượt qua được lần thú triều này, nhưng còn lần sau thì sao?

Không ai biết đáp án, tuyệt vọng phủ lấy căn cứ nhân loại đã từng gần với ánh sáng nhất.

Chiếc xe tải chạy trên đường phố hỗn loạn, hoảng loạn gần như đã lấp đầy toàn bộ căn cứ.

Dị thú từ trên không trung rơi xuống, nặng nề nện lên mặt đất. Có người đã chết, có người còn đang giãy dụa vặn vẹo, phảng phất giống như tùy thời đều có thể sống dậy, phát ra từng trận âm thanh thống khổ kinh người.

Có người to gan cầm gậy tiến lên, cũng có lính đánh thuê mang vũ trang nã đạn vào những dị thú chưa chết này, nhưng số người kinh hoàng nhiều hơn tất thảy.

Đài phát thanh căn cứ cố gắng duy trì trật tự, nhưng tiếng phát sóng nghe thập phần bình tĩnh kia không cách nào xoa dịu nỗi sợ trong đáy lòng mọi người.

"Chúng tôi đã phát tín hiệu đến căn cứ DH, nhưng liệu rằng có đợi được không?" Lisa thấp giọng hỏi.
Lisa không khỏi suy nghĩ, thành phố PK đột nhiên bị tập kích vậy DH ở phương xa hiện giờ còn tốt không?

Chỉ cần không phát sinh lây nhiễm nội bộ, quân đội DH hẳn có thể chống đỡ đại bộ phận dị thú ngoại lai xâm nhập chứ? Tiểu đội lính đánh thuê của cô, còn có Vưu Lan đã trở về khu bảy, hiện tại bọn họ hẳn là vẫn tạm thời được an toàn...

Nỗi nhớ nhà còn chưa kịp lan tràn, bầu trời của thành phố PK lại lần nữa dâng lên cảnh báo.
Mọi người theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy màn chắn bằng điện trên không trung nứt ra một khe hở,

Kể từ khi những vết nứt này xuất hiện thì trong nháy mắt đã bắt đầu khuếch trương vô hạn, rất nhanh xé ra một cái lỗ hổng thật lớn.

Tấm màn ngăn cản dị thú hoàn toàn sụp đổ, ánh sáng của tia lửa điện từ tấm màn chắn hình bán nguyệt dần dần tối lại, vô số dị thú từ vết nứt lao xuống, cắn xé đám đông.

Nỗi sợ hãi của con người đã được đẩy lên cực đỉnh.

Một dị thú hướng xe tải màu trắng bay tới, thân hình khổng lồ lướt qua nóng xe, hai bên móng vuốt quắp lấy cửa sổ hai bên, chiếc xe lập tức mất thăng bằng, giống như sắp sửa bay lên trời.

Jennie thất thanh kêu lên, Lisa liền mở cửa sổ, hướng cánh phải dị thú bắn ra hai phát, dòng điện trong viên đạn nháy mắt nổ tung khiến con chim lớn thoát lực. Chiếc xe nhanh chóng đi về phía trước, bỏ lại nó sau lưng.

Gió mạnh lướt qua cửa sổ, thổi tóc cô tung bay.
Cô nghe thấy tiếng kêu thảm thiết chói tai xung quanh, nhìn thấy vô số người van xin muốn cầu cứu xe của cô ở phía sau.

Những con thú xa lạ xâm chiếm thành phố, chúng bay về phía các tòa nhà và đường phố, săn lùng con người.

Một màn lại một màn, giống hệt những gì đã từng xảy ra ở căn cứ DH.

Nếu như thành phố PK có thể vượt qua trận thú triều này, có bao nhiêu người sẽ chết, có bao nhiêu người còn sống?

Cô không biết, cô cũng sợ phải biết.

"Thế giới này thật sự sụp đổ rồi. Chúng tôi nghiên cứu nửa thế kỉ, không ngừng hết sức giãy dụa trong nguy nan để sinh tồn, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ của nó..." Jennie siết chặt vô lăng, tay ướt mồ hôi: "Đúng vậy, chúng tôi đang cùng đường tuyệt lộ, đôi khi chúng tôi thậm chí còn cầu nguyện với thượng đế, cầu nguyện được tha thứ, cầu nguyện một con đường sống... Trong một khoảng thời gian có hạn, chúng tôi thật sự không thể nghiên cứu được kết quả gì, con người còn không kịp thở dốc..."

"Đôi khi tôi thật muốn nói với tiến sĩ, hay từ bỏ đi, buông tha cho chính mình, trước khi tất cả kết thúc, ít nhất hãy sống cho mình dù chỉ một ngày, nếu không đến giây phút cuối cùng vẫn còn bị mắc kẹt giữa màn sương mờ mịt này..." Giọng điệu của cô không tính là kích động, nhưng dường như đã ở bên bờ vực sụp đổ: "Nhưng tôi không thể, tiến sĩ cũng không muốn nghe những lời này."

Lisa cũng biết, nhân loại có thể sẽ không chống đỡ được bao lâu, nếu thật sự muốn làm chuyện gì, các cô không thể dựa vào hai chân của mình, không thể đi bằng dị thú, như vậy thật sự quá chậm.

Cô cần thành phố PK trợ giúp, nhưng ở đây cô không có bất kỳ quyền lên tiếng nào, nhưng Jisoo có.

Lisa nhịn không được mở miệng: "Jennie, chúng tôi..."

Jennie: "Chuyện gì?"

Lisa: "Chúng tôi nguyện ý tin rằng mẫu hoa của hệ sinh thái này thật sự tồn tại, chúng tôi muốn tìm nó, bình ổn sự phẫn nộ của nó..."

Jennie không khỏi sửng sốt, hơn nửa ngày mới có thể khôi phục: "Các cô... Quyết định? Chỉ là một suy đoán không thể chứng thực..."

Lisa trầm giọng đáp: "Nhưng đây cũng là một tia hi vọng không phải sao, lỡ như là thật thì sao?"

Lỡ như, những lời nghe thật sự có vẻ vô căn cứ đến cực điểm, nhưng lại là chân tướng mà mọi người khổ sở tìm kiếm thì sao?

"Chúng tôi muốn có một chiếc máy bay đưa chúng tôi vào sâu trong khu vực sương mù, tốt nhất là ở gần khu vực nơi khai quật hoa Hắc Đằng."

Jennie: "Khu vực sương mù rộng lớn như vậy, cho dù có thể dựa vào kiến thức của thế giới cũ xác định đại khái nhưng cũng rất khó để đưa các cô đến nơi. Máy bay không có tín hiệu hướng dẫn sẽ khó bay vô cùng. Bay ở độ cao lớn không thể xuyên qua sương mù quan sát tình trạng dưới mặt đất, đừng nói là một gốc cây, ngay cả kiến trúc lớn của thế giới cũ cũng nhìn không thấy. Trừ phi, trừ phi là bay ở tầm thấp giữa sương mù nhưng như vậy thì nguy hiểm quá lớn, hơn nữa tất cả máy bay của căn cứ cũng không thể tiến vào sâu bên trong, không đủ lượng dầu để chống đỡ phạm vi tìm kiếm..."

Chaeyoung nhẹ giọng cắt đứt lời nói của Jennie: "Đưa chúng em đến một khu vực đại khái là được, còn lại chúng em tự mình đi."

Jennie nhất thời nghẹn giọng, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không nói thêm lời nào, chỉ dùng máy liên lạc nhắn cho Jisoo.

Cô không có lập trường ngăn cản các nàng, cho dù chuyện này nhìn qua thật sự vô lí, cho dù chỉ có một phần vạn xác suất thành công, nhưng cô cũng không nên ngăn cản hai người.

Bởi vì nhân loại muốn sống sót trong thế giới sắp sụp đổ này, vốn là mục tiêu nhìn qua căn bản không cách nào đạt được, quá nhiều người biết rõ phía trước là vô vọng, nhưng cũng không muốn dễ dàng từ bỏ.

Sau khi biết được quyết định của Lisa và Chaeyoung, Jisoo trước tiên phái người tới kho lưu trữ của căn cứ thế giới cũ, ý đồ muốn thông qua từ khóa tìm kiếm bản đồ. Trên bản đồ của thế giới cũ đào ra vị trí của thành phố từng tìm thấy Hắc Đằng.

Đó là một vùng đất trải dài, giếng khoan sâu vạn mét, ngoài rìa là một khu vực dân cư.
Jennie rất nhanh đã chở Chaeyoung và Lisa đến viện nghiên cứu.

Jisoo đi ra nghênh đón, chỉ mấy ngày không gặp, tóc bạc của cô dường như lại nhiều hơn.

"Tôi đã nộp đơn lên căn cứ, nhưng tôi không thể nói rõ nguyên nhân sự việc, nếu không căn cứ nhất định nghĩ rằng tôi điên rồi, một người điên sẽ không có tư cách yêu cầu bất kì điều gì với căn cứ." Sắc mặt Jisoo nghiêm trọng, đi ở phía trước: "Tôi nói với căn cứ là trong tư liệu nghiên cứu của căn cứ sương mù đưa tới có thiếu sót một số hạng mục số liệu vô cùng trọng yếu, chuyện này liên quan đến vấn đề khắc phục hậu quả của thú triều lần này, tôi cần mau chóng bổ sung."

Lisa hiểu được ý của Jisoo.

Hôm nay, nếu muốn căn cứ phái ra một chiếc máy bay đưa các cô rời khỏi nơi này, vậy thì nguyên nhân "đi tới khu vực sương mù" sẽ là hợp lý nhất.

"Căn cứ vẫn luôn muốn liên lạc với khu vực trong sương mù, chỉ cần các cô gật đầu, căn cứ liền không có đạo lý không chấp thuận." Jisoo đi vào phòng nghiên cứu, từ trên bàn đưa một cuộn bản đồ mới sao chép cho Lisa: "Có quá nhiều tư liệu về thế giới cũ đã bị mất, khi đó mọi người vì để cho dự án không bị ảnh hưởng từ bên ngoài nên đã lập nó thành hạng mục bí mật, chỉ có một bộ phận thành quả được báo cáo. Dựa trên phân tích dữ liệu hiện có, chúng tôi khoanh tròn sáu điểm có thể."

"Sáu điểm..." Nếu như chỉ có một điểm, cô còn có thể lừa phi công nói đó là vị trí căn cứ trong khu vực sương mù, nhưng có đến sáu điểm, cũng không phải là ở vị trí cụ thể, chí là trong phạm vi đại khái, đến đó còn phải tìm kiếm trong phạm vi nhỏ, cô làm sao có thể một đường đi tới?

"Sau khi rời khỏi căn cứ, cô phải tự mình tìm cách thuyết phục phi công." Jisoo nói: "Tôi không giúp được các cô."

Lisa nặng nề gật đầu, tiếp nhận bản đồ, vừa định mở mắt liền nghe thấy một tiếng nổ lớn từ phương xa.

Sau một dây, cô chỉ cảm thấy căn cứ nhân loại này đột nhiên kịch liệt rung lắc, cô theo bản năng nắm cánh tay Chaeyoung, bảo hộ nàng.

Sau lưng, Jisoo trong nháy mắt đụng vào cái bàn dài đằng sau rồi té ngã, Jennie cuống quýt tiến lên đỡ cô ấy, giương mắt đã thấy đèn điện lóe lên, đồ trên bàn làm việc, trong tủ tư liệu đều kịch liệt theo trận rung lắc này mà rơi xuống.

Căn cứ nhân loại an ổn trên bầu trời hơn năm mươi năm, phảng phất giống như sau một giây sẽ rơi xuống đất.

Mà từ độ cao vạn trượng này, sẽ có trăm ngàn vong hồn thịt nát xương tan.

Kết quả tồi tệ nhất sẽ là gì?

Không ai dám nghĩ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro