Chương 159: Phiên Ngoại 5 - Mọi Thứ Đều Nghĩ Đến Đối Phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lệ Sa, ngươi đã về rồi? Muốn uống gì? Ta lấy cho ngươi."

Thanh âm dịu dàng ung dung từ trong nhà truyền ra, khiến cho người vừa rồi bởi vì thời tiết quá nóng mà nóng nảy trong lòng bình ổn lại. Thấy đối phương đứng lên muốn vào nhà bếp lấy nước cho mình, Lạp Lệ Sa ngay cả giày đều không kịp đổi liền chạy nhanh đi qua, đem người chuẩn bị đứng dậy kia ôm vào lòng.

"Nhà bếp trơn trượt, vạn nhất ngã xuống thì làm sao bây giờ? Ta có thể tự làm được."

Lạp Lệ Sa nói xong, thật cẩn thận đem Phác Thái Anh dìu trở lại trên sofa, bất luận động tác hay ánh mắt đều là mềm dịu như muốn vắt ra nước. Mà nguyên nhân để cô cẩn thận như vậy, chỉ cần liếc chiếc bụng cao cao nhô lên của Phác Thái Anh liền nhất thanh nhị sở.

Thời gian có khi thật dài, có khi như giây lát lướt qua, đối Lạp Lệ Sa mà nói, thời gian cùng Phác Thái Anh một chỗ, vô luận tính như thế nào đều là quá nhanh. Thật giống như chớp mắt một cái, đã là ba năm vội vàng trôi qua. 25 tuổi là một độ tuổi nhạy cảm, là thời kì chuyển biến từ một nữ sinh sang một nữ nhân*. Phác Thái Anh của hiện tại, chính là như thế. Tháo bỏ sự ngây ngô trẻ trung không nhiều lắm ở quá khứ, trở nên càng thêm thành thục lạnh nhạt. Chính là ngồi ở bên cạnh liền cảm nhận được hơi thở tản mát ra từ nàng, như một người trầm lặng yên tĩnh, mà nữ nhân ở thời điểm mang thai sinh ra bản năng người mẹ càng làm tăng thêm tính khí của Phác Thái
Anh.

*:gốc sao dịch vậy, đại khái là chuyển hóa từ thiếu nữ lên người phụ nữ trưởng thành, thành thục.

Chính xác mà nói, Lạp Lệ Sa đối với trẻ con cũng không phải thực sự yêu thích, nhưng cô biết Phác Thái Anh thì lại thích trẻ con. Quan hệ hai người vĩnh viễn đều không được xã hội tán thành, nhưng cô cũng không cảm thấy mình cùng nàng yêu nhau so với người khác có cái gì bất đồng. Ban đầu nghe được Phác Thái Anh nói muốn vì mình sinh một đứa con, Lạp Lệ Sa không chỉ là do dự, mà còn cực lực phản đối.

Thứ nhất, cô ích kỷ hy vọng Phác Thái Anh chỉ thuộc về mình, không bị bất luận kẻ nào chiếm lấy.

Thứ hai, thân thể Phác Thái Anh vốn là không tốt, nếu lại sinh con, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện sai lầm gì, đây là Lạp Lệ Sa tuyệt không cho phép . Nhưng mà, dưới sự kiên nhẫn khẩn cầu của Phác Thái Anh, cô cuối cùng vẫn là đồng ý. Bởi vì Lạp Lệ Sa có thể cảm giác được, Phác Thái Anh là thật tâm muốn có một đứa nhỏ. Phác Thái Anh hy vọng đứa nhỏ kia có thể mang đến cho mình gia đình càng nhiều ấm áp, mà Lạp Lệ Sa lại hy vọng khi mình già đi, hoặc sau khi rời đi thế giới này, có thể có người thay thế mình chiếu cố Phác Thái Anh. Các nàng cũng không cùng phương hướng, nhưng kết quả cuối cùng đều là vì lo lắng cho đối phương. Là người đầu tiên nghe tin này, người luôn lí trí Lục Úy Lai đúng là không có biểu hiện ra nửa điểm kinh ngạc hoặc nghi ngờ, ngược lại chủ động đưa ra đề nghị kiểm tra thân thể Phác Thái Anh, xem nàng có thích hợp để mang thai không.

Cuối cùng, trải qua một loạt kiểm tra khắc khe, Lục Úy Lai phát hiện Phác Thái Anh cơ thể mặc dù suy nhược, nhưng các hoạt động chức năng đều không có vấn đề gì lớn. Quả thận năm đó hư hao đã bị cắt bỏ, đã được thay một cái mới, mà ngọn nguồn của quả thận này là do Lạp Lệ Sa tặng. Hai người là mẹ con, dòng máu chảy trên người là giống nhau, có diện mạo cực kỳ giống nhau, nay ngay cả một bộ phận cơ thể cũng là dùng chung. Loại chuyện này nghe qua có vẻ thái quá, nhưng ngẫm lại sẽ cảm thấy thập phần tuyệt vời. Thật giống như hai người đều dùng sinh mệnh chính mình đi che chở đối phương, mà sinh mệnh các nàng đã sớm theo phần tình yêu này chặt chẽ cột cùng một chỗ, không ai có thể cắt chia lìa.

Cuối cùng, sau gần nửa năm điều dưỡng, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh đã đi ra nước ngoài để thụ thai. Lục Úy Lai vốn tưởng rằng các nàng sẽ dùng phương pháp cấy tϊиɧ ŧяùиɠ mà mọi người thường biết, ai ngờ sau khi hai ngưởi trở về lại nói rằng, đứa nhỏ này là đứa nhỏ hoàn hoàn thuộc về hai người, không có hòa lẫn với bất kì người nào. Lục Úy Lai thế mới biết, nguyên lai hai người chi một khoảng phí lớn đi ngoại quốc, mục đích cư nhiên là vì điều này.

Nghĩ đến cái loại đứa trẻ chỉ thuộc về nhau, không mượn nhân tố ngoại lai gì bên ngoài, Lục Úy Lai cũng ẩn ẩn động tâm. Cô cũng muốn có đứa của của riêng mình và Tăng Khả Hận, có thể là cô sinh, hoặc cũng có thể là Tăng Khả Hận sinh. Chẳng qua, nghĩ đến người kia nhà mình so với tiểu hài tử còn ngây thơ, Lục Úy Lai lại loại bỏ ý niệm này trong đầu. Tăng Khả Hận mới từ trong hôn mê tỉnh lại không lâu, các nàng thế giới hai người là quá đủ. Về phần đứa nhỏ bên thứ ba, vẫn là tạm thời từ bỏ.

"Ôi chao u, hảo muội phu của ta, ngươi như thế nào lại tới nữa? Ta không phải đã nói, ta sẽ chiếu cố tốt tiểu Anh tử nhà ta sao? Ngươi luôn chạy tới như vậy, là không tin tỷ tỷ như ta sao?"

Ngay tại lúc Lạp Lệ Sa đang lôi kéo tay Phác Thái Anh hỏi đông hỏi tây, trên lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân. Hai người theo âm thanh đó ngẩng đầu lên, vừa thấy Tăng Khả Hận cũng chỉ mặc một cái váy ngủ màu đen gần như trong suốt đi xuống.Váy kia trong suốt không nói, hơn nữa còn là loại siêu ngắn. Động tác theo sau nàng không chút nào cố kỵ, bất luận là Lạp Lệ Sa hay Phác Thái Anh đế khố màu đen như ẩn như hiện giữa hai chân nàng, cùng với vị trí ngạo nhân nửa người trên lộ ra hơn phân nửa, còn có chi chít, cơ hồ ấn ký màu đỏ đầy cổ và trên xương quai xanh...

"Tăng Khả Hận, không được gọi ta muội phu nữa."

Nghe được Tăng Khả Hận gọi mình, Lạp Lệ Sa nhíu mày, rõ ràng là phi thường bất mãn. Chẳng qua khi cô nhìn đến bên sườn mặt Phác Thái Anh đang cười chúm chím, cổ lửa giận tích tụ trong lòng lúc này liền như tan thành mây khói. Giống như bất luận nộ khí gì trước nụ cười của Phác Thái Anh, đều là vô dụng.

Lạp Lệ Sa còn cảm thấy, trong ba năm này Phác Thái Anh tươi cười ngày càng nhiều, liền ngay cả thói quen nói chuyện "tích tự như kim"* cũng dần dần chuyển biến tốt lên. Đối với chứng thất ngữ của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa vẫn luôn rất lưu tâm. Cô biết, đối phương mắc phải bệnh này, là bởi vì chính mình đã từng khiến nàng đè nén quá lớn, mới có thể làm cho trong lòng nàng sinh ra áp lực kiềm nén trong lúc giao tiếp.

*: kiệm lời, lời nới tích chữ như vàng

Rất nhiều lần, Lạp Lệ Sa muốn tìm bác sĩ tâm lý thay Phác Thái Anh làm chút chuyện phụ đạo, nhưng đều bị đối phương nhẹ nhàng dịu dàng từ chối đi. Nàng nói, chỉ cần chính mình ở bên người nàng, nàng sẽ thực rất vui vẻ. Chứng thất ngữ không có vấn đề gì, nàng có thể tận lực cố gắng nói nhiều, trong lòng thấy buồn sẽ nói cho mình biết trước tiên.

Lúc trước, Lạp Lệ Sa nghe được Phác Thái Anh nói những lời này và từ bỏ ý định tìm bác sĩ tâm lý cho nàng, người này cũng thật sự đã làm được điều này. Ba năm qua, cô thấy được Phác Thái Anh tươi cười ngày càng nhiều, nhất là lúc sau khi có con, mỗi khi Lạp Lệ Sa nhìn về phía Phác Thái Anh, cô sẽ luôn nhận lại được nụ cười ôn nhu thanh thiển*. Dáng vẻ cười tươi này giống như đóa hoa nở rộ trong nháy mắt, mĩ đắc làm cho người ta muốn phải chụp lại, xem như một bức tranh bảo tồn vĩnh cửu.

"Tiểu Anh tử là của muội muội của ta, ngươi là người yêu của nàng, như vậy không phải là muội phu thì là cái gì? Muội tức* thì sao?" Tăng Khả Hận vừa nói lời khıêυ khích trêu chọc xong, cuối cùng còn không quên hất mái tóc dài tím thẫm, không đếm xỉa Lạp Lệ Sa ánh mắt như muốn giết người kia liền trực tiếp tới nằm trên đùi Phác Thái Anh, vươn tay sờ tới sờ lui trên bụng nàng.

*muội phu là em rễ, muội tức thì em dâu

Đến nay cục cưng trong bụng của Phác Thái Anh đã lớn được sáu tháng, bụng nhô lên cao ra, cánh tay mảnh khảnh và chân nàng cũng trở nên trái ngược hoàn toàn. Lạp Lệ Sa mỗi ngày đều biến đổi đa dạng vì Phác Thái Anh chuẩn bị đồ ăn, Lục Úy Lai thì thân kiêm đầu bếp, bảo mẫu, cộng thêm hộ vệ ba loại chức vị. Có thể nói là tâm tư mọi người đều quây quanh Phác Thái Anh, đem nàng trở thành trọng tâm giữ gìn như báu vật.

Sau khi nàng mang thai thành công bác sĩ có nói cho Lạp Lệ Sa, trong ba tháng đầu và ba tháng cuối không thể tiến hành bất kì việc gì, phụ nữ mang thai mức độ hoạt động cũng không được quá lớn. Những tháng giữa vẫn có thể tiến hành một chút vận động thân thể thích hợp để giúp thúc đẩy phát triển thân thể khỏe mạnh. Tối hôm đó, Lạp Lệ Sa chỉ muốn đơn giản hôn môi Phác Thái Anh một chút, lại bị Lục Úy Lai và Tăng Khả Hận quay lại đưa cơm tối vừa vặn bắt gặp.

Mắt thấy Lục Úy Lai quen biết đã gần 20 năm cũng chưa từng đối với mình đen mặt, nay lại khăng khăng muốn đem Phác Thái Anh đi qua chỗ cô ấy, nói là sợ Lạp Lệ Sa khi dễ Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa oan khuất nhíu mày, quả thực là 'đứa câm ăn hoàng liên'*, có nỗi khổ nói không nên lời.

*hoàng liên: một loại cây dùng làm thuốc, vị đắng; đứa câm ăn hoàng liên ý dùng để hình dung cái khổ không nói ra được

Kỳ thực cô thực sự không nghĩ làm thế đối với Phác Thái Anh, chỉ là muốn hôn nhẹ vợ nhà mình một chút mà thôi, lại bị Lục Úy Lai xem như là phạm nhân mà đối đãi. Cũng không thể trách được, Lạp Lệ Sa đành phải bằng lòng để Lục Úy Lai đem Phác Thái Anh đi. Dù sao các nàng hai nhà khoảng cách chỉ cần hai phút đi bộ, Lạp Lệ Sa ngược lại không thèm để ý mỗi ngày đều chạy tới lui.

"Lấy tay ngươi ra."

Thấy Tăng Khả Hận sờ tới sờ lui trên bụng Phác Thái Anh, hoàn toàn không có ý định muốn dừng lại, Lạp Lệ Sa bất mãn nói. Cô thật sự rất muốn đem cái tay đáng ghét kia đánh văng ra, lại sơ sẽ làm đau Phác Thái Anh. Chẳng qua, Tăng Khả Hận lại có phải người ngoan ngoãn nghe lời như vậy đâu? Lạp Lệ Sa là không cho nàng làm cái gì, nàng liền cố tình hết lần này tới lần khác thích làm như thế, nhất là sau khi nhìn đến cô nổi máu ghen Hoạn Thư.

"Cục cưng, tiểu di ở chỗ này nói cho con biết, hiện tại người la mắng đối với ta chính là mụ mụ tương lai của ngươi a. Như thế nào? Nàng ta có phải thật hung ác không? Bằng không ngươi về sau đi theo tiểu Anh tử đến nhà ta ở, ta và Úy Lai a di sẽ làm rất nhiều thịt cho ngươi ăn. Nếu đi theo nàng ta, ngươi cũng chỉ có thể ăn chay.".

Tăng Khả Hận quay về phía bụng Phác Thái Anh nói ra lời thương lượng, nói xong còn làm như có chuyện vô cùng đau lòng nhức óc lắc lắc đâu. Nhìn nàng một dạng kia, Lạp Lệ Sa lại càng sinh khí, cô vừa định mở miệng nói cái gì đó. Bỗng nhiên, có tiếng ho khan trên lầu vọng xuống, từ trên lầu bước xuống là Lục Úy Lai sắc mặt tối đen nhìn Tăng Khả Hận, cũng không biết là bởi vì người nào đó đang nằm trên đùi Phác Thái Anh, hay bởi vì nàng ăn mặc quá mức lộ liễu lẳng ɭơ.

"Úy Úy, ngươi dậy rồi.".Thấy Lục Úy Lai đi xuống cầu thang, Tăng Khả Hận chân chó chạy đi tiếp đón. Nhưng người sau cũng không hề cảm kích mà là trực tiếp đi đến sofa, ngồi xuống cạnh Lạp Lệ Sa. Nhìn Tăng Khả Hận làm nũng ngồi nghiêng trên sofa dùng đầu cọ cọ chính mình, Lục Úy Lai xoa đầu nàng, cùng Lạp Lệ Sa nhìn nhau, hai người đều từ trong mắt người kia thấy được trầm tĩnh cùng hạnh phúc, sau cùng lại ở cùng thời khắc đó nhìn về phía nữ nhân nhà mình.

Cuộc đời này, có người có thể cùng bên mình dắt tay nhau đến già, chính là may mắn và hạnh phúc nhất đời của họ.

"Đại tỷ, ngươi đã đến rồi."

Thấy Lạp Lệ Sa trực tiếp đi giày vào, Lục Úy Lai không có tức giận, nhưng cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu. Nháy mắt, Phác Thái Anh đã ở đây đã lâu, Lục Úy Lai cũng hiểu được chính mình cũng đã đến lúc không cần tách hai người ra nữa. Thật không phải là cô không muốn để cho Phác Thái Anh ở lại, mà là cô cũng cảm thấy cách thức mình làm cường ngạnh bức bách Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa xa cách như vậy cũng không phải tốt lắm. Suy cho cùng, thời điểm khi Phác Thái Anh mang thai chỉ có Lạp Lệ Sa mới có năng lực đem nàng chăm sóc đến 'vô vi bất chí'*.

*vô vi bất chí: tỉ mỉ chu đáo, từng li từng tí

" Ân, kỳ thật ta hôm nay tới cũng là muốn mang Phác Thái Anh trở về. Ta đã xin nghỉ phép nửa năm, chuyện công ty cũng giao cho Tô Ngạo Ngưng lo liệu.".

" Ân, như vậy cũng tốt, Phác Thái Anh, ngươi trước mắt liền đi theo đại tỷ trở về đi. Thật có lỗi để cho hai người tách nhau ra lâu như vậy, ta chỉ là sợ ngươi quá chiều đại tỷ, để cho cô ấy đối với ngươi làm ẩu mà thôi."

Lục Úy Lai nói, khiêu mi nhìn Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh, trong lòng mừng thầm. Kỳ thật cô nhanh như vậy để Lạp Lệ Sa tiếp nhận Phác Thái Anh cũng là có một phần tâm tư riêng của mình.

Từ sau khi Phác Thái Anh đến đây, Tăng Khả Hận cũng bắt đầu trở nên lười biếng ra. Người này không thích đi làm, lại càng không thích kinh doanh quy củ, liền chi tiền mở một tiệm cà phê. Tăng Khả Hận dựa vào bảng hiệu này, còn có những thứ bánh ngọt do nàng tự tay làm ra, rất nhanh quán cà phê của Tăng Khả Hận phát triển nổi lên. Nhưng mà, người này vừa nghe Phác Thái Anh chuyển tới ở trong nhà, lập tức liền hoãn lại công việc, suốt ngày ở nhà ỷ lại trêu ghẹo Phác Thái Anh.

Cái gọi là trêu ghẹo này, so với ý nghĩa trên mặt chữ thật là không sai, ở trường hợp này mà nói có lẽ khả năng cao đến trăm phần trăm. Còn nhớ rõ ràng một lần, một ngày Lục Úy lai về nhà, vừa mới tiến vào cửa liền nhìn thấy nàng đang nằm trên đùi Phác Thái Anh, mà Phác Thái Anh thì đang cười ôn nhu thay nàng sửa sang lại tóc.

Hai người là tỷ muội, mặc dù tính cách đối lập, nhưng diện mạo lại có chút giống nhau. Trước kia khi các nàng ở trước mặt họ diễn trò, cũng sẽ không biểu hiện ra đặc biệt thân thiết. Nhưng hai người cùng nhau vào sinh ra tử, cùng nhau đảm nhiệm những gánh nặng kia tình cảm thực tế so với tỷ muội thông thường phải thâm hậu hơn nhiều lắm.

Mặc dù Tăng Khả Hận và Phác Thái Anh không có khả năng xảy ra loại quan hệ gì khác, nhưng nhìn đến một màn hài hòa thế này Lục Úy Lai vẫn là cảm thấy khó chịu. Lại còn chưa nói đến đồ ngốc nhà mình vẫn luôn thích trần truồng chạy loạn trong nhà, không biết đã để Phác Thái Anh nhìn qua không biết bao nhiêu lần. Hôm nay gặp Lạp Lệ Sa lại sang đây muốn mang người về, Lục Úy Lai tự nhiên sẽ không từ chối. Cô cho rằng, cũng đã đến lúc Phác Thái Anh trở về với Lạp Lệ Sa, nếu không Lạp Lệ Sa sẽ lại thật sự câm ghét mình một trận.

Nghe được Lục Úy Lai đồng ý thả người còn không quên cười nhạo mình, Lạp Lệ Sa có phần ngượng ngùng vuốt vuốt tóc, Phác Thái Anh ngược lại một bộ 'vân đạm phong khinh'*, giống như người liên quan không phải là nàng. Lạp Lệ Sa để cho Phác Thái Anh ngồi lại dưới lầu, chính mình lên lầu thu dọn đồ đạc.

*vân đạm phong kinh: bình thản, tựa như gió nhẹ mây trôi

Hành lý Phác Thái Anh mang theo không nhiều lắm, trừ bỏ vật dụng hằng ngày và vài món quần áo lại không còn gì khác. Cáo từ Tăng Khả Hận và Lục Úy Lai xong, Lạp Lệ Sa thật cẩn thận dìu Phác Thái Anh đi về nhà mình. Đến khi hai người bước vào của chính trước nhà, trong lòng đều âm thầm cảm thán một câu "về nhà thật tốt".

"Như thế nào? Mệt không? " Thấy Phác Thái Anh mí mắt bắt đầu nhíu lại, cái đầu nhỏ cũng ủ rũ cúi xuống hiện ra vài phần mệt mỏi. Lạp Lệ Sa dìu nàng ngồi vào sofa, nhẹ giọng hỏi. Cô biết rõ Phác Thái Anh sau khi mang thai thì đặc biệt hay buốn ngủ, nhất là thời đầu thai kỳ, gần như mỗi ngày đều không ăn được gì, cũng chỉ có muốn ngủ. Hiện tại nhìn thấy người trong lòng trên mặt lộ vẻ uể oải, Lạp Lệ Sa biết, Phác Thái Anh lại vừa mệt nhọc.

"Không sao, chỉ là về đến nhà thì cảm thấy an tâm, muốn nghỉ ngơi thôi. Lệ Sa, ta rất nhớ ngươi."

Phác Thái Anh nói xong, vươn tay ôm lấy Lạp Lệ Sa, vùi đầu vào hõm cổ cô. Mặc dù các nàng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhau, nhưng Phác Thái Anh vẫn là cảm thấy nhớ Lạp Lệ Sa đến không cách nào kiềm chế được. Ở điểm này, cũng chưa từng thay đổi qua thời gian.

"Vậy ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút,ta làm cơm chiều cho ngươi, chờ ăn xong ta cùng ngươi ngủ, được không?"

" ân, muốn ta hỗ trợ gì không? Nếu rửa rau, ta..."

"Ngươi ngồi ở chỗ này là tốt rồi, mọi thứ để ta lo là được."

Lạp Lệ Sa nói xong, yêu yêu thương thương đặt lên môi Phác Thái Anh một nụ hô rồi tiến vào nhà bếp. Thời gian một giây trôi qua, nhìn Lạp Lệ Sa thuần thục cắt thái đồ ăn, sau đó bỏ vào chảo xào. Mùi hương dần dần tràn đầy cả phòng khách, mà Phác Thái Anh bóng dáng Lạp Lệ Sa đến bật cười. Nàng bỗng nhiên rất muốn ôm người này một cái, cho dù sẽ hù dọa hay làm người kia sinh khí, nàng cũng rất muốn đi ôm một cái.

Nghĩ như vậy, Phác Thái Anh từ sofa đứng dậy, chậm rãi đi đến chỗ Lạp Lệ Sa, đợi cô làm xong món cuối cùng liền từ phía sau ôm lấy.

"Nơi này nhiều khói dầu, ngươi như thế lại vào đây?"

Quả nhiên, trong lúc chuyên chú nấu ăn không có chú ý quay lại, bỗng nhiên bị ôm thân thể cứng đờ, vội vã xoay người mang Phác Thái Anh dẫn ra ngoài.

"Không có gì, chỉ là muốn ôm ngươi một chút.".

"Sau này không được như vậy nữa, ngộ nhỡ vừa rồi ta lùi về sau đụng vào ngươi thì làm sao bây giờ? Vả lại, muốn ôm cũng phải là ta ôm ngươi mới đúng chứ? "

Lạp Lệ Sa nói xong, dùng lực cực nhẹ ôm Phác Thái Anh vào lòng. Bởi vì lí do có cục cưng, nên hai người đã thật lâu không có nếm qua cảm giác cơ thể thân mật thế này, ôm nhau đầu tựa đầu chạm vào nhau đến phát đau.

Hiện tại, khẽ ôm nhẹ Phác Thái Anh như vậy, cảm nhận được cái bụng bằng phẳng cũng đã nhô lên. Loại cảm giác này thực sự rất vi diệu cũng thật hạnh phúc, tốt đẹp đến nỗi khiến Lạp Lệ Sa răng môi như có cảm giác bị gột rửa trở nên nhẹ nhàng run rẩy. Tất cả mọi thứ này, đều là Phác Thái Anh cấp cho cô.

Nữ nhân này không tiếc sinh mệnh trả giá đại giới, lại vì cô lần nữa sống lại. Hai người đúng là người thân cùng huyết thống, ngay cả bộ phận thân thể cũng dùng chung, mà sinh linh trong bụng Phác Thái Anh cũng là đứa con thuộc về hai người. Mỗi một lần nghĩ như vậy, Lạp Lệ Sa sẽ cảm thấy phá lệ hạnh phúc. Mà loại hạnh phúc này, sẽ khiến người ta phát khóc.

"Lệ Sa, đừng khóc.". Đúng như như dự đoán, lại bị Phác Thái Anh nhìn ra cảm xúc.

"Ngươi nhìn lầm rồi, chỉ là có gì đó bay vào mắt ta."

Lại là mượn cái cớ rách nát này, mà Lạp Lệ Sa biết, Phác Thái Anh sẽ không vạch trần chính mình.

"Ta giúp ngươi lấy ra."

Nghe Lạp Lệ Sa thanh minh trắng trợn như thế, Phác Thái Anh nói xong, nâng mặt cô lên hôn lên trên hai mí mắt cô. Nhìn đến vành tai hồng hồng của Lạp Lệ Sa, nàng nhẹ giọng bật cười.

"Như thế nào? Trong mắt có phải vẫn còn gì đó không?"
——————
Grey _ chuyên mục cà khịa....

Đó thỏa mãn mấy đứa hỏi 2 mẽ sao có con được đi...là bà Bạo bã muốn có là có à, bất chấp thể loại đều có nha, là như thế đó rồi đẻ ra đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro