Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rung động kịch liệt không kéo dài quá lâu, sau khi chấn động dưới chân dừng lại, Lisa chạy đến bên cửa sổ, nhìn về phía tiếng nổ lớn truyền đến.

Cô liếc mắt nhìn thấy giữa không trung ở phương xa, quả cầu màu vàng được gọi là phù quang giờ phút này giống như bóng đèn bị hỏng, sáng rồi lại tắt không theo một tiết tấu nhất định nào.

Dị thú tập hợp ở phương xa nhiều đến mức nhìn như một đàn kiến, qua lại không ngừng đánh vào nguồn năng lượng của phù quang.

"Đó chỉ là một phần lực nâng của thành phố này, tính cả bộ lực nâng ở trung ương thì trung tâm thành phố có tổng cộng bảy nguồn năng lượng nâng." Jisoo nói: "Chỉ cần nguồn năng lượng ở trung tâm vẫn còn, thành phố PK sẽ không lập tức rơi xuống, thế nhưng nếu những nguồn năng lượng ở khu vực khác bị hỏng, căn cứ sẽ mất cân bằng..."

Jisoo vừa dứt lời, từ phương xa lần nữa lại có ánh sáng chớp nháy của phù quang lé lên.

Mặt đất bằng phẳng dưới chân bắt đầu chậm rãi nghiêng về một hướng.

Lisa nhìn về các chỗ phù quang khác, vô luận là nơi nào cũng có dị thú không ngừng công kích.

Chúng nó phảng phất giống như biết rõ thứ này chính là huyết mạch của thành phố PK.

"Có bầy thú tất có thủ lĩnh, đây là một trận chiến có tổ chức." Mi tâm Jisoo nhíu chặt, đáy mắt ngập tràn tơ máu màu đỏ: "Thủ lĩnh bầy thú có lẽ còn lưu lại trí nhớ của nhân loại, thậm chí có thể thu thập trí tuệ của nhân loại. Nhưng chúng ta không thể tìm thấy nó trong đàn thú."

Biến dị luôn là như thế, lưu lại trí nhớ nhưng không lưu lại một tia tình cảm nào, khiến cho một nhân loại hoàn toàn đánh mất chính mình, sau đó lại đi theo bản năng khát máu biến thành quái vật.

Cách đó không xa, có dị thú bay đến, vô số súng đạn bắn chết chúng bên ngoài viện nghiên cứu.

Đúng như Jennie nói, nơi này là khu vực bảo hộ trọng điểm của nhân loại, nhưng trên thực tế dị thú đối với nơi này hứng trí không cao, trong thú triều đã hình thành mục tiêu rõ ràng – chính là nguồn năng lượng nâng của thành phố.

Nếu không phải như vậy, nhưng người ở đây có lẽ cũng không cách nào bảo vệ tốt thành quả nghiên cứu và những nghiên cứu viên ở nơi này.

Để duy trì sự cân bằng của thành phố, căn cứ chủ động tắt đi hai phù quang.

Tin tốt là, sau khi một ngọn phù quang bị tắt, dị thú chung quanh nguồn năng lượng cũng mất đi phương hướng công kích, trong một chốc ngắn ngủi lâm vào lúng túng.

Bọn nó thật sự chẳng có trí tuệ gì, chỉ một mực nghe theo một loại mệnh lệnh nào đó không biết từ đâu mà đến.

Nhưng bầy thú chỉ mờ mịt trong một chốc, sau đó lại tập trung, bay về phía một phù quang khác.
Căn cứ không thể tắt đi tất cả phù quang, vì như vậy sẽ rất nhanh rơi xuống mặt đất.

Mà lúc này, bầy thú cơ bản đều đang tập trung ở trung tâm năng lượng nâng thành phố, vậy nên hỏa lực có thể tạo thành sát thương cho dị thú hoàn toàn không thể sử dụng.

Đèn phù quang từng cái một bị đánh tắt, hoặc là không ngừng chớp nháy, giờ phút này tựa như bóng bay yếu ớt trong tay đám nhỏ, bị chơi đùa tới hỏng khiến cho cả một tòa thành thị lung lay sắp đổ.

Thành phố không còn vững chắc như trước đây, lúc này nó giống như một chiếc thuyền nhỏ đi giữa giông bão, lung lung lay lay, phát phất tùy thời đều có thể bị biển mây nhấn chìm, chở theo hơn một trăm ngàn nhân loại vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Cuối cùng, căn cứ nhân loại đã phải đưa ra một quyết định khó khăn.

"Toàn thành hạ cánh khẩn cấp!"

Căn cứ nhân loại lơ lửng trên không hơn một trăm năm, sẽ lần nữa trở lại mặt đất vì lần thú triều xâm nhập này.

Nguồn năng lượng nâng của thành phố PK có nguồn gốc nằm dưới lòng đất, giữa chúng được kết nối bằng các cột nổi, chống đỡ cả tòa thành thị lơ lửng.

Chính vì vậy, thành PK không cách nào di chuyển, muốn trở về mặt đất cũng chỉ có thể hạ cánh thẳng đứng.

Nếu như bình thường, hệ thống phòng ngự không bị hao tổn, hạ cánh nhất định là thập phần an toàn, nhưng hiện tại hệ thống phòng ngự đã bị hao tổn, độ khó của việc hạ cánh sẽ trở nên rất cao.

Đài phát thanh căn cứ lại vang lên, thanh âm của phát thanh viên phảng phất mang theo một loại bình tĩnh như là đang bình tĩnh đối mặt với tử thần.

"Đây là trung tâm điều khiển hệ thống nâng của căn cứ, chúng tôi vô cùng tiếc khi phải nói cho mọi người biết rằng, bảy nguồn năng lượng nâng của căn cứ đã bị hao tổn ba, nguồn năng lượng trung ương cũng đang bị dị thú xâm nhập, rất khó chống đỡ. Thời gian quân đội có thể kéo được vô cùng ngắn ngủi, vì vậy căn cứ sắp bắt đầu hạ xuống. Hệ thống nâng bị hư hỏng không nhẹ, nhiều chức năng tạm thời không thể sử dụng, trong quá trình hạ cánh khẩn cấp khó có thể duy trì cân bằng. Xin người dân vui lòng tìm kiếm nơi trú ẩn, tay vịn, càng sớm càng tốt, hãy chắc chắn bản thân tránh xa các vị trí gần mép căn cứ, cẩn thận đồ rơi vỡ. Ước tính tỉ lệ thành công của việc hạ cánh khẩn cấp lần này là 67%"

Tỷ lệ hạ cánh khẩn cấp thành công là 67%, vậy nếu có thể thành công, sau khi xuống mặt đất sẽ phải đối mặt với điều gì?

"Tôi còn nhớ rõ..." Giọng nói Jennie bắt đầu run rẩy: "Mấy ngày trước, máy bay không người lái mới chụp qua mặt đất một lần, phía dưới căn cứ đã sinh ra Hắc Đằng, biến thành khu vực sương mù."

Cảm giác rung lắc dưới chân ngày càng mãnh liệt.

Thành phố PK đã bắt đầu hạ cánh xuống phía dưới, trái tim cô phảng phất như mất đi trọng lượng sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng, linh hồn phảng phất như muốn thoát li cơ thể.

"Không còn lựa chọn nào khác." Jisoo đẩy Jennie đi đến góc phòng, rời xa tủ bàn, đỡ lấy vách tường, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Lisa lôi kéo Chaeyoung lảo đảo chạy đến bên cạnh hai người, thân thể cô nghiêng về phía trước mà đứng, theo bản năng vươn hai tay che chở trước người.

Trong lúc trời đất lay động, cô nghe thấy tiếng hét sợ hãi thất thanh, nghe thấy tiếng súng cùng tiếng mắng chửi, nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống, nghe thấy đồ thủy tinh vỡ tan tành.

Hết thảy tựa hồ đều đang sụp đổ, trong phòng đột nhiên nổi lên sương mù, từng cành dây leo dệt thành lồng, giống như muốn che chở cho các cô ở bên trong.

Trong máy liên lạc của Jisoo truyền đến giọng nói tràn ngập lo lắng: "Trung tâm phòng thủ thành phố gọi tiến sĩ Kim!"

"Tiến sĩ Kim, tiến sĩ Kim, cô đang ở đâu!"

"Cô không sao chứ? Nhận được tin xin vui lòng trả lời!"

Jisoo: "Tôi đây. Tôi không sao."

"Cô không có việc gì thì quá tốt..." Người ở bên kia rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, bên anh ta cũng liên tục vang lên tiếng súng, tiếng kêu gào thảm thiết cùng tiếng dị thú gầm đan xen: "Tiến sĩ, căn cứ đã phê duyệt yêu cầu của cô, chuyện đi tới căn cứ trong sương mù sẽ do trung tá Lưu An toàn quyền phụ trách, máy bay chiến đấu sắp tới viện nghiên cứu."

"Cảm tạ..." Sắc mặt ảm đạm của Jisoo rốt cuộc nổi lên một nụ cười phức tạp.

"Tiến sĩ, căn cứ hy vọng. Căn cứ hy vọng cô có thể cùng đi."

"Tại sao?"

"Máy bay không người lái giám sát phát hiện bầy dị thú tụ tập trên mặt đất, nếu như căn cứ không chống đỡ được, ít nhất... Ít nhất, cô nên sống, cô là người hiểu rõ nhất tất cả những nghiên cứu của thành phố PK mấy năm nay, căn cứ trong khu sương mù và căn cứ DH đều cần cô, nhân loại còn cần cô."

"..."

Trong nháy mắt đó, thế gian náo loạn, tựa như trở nên yên tĩnh.

Yên tĩnh qua đi, Lisa nghe được thanh âm của Jisoo run rẩy hỏi ngược lại một câu: "Còn có bao nhiêu người có thể được chuyển đi? Chúng ta... Tại sao chúng ta không rút lui về căn cứ DH?"
Đầu bên kia đáp lại thập phần tàn khốc: "Tiến sĩ, dị thú chúng ta phải đối mặt có tốc độ bay cực nhanh, nếu như không có mẫu vật kia tiến hành che giấu khí tức cho máy bay chiến đấu, tốc độ của máy bay không đấu lại chúng. Căn cứ nếu như có thể hạ cánh khẩn cấp thành công, chúng tôi còn có lực đánh một trận, nhưng nếu rút lui, máy bay chiến đấu bị tập kích trên không trung, còn nguy hiểm hơn cả so với ở lại chờ cứu viện. Chỉ có cô đi cùng với các cô ấy đến khu vực sương mù là an toàn thật sự."

Người của thành phố PK còn chưa biết, mục đích của chiếc máy bay chiến đấu này từ đầu không phải là đến căn cứ trong sương mù, chính là khu vực sâu trong sương mù nguy hiểm gấp ngàn vạn lần so với vị trí của căn cứ ở khu mù, thậm chí có thể coi là nguồn gốc của mọi tai ương.

Nếu như căn cứ không nghĩ đến việc rút lui về căn cứ DH, như vậy đây tuyệt đối sẽ là một lần rút lui vô nghĩa.

Jisoo trầm mặc.

Lisa vội vàng nói: "Chúng ta có thể đến căn cứ trong sương mù trước."

Jisoo: "Không đủ, thời gian không đủ, nhiên liệu cũng không đủ."

Cô không thể lấy hy vọng của nhân loại đổi lấy hy vọng cho chính mình và Jennie.

Jisoo cắn rách môi dưới, lần thứ hai nói vào máy liên lạc, giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Tôi sẽ không đi."

Trung tâm phòng thủ thành phố: "Tiến sĩ?"

"Chờ đến mặt đất là có thể sử dụng vũ khi hạng nặng..." Jisoo nói xong, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Jennie bên cạnh, ánh mắt khó có được một tia ôn nhu, giống như muốn an ủi cô: "Chúng ta sẽ đợi cứu viện đến." Jennie gật đầu, cô đối với Jisoo vẫn có đủ tín nhiệm để giao phó tính mạng.

Căn cứ của con người chìm xuống biển mây.
Máy bay không người lái bị dị thú tấn công hư hại, nhưng vẫn chưa rơi xuống mà tiếp tục tuần tra qua hòn đảo chìm giữa bầu trời.

Nếu ai đó đứng trong phòng giám sát, bọn họ sẽ nhìn thấy con quái vật khổng lồ này hạ cánh theo chiều dọc như thế nào.

Nó cách mặt đất ngày càng gần, bốn cột nổi còn sót lại dưới áp lực cực lớn không ngừng lóe ra tia điện màu vàng, thành thị khổng lồ cố gắng duy trì cân bằng nhưng vẫn không ngừng lắc lư.

Nó giống như trang giấy lướt bay theo gió, nhưng cuối cùng vẫn sẽ rơi xuống mặt đất.

Nhân loại ngã khỏi lan can tựa như con bướm gãy cánh giữa không trung, từng kiện vật nặng lướt qua người bọn họ, hoặc là rơi về phía thân thể vốn đã phiêu du không nơi nương tựa.

Tại thời điểm đó, tất cả mọi thứ đều rơi xuống như thiên thạch.
Thành phố này phảng phất giống như đang vỡ vụn, mà những người và vật rơi xuống, bất quá cũng chỉ là là lớp vỏ chết nó lột ra trong khi giãy dụa.

Bên dưới nó, bầy thú ngửa đầu nhìn tất cả những gì đang xảy ra.

Dị thú khát vọng cắn nuốt gen của nhân loại, chúng nó vẫn luôn chờ mong tòa thành trì này ngã xuống.

Lisa và Chaeyoung ở trong lúc thành trì hạ xuống kịch liệt lắc lư, máy móc đinh tai nhức óc nổ vang, còn có vô số tiếng súng đạn, bị Jisoo đẩy lên máy bay chiến đấu.

Khoảnh khắc máy bay rời khỏi thành phố PK, các cô quay đầu nhìn lại thành trì khổng lồ sắp chạm đất, nhìn về phía bầy dị chú cách đó khoảng hai ngàn thước, trong lòng không nhịn được cảm thấy thê lương.

Cô nghĩ, lần hạ cánh này của thành phố PK, nhất định sẽ làm chấn động đại địa.

Tự như, ý chí sinh mệnh truy cầu sự sống, bướng bỉnh mà kiên nghị.

Nếu có thể, cô hy vọng đây không phải lần cuối cùng cô nhìn thấy thành phố này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro