Chương 160: Phiên Ngoại 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạp Lệ Sa thu xếp ổn thỏa cho Phác Thái Anh, lại vào nhà bếp rửa chén bát, lúc này mới cấp cho mình một ngày hoàn chỉnh. Nhìn hướng kim đồng hồ chỉ về phía 9h còn có Phác Thái Anh vẫn đang ngồi trên sofa đọc sách, Lạp Lệ Sa cứ như vậy đứng ở cửa, không đi vào cũng không phát ra bất cứ tiếng động nào, chỉ im lặng đứng nơi đó ngắm nhìn Phác Thái Anh.

Thời gian quả là thứ vũ khí lợi hại, có thể thay đổi rất nhiều sự vật, cũng có thể khiến một người lắng đọng trở nên tốt đẹp hơn. Ba năm qua đi, Phác Thái Anh cũng không có thay đổi nhiều lắm, thay đổi suy nhất chính là so với trước kia càng thêm thành thục hơn nữa, cũng càng thêm dịu dàng hơn. Giờ này phút này, nàng mềm mại tựa vào trên đệm, một một bộ quần áo ngủ màu trắng, một tay cầm sách, tay kia đặt trên cái bụng hở ra vuốt ve.

Sườn mặt Phác Thái Anh thật đẹp cũng thật nhu hòa, đặc biệt sau khi mang thai, phần nhu hòa này cũng bởi vì làm mẹ mà chiếu sáng rực rỡ vô cùng. Liền đứng ngốc như vậy, Lạp Lệ Sa lại một lần bất tri bất giác mà nhìn đến xuất thần, mà hai bên má cũng giống như bị nước mắt làm ướt, đến tầm mắt cũng trở nên mơ hồ không rõ.

Lạp Lệ Sa phát hiện, trong lúc này, số lần mình nhìn Phác Thái Anh thẫn thờ ngày càng nhiều, thậm chí có lúc nhìn đến sẽ lại rơi lệ mà hoàn toàn không hay biết. Mỗi khi như thế này, Phác Thái Anh đều sẽ đến bên người cô, giúp cô hôn lên những giọt nước mắt rơi ấy, đối với cô nói "ta yêu ngươi". Tất cả mọi thứ, chính như hiện tại nàng đang làm như vậy.

"Lệ Sa gần đây trở nên đa sầu đa cảm vậy, ta không sao, sẽ không rời bỏ ngươi."

Kỳ Thật, từ lúc Lạp Lệ Sa vừa lên lầu Phác Thái Anh đã liền phát hiện ra cô. Nhưng nàng biết Lạp Lệ Sa muốn im lặng nhìn mình, liền không quấy nhiễu bầu không khí hài hòa này. Nhưng hiện tại, chứng kiến Lạp Lệ Sa lại vừa khóc, Phác Thái Anh đau lòng không biết phải làm sao, ngay cả dép cũng không mang liền chân trần từ sofa chạy tới an ủi cô.

"Ta không sao, chẳng qua cảm thấy mọi chuyện hiện tại đều quá tốt đẹp, nghĩ đến sẽ lại nổi lên đa sầu đa cảm. Ngươi như thế nào lại không mang dép? Bị lạnh thì sao?"

Lạp Lệ Sa vừa dứt lời liền thấy Phác Thái Anh đi chân trần trên mặt đất, tuy rằng hiện tại là mùa hè, nhưng cơ thể phụ nữ có thai chính là không chịu được nhiều tác động. Lạp Lệ Sa chung quy lo lắng cho thân thể yếu ớt Phác Thái Anh mang thai sẽ chịu vất vả, nhưng chính mình hiện tại tuổi đã lớn, muốn sinh con thật sự quá miễn cưỡng.

"Không sao, chỉ là một chút, sẽ không sao đâu. Lệ Sa, chúng ta tắm rồi nghỉ ngơi có được hay không? Lâu lắm rồi không ngủ cùng ngươi, ta rất nhớ ngươi."

Phác Thái Anh dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, không thể nghi ngờ chính là biến thành làm nũng. Nàng ôm cô, hai mắt nhắm lại khuôn mặt vừa dịu dàng lại tốt đẹp. Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn xuống, liền vội vàng thay Phác Thái Anh mang dép dìu nàng vào nhà tắm.

"Ta giúp ngươi tắm.". Một câu nói hết sức bình thường, nhưng trong tình huống này mà nói ngược lại có chút ái muội. Đứng ở trong phòng tắm, Phác Thái Anh tùy ý để Lạp Lệ Sa cởi váy ngủ của nàng, nội y, sau đó là quần lót. Đem toàn bộ cơ thể hiện ra trước mặt Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh bất giác đỏ mặt, toàn thân cũng đỏ hồng lên như con tôm luộc.

Mặc dù hai người đã ở chung lâu như vậy, nàng vẫn là không cách nào trần truồng trước mặt Lạp Lệ Sa mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Trên phương diện này mà nói, điểm này Phác Thái Anh vẫn là cần học tập tỷ tỷ Tăng Khả Hận điên cuồng kia một chút.

"Ngươi thẹn thùng?". Phác Thái Anh một tay che đi bộ ngực đầy đặn, tay còn lại lướt xuống khỏi bụng che đi vị trí giữ hai chân. Lạp Lệ Sa đương nhiên có thể phát giác người trước mặt đang khẩn trương, nhưng cô chính là thích nhìn xem Phác Thái Anh trưng ra bộ mặt biểu tình như núi lở kia. Dù sao, bộ dạng Phác Thái Anh ngượng ngùng cũng thật đáng yêu nhưng cũng ít khi gặp được.

"Không, chỉ là có chút không quen.". Phác Thái Anh từ lúc vừa mới mang thai đã bị Lục Úy Lai mang về nhà phòng ngừa Lạp Lệ Sa có ý đồ làm loạn, khi đó Phác Thái Anh mới mang thai có ba tháng, bụng cũng chưa nhô lên rõ ràng. Sau khi bụng nhô lên mặc dù đã từng cùng Lạp Lệ Sa 'đồng giường cộng chẩm'*, hai người chung quy vẫn là mặc đồ ngủ, chưa hề phát dinh nửa điểm vượt quá giới hạn.

Cho nên mới nói, cái bụng to không có bất cứ gì che đậy đứng trước mặt Lạp Lệ Sa giống như vậy, kể từ khi Phác Thái Anh mang thai đến nay là lần đầu tiên. Nữ nhân hài lòng ở chính nhan sắc của mình, cho dù nàng không thường chăm chuốt vẻ ngoài của mình, nhưng là vẫn sợ Lạp Lệ Sa sẽ đối với thân thể mình hiện tại mà sinh ra cảm giác bất mãn.

"Ngươi lại suy nghĩ lộn xộn gì trong cái đầu nhỏ của ngươi rồi? Cơ thể ngươi ta đã nhìn qua nhiều lần, ngươi lại còn có thể ngượng ngùng xấu hổ như thế này. Tiểu Thái Anh, tin ta, ngươi hiện tại thực sự rất đẹp, đẹp đến khiến ta hận không thể đem ngươi giấu ở trong nhà, không cho bất kỳ kẻ nào nhìn đến.". Là người hiểu rõ nhất Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa hiển nhiên biết nàng đang nghĩ cái gì.

Trong lòng cười thầm Phác Thái Anh hay suy nghĩ lung tung, lại có chút đau lòng nữ nhân này, nhất là khi nhìn đến thân thể đối phương, đau lòng lại càng nhiều hơn. So với đại đa số phụ nữ mang thai khác, nhiều người khi mới vừa mang thai sẽ không có cảm giác thèm ăn, qua thời kì đầu thì ngược lại sẽ ăn rất nhiều, ăn gì đó cũng thường là tăng gấp đôi. Nhưng Phác Thái Anh so với những người đó, ăn uống cũng thật quá ít.

Cơ thể nàng không tốt, nhất là dạ dày và thận bởi vì đã từng thường xuyên bị thương sinh ra một chút điểm xấu. Mặc dù ba năm qua được Lạp Lệ Sa dưỡng tốt lên nhiều, nhưng Phác Thái Anh thèm ăn và sức ăn vẫn không nhiều. Nhất là sau khi có thai, nàng gần như ăn cái gì nôn ra cái nấy, chỉ có thể ăn một chút đồ chua gì đó. Nhìn tay chân gầy gò của Phác Thái Anh, rồi lại nhìn đến cái bụng, Lạp Lệ Sa sợ có ngày Phác Thái Anh sẽ bị đứa nhỏ trong bụng đem nàng đè chết.

"Lệ Sa, ta không sao." Như là nhận ra Lạp Lệ Sa phân tâm và lo lắng, Phác Thái Anh cười nói. Cho tới bây giờ nàng mới hiểu được mang theo trên người một sinh mệnh khác có bao nhiêu cực nhọc, mà lúc trước Lạp Lệ Sa mang theo thống khổ như thế vẫn quyết định lưu lại chính mình. Mặc dù mỗi ngày đều sẽ chịu đau nhức xương sống phần eo, cũng thường xuyên nôn khan, bị đứa nhỏ trong bụng đá thật sự rất đau. Nhưng Phác Thái Anh từ tận đáy lòng thật sự yêu thích đứa nhỏ này, dù sao đây cũng là huyết mạch của nàng và Lạp Lệ Sa, là kết tinh chỉ thuộc về riêng hai người.

Không làm chậm trễ Phác Thái Anh nghỉ ngơi, Lạp Lệ Sa sau khi hoàn hồn thật cẩn thận dìu Phác Thái Anh đến vào trong bồn tắm lớn. Nhìn người ngồi đối diện, cô vảy một ít nước lên người Phác Thái Anh, rồi lại quỳ xuống trước mặt nàng vuốt ve khuôn mặt nàng. Người này rốt cuộc đã nói với mình bao nhiêu lần "ta không sao", Lạp Lệ Sa căn bản cũng không cách nào nhớ rõ nữa.

Lúc còn nhỏ, nàng vì bảo vệ mình mà bị thương, chính mình lạnh nhạt hỏi nàng "có chuyện gì không", nàng chỉ nói với cô, "không có việc gì". Sau đó, vô số lần bị chính mình làm bị thương, cơ thể bị chất độc gặm nhấm, đến lúc cuối cùng giữa sự sống và cái chết, Phác Thái Anh vẫn là nói với cô nàng không có việc gì. Hiện tại, Lạp Lệ Sa không tin Phác Thái Anh không có chuyện gì. Nữ nhân này rất ngu ngốc, lúc nào cũng thích một mình gánh chịu đau khổ và trách nhiệm cũng không bao giờ nói cho người khác.

"Tiểu Thái Anh, ngươi có chỗ nào không thoải mái phải nói cho ta biết, ngàn vạn lần đừng chịu đựng, có được không?"

Lạp Lệ Sa thả ra âm thanh mềm nhẹ nói với nàng, cô không nỡ lớn tiếng với Phác Thái Anh, không cách nào không đối với nàng ôn nhu.

"Lệ Sa không cần lo lắng, ta thực sự tốt lắm." Phác Thái Anh nói xong, thả lỏng thân thể tựa vào bồn tắm lớn phía sau, tùy ý Lạp Lệ Sa thay nàng tắm rửa, nhẹ nhàng ấn bóp cẳng chân và bả vai.

Lạp Lệ Sa khí lực rất lớn, nhưng lúc mát xa lại có thể đem lực đạo điều khiển rất tốt. Cảm thấy những ngón tay mềm mại của người kia đang xoa ấn giữa hai chân mình, Phác Thái Anh nhắm hai mắt, thoải mái gần như muốn ngủ. Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy giữa hai chân nóng lên, trợn mắt liếc nhìn lại thấy Lạp Lệ Sa đang giúp nàng tẩy rửa vị trí ngượng ngùng kia, biểu tình còn thực hết sức chăm chú.

"Lệ Sa, nơi đó ta có thể tự rửa." Nơi tư mật được người yêu tẩy rửa, tuy rằng không phải là lần đầu, nhưng vẫn là làm cho Phác Thái Anh nháy mắt đỏ mặt. Nàng cúi đầu không dám nhìn Lạp Lệ Sa, liền ngay cả yêu cầu cũng cực kỳ yếu ớt, rất giống như cô bé quàng khăn đỏ cầu xin sự thương hại từ con sói.

"Ta thay ngươi rửa là được rồi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên ta chạm vào nơi này."

Lạp Lệ Sa nói mập mờ không rõ khiến Phác Thái Anh đỏ mặt, lan qua quá đầu, nàng đem chân hơi mở, làm cho tay Lạp Lệ Sa qua lại giữa hai chân nàng. Cũng không biết là thế nào, nàng có thể cảm giác được ngón tay của Lạp Lệ Sa sẽ lướt qua một số điểm nơi đó, làm cho thân thể Phác Thái Anh đã nửa năm không được Lạp Lệ Sa yêu bắt đầu có một chút phản ứng.

"Lệ Sa, rửa..." Thấy Lạp Lệ Sa thay mình rửa thật lâu, Phác Thái Anh đè lại tay cô, thấp giọng nói.

" Ân, nơi này đã rửa sạch, ta giúp ngươi rửa nơi khác.". Bỗng nhiên bị chặn lại động tác, trong mắt Lạp Lệ Sa hiện lên một tia tinh quang. Cô 'như nhìn ra ý nghĩ'* của Phác Thái Anh, cười cười sờ đầu nàng, đem cằm nàng nhấc lên.

*bị che nên bịa đại một chút đó mà

Ngọn đèn phòng tắm rất sáng, khiến cho Phác Thái Anh mặt đỏ bừng và du͙c vọиɠ trong mắt không chỗ nào ẩn giấu. Đồng dạng như vậy, Phác Thái Anh cũng nhìn thấy trong mắt Lạp Lệ Sa là du͙c vọиɠ đối với chính mình. Hai người xa cách đã lâu, cũng đã một thời gian dài chưa lại được thân mật. Hiện tại, các nàng đang không mặc thứ gì cùng chung trong một cái bồn tắm lớn, nói sẽ không động tình căn bản là giả.

"Tiểu Thái Anh, có phải không rất khó chịu? Nơi này, còn có nơi này." Lạp Lệ Sa nói xong, dùng đầu gối cọ xát nơi nóng bỏng giữa hai chân Phác Thái Anh, quả nhiên chạm vào thứ chất lỏng gì đó không phải nước. Lại nhìn hai khối tròn trịa dựng đứng trước ngực Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa cảm thấy cổ họng khô rát đến phát đau, không chút suy nghĩ liền cúi người hôn lên cổ Phác Thái Anh, đưa tay đặt trên ngực nàng.

Bởi vì mang thai, bộ ngực vốn là không nhỏ của Phác Thái Anh trở nên còn muốn đầy đặn hơn trước. Hai quả cầu trắng tuyết kia bất tri bất giác dựng thẳng lên, ngay cả đỉnh hồng nhỏ cũng trở nên cứng không chịu nổi dưới sự kích thícɧ của Lạp Lệ Sa. Thoáng nhìn qua Phác Thái Anh híp hai mắt, còn có biểu tình trên mặt tựa như hưởng thụ kia, Lạp Lệ Sa dịu dàng lấy tay vuốt ve bụng nàng, những ngón tay vẽ vẽ một vòng ở trên đó.

Cô biết, mặc dù là lúc này có thể muốn Phác Thái Anh, hơn nữa cũng không làm tổn thương đứa trẻ trong bụng. Nhưng mà, nếu đối phương không muốn, cô tự nhiên sẽ không miễn cưỡng. Phác Thái Anh đã vì mình mà trả giá quá nhiều, Lạp Lệ Sa sẽ như thế nào lại tự tìm bất mãn, cũng sẽ không làm ra chuyện cưỡng ép Phác Thái Anh.

"Lệ Sa, đứa nhỏ..." Cảm thấy tay Lạp Lệ Sa vuốt ve ngực mình càng lúc càng mạnh, Phác Thái Anh biết, nếu cứ tiếp tục thực có khả năng sẽ tới tình trạng không thể vãn hồi. Nàng nhẹ giọng nói, cầm tay Lạp Lệ Sa đặt trên bụng mình. Có chuyện, hoặc chỉ có Phác Thái Anh tự mình biết. Sau khi có thai, thân thể dường như so với trước càng thêm mẫn cảm, nhất là vùng xung quanh rốn. Lúc này chỉ là được Lạp Lệ Sa vuốt ve qua lại, nàng liền đã cảm thấy khó mà kiềm chế được.

Phác Thái Anh không bài xích, ngược lại rất thích Lạp Lệ Sa thân mật. Nhưng cho dù muốn, nàng cũng không hy vọng vui vẻ tại nơi này. Mặc dù trước kia hai người thường sẽ ở phòng tắm làm ra một ít chuyện hoan ái, nhưng Phác Thái Anh lo lắng đến tình huống của mình hiện tại, sau cùng vẫn là ở trên giường an toàn hơn.

"Thật xin lỗi, là ta kích động, ta đỡ ngươi dậy."

Nghe Phác Thái Anh lên tiếng ngăn chặn, Lạp Lệ Sa có chút tự trách hành động của mình, liền vội vàng dừng lại. Cô nguyên là muốn đứng dậy đi lau nước trên mặt sàn, xác định không còn nước sau đó mới quay lại đỡ Phác Thái Anh ra, lại thay nàng khoác lên áo tắm, dìu nàng trở lại phòng.

Nằm ở trên giường, Phác Thái Anh thật sự còn chăm chú nhìn Lạp Lệ Sa thu dọn phòng tắm, bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng biết, Lạp Lệ Sa giỏi nhất chính là chuyện giả ngơ. Hai người tách ra lâu như vậy, ngược lại đối với lẫn nhau cũng chỉ là nhung nhớ. Lạp Lệ Sa đối với Phác Thái Anh như vậy là có thể lý giải, cũng giống vậy, tình hình thân thể chính mình Phác Thái Anh có thể biết rất rõ ràng. Kỳ thật, nàng cũng rất muốn 'yêu' Lạp Lệ Sa.

[Hổng biết gì đâu, bị che mất một mớ rồi, một mớ là bịa ]

"Được rồi, đã có thể nghỉ ngơi, ngày mai ta cùng ngươi ra ngoài mua sắm được không?" Lạp Lệ Sa thay xong áo ngủ rồi đến nằm thẳng trên giường, theo thói quen vòng tay ra phía sau đem Phác Thái Anh ôm vào lòng.

"Ngày mai có thể ở nhà nghỉ ngơi, chúng ta ngày mốt hẳn đi được chứ."

"Làm sao vậy? Ngươi không khỏe sao? Có phải ta vừa rồi..."

Lạp Lệ Sa nói còn chưa dứt lời, cánh môi đã bị Phác Thái Anh dán lên chặn lại. Nhìn người trước mặt mắt híp híp, Lạp Lệ Sa không biết Phác Thái Anh vì sao lại bỗng nhiên hôn mình. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, mà là tự nhiên đi đáp trả nụ hôn này. Dù sao, bọn họ cũng đã lâu lắm chưa không được hôn môi nồng nhiệt như bây giờ.

"Sao lại đột nhiên chủ động như vậy?" Sau khi nụ hôn vừa xong, Lạp Lệ Sa vuốt phía sau lưng Phác Thái Anh giúp nàng thuận khí, có phần nghi ngờ hỏi. Trong ấn tượng, Phác Thái Anh sẽ rất ít khi chủ động hôn nhiệt tình như thế. Trừ bỏ ngày thường trong lúc bị mình 'yêu' đến không biết làm sao, muốn mượn hôn môi để kiềm lại âm thanh phát ra lúc đó, Phác Thái Anh hôn môi vẫn luôn như chuồn chuồn lướt qua, dịu dàng mà chậm rãi. Vừa rồi hôn nhiệt tình như vậy, rõ ràng không phải là thói quen và tính cách của nàng.

"Lệ Sa, khi nãy ở nhà tắm chưa làm xong, ngươi có thể tiếp tục."

Phác Thái Anh nói xong kéo tay Lạp Lệ Sa qua đặt trước ngực không có mặt áσ ɭóŧ của mình. Mà Lạp Lệ Sa thì lại vô cùng kinh ngạc nhìn nàng, căn bản không nghĩ Phác Thái Anh sẽ nói như vậy.

"Tiểu Thái Anh, ngươi không cần vì chiều ý ta mà thỏa hiệp, ngươi..."

"Từ lúc sau khi có cục cưng, Lệ Sa liền trở nên càng ngày càng thích càm ràm. Ta vừa rồi ngăn cản ngươi chỉ là muốn chúng ta có thể ở nơi an toàn trên giường làm chuyện này, thật ra ta cũng rất muốn Thanh."

Giờ phút này đây Phác Thái Anh làm cho Lạp Lệ Sa cảm thấy quen thuộc mà lại vừa xa lạ, không còn vẻ lãnh đạm của ngày thường. Lúc này nàng hai mắt híp lại, cánh môi mỏng khẽ mở, liền ngay cả khẩu khí nói chuyện cũng lộ ra vài phần câu dẫn.

Phác Thái Anh như vậy, Lạp Lệ Sa cũng không phải chưa từng gặp qua, thực tế trong khoảng thời gian sống chung, Phác Thái Anh thỉnh thoảng cũng sẽ biểu lộ ra một mặt quyến rũ như vậy. Lúc đó, chính mình đều sẽ không khống chế được muốn nàng một lần lại một lần. Nhưng hiện tại, cô thực sự sợ mình sẽ làm bị thương Phác Thái Anh.

"Tiểu Thái Anh, thân thể ngươi không được phép, chờ sau khi sinh con rồi nói sau, được không?"

"Lệ Sa thực sự nghĩ như vậy sao?" Phác Thái Anh nói xong, không biết là cố tình hay là vô ý, dùng đầu gối khẽ cọ qua giữa hai chân Lạp Lệ Sa, cũng cảm nhận được nơi đó cũng thật nóng đến khác thường.

" Ân, đợi khi ngươi sinh cục cưng, chúng ta sẽ..."

Lạp Lệ Sa nói còn chưa dứt lời, Phác Thái Anh đã vươn tay đặt trên mặt cô, từ trên giường ngồi dậy, đem cô đặt dưới thân. Nhìn Phác Thái Anh từ trên cao nhìn xuống, Lạp Lệ Sa cảm thấy nàng lúc này có chút khó hiểu, người phía trên khí thế cũng phá lệ áp bức. Nhất là đôi con ngươi thật giống như muốn đem chính mình nuốt chửng kia.

"Nếu Lệ Sa lo lắng thân thể của ta, lần này để ta muốn Lệ Sa là được rồi."


Grey: truyền thái y, hú hồn Thái Anh lật rồi...

Hi: trước giờ Hi vẫn luôn ôm mộng Phác Thái Anh là công 🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro